Cô còn rõ ràng, nếu như chính mình không muốn cầu xin Đường Thời, có
thể giả vờ uoogns thứ thuốc tránh thai kia, giấu diếm lừa được anh!
Cho tới nay, từ nhỏ cô đã được Cố Gia giáo dục tư tưởng, lấy cố gắng vì Cố Gia làm đại cục.
Huống chi, cô nỗ lực lâu như vậy, nay rốt cục có hi vọng thành công,
nếu như cô dễ dàng buông tha như thế, chẳng khác nào kiếm củi ba năm
thiêu một giờ.
Thế nhưng, lúc này cô lại muốn ích kỷ tùy hứng một lần, vì lòng tự tôn dáng thương của mình.
Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn chằm chằm hộp thuốc tránh thai một lúc lâu, sau đó chậm rãi vươn tay, sắc mặt bình tĩnh cầm lấy hộp thuốc
tránh thai.
Ấn đường của Đường Thời khẽ giật một cái.
Đầu ngón tay Cố Khuynh Thành run dữ dội hơn, cô kéo mãi không ra gói
plastic bọc quanh hộp thuốc tránh thai, cô trực tiếp đem hộp đưa tới bên mồm của mình, dùng răng hung hăng cắn ra, sau đó lấy vỉ thuốc thuốc.
Cố Khuynh Thành không hề do dự bóc viên thuốc nho nhỏ kia ra, không
có bất kỳ do dự nào trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng của mình, cô
không uống nước, cứ thế nuốt xuống.
Vị đắng chát ở đầu lưỡi nhanh chóng tràn ngập khoang miệng.
Nhưng mà sắc mặt cô lại rất bình tĩnh, thậm chí không thèm liếc mắt
nhìn Đường Thời, chỉ lặng lẽ nhặt quần áo của mình lên, cũng không để ý
Đường Thời đang đang nhìn mình chằm chằm, cứ như vậy thoải mái trần
truồng đứng lên, không nhanh không chậm cầm quần áo từng món từng món
mặc vào.
Chờ đến khi Cố Khuynh Thành quần áo chỉnh tề, cô mới xoay người,
chống lại ánh mắt Đường Thời, cô hướng về phía anh há mồm một cái, khiến anh thấy cô đã thật sự nuốt thuốc vào trong bụng, sau đó mới hướng về
phía Đường Thời có chút lạnh nhạt mở miệng, nói: “Thuốc em đã uống, hiện tại chúng ta có thể đi không?”
Đường Thời chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn Cố Khuynh Thành, không hề mở miệng nói chuyện.
Lúc này đây Cố Khuynh Thành cũng không chờ Đường Thời cho phép, tự
mình cầm điện thoại di động lên, sau đó liền xoay người, đạp giày cao
gót, chậm rãi rời đi.
Khả năng bởi vì làm bốn lần, cô thực sự quá mệt, bắp chân của cô thoạt nhìn hơi run, như là tùy thời đều có thể ngã xuống đất.
Thế nhưng, cô không hề.
Cô cứ như vậy từng bước từng bước thoát khỏi ánh mắt Đường Thời.
Đường Thời vẫn bảo trì cái tư thế đó, đứng tại chỗ, không hề nhúc
nhích, ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm chỗ Cố Khuynh Thành vừa
mới ngồi trên giường.
Phảng phất như Cố Khuynh Thành chưa từng rời đi.
Qua không biết bao lâu sau, Đường Thời mới hơi nháy nháy mắt, phục
hồi tinh thần, trong phòng đã không có bóng dáng Cố Khuynh Thành nữa,
chỉ có hộp thuốc tránh thai ở trên giường, nhắc nhở anh, tất cả mọi
chuyện vừa mới phát sinh, là tồn tại chân thật.
Cố Khuynh Thành thở một hơi đi vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang
máy đóng lại, rốt cục cô chịu đựng không nổi ngồi xổm người xuống, chôn
đầu ở giữa hai chân, sau đó vai mới nhẹ nhàng run rẩy.