Một lúc lâu, cô cũng không biết mình bị làm sao, cứ như bị thần sui quỷ khiến gõ một hàng chữ lên điện thoại di động, gửi đi.
【 Ừm? 】
Lúc gửi tin nhắn này đi, Cố Khuynh Thành mới ý thức được bản thân
đang làm những gì, cô theo bản năng muốn hủy tin nhắn của mình trở về,
lại phát hiện không còn cách nào hủy được.
Cái này chứng minh đối phương đã thấy wechat cô gửi.
Cố Khuynh Thành có chút ảo não, cô điên rồi sao? Lại chủ động gửi tin nhắn cho Đường Thời?
Cố Khuynh Thành càng nghĩ, càng thấy sắp sụp đổ, ngay khi cô giơ tay
lên, chuẩn bị đi cào tóc của mình, lại thấy ở trên màn hình điện thoại,
hiện tin nhắn Đường Thời trả lời: 【 Ừm. 】
Tin nhắn giống y đúc cô gửi đi, chỉ là dấu câu phía sau khác hơn.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành không biết cùng là một chữ giống nhau, tại sao lại có lực lượng thần kỳ như vậy, lập tức để cho lòng cô có chút
mất mác, phiền não, bất an, hỗn loạn, cũng trở lại bình thường.
Thậm chí cô phát hiện, buồng tim của mình, lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có một chút vui sướng không nói được.
Cố Khuynh Thành còn chưa có trả lời tin nhắn, Đường Thời đã lại gửi một cái qua: 【 Ăn cơm xong rồi hả? 】
【 Vâng. 】 Cố Khuynh Thành còn chưa có phản ứng kịp, tin nhắn đã bị cô gửi đi, sau đó cô dừng một cái, lại gửi tiếp: 【 còn anh. 】
【 Rồi. 】
【 Ồ. 】 Cố Khuynh Thành trở lời lại ba chữ ồ, cũng không biết là đang
nói gì, rồi cô lại không cam lòng cuộc trờ chuyện giữa mình và Đường
Thời sẽ bị cắt đứt như vậy, vì vậy nghĩ một lát, gửi một tin nhắn qua: 【 Bác Đường gọi điện thoại cho mẹ em, nói để cho chúng ta đính hôn, là
quyết định của anh sao? 】
Đường Thời ngồi ở phòng khách nhà cũ Đường Gia, đang cùng mẹ xem bộ
phim nhiều ttaam tám giờ không có ý nghĩa, bên trong vừa diễn tới cảnh
ngược tình, nhân vật nam chính và nữ chính mỗi người đi một ngả, cái
người mẹ đã sinh ra một cô con gái và một đứa con trai, lại khóc như là
thiếu nữ đa sầu đa cảm, một bên cầm giấy lau mặt, vừa nói: “Quá thương
tâm, quá thương tâm.”
Mà Đường Thời đối mặt với người mẹ rời nước mắt nước mũi, nhìn tháy
tin nhắn Cố Khuynh Thành gởi tới, khóe môi dấy lên một tầng ý cười, sau
đó nhẹ nhàng thong dong gõ bàn phím, gửi lại cho Cố Khuynh Thành một tin nhắn: 【 đúng 】
Kỳ thực việc này Cố Khuynh Thành đã sớm biết, trên cái thế giới này,
ngoại trừ Đường Thời bằng lòng cưới cô, những người khác sẽ không có
quyết định này.
Thế nhưng khi cô nhìn đến tin nhắn Đường Thời gửi tới, đáy lòng nổi
lên một loại ấm áp không nói được, cô cắn cắn môi, tiếp tục gửi một tin
nhắn: ( anh nói vậy, xem ra đến lúc đó, có phải đúng là chúng ta kết hôn không?
【 ừ. 】
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời khẳng định lần thứ hai, tốc độ tim
đập nhanh hơn, lúc cô ở bệnh viện, đã suy đoán Đường Thời là muốn cưới
cô, hiện tại cô đạt được mười phần khẳng định.
Trong lòng cô vẫn luôn cất giấu một nỗi nghi hoặc, sự nghi hoặc kia
từng để cho cô mất đi tất cả tôn nghiêm, thừa nhận rất nhiều khổ sở.
Cô cũng vẫn rất muốn hỏi anh một câu, thế nhưng cô vẫn không dám hỏi, nhưng mà bây giờ, cô lại đem việc mình vẫn luôn muốn hởi trong mơ ra,
đánh ra, gửi cho anh.
【 đã như vậy, ba năm trước đây, tại sao sau khi anh ngủ với em, lại đối với em như vậy? 】
Tin nhắn này của Cố Khuynh Thành, giống như đá chìm đáy biển, thật lâu cũng không có được tin nhắn trả lời.