Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

Chương 13

Tô Nghi cho các tùy tùng lui ra ngoài không làm phiền, đồng thời cũng kéo Tuyên Minh đi ra. Giản Bình chậm rãi ngồi xuống, lệ khí không tiêu tan kia vẫn còn đang gào thét xung đột ở trong mật thất, tựa hồ đau đớn không chịu nổi. Giản Bình cúi đầu nói: “Ngươi hận ta phải không?”

Lệ khí hiển nhiên không phát ra được âm thanh nào, chỉ ra sức đập phá vách tường, Giản Bình lại tiếp tục nói: “Năm đó khi ngươi làm đồ đệ của ta, ngươi chỉ mới chín tuổi. Lúc đó ta hỏi ngươi cha mẹ chết như thế nào, ngươi nói phụ thân nghiện đánh bạc uống rượu, không vui liền đánh người, mẫu thân bị phụ thân đánh chết, phụ thân không cẩn thận ngã xuống mương gãy cổ. Lúc ấy ta đã tính một quẻ, phụ thân ngươi là bị ngươi đẩy xuống, thởi điểm đó ta thấy ngươi bị hắn đánh toàn thân đầy vết thương, thương xót hoàn cảnh của ngươi, vì vậy đã không vạch ra sự thật. Thật ra ngày ấy ta đã nên dự liệu trước, có phải hay không?”

Giản Bình thì thào: “Khi đó người nhà của ta chết chưa đến một năm, bản thân cũng tịch mịch lạnh lẽo, vì vậy thu ngươi làm đệ tử. Tuy rằng ngươi không thích nói chuyện, thế nhưng đối với ta lại vô cùng tốt, chăm sóc chu đáo, cung kính hiếu thuận. Khi đó ngươi còn nhỏ tuổi, thỉnh thoảng ban đêm gặp ác mộng không ngủ được sẽ ngồi trước cửa nhà chúng ta.”

Lệ khí gào thét hướng về phía Giản Bình lao tới, đâm xuyên qua ngực, Giản Bình bị âm khí lạnh lẽo quét đến run rẩy một trận, im lặng chịu đựng một lát mới nói tiếp: “Có mấy lời vẫn luôn không dám nói ra miệng, đối với những đồ đệ khác bất công, đối với Tuyên Minh lại càng bất công hơn. Ngươi giận ta mà thôi, giận Lạc Khiêm mà thôi, vì sao lại đi tra tấn Tuyên Minh?”

Trong mật thất đột nhiên trầm tĩnh lại, Tĩnh Sơn hầu dính trên tường kia cả đầu huyết nhục mơ hồ, rồi lại đột nhiên mở miệng nói chuyện khiến người ta sởn hết gai ốc. Thanh âm kia khàn khàn, ẩn chứa hận ý cực đậm: “Trước khi đi giết Lưu Tú ta đã tìm ngươi xem quẻ, vì sao ngươi lại không nói cho ta biết lần đó đi ra ngoài ta sẽ gặp nguy hiểm?”

Giản Bình rơi nước mắt: “Sau khi ta vì Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh, hắn nhiều lần từ trong miệng ta hỏi khéo chân mệnh thiên tử tương lai là ai, ta thoái thác nói không tính ra. Sau đó Vương Mãng dần dần đối đãi với ngươi vô cùng tốt, thường xuyên gọi ngươi vào cung. Ta khuyên ngươi Vương Mãng tâm cơ thâm trầm, đáng tiếc ngươi từng trải không nhiều, bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn và ban thưởng mê hoặc, lại muốn tìm ra chân mệnh thiên tử để giết. Ta nói mấy lần ngươi không nghe, biết ngươi trước lúc xuất hành ắt sẽ tìm ta xem quẻ, mới nghĩ đến cho ngươi đi chịu khổ cũng tốt, bởi vậy đã nói chuyến này đi không có hung hiểm quá lớn.”

Âm thanh thi thể càng thêm đau đớn: “Ngươi biết rõ ta cả đời này không có gì, chỉ có ngươi, chỉ có Chu Dịch quẻ tính, trong một đêm rồi lại không còn gì nữa.”

Giản Bình chỉ cúi đầu rơi nước mắt.

Thi thể khàn cả giọng: “Ngươi khiến ta chịu khổ ta có thể minh bạch, giáo huấn ta cũng đều trong tình lý, vì sao lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả linh mạch của ta bị hủy vẫn nói với ta không có hung hiểm!”

Giản Bình không kìm lòng được nói: “Lúc ấy ta thật sự không tính ra, chỉ tính ra ngươi sẽ không chết…”

Thi thể tựa hồ giật mình sửng sốt một chút, rồi lại lập tức dữ tợn nói: “Nói láo! Quẻ tính của ngươi vô cùng thần diệu, làm sao có thể không tính ra? Ngươi vẫn muốn gạt ta!”

Giản Bình lãnh tĩnh một lát, lại từ trong lòng móc ra một tấm linh phù dùng lửa đốt lên: “Ta vốn hi vọng ngươi sau khi chết có thể đầu thai chuyển thế, vẫn luôn chờ hận ý của ngươi tiêu tan, thế nhưng ngươi chẳng những không bỏ qua mà còn thay đổi quá nhiều, tiếp tục hại Tuyên Minh. Hắn là người vô tội nhất trong tất cả chúng ta, ta thật sự không thể lại để cho ngươi tiếp tục như vậy nữa.”

Thân thể Phong Dương dần trở nên run rẩy, huyết hồng trong hai mắt lưu lại nước mắt, giọng nói cũng có chút sợ hãi: “Ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể khiến ta hồn phi phách tán…”

Linh phù bay lên hướng về phía Phong Dương, dán lên trán của hắn, toàn thân Phong Dương run rẩy kịch liệt, khóc gào: “Sư phụ, ngươi không thể đối với ta như vậy, hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau năm năm, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, trước kia để linh mạch của ta bị hủy, giờ lại khiến ta hồn phi phách tán?”

Giản Bình nước mắt như mưa, nhắm mắt lại không nhìn hắn, khẽ nói: “Hết thảy đều là ta không đúng, ngươi trách ta đi. Ngươi ở lại trong thân thể Tĩnh Sơn hầu cho tốt, đợi đến lúc tóc thành đất, xương thành tro, toàn thân lệ khí tan hết, trí nhớ không còn, lại một lần nữa làm người.”

Thi thể kia hoảng sợ, dốc sức liều mạng muốn giãy giụa thoát ra: “Sư phụ, ta không muốn vĩnh viễn một mình ở lại đây trên đống xương mục nát, một mình trông coi ngàn năm, như vậy còn không bằng giết ta đi, sư phụ! Sư phụ!”

Vĩnh viễn ở dưới mặt đất tối tăm không thấy mặt trời, một thân một mình tử thủ thi thể giam cầm chính mình, cho đến khi thịt xương thành bùn, cho đến khi sợi tóc cũng tiêu thất không còn thấy gì nữa, quên hết mọi thứ, không còn ghi hận, không còn ý niệm, đây chính là kết cục của hắn.

Miệng Giản Bình yên lặng niệm vài câu, thân thể Tĩnh Sơn hầu dần dần không còn nhúc nhích, ánh mắt vô thần sợ hãi mở lớn, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Sư phụ, sư phụ…”

Gió lạnh từ cửa động len vào, Giản Bình lẳng lặng ngồi trong bóng đêm.
Bình Luận (0)
Comment