Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

Chương 12

Tĩnh Sơn hầu thả Tuyên Minh xuống đất, lẳng lặng nhìn y. Tuyên Minh cúi đầu ngồi xuống, đột nhiên cũng giống như biến thành một người khác, trên mặt không có chút biểu lộ nào: “Phong Dương.”

Nơi đây oan hồn dã quỷ không thiếu, thế nhưng dẫn tới nhất định lại là Phong Dương.

Phong Dương cúi đầu nhìn nhìn áo bào trên người: “Thân thể này cũng không tệ, thời điểm ta bị ngươi giết, ước chừng cũng là tầm tuổi này.”

Tĩnh Sơn hầu đã chết, hồn phách rời khỏi cơ thể không thể trở về, tuy nhiên những lệ quỷ khác đều muốn tự ý nhập vào thân thể của gã, nhưng làm vậy cũng là trái đạo trời, không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán.

Phong Dương vậy mà bất chấp ý an nguy như thế.

Phong Dương lại giống như vô tình nói: “Ngươi ở trước mặt ta không thích nói chuyện, mỗi lần đều là vẻ mặt này. Ngươi đang nghĩ cái gì? Chờ Triêu Dương hầu của ngươi tới cứu ngươi?”

Tĩnh Sơn hầu đã chết, cho dù Phong Dương có nhập vào thân cũng không thay đổi được sự thật này, thi thể mấy ngày sau sẽ bắt đầu thối rữa, Phong Dương có muốn làm chuyện ác cũng khó thành.

Phong Dương thờ ơ nhìn vẻ mặt Tuyên Minh, đột nhiên cười cười: “Sư đệ, ta cho là ngươi không nói một lời vô cùng thuận theo, không ngờ ngươi vậy mà cũng có thể gọi hồn phách Lạc Khiêm trở về giết ta.” Hắn dừng một chút, lại cười nói: “Có lẽ, là năm đó ta với ngươi chơi đùa chưa đủ.”

Tuyên Minh chầm chậm đứng dậy.

Phong Dương đi đến trước mặt y, cười nói: “Sư đệ, ta biết ngươi đang ở đây chờ người tới cứu. Bọn chúng sẽ không vào được ngay lập tức, chúng ta tiếp tục chơi trò đuổi bắt thuở nhỏ ngươi thích. Ngươi chạy, ta đuổi, đuổi được ngươi chúng ta sẽ xem bói.”

Tuyên Minh nghe xong ôm chân khập khiễng quay đầu chạy đi, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, chỉ nghe Phong Dương lại đang đứng ngay sau lưng y nói: “Nhanh lên nào.”

Tuyên Minh nào có thể đi nhanh, vừa được vài chục bước, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng cười, hóa ra Phong Dương bắt chước bộ dạng đi đường của y. Tuyên Minh không để ý tới hắn, Phong Dương đi tới giữ chặt vai y: “Khi bé vẫn còn chạy nhanh, càng lớn lại càng chậm, kiểu gì cũng chạy kém ta. Sư đệ, ngươi nói xem đây là công lao của ai?”

Tuyên Minh quay đầu nhìn hắn, Phong Dương đẩy y ngồi xuống đất, từ trong tay áo của mình móc ra hai đồng tiền, cười nói: “Đến tính xem, khi nào thì ngươi có thể danh dương thiên hạ?”

Tuyên Minh cắn răng không nói gì.

Phong Dương từ trên người rút ra đoản đao Tĩnh Sơn hầu dùng để phòng thân, xoa xoa mặt y, nghiêm mặt nói: “Tính đi, không phải ngươi từ nhỏ có hùng tâm tráng chí, muốn danh dương thiên hạ sao?”

Mũi đao hơi hơi đè xuống, mắt thấy sắp rạch ra một vết đỏ. Phong Dương thuận tay phải, bởi vậy sẹo những vết thương cũ trên mặt Tuyên Minh lúc trước tất cả đều ở bên trái xung quanh huyệt Thái Dương.

Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn hắn: “Không muốn thành danh, cũng không có bản lĩnh này, ta chỉ là một phế nhân què chân mắt mù.”

Sắc mặt Phong Dương âm tình bất định, đoản đao thoáng rời đi một chút, lại chậm rãi nói: “Đừng nói thế chứ, mắt mù chân què cũng chẳng tính là cái quái gì, nói hay lắm, cứ như là ta đã hủy cuộc đời ngươi. Đến tính xem, kế tiếp ta muốn rạch chỗ nào? Tính đúng sẽ không tổn thương ngươi.”

Tuyên Minh ngậm miệng: “Mạng của mình, bản thân không tính được.”

Phong Dương cười nói: “Thật sao? Trong miệng sư phụ ngươi là kỳ tài xưa nay chưa từng có, tính thử xem, nói không chừng có thể cứu được ngươi.”

Tuyên Minh nhặt hai đồng tiền trên mặt đất lên, tùy ý ném lên không trung, lặp đi lặp lại sáu lần, nhìn lướt qua quẻ tượng nói: “Ngươi muốn tổn thương chân của ta.”

Phong Dương cười dùng đoản kiếm quét trên lòng bàn tay Tuyên Minh: “Tính thật giỏi, ngươi không muốn ta tổn thương chân của ngươi nhất nên nói ta muốn tổn thương chân ngươi. Nếu đoán đúng ta chỉ có thể thôi, đoán sai, chân cũng sẽ không bị thương.”

Nói xong mũi đao di lên mắt phải không bị thương của Tuyên Minh, khẽ đâm vào da mắt y: “Cũng tốt, không tổn thương chân ngươi, nếu như tổn thương con mắt còn lại của ngươi thì sao?”

Ngực Tuyên Minh phập phồng, toàn thân đều đổ mồ hôi, trấn định khẽ nói: “Ngươi sẽ không tổn thương mắt phải của ta, nếu không ta không thấy được vết thương trên người mình, chẳng phải là rất đáng tiếc?”

Động tác trên tay Phong Dương dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên khó coi, lại cười nhạt một tiếng: “Sư đệ quả nhiên là người hiểu rõ ta nhất.”

Vừa dứt câu liền cầm tay Tuyên Minh rạch một nhát vào lòng bàn tay, máu tươi ròng ròng, da tróc thịt bong.

Môi Tuyên Minh giật giật, tay bị thương run rẩy không thôi, cắn răng nhịn xuống không lên tiếng. Phong Dương thích nghe tiếng khóc với tiếng kêu thảm của y, càng là như thế, Tuyên Minh lại càng nhịn được, tuyệt không để hắn khoan khoái.

Phong Dương quả nhiên cảm thấy có chút không thú vị, ngồi xuống nói: “Đúng là khi bé thú vị hơn, khóc đến không dừng được, nhưng vẫn cứng miệng nói ta sẽ không được chết tử tế. Đến khi lớn lên thì không nói một lời, ta tưởng ngươi nghe lời, thậm chí còn thả ngươi ra ngoài ở một mình, không ngờ ngươi vậy mà lại cấu kết với Hạ Diễn gọi Lạc Khiêm về.”

Nói xong sắc mặt lại trở nên khó coi, ôm vai Tuyên Minh nói: “Cảm tình của chúng ta vẫn là khi còn nhỏ tốt hơn, ngươi nói có đúng hay không?”

“Ngươi là người kế thừa của sư phụ, ta chỉ có thể ngưỡng vọng.” Tuyên Minh nắm chặt quần áo cầm máu trong lòng bàn tay đang chảy không ngừng, nhẫn nại nói, “Chúng ta một tháng nói chuyện cùng lắm là hơn mười câu, ngươi căn bản không để ta vào mắt.”

Phong Dương lẳng lặng nhìn y: “Thật sao? Thời điểm tiên căn linh mạch của ta bị Lạc Khiêm hủy, chẳng lẽ ngươi không cao hứng?”

“Lúc ấy ta không hiểu được.”

Phong Dương kéo lòng bàn tay của Tuyên Minh qua nhìn, mắt sắc giật giật, nhàn nhạt nói: “Đều là chuyện rất nhiều năm trước, nói cũng vô dụng, còn chẳng bằng ôn lại chuyện cũ với ngươi.”

Tuyên Minh thấy ánh mắt của hắn càng lúc càng không đúng, lập tức đứng dậy, Phong Dương tóm chặt cổ tay y, cười như không cười: “Chạy cái gì? Triêu Dương hầu không vào ngay được, ta và ngươi đợi ở chỗ này cũng không thú vị, không bằng chơi đuổi bắt đi. Lần này nếu ta bắt được ngươi, liền cắt đứt chân kia của ngươi, thế nào?”

Bước chân Tuyên Minh hỗn loạn kéo chân chạy ra bên ngoài, Phong Dương chậm rãi lấy một cây cung trên tường xuống, cười nói: “Ngươi tiếp tục chạy đi, để ta thử xem bản thân bắn cung có chuẩn hay không.”

Vừa dứt lời, bên tai phải Tuyên Minh vút một tiếng một mũi tên bay qua, Phong Dương ở phía sau y thoải mái cười to: “Vẫn luật cũ, bắn xong ba mũi tên, ta sẽ bắt đầu đuổi theo.”

Giờ phút này đường thoát duy nhất của Tuyên Minh, chính là tiến vào tầng trong mật thất khóa cửa lại. Mủi tên thứ hai lướt qua sát rạt, xước một lớp da trên cổ, cả người Tuyên Minh phát lạnh, hành lang này rõ ràng không tính là quá xa, thế nhưng lại giống như đi thế nào cũng không hết.

Mũi tên thứ ba chậm rãi sắp tới, cách cửa tầng trong mật thất chỉ còn bốn năm bước. Tuyên Minh thở gấp bước nhanh tới, đột nhiên thân thể bị người ôm lấy hông, Phong Dương không biết khi nào đã đuổi theo phía sau, cười nói: “Sư đệ thật là đơn thuần, ta nói bắn ba mũi tên liền ba mũi tên ư?”

Nói xong sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, đẩy Tuyên Minh ngã xuống đất, cầm đoản đao trong tay quỳ xuống, kéo đùi phải Tuyên Minh qua muốn dữ tợn đâm lên. Tĩnh Sơn hầu tuy rằng không phải là lính, thế nhưng cũng từng theo Lưu Tú đánh giặc cầm binh, sức lực so với Tuyên Minh đương nhiên tốt hơn nhiều.

Tuyên Minh trong lúc hoảng loạn gấp gáp kêu to lên: “Sư huynh! Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn linh mạch của ngươi quay về hay sao? Ta, ta có một phương pháp, là phương pháp mấy năm nay tự mình tu tập được, ta có thể đem linh mạch của ta chuyển cho ngươi!”

Động tác trong tay Phong Dương đột nhiên ngừng, sắc mặt khó coi, mắt sắc rồi lại khẽ động một chút.

Tuyên Minh lại nói: “Ta biết ngươi từ nhỏ không thích nói chuyện, cũng không thích qua lại với người khác, chỉ biết siêng năng chịu khó nghiên cứu huyền học. Người khác không hiểu ngươi, ta lại biết rõ ngươi có bao nhiêu yêu thích Chu dịch quẻ tính! Ngươi ngay cả lúc ăn cơm cũng ngắm tiền đồng, trong chúng ta không có ai dụng tâm được như ngươi, những sư huynh khác đến tuổi liền muốn làm mấy chuyện bừa bãi lộn xộn, duy chỉ có ngươi là không, cũng chẳng bận tâm, toàn tâm toàn ý chỉ muốn làm truyền nhân của sư phụ!”

Phong Dương cúi đầu nhìn y, sắc mặt nửa xanh nửa trắng.

“Cả đời ngươi chỉ truy cầu chuyện này, sau khi linh mạch bị hủy, ngươi triệt để không chịu nổi. Sau khi bị Lạc Khiêm đả thương liền càng ít nói ít lời, ngày đêm nhìn chúng ta làm việc ngươi yêu thích nhất, tất nhiên trong lòng thống khổ. Đều là lỗi của ta, nếu không phải sư phụ đem hồn chú truyền cho ta, nếu không phải ta không biết trời cao đất rộng nói sau này chắc chắn huyền học *phát dương quang đại, ngươi cũng sẽ không tức giận như vậy.” Tuyên Minh gian nan nói, “Ngươi mới là kỳ tài có một không hai trong miệng sư phụ, là ta đã đoạt thứ vốn nên thuộc về ngươi, tất cả đều là lỗi của ta. Sư huynh, ta có biện pháp đem linh mạch của ta cho ngươi, ngươi đã có linh mạch, có thể một lần nữa làm chuyện ngươi thích nhất.”

(phát dương quang đại: phát triển rộng lớn, rực rỡ)

Phong Dương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cũng biết mình đã đoạt đồ của ta?”

“Đúng vậy, là lỗi của ta, ngươi mới thật sự là kỳ tài huyền học, ngay cả sư phụ cũng không so sánh được với ngươi. Ngươi vốn có bản lĩnh đem huyền học phát dương quang đại, một đời thành tựu, lưu danh sử sách, tất cả đều là lỗi của ta, tất cả đều là Lạc Khiêm sai, chúng ta mới là người hại ngươi.”

Phong Dương chậm rề rề đứng dậy, trong giọng nói bất tri bất giác đã có một tia thê lương: “Lạc Khiêm đáng chết, Lạc Khiêm nên hồn phi phách tán.”

“Đúng, Lạc Khiêm đáng chết.”

Phong Dương cúi đầu nhìn Tuyên Minh ngã trên mặt đất, môi hơi giật giật: “Ngươi thật sự có biện pháp, khiến cho linh mạch của ta—— ”

“Có.” Tuyên Minh ngồi dậy lắp bắp nói, “Đợi sau khi ta ra ngoài cùng ngươi làm pháp —— ”

“Nói láo!” Phong Dương sắc mặt dữ tợn, ngón tay ác liệt quét tới, oán hận bóp cổ Tuyên Minh, “Không nói đến ngươi thật sự có biện pháp hay không, ta hiện giờ chẳng qua chỉ là một hồn phách, thân thể này mấy ngày nữa sẽ thối rữa, sao có thể khôi phục linh mạch vừa nói?” Nói xong càng lúc càng thêm thù hận: “Lại dám lừa ta, Tuyên Minh ngươi thật to gan, ta bóp chết ngươi!”

Bao năm qua hắn thống khổ giãy giụa, rồi lại bất luận như thế nào cũng không thể phát tiết, những lời vừa rồi của Tuyên Minh từng câu từng câu thấu tâm, cảm giác cho tới bây giờ cũng không có ai hiểu rõ cảm giác của mình giống y như vậy, hôm nay trong giây lát minh bạch lời Tuyên Minh nói không có một câu là thật, đương nhiên thống khổ đến khó có thể khống chế. Nói xong, hai tay Phong Dương tăng thêm sức, đè y té trên mặt đất, nghiến thật sâu vào da y, Tuyên Minh nhất thời sắc mặt tím nghẹn, hai tay đập loạn xạ.

Lúc này vách tường mật thất đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, đinh tai nhức óc, giống như có người ở bên ngoài dùng lực mạnh đập phá vách tường. Giờ phút này Phong Dương đã sắp điên rồi, hai mắt đỏ ngầu nói: “Tên Triêu Dương hầu của ngươi tới cứu ngươi rồi, chúng ta không ngại thử một chút xem, đến tột cùng là hắn có thể vào trong này trước, hay là ta có thể bóp chết ngươi trước.”

Mắt sắc khát máu, giống như không giết được y sẽ không bỏ qua.

Tay Tuyên Minh quờ quạng lung tung trên mặt đất, vậy mà sờ thấy đoản đao Phong Dương đánh rơi, thuận thế ở trên người Phong Dương đâm mạnh một nhát. Thân thể Phong Dương đổ máu, thế nhưng lại không thèm để ý mà chỉ cười: “Ta vốn là xác chết, không biết đau đớn, ngươi muốn giết cũng sẽ không thể giết chết ta, có còn cách nào khác không?”

Trong lòng Tuyên Minh chỉ còn lại có tuyệt vọng, mật thất này toàn bộ đều xây bằng đá, cho dù có thể đánh vỡ cửa động, thế nhưng cũng không có cách nào tiến vào ngay, đành phải dùng đoản kiếm đâm mạnh vào người hắn. Lực đạo của Phong Dương không chút nào giảm, trước mắt Tuyên Minh biến thành màu đen, trong hỗn loạn nghe thấy vách tường trong mật thất ầm vang một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng động náo loạn của người bên ngoài.

Đúng lúc này một tiếng gió mạnh vút qua, cơ thể Phong Dương đột nhiên nghiêng đi, trên đầu đột nhiên cắm một cái mũi tên dài, ghim đầu của Tĩnh Sơn hầu vào vách tường bằng đá.

Tuyên Minh hoảng sợ mở mắt, chỉ thấy đầu Phong Dương không ngừng đổ máu, thân thể động cũng không thể động, nhưng vẫn đầy bụng ác ý nhìn y, hai tay cào loạn. Tình cảnh này thật sự đáng sợ, Tuyên Minh lảo đảo lết bò ra ngoài, nhìn về hướng mũi tên xuất hiện, chỉ thấy cửa động được mở ra, Tô Nghi giương cung đứng ở bên ngoài, tiếng động ầm ầm không dứt, không ít người vẫn đang không ngừng đập phá muốn tiến vào.

Chỉ chốc lát một tiếng vang thật lớn dội đến, vách tường ầm ầm sụp đổ, Tô Nghi dẫn người đi tới. Tĩnh Sơn hầu đang muốn rút tên trên đầu ra, máu tươi chảy xuôi, huyết nhục mơ hồ, binh sĩ và các tùy tùng ở đây ai cũng chưa từng thấy qua tình cảnh làm cho người ta sợ hãi như vậy, ai nấy đều cả kinh không nói nên lời.

Tô Nghi nói: “Tĩnh Sơn hầu lệ quỷ quấn thân, mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy.”

Mọi người xung quanh đồng ý không ngớt lời, ngay cả người của Tĩnh Sơn hầu cũng khó có thể biện minh phản bác, chỉ ngây người nhìn.

Đang không biết nên xử trí thứ không phải người cũng không phải quỷ kia như thế nào, thân thể Tĩnh Sơn hầu đột nhiên bất động, ngay sau đó một trận âm phong kéo tới, Tuyên Minh ôm cổ sắc mặt đỏ lên, bộ dạng lại giống như bị người bóp cổ, đứng tại chỗ dốc hết sức lực nói: “Phù, muốn phù —— ”

Lần này chẳng những các tùy tùng không biết nên làm thế nào cho phải, ngay cả Tô Nghi cũng hoảng, rút kiếm đâm mấy nhát, thế nhưng đó vốn là lệ quỷ lệ khí rất nặng, nào có thể dùng phương pháp bình thường đối phó? Tô Nghi *thúc thủ vô sách, hoảng đến gào lên: “Đi tìm phù đến đây!”

(thúc tủ vô sách: bó tay không có kế sách nào)

Da đầu các tùy tùng run lên: “Ở đâu có? Phù như thế nào?”

Tô Nghi quát: “Vô dụng! Bất luận nhìn thấy cái nào đều mang hết ra!”

Tuyên Minh khó chịu đến nói không nên lời. Vật trừ tà bình thường đối với Phong Dương không có tác dụng, mọi khi trên người Tuyên Minh thường mang theo mấy tấm phù, hồn phách Phong Dương nếu dám tới đụng đến y chắc chắn sẽ hồn phi phách tán. Thế nhưng hôm nay y lập trận, cả người ướt đẫm, giờ phút này cái gì cũng không mang.

Quỷ khí trên cổ lạnh lẽo, Tuyên Minh gần như có thể cảm giác được Phong Dương âm trầm cười lạnh. Người này hận ý tựa hồ vĩnh viễn không có điểm kết, Tuyên Minh tâm tàn ý lạnh, nắm chặt tay Tô Nghi: “Ta, ta —— ”

Đúng lúc này trong không trung đột nhiên có một tấm linh phù cháy rực bay tới, lực siết trên cổ Tuyên Minh đột nhiên nới lỏng, linh phù kia dán lên mặt trên thứ gì đó, điên cuồng giãy giụa, tựa hồ có thể nghe được tiếng thống khổ gào thét của nó, ở trong mật thất tựa như phát điên đánh thẳng về phía trước.

Tuyên Minh kinh ngạc nhìn về phía cửa động, chỉ thấy Giản Bình đứng ở một bên, sắc mặt có chút thê lương, trong tay còn có một tấm phù đang cháy.

“Sư phụ, ngươi đem hắn, đem hắn ——” muốn khiến hắn hồn phi phách tán?

Giản Bình nhìn qua mật thất, nhàn nhạt nói: “Các ngươi ra ngoài đi, nơi này có ta lo liệu.”
Bình Luận (0)
Comment