Kỳ thực Cố Khuynh Thành cũng không ngốc, chỉ là từ nhỏ bị Cố Gia quán thâu nhất định phải gả cho Đường Thời, khiến cô từ trước tới nay, đối
tốt với Đường Thời, biến thành một loại bản năng, lâu ngày, khiến cô xem nhẹ cảm thụ trân thật ở trong lòng mình, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới thật tâm của bản thân với Đường Thời là một tập quán.
Thậm chí ở trong tư tưởng của cô, cho tới bây giờ cô không biết, giữa nam nữ ở chung, rốt cuộc nên như thế nào.
Cho nên cô nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ được ra, vì sao Đường Thời
cưới cô, thế nhưng, cô lại hiểu một câu kia của Đường Thời “Xem ra, đến
lúc rồi”, rốt cuộc là chỉ cái gì.
Là chỉ, anh và cô đến lúc kết hôn.
Có chút vấn đề, Cố Khuynh Thành vẫn không nghĩ ra liền không suy nghĩ thêm nữa, ngược lại, cho tới nay, cô muốn gả cho Đường Thời, hiện tại
mộng tưởng thành thật, cô hẳn là nên vui vẻ.
Đúng, vui vẻ... cô hẳn là giống như mẹ mình như vậy, kích động, nhảy nhót, hưng phấn...
Thế nhưng cô phát hiện, lúc này bản thân, ngoại trừ rốt cuộc có thể
hoàn thành sứ mệnh trên người mình, khiến Cố Gia đi lên như diều gặp
gió, khiến cha mẹ an tâm thở phào một cái, đáy lòng của cô, không có
chút hưng phấn nào.
Thậm chí, trong đầu của cô, lại nghĩ tới hình ảnh đôi nam nữ ngọt
ngào mình thấy ở trên TV, sau đó trong lòng cô, lại hiện lên một chút
phiền muộn không nói ra...
Trong chốc lát, Cố Khuynh Thành mới lắc mạnh đầu, cô suy nghĩ cái gì, cô khát vọng hôn lễ của mình và Đường Thời, cũng tốt đẹp ngọt ngào hình thành ở trên cơ sở như vậy.
Cô điên sao?
Cho nên mơ tưởng tới giấc mộng lạ đời đó sao?
Bây giờ Đường Thời không dữ với cô, không trào phúng, không chê, cái
này đã để cho cô cực kỳ được sủng mà kinh, cho nên cô còn không biết đủ, đi khát vọng này.
Cố Khuynh Thành từ trên giường ngồi dậy, liều mạng lắc đầu, vỗ mặt của mình, để cho mình trở nên tỉnh táo một chút.
Sau khi tỉnh táo, trong lòng Cố Khuynh Thành, lại hiện lên một loại mất mác không nói được.
Cố Khuynh Thành rũ mi mắt xuống, che lại tâm sự của mình, cầm lấy
điện thoại di động một bên, muốn nhìn tin tức Microblogging một chút,
dời đi suy nghĩ của mình.
Thế nhưng cô lại không biết rốt cuộc mình bị làm sao, rõ ràng đang
nhìn Sina Microblogging, xem một đôi vợ chồng minh tinh ân ái, trong lúc bất chợt một bên ngoại tình, mọi người quay ra phỉ báng người đàn ông
kia, ngón tay liền chuyển sang wechat, nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện
của mình và Đường Thời ở mấy ngày trước trong bệnh viện, bỗng chốc ngây
người.
Chẳng qua lúc nhắn, cô bị Đường Thời trêu cợt, có chút không phục, đùa giỡn trả lời mấy câu đối thoại.
Cô lại lật qua lật lại nhìn.
Sau đó cô nhớ tới, tối hôm qua, lúc ở trong bệnh viện, lúc anh và cô chơi trò nói móc.
Cố Khuynh Thành càng cảm thấy đáy lòng đè nén hơn, cô chậm rãi xuống
giường, nhìn thấy một bình thuốc nhỏ, là Vitamin Đường Thời cho cô, Cố
Khuynh Thành cầm lên, để hai viên, nuốt vào trong bụng, lúc này cô mới
cảm thấy trong lòng thoải mái một chút.
Cô như vậy, thật đúng là kỳ lạ, từ trước cô cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Như là bị đánh mất bản thân, không hiểu sao tâm hoảng ý loạn.
Cố Khuynh Thành lại cầm điện thoại di động lên, nhìn cuộc trò chuyện của mình và Đường Thời, sững sờ đứng yên.
Một lúc lâu, cô cũng không biết mình làm sao.