“Muốn cứu y thật sự là có biện pháp, chỉ có điều ngươi phải từ bỏ sinh mệnh của mình ở một bên khác.” Tuyên Minh giống như dò xét nhìn hắn, “Hạ Diễn biết ngươi không muốn trở về, cũng biết việc này vạn phần mạo hiểm, bởi vậy ngay từ khi bắt đầu đã lo liệu tốt cho cái chết của mình.”
“Nói cho rõ ràng.”
Biết rõ Tuyên Minh đang cố ý kích động tâm tư mình, tim vẫn bị siết đến đau đớn.
“Mạng của ngươi, từ một khắc Lạc Khiêm chết kia liền gắn kết chặt chẽ với Lưu Huyền, ngươi biết không? Trước khi ngươi chết, Phong Dương đã in dấu hạ một hồn chú lên thân thể ngươi, sau khi đầu thai mỗi một kiếp đều sống không quá mười lăm tuổi, linh hồn rồi lại dần dần hao tổn suy yếu. Ngươi hiện tại có thể sống đến hai mươi tuổi, là vì ngươi đã đến cùng đồ mạt lộ, đây là kiếp cuối cùng của ngươi.”
(Hồn chú: lời nguyền rủa linh hồnCùng đồ mạt lộ: đến bước đường cùng)Tuyên Minh nhìn hắn dừng một chút: “Ta nói với Hạ Diễn tình trạng hồn phi phách tán cuối cùng của ngươi, thuận tiện nói cho y biết, ta có biện pháp có thể cứu mạng ngươi, còn có thể khiến cho hồn phách của ngươi trở về gặp y mấy lần. Ngươi đoán y làm thế nào?”
Hạ Diễn nghe hồn phách Lạc Khiêm có thể trở về, đương nhiên đã đáp ứng.
“Lưu Huyền vốn không có mệnh cách Hoàng đế, Phong Dương cũng sẽ không vì gã mà hao tổn tuổi thọ, nghịch thiên cải mệnh. Hắn làm, chẳng qua là dùng một hồn chú tên gọi lưỡng thể nhất mệnh, từ trên người chân mệnh thiên tử tương lai vì Lưu Huyền mà *tá mệnh.”
(mượn mệnh cách)Tuyên Minh như có điều suy nghĩ nhìn Mạc Thanh, “Nhưng ta lại không biết chân mệnh thiên tử này là người ra sao.”
Lưu Tú.
Lưu Huyền ở trong địa lao gặp người bị Phong Dương giam giữ, đương nhiên là Lưu Tú không thể nghi ngờ. Thiên hạ quy thuận, *quang vũ trung hưng, nếu như Lưu Tú không phải là chân mệnh thiên tử, đương thời không ai dám gánh vác danh xưng này.
Tuyên Minh tiếp tục nói: “Chỉ có điều tá mệnh chính là nghịch thiên đại tội, chẳng những Lưu Huyền đương thời hao tổn thọ mệnh mà khi chuyển thế đầu thai hồn phách cũng sẽ dần dần hao mòn. Phong Dương khiến cho hồn phách các ngươi gắn liền một chỗ, trừng phạt tội tá mệnh ngược lại chuyển tới trên người ngươi, do ngươi gánh chịu.”
Mạc Thanh nhớ tới trước lúc chết Phong Dương vẽ ký hiệu lên cánh tay hắn, không khỏi bạo phát nổi giận: “Ta với hắn có thù oán gì, vì sao hắn lại phải đối với ta như vậy?”
“Ngươi vẫn không nghĩ ra ư? Vì sao Lưu Huyền với ngươi tướng mạo giống nhau như thế, vì sao hắn phải tiết lộ hành tung của Lưu Huyền ra ngoài, khiến cho Vương Mãng tới giết gã?” Tuyên Minh nhàn nhạt nhìn Mạc Thanh, “Phong Dương trong lòng hận ngươi, hắn chính là muốn ngươi chết. Hắn có thể tá mệnh cho bất luận kẻ nào từ trên người Lưu Tú, thế nhưng hắn lại cố ý chọn Lưu Huyền.”
“Lưu Huyền chạy trốn tới Bồ Tân quan lánh nạn, tất cả đều là do Phong Dương một tay sắp đặt?”
“Không sai.” Con mắt Tuyên Minh ở dưới ánh trăng nhạt đến gần như trong suốt, “Kẻ thù đuổi giết Lưu Huyền chính là do Phong Dương phái người giả mạo. Lưu Huyền làm người thế nào Phong Dương hiểu rõ nhất, tại thời khắc nguy cấp sống còn, đối với ai cũng có thể xuống tay. Khi đó chân của ngươi bị trúng tên, Hạ Chương với Lưu Huyền lại đang mưu đồ đại sự, thời cơ chín muồi, Phong Dương liền để lộ hành tung của Lưu Huyền ra ngoài.” Tuyên Minh nhìn Mạc Thanh: “Ngươi chỉ là một tên thị vệ thấp kém, là quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ, vì đại nghiệp mưu phản, ngươi chết không có gì đáng tiếc.”
Mạc Thanh im lặng trong chốc lát, thật sự không thể tin được năm đó hết thảy đều là nhằm vào mình, hỏi: “Ta đến tột cùng là như thế nào đắc tội Phong Dương?”
“Chuyện này ta thực sự nghĩ không ra.” Tâm tình Tuyên Minh cũng có chút cuồn cuộn, “Ngươi biết không? Phong Dương đã sớm không thể xem bói nữa. Bắt đầu từ lúc trở về sau khi tiêu diệt giặc cỏ trên núi Lục Lâm, tiên căn linh mạch của Phong Dương bị thương tổn, rốt cuộc không thể xem bói được nữa.”
Mạc Thanh kinh ngạc nhìn Tuyên Minh, đột nhiên há to miệng.
Phong Dương hận hắn như vậy, là vì lúc ấy ở trong rừng bị phục kích, Lạc Khiêm không cẩn thận đâm xuyên qua cổ tay Phong Dương? Chẳng lẽ chính là một kiếm kia, đã tổn hại tiên căn linh mạch của Phong Dương?
Tuyên Minh nói: “Hắn thời niên thiếu tự cao tự đại, tâm cao ngút trời, sau khi tính ra chân mệnh thiên tử tương lai ở núi Lục Lâm liền cố ý muốn đi trước. Lúc ấy sư phụ đã từng cảnh cáo hắn, chân mệnh thiên tử có trời cao phù hộ, không cẩn thận sẽ nhóm lửa tự thiêu. Phong Dương cố ý không nghe, sau khi trở về rồi lại giống như mất hồn, cả ngày trốn trong phòng không ra, cũng không nói chuyện với người khác nữa.”
Hai người trong phòng trầm mặc hồi lâu, Mạc Thanh hỏi: “Nhưng Phong Dương những năm qua chưa bao giờ ngừng xem bói, có rất nhiều truyền thuyết lưu truyền tới nay, còn có danh xưng An Bình nhất toán. Đây là chuyện gì?”
Ánh mắt Tuyên Minh lẳng lặng nhìn hắn.
Mạc Thanh nhìn con mắt bị mù, một chân bị hỏng của Tuyên Minh, trên người loang lổ vết thương giao thác, đột nhiên bừng tỉnh thông suốt.
An Bình nhất toán căn bản không phải Phong Dương, người chân chính ở phía sau xem bói là Tuyên Minh, Tuyên Minh mới thật sự là An Bình nhất toán!
Hết chương 49.
——-
Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán, Tây Hán chấm dứt, sửa quốc hiệu mới. Sau đó Vương Mãng thay đổi chế độ xã hội thất bại dẫn đến bộc phát khởi nghĩa Lục Lâm Xích Mi. Lưu Tú chính là Quang Vũ Đế sau đó. Dưới trị vì của Quang Vũ Đế, Đông Hán cuối cùng trở nên phồn vinh, lịch sử gọi là “Quang vũ trung hưng”. Quang Vũ Đế không chỉ được biết đến với tài thao lược quân sự bậc thầy, mà ông còn được người đời ca tụng như một con người rộng lượng, chính trực, luôn biết thưởng phạt phân minh