Cô tránh né anh như vậy à?
Có màn sương mù bao phủ trước mắt Bạch Lệ, nhiệt độ giữa hai người như đang hòa vào với nhau.
Nhưng vào lúc này, mùi khói nhàn nhạt quanh cơ thể anh lại khiến cổ họng cô đắng nghét.
Kỷ Lâm Quyến hiếm khi mất khống chế cảm xúc như thế này trước mặt cô, ngay cả đôi mắt thường ngày đều rất thờ ơ của anh cũng đã mang theo sự hung dữ.
Bầu không khí căng thẳng.
Cô từ từ thở ra.
Lòng bàn tay anh rất khỏe, cánh tay vòng quanh eo cô siết chặt lại.
Hơi ấm tràn qua, sự nóng ấm thấm đẫm sự thân mật và mập mờ dường như chỉ tồn tại giữa những người yêu nhau.
Bóng tối che phủ đôi mắt của Bạch Lệ, ánh sáng trên đầu cô đột nhiên mờ đi.
Cô không ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi cụp xuống, rơi vào nếp gấp của bộ vest ở một bên eo anh.
Trên thực tế, sau khi trở về nước, từ lúc Bạch Lệ gặp Kỷ Lâm Quyến, cô đã có thể cảm nhận được sự thăm dò thầm lặng của anh, như thể anh đang từ từ thu lưới lại.
Đôi khi những mập mờ ẩn giấu trong bóng tối thậm chí sẽ vô tình chạm đến trái tim cô.
Ví dụ, trước khi gia nhập Holding Thành Việt, đêm đó cô không thể yên giấc được.
Nhưng mỗi lần mất ngủ, cô lại nghĩ rằng trông anh cũng không có vẻ thích cô được bao nhiêu.
Chẳng qua chỉ là cô không còn thích nữa, trong lòng anh còn có chút mất mát, cộng thêm sự xáo động khi không thể có được thứ gì đó.
Nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn chán ghét người trước mặt được.
Vì vậy, cho dù biết rõ mình phải cùng làm việc Kỷ Lâm Quyến nhưng cô vẫn lựa chọn ở lại Holding Thành Việt.
Nhưng sự xuất hiện của Giang Tinh Tự khiến Bạch Lệ hiểu rằng cô rất dễ dàng bị Kỷ Lâm Quyến từ bỏ. Thế là nỗi bất an chôn sâu trong đáy lòng cô hoàn toàn đứt dây cương, lao ra cảnh báo cô.
Khi Bạch Lệ còn nhỏ, cô đã từng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bố mẹ cãi vã, ly hôn cho đến bước tan vỡ gia đình. Lúc đó cô chỉ mới vài tuổi, gào khóc thảm thiết ôm chân bố, cầu xin ông ta đừng đi, đừng rời xa mẹ con cô, đừng bỏ mặc cô.
Nhưng người đàn ông không chút do dự, tràn đầy ghê tởm đá văng cô đi, như thể cô chỉ là một đứa con ghẻ.
Từ đó trở đi, tất cả ấn tượng của Bạch Lệ về bố ruột của cô không khác gì tấm lưng dứt khoát và lãnh đạm của người đàn ông xách vali đi vào một ngày trời trong nắng ấm, ông ta đi rất nhanh, giống như muốn thoát khỏi vực sâu, không một chút lưu luyến.
Từ đó về sau, cô trở nên nhạy cảm và sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, lại rất dễ bị bất an.
Sau đó, cô theo Chung Trần Di tái hôn với Bạch Quân, mặc dù không khí gia đình đã hòa thuận hơn rất nhiều nhưng cũng không tránh khỏi việc ăn nhờ ở đậu người khác, nhận được rất nhiều ánh mắt lạnh lùng.
Vì vậy, cô không thường xuyên bộc lộ nội tâm của mình, mỗi giây phút ở cùng Kỷ Lâm Quyến, cô đều có thể mở rộng lòng mình ra đến mức lớn nhất, hoàn toàn tin tưởng vào người anh trai đã bảo vệ cô từ khi còn nhỏ.
Ban đầu cô cứ tưởng rằng sau khi mình ra nước ngoài một năm đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó ít nhiều gì cô cũng cảm thấy có chút không cam lòng, trong đáy lòng vẫn còn luyến tiếc.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.
Cô không muốn bị bỏ rơi cho nên mới muốn sớm cắt đứt những nguy hiểm tiềm ẩn sau này.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô ghét Kỷ Lâm Quyến, hay tất cả tình yêu của cô dành cho anh đã biến mất.
Mà là vì cô dường như đã mất đi khả năng tin tưởng cho nên không muốn thử lại.
Có một số người dùng tuổi thơ của mình để chữa lành vết thương cả đời.
Bạch Lệ nghĩ rằng có lẽ cô dành cả đời để chữa lành tuổi thơ bất ổn định.
Im lặng một lúc.
"Phải."
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng.
Dừng một chút, Bạch Lệ ngước mắt nhìn về phía anh.
Ánh sáng và bóng tối mờ mịt, nhưng vẻ say xỉn trong mắt anh lại hiện lên rất rõ ràng.
Tâm trạng căng thẳng vừa rồi đột nhiên đã nhạt dần, cô gần như có thể quan sát phản ứng của Kỷ Lâm Quyến mà không có chút dậy sóng.
Nói ra thì cũng thật sự rất thú vị, bây giờ phong thủy đã bị đảo ngược rồi.
Sự mất kiểm soát của anh, sự bình tĩnh của cô.
Anh đến gần như vậy, mùi hương xung quanh cơ thể trộn lẫn vào nhau, khiến Bạch Lệ cảm thấy bầu không khí lúc này quyến rũ không thể giải thích được.
Bạch Lệ hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng của anh.
Khóe môi Kỷ Lâm Quyến rất đẹp, dù khẽ mím lại hay hơi nhếch lên đều luôn toát ra sự thờ ơ. Làn da gần sát càng giống đang thân mật, bộ đồ vest trên người toát ra hơi thở cấm dục và sạch sẽ. Lông mi của anh đen như lông quạ, đang hạ thấp và run rẩy.
Hơi nóng tỏa ra bao quanh, Bạch Lệ chậm rãi rướn người đến.
Đôi môi đỏ mọng của cô áp sát vào đôi môi mỏng của anh, sau khi hôn nhẹ lên đó cô mới phát hiện hóa ra môi chàng trai này không hề mềm mại như cô tưởng tượng, chúng rất mỏng và còn mang theo mùi mùi bạc hà thơm tho.
Chắc là anh cũng không thể dự đoán được phản ứng của cô, Kỷ Lâm Quyến rõ ràng trong giây lát là có chút sửng sốt và không thể tin được.
Đột nhiên, một sức lực mạnh đẩy toàn bộ cơ thể cô vào tấm gương phía sau, khiến bả vai cô đau nhức.
Người trước mặt dường như muốn nghiền nát cô thành từng mảnh vụn, rồi khảm cô vào tận xương tủy. Chẳng bao lâu sau, từ một nụ hôn vụng về chủ động, như chuồn chuồn đạp nước đã biến thành trầm luân, triền miên.
Anh đã nắm lấy quyền chủ động.
Bị anh khống chế, Bạch Lệ không thể động đậy. Phần eo của cô đụng trúng công tắc của vòi hoa sen, trong giây lát, nước mặc sức mà chảy ra, chẳng mấy chốc đã lan khắp chiếc vảy bằng vải mỏng, giống như sao trăng chảy dài trên dải ngân hà, lấp lánh dưới ánh sáng và bóng tối.
Một cảnh tượng hết sức hoang đường. Giống như hành vi khó hiểu của cô vừa rồi.
Nhưng đây quả thực là hành động quá giới hạn và táo bạo nhất mà Bạch Lệ đã làm trong 18 năm qua.
Cô thực sự cảm thấy rất vui, cô bé luôn theo khuôn phép dường như trong tích tắc đã biến thành một thiếu nữ nổi loạn.
Không có phiền não, bình tĩnh, chỉ có sự nổi loạn đơn thuần và gần giống sự điên cuồng.
Hơi nước ẩm ướt trộn lẫn trong không khí. Nhưng Bạch Lệ đã không còn cảm giác được nữa, bởi vì môi cô đang bị đôi môi mỏng ấm áp bịt chặt.
Mà Kỷ Lâm Quyến lại cố chấp nắm lấy lòng bàn tay của cô, dính chặt vào nhau, không cho phép cô vùng ra.
…
Cô bé mặc một chiếc váy ống, đôi vai tròn trắng nõn trông giống như một cây kem có bôi sữa. Xương quai xanh lõm sâu vào, khuôn ngực có độ cong vừa phải, cổ thon dài, quai hàm rõ ràng.
…
Kỷ Lâm Quyến rất tỉnh táo. Anh tỉnh táo nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của cô bé mà anh đang hôn.
Sự bình tĩnh của cô gần như khiến lý trí và sự kiềm chế của anh sụp đổ tan nát, lòng tự trọng của anh dường như bị xé nát hoàn toàn, để cho “dã thú” không thể để cho ai biết đang ẩn náu trong bóng tối gào thét chạy ra.
Anh muốn nhìn thấy những cảm xúc của cô nhiều hơn, muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt cầu xin lòng anh tha cho.
Nghĩ mãi…
Khóe môi bị đau nhưng Kỷ Lâm Quyến lại giống như không có cảm giác gì.
Cho đến bây giờ anh mới biết có những mùi vị không đau, không ngứa, lâu ngày sẽ biến thành chất độc thấm đến tận xương tủy.
…
Cảm giác nóng rát tập trung ở đầu ngón tay, lại dường như di chuyển đến những nơi khác cùng với cơ thể đang dán sát vào nhau.
Bạch Lệ ngơ ngác, cô chưa từng hôn, dĩ nhiên không biết nên phối hợp như thế nào.
Đột nhiên, tiếng bước chân lộn xộn vang lên. Như vừa bị kinh ngạc và sợ hãi, người đến hoảng loạn lẩm bẩm câu gì đó rồi vội vàng rời đi.
Mọi thứ im lặng không có dấu vết.
Có lẽ là do cô quá vụng về nên Kỷ Lâm Quyến đã nhẹ nhàng bóp cằm cô nâng lên, đầu ngón tay anh theo vòng cung ở sau tai cô, từ từ xuyên vào trong tóc cô, giống như đang dỗ dành một con mèo.
Tư thế và góc độ này khiến Bạch Lệ không biết phải làm thế nào, dễ dàng bị anh đánh chiếm.
Bạch Lệ bị đè đến trọng tâm không ổn định nên cô đã chống lên vai anh.
Sau đó, cô mới phát hiện ra rằng Kỷ Lâm Quyến trông thì rất gầy gò, thế mà xương vai lại rõ ràng, khi cô chạm vào thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp của anh, rất rộng và mang theo sức mạnh.
Nhất thời môi và răng quấn quýt với nhau.
Anh khám phá bên trong một chút rồi lùi lại một chút.
Mềm mại và mập mờ, hơi thở trong mũi cũng quanh quẩn.
Sau khi kết thúc Bạch Lệ xoa xoa khóe môi, mới phát hiện có mùi máu tanh đang tràn lan.
Cô ngước mắt lên, thoáng thấy vết máu trên khóe môi Kỷ Lâm Quyến.
Có lẽ là cô đã vô tình cắn trúng.
“Lệ Lệ.” Giọng anh khàn vô cùng, đôi mắt tối đen nhìn không rõ, anh giơ tay v**t v* má cô, đầu ngón tay cẩn thận ma sát: “Em không còn giận nữa rồi đúng không?”
Đầu ngón tay anh khô và ấm, khi anh v**t v* sau tai cô giống như cơn gió thổi vào đêm hè.
Cô từ từ thu ánh mắt của mình lại.
“Sau bữa tiệc mừng tối nay, em sẽ rời khỏi Holding Thành Việt.” Bạch Lệ nói, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, rõ ràng cô vẫn chưa ngay lập tức bình tĩnh lại được.
"Anh, em vẫn rất biết ơn vì lúc nhỏ anh đã đưa tay ra giúp đỡ em."
"Cũng cảm ơn sự động viên của anh trong những năm tháng lớp 12 của em."
"Nhưng chỉ có như vậy thôi."
Giao điểm của hai chúng ta sẽ kết thúc ở đây.
Không thể phủ nhận rằng đó quả thực là một khoảng thời gian tươi sáng trong cuộc đời u ám của cô.
Sự phóng túng vừa rồi cũng chỉ đến đây là dừng.
Hôn, âu yếm, lên giường. Tự tận đáy lòng Bạch Lệ không hề phản kháng, cũng không hề nghĩ loại chuyện này chỉ có con gái mới phải chịu thiệt. Cô không có những quan niệm phong kiến như vậy, cho rằng con gái nên giữ những phong tục cũ.
Vì vậy năm cấp ba ở trong lớp khi nghe được những lời bàn tán về Giang Tinh Tự, cô cũng không để ý lắm.
Suy cho cùng, trao cơ thể cho ai, làm những chuyện gì với ai đều là tự do của người đó.
Nước tràn vào, eo cô đã bị ướt đẫm nhưng lại càng tôn lên vòng eo thon thả của cô.
Hơi mát xuyên qua lớp vải mỏng, mang theo cảm giác ẩm ướt.