Sau đó, trong tai Tứ Nguyệt liền chui vào tiếng mắng giả bộ xấu hổ mang e sợ: "Chán ghét a, Tô thiếu!"
Tứ Nguyệt hung hăng mà nuốt nước mọt, đem bút hung hăng mà đặt ở quầy thu ngân, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tô Niên Hoa.
Tô Niên Hoa mặc một thân âu phục màu lam, màu da anh vốn là trắng, càng phát ra vẻ phong lưu phóng khoáng, ánh đèn chiếu xuống, dung nhan anh lộ ra mấy phần kinh mỹ, anh lười biếng đứng ở nơi đó, bên phải một cô gái tuổi thanh xuân, thật chặt mà ôm lấy cánh tay của anh, áo cổ thấp lộ ra ngực lớn, thật chặt mà dán lên cánh tay anh.
Tô Niên Hoa phảng phất là không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải Tứ Nguyệt, trên mặt anh vốn là treo nụ cười, trong nháy mắt thu liễm, nhìn chằm chằm ánh mắt Tứ Nguyệt trong nháy mắt trở nên có chút lạnh lên.
Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chẳng qua là đứng nguyên tại chỗ, thẳng tắp nhìn Tô Niên Hoa, thế cho nên người bán hàng đem túi cô mới vừa chọn đóng gói tốt, hai tay đưa tới nói với cô, cô cũng không có phản ứng gì.
Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa nhìn nhau rất lâu, cuối cùng là Tô Niên Hoa dẫn đầu lãnh đạm dời đi ánh mắt, giống như Tứ Nguyệt căn bản không tồn tại, ngược lại rút ra cánh tay bị cô gái kia ôm, đổi thành ôm bả vai cô gái kia, giống như là cố ý, còn dùng sức đè cô ta hướng trong ngực của mình: "Nếu như vậy, không bằng chọn nhiều thêm vài chiếc? Một cái túi một đêm."
"Tô thiếu, anh cười thật là xấu xa! " cô ta làm nũng vươn tay, vỗ vỗ ngực Tô Niên Hoa, sau đó kiễng mũi chân, hôn mặt Tô Niên Hoa một chút, nói: "Em đây nếu chọn 365 cái túi, anh sẽ cùng em một năm à?"
"Nếu như trong cửa hàng thật sự có 365 cái túi, tôi sẽ cùng em một năm. " Tô Niên Hoa một bộ không sao cả.
"Vợ của anh sẽ đồng ý sao?"
Tô Niên Hoa không có gấp gáp trả lời cái vấn đề này, ngược lại hướng về phía Tứ Nguyệt nhìn lướt qua, sau đó liền cười ha hả nói: "Nếu như vợ của tôi có thể quản được tôi, tôi bây giờ còn có thể cầm lấy thẻ, tùy tiện cho em cà sao?"
Tứ Nguyệt siết chặc thành quả đấm, cô không thể nhịn được nữa nện bước chân, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Niên Hoa trước, vươn tay kéo tóc người đàn bà kia, đem cô từ trong ngực Tô Niên Hoa kéo ra ngoài, sau đó hung hăng mà vứt sang một bên.
Tứ Nguyệt luyện võ qua, khí lực lớn, cô ta lại bị cô vứt té trên mặt đất, hét thảm một tiếng, sau đó liền nước mắt lưng tròng nhìn về Tô Niên Hoa: "Tô thiếu..."
Cô ta thanh âm cũng còn xuống dốc, Tứ Nguyệt liền trực tiếp ngăn Tô Niên Hoa, từ trong túi áo ay, lấy ra ví tiền của anh, đem thẻ của anh toàn bộ móc ra ngoài, đem bẻ cong queo, khiến cho thẻ không thể dùng, sau đó hung hăng mà đem thẻ cùng ví tiền hướng về phía Tô Niên Hoa vứt tới, trừng mắt liếc Tô Niên Hoa, liền từ một bên trong tay người bán hàng túm lấy quà sinh nhật chính mình mua cho Cố Khuynh Thành, nghĩ cũng không nghĩ giẫm giày cao gót, tốc độ cực nhanh bỏ đi.
Một màn này phát sinh có chút đột ngột, không khí hơi lộ ra vẻ ngưng trệ, qua ước chừng nửa giây đồng hồ, cô gái bị Tứ Nguyệt vứt trên mặt đất, mới ủy khuất la một tiếng: "Tô thiếu..."
Tô Niên Hoa hai tay đút túi nhún vai, cúi xuống nhặt lên ví tiền trên mặt đất, đem giấy căn cước rút ra, sau đó đem ví tiền hướng về phía người phụ nữ kia tiện tay ném tới: "Không phải là muốn mua túi sao? Tiền này cho em mua túi."