Dừng một chút, cô đột nhiên cúi đầu tháo sợi dây chuyền trên cổ ra.
“Trong số những món quà anh từng tặng em, em thích nhất là sợi dây chuyền hình sừng hươu nhỏ này.”
"Vì thế hôm nay em đưa món đồ yêu thích này cho anh. Cứ coi đó như lời chia tay cuối cùng. Chúc anh sau khi tốt nghiệp tương lai tươi sáng."
Thực ra nếu muốn buông bỏ cũng rất dễ dàng.
Chỉ cần không có sự oán hận, không cam lòng, thì sẽ trở nên vui vẻ.
Lời đã dứt nhưng cô lại không thể tháo sợi dây chuyền ra được.
Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.
Bạch Lệ sờ lên mái tóc mượt mà của mình, kinh ngạc phát hiện sợi dây chuyền đang vướng vào tóc mình!
Cô có chút chán nản. Cứ luôn cảm thấy vào thời khắc mấu chốt này thật là tức chết mà...
Bóng đen nhẹ nhàng buông xuống.
Hai tay của Kỷ Lâm Quyến vòng qua tai cô, gần như đang ôm lấy cô.
Anh làm rất chậm chạp, động tác nhẹ nhàng đến mức dường như sợ làm đụng vỡ thứ mình yêu quý nhất.
Sau đó anh mới cởi sợi dây chuyền ra cho cô, rồi đưa lại vào tay cho Bạch Lệ.
Kỷ Lâm Quyến dường như trong giây phút đã trải nghiệm được như thế nào gọi là trèo cao ngã đau rồi.
Niềm vui vừa tràn ngập trong lòng anh lúc nãy vào giờ phút này toàn bộ đã tan vỡ, như thể một con dao cùn đã khoét một lỗ trong trái tim anh, không phải một nhát chết ngay, nhưng nó đang dần hành hạ anh, khiến anh cảm thấy đau đớn vô cùng.
Tất cả chua chát tích tụ bên trong lại bị đánh mạnh một phát.
Vốn dĩ anh không nhận sợi dây chuyền cô đưa cho anh.
Nhưng cô nhóc lại rất kiên trì.
Sau khi cô rời đi hồi lâu, anh vẫn không rời đi.
Sợi dây chuyền kim cương tuyệt đẹp lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng ánh sáng chiếu ra lại như một lưỡi dao.
Kỷ Lâm Quyến nheo mắt lại.
Anh từ từ siết chặt nắm tay.
Chặt đến mức ở phần mép sắc bén khảm thành một vết máu rõ ràng trong lòng bàn tay.
…
Sau bữa tiệc mừng công, Bạch Lệ nộp đơn xin từ chức.
Thật ra vốn dĩ cô đến đây cũng chỉ làm bán thời gian, có thể không cần phải trịnh trọng như vậy.
Nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy là không được.
Làm việc phải có đầu có đuôi.
Hơn nữa, quả thật đàn anh Hách đối xử rất tốt với cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc.
Khi cô từ chức đàn anh cũng không nói gì, chỉ cảm thấy rất tiếc nuối.
Còn nhiều lời hỏi thêm một câu, tại sao đêm đó lúc nghỉ ngơi cô lại đột nhiên biến mất?
Bạch Lệ chỉ đành ngượng ngùng nói rằng váy của cô bị dính nước nên cô phải rời khỏi địa điểm sớm để thay đồ.
Nghe vậy, đàn anh Hách không nói gì mà lại đưa cho cô tiền công rất hậu hĩnh, nói rằng trong khoảng thời gian gần đây, công ty đang trong thời kỳ đi lên, kiếm được rất nhiều tiền nên Bạch Lệ cũng được tăng lương.
Cô nhìn con số được chuyển vào thẻ ngân hàng của mình, không biết nói gì mới tốt nên chỉ cảm ơn.
Sau đó, cô không gặp lại Kỷ Lâm Quyến nữa, cũng không nghe thấy tin tức gì về anh nữa.
Thời gian thấm thoáng đã trôi qua vài ngày, Bạch Lệ đang thu dọn đồ đạc thì đột nhiên có cuộc gọi từ Chung Trần Di.
“Đô Đô, khi nào con mới về?” Giọng điệu của Chung Trần Di nghe có vẻ khá mệt mỏi.
Bạch Lệ đang kéo khóa cặp sách lại, kẹp điện thoại di động bên tai rồi nói: “Buổi tối sẽ có xe.”
"Lệ Lệ. Ngày mai sau khi về nhà, chúng ta về quê hương một khoảng thời gian nhé." Chung Trần Di nói.
Bạch Lệ sửng sốt một chút, nhưng cũng không phản đối, chỉ hỏi: "Sao lại đột nhiên như vậy?"
"Chỗ này có nhiều chuyện phiền lòng, mẹ muốn về quê ở một thời gian, hơn nữa đã mấy năm mẹ không về thăm ông ngoại bà ngoại của con rồi."
"Ừm, được." Bạch Lệ đáp lại.
Trong ký ức của cô đối với quê hương chỉ là một mảnh sân.
Ở quê cô có nhiều anh chị em nên trong số đó Bạch Lệ cũng không quá nổi bật, nhưng khi người thân hỏi thăm, bọn họ sẽ khen cô thông minh và nói Chung Trần Di rất may mắn.
Nhưng cũng vì đông con cháu nên tình yêu thương của người già sẽ phân bố không đều.
Trong nhà vẫn còn tập tục trọng nam khinh nữ nên Bạch Lệ từ nhỏ đã không được yêu thương.
Nhưng ở khu nhà phía nam có một bà lão, từ nhỏ đã rất thích Bạch Lệ, có đồ ăn ngon bà lão đều để dành lại, chỉ cho một mình Bạch Lệ ăn.
Nghĩ tới đây, Bạch Lệ yên lặng nhắm mắt lại.
Không biết bây giờ bà lão đó đã ra sao rồi.
Lần này quay lại cũng tốt, nhân tiện cũng có thể ghé thăm hỏi.
Chung Trần Di bảo Bạch Lệ đặt vé máy bay, hai người sáng sớm vội vã ra sân bay.
Đang cận kề ngày Tết, ở sân bay có rất nhiều người, đang túm tụm xếp hàng ở cổng lên máy bay, nhìn thoáng qua có vẻ như một hàng dài rất dài. Mọi người trở về nhà đều mang theo túi lớn túi nhỏ, trông vô cùng náo nhiệt.
"Bạch Lệ?" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, mang theo nụ cười nhẹ.
Bạch Lệ sửng sốt một chút, Chung Trần Di ở phía trước nghe thấy tiếng động cũng quay đầu lại, tháo kính râm xuống liếc nhìn.
"Anh Bác Văn." Sau khi nhìn rõ hàng người bên cạnh, Bạch Lệ ngoan ngoãn chào hỏi.
"Anh vừa nói là nhìn bóng lưng khá giống em, nhưng mãi cũng không dám nhận. Đợi đến khi xếp hàng đến gần hơn một chút anh mới dám gọi em."
Hứa Bác Văn vẫn giỏi nói như mọi khi, khi đối mặt với Bạch Lệ, anh ta cũng không tỏ ra xa cách vì chuyện của Kỷ Lâm Quyến: "Em định về đâu?"
Bạch Lệ đang định lên tiếng nói chuyện, thì Chung Trần Di ở phía trước đã quay đầu lại quan sắt Hứa Bác Văn: "Đô Đô, đây là ai?"
“Đàn anh cùng trường.” Bạch Lệ giải thích. Sau đó cô nói với Hứa Bác Văn: "Anh Bác Văn, đây là mẹ em."
Vừa nghe là đàn anh cùng trường, Chung Trần Di lập tức cảnh giác: “Học viện của con à?”
"Không phải, học viện Xây dựng." Bạch Lệ nhỏ giọng.
Hứa Bác Văn cũng là người không biết xấu hổ, cho dù sắc mặt của Chung Trần Di trông không được tự nhiên cho lắm, anh ta vẫn có thể cười tươi chào bà ấy: "Chào dì."
"Chào cậu." Chung Trần Di gật đầu, cũng không có ý định nói thêm nữa.
Hứa Bác Văn tiếp tục nói: "Thì ra dì là mẹ của Bạch Lệ. Ban nãy nhìn từ xa trông trẻ quá, cháu còn tưởng là chị gái nữa cơ."
Sau bốn năm học đại học, bây giờ anh ta ngày càng lanh mồm lanh miệng, rất có tài dỗ ngọt người khác.
Cho dù có là phụ huynh khó đối phó như Chung Trần Di, sau khi nghe Hứa Bác Văn nói, cũng khó tránh khỏi mỉm cười trao đổi vài câu.
Đột nhiên, người phía sau đột nhiên chen chúc về phía trước.
Bạch Lệ nhất thời không thể đứng vững, thẻ lên máy bay trong tay cô trượt xuống, trùng hợp bay đến dưới chân Hứa Bác Văn.
Hứa Bác Văn đưa nó cho cô, còn phủi bụi trên đó giúp.
Bạch Lệ nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
"Khách sáo với anh như vậy làm gì." Hứa Bác Văn cười nói: "Sao đột nhiên không muốn làm việc ở Thành Việt nữa? Thật ra anh Hách cũng có tài lắm đấy, tuy bây giờ công ty có vẻ nhỏ nhưng chẳng bao lâu nữa nhất định có thể chuyển được ra khỏi trung tâm khởi nghiệp mà thôi."
“Việc học quan trọng.” Bạch Lệ thuận thế vén tóc qua tai, cười nói.
Quá trình đăng ký và lên máy bay diễn ra suôn sẻ, chuyến bay kéo dài ba tiếng đồng hồ cũng khá ổn, không quá mệt mỏi.
Ở trên máy bay Bạch Lệ đã xem xong bộ phim truyền hình Mỹ mà cô đang theo dõi, gần đây cô sắp phải thi tiếng Anh cấp 6 nên cô xem bản không lồng tiếng để rèn luyện khả năng ngôn ngữ của mình.
Sau khi đến sân bay, hai người vác hành lý lên xe buýt, đi thẳng đến bến xe khách.
Sau khoảng bốn mươi phút ngồi xe, bọn họ đã đến thị trấn B.
Thị trấn B nằm ở vùng hẻo lánh nhất của thành phố Y, cũng không quá sầm uất, những năm gần đây, cũng có vài người trẻ tuổi đến thành phố Y làm việc. Thị trấn B ngày càng trở nên thưa thớt, về cơ bản là thành phố nơi người già sinh sống.
Đường đi gập ghềnh, khi bọn họ vừa ra khỏi trạm vận chuyển, ánh mặt trời chiếu rọi trên đầu, Bạch Lệ nhìn thật lâu.
Con đường xi măng tiếp tục kéo dài mãi cho đến khi gặp ngã ba đã biến thành con đường đất trải cát.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, Bạch Lệ cũng không biết là do nóng hay ngột ngạt, cô mặc chiếc áo khoác cotton dày mà bị đổ mồ hôi.
Đường sá xa xôi, cô mới đi được vài bước đã mệt đến mức th* d*c, cơn buồn ngủ ập đến.
Mãi đến khi đến quán mì gần nhất ở cổng thị trấn, người thân ở quê mới đến.
Lối vào thị trấn B rõ ràng đã cũ nát, không biết tấm biển mà ai dựng đã trở nên vặn vẹo thế này. Những năm gần đây, các thành phố lớn phát triển nhanh chóng, ngày càng phồn vinh hơn nhưng thời gian ở đây dường như trôi chậm lại, không khác gì nhiều năm trước.
Mấy người họ hàng gặp nhau tay bắt mặt mừng, phần lớn đều liếc nhìn Bạch Lệ, khen ngợi cô vài câu, sau đó đổi chủ đề sang Chung Trần Di.
"Sao lần này lão Bạch của bà không quay về?"
"Đúng đấy. Lần cuối cùng tôi uống rượu với lão Bạch đã là chuyện của bốn năm trước rồi."
Chung Trần Di có chút lúng túng xua tay nói: “Ông ấy bận, không có thời gian.”
Dừng lại một chút rồi nói: “Chúng ta vào nhà hàng ăn cơm trước đã, con bé cũng đã đói rồi.”
Vừa bước vào một mùi ẩm ướt và mùi mì xộc vào mũi.
Còn có chút mùi cũ kỹ, như có thứ gì đó đang mục nát.
Cửa sổ của quán mì không có ánh nắng lọt vào, bên trong trông khí bí bách.
Bọn họ vẫn đang trò chuyện, còn Bạch Lệ đang bưng bát mì ăn mì.
Nhưng không ngờ quán mì trông tồi tàn nhưng hương vị lại rất chính tông, đặc biệt là nước dùng xương, vừa cho vào miệng mùi xương đã lan tỏa, vô cùng nồng đậm.
Ăn no uống say xong, Bạch Lệ theo bọn họ về nhà.
Ở quê có nhiều thân thích, nên cũng có nhiều phòng.
Bạch Lệ được xếp vào căn phòng trước kia cô đã từng ở.
Cô thu dọn xong đồ đạc và chạy đến sân phía nam, nhà của người bà đó.
Cổng vào đã được cải tiến rất nhiều, được lát gạch đỏ thành một con đường nhỏ dẫn thẳng ra vườn rau bên cạnh.
Bạch Lệ bước vào thì có chút căng thẳng, cô lo lắng bà lão không nhận ra mình. Cũng may là sau khi nhìn thấy cô bà lão rất vui mừng, nắm tay cô ân cần hỏi thăm rất lâu, còn lẩm bẩm nói đã lâu không gặp cô, cũng không biết bây giờ cô có học đại học hay không.
Không chỉ vậy, bà ấy còn kéo Bạch Lệ vào nhà và muốn đưa kẹo cho cô.
Điều này làm cho Bạch Lệ thực sự dở khóc dở cười.
“Bà lão, bây giờ cháu đã hai mươi tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.”
"Được rồi được rồi, bà biết cháu đã không còn là con nít nữa, mau ăn kẹo đi. Nếu cháu thích, ngày mai bà lão sẽ mua thêm."
Bạch Lệ thấy vậy đành phải nhận lấy, nhưng trong lòng vẫn cảm động.
Chỉ cần bà lão còn sống ở đây, cô đã cảm thấy vô cùng an tâm không thể giải thích được.
Cuộc sống ở quê chậm rãi, ngày ba bữa, cơm canh đạm bạc.
Bạch Lệ rảnh rỗi đều chạy đến chỗ bà lão, cho dù có là học tập, nghỉ ngơi hay chơi điện thoại di động ở nhà bà lão cô cùng đều thích.
Mấy ngày sau, đột nhiên có một ngày Bạch Lệ đến, phát hiện bà lão không có ở nhà.
Ban đầu cô cũng không lo lắng lắm, dù sao bà lão cũng thỉnh thoảng phải ra ngoài mua đồ, sẽ rất muộn mới về.
Nhưng mãi đến năm giờ vẫn không thấy bóng dáng bà lão đâu.
Thấy trời đã tối dần, hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, cô nghĩ mình nên ra ngoài tìm bà.
Vừa bước được một bước, cô đã nhìn thấy từ xa có hai người đang tiến tới. Những đồ ăn bà lão mua về được một chàng trai cầm trên tay, hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.
Một người mà cô biết là bà lão.
Một thân hình gầy gò khác, thật không trùng hợp, cô cũng biết.