Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 50

Bà cụ cất giữ rất nhiều những món đồ thời còn bé của Bạch Lệ, ví dụ như album ảnh, đồ chơi, những bộ đồ cô từng mặc, thậm chí cả những món đồ ăn vặt đóng gói mà cô thích. Chỉ có điều những món đồ tuổi thơ đã cũ quá rồi, những nét bút đơn giản trên túi bao bì khác hoàn toàn so với những bức tranh xinh đẹp thời buổi giờ, đến cả phông chữ logo cũng đơn sơ giản dị.

 

Nhưng những món đồ khi ấy quả thực là những thứ tốt nhất mà cô có được khi còn bé.

 

Bạch Lệ chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy ký ức ùa về mạnh mẽ, trước kia khi bố mẹ vẫn chưa ly hôn, cô cũng là một đứa bé trong một gia đình bình thường, sẽ có lúc ầm ĩ đòi mua đồ, sẽ có lúc vui mừng vì được mặc váy đẹp, cũng sẽ chơi đùa với các bạn thân thiết trong sân.

 

Thật ra cô cũng không lưu luyến lắm, nhưng bây giờ khi thấy chúng, cô vẫn cảm thấy bùi ngùi, giống như một quả táo phủ socola, sâu trong mùi vị ngọt đậm đà lại có một cảm giác mát lạnh the the.

 

"Hồi còn bé Đô Đô thích nhất là được nghe bà kể cho nó nghe truyện cổ tích, lần nào cũng phải dỗ dành kể truyện cổ tích  con bé mới chịu đi ngủ." Bà cụ đi tới chỗ ngăn kéo phía dưới TV, bà run rẩy lôi một tập album ảnh rất nặng, rất to ra, có chừng bốn năm tập album cũng dày như vậy.

 

Người thế hệ trước lúc nào cũng không nỡ vứt bỏ những món đồ cũ, và cả những hồi ức.

 

Bìa mặt album ảnh rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi, có thể thấy rằng bình thường vẫn được lau dọn quét tước, rất được trân trọng. Mà phần chân trang có nhiều sắc thái màu sắc khác nhau, chắc là do bà thường hay lật xem.

 

"Bà à, đừng xem album ảnh mà." Bạch Lệ cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ cuộn tròn lại, đôi mắt hạnh ngập nước, cô chớp chớp mắt nhẹ nhàng nói: "Cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, bây giờ nhìn lại chắc chắn là trông xấu hổ lắm."

 

Thực ra là chính bản thân cô cũng chưa từng xem lại, nhưng mà cô vẫn còn nhớ mang máng khi mình còn bé có một kiểu tóc trông rất xấu. Khi đó cô đang trong thời kỳ thay răng, mà mỗi lần chụp ảnh cô lại thích cười, vì vậy cái răng cửa bị hở ra gần như bị nhìn thấy toàn bộ.

 

"Sao mà xấu hổ được chứ!" Bà cụ vừa cười vừa nói: "Một cô bé nhỏ dễ thương đáng yêu, đẹp lắm mà. Xem cũng không có vấn đề gì đâu."

 

Bà nói rồi nhanh chóng lật tới phần trang giữa. Sau đó cười giơ lên trước, nói rằng: "Đây là lần đầu tiên thay răng của Đô Đô, con bé lùn tịt, mà lại muốn ném răng cửa lên trên mái nhà, nhưng mà có kiễng chân lên cũng không đủ cao, con bé tức giận đến nỗi bật khóc luôn."

 

"..." Bạch Lệ thở dài trong im lặng, hồi còn bé cô có yếu đuối như vậy ư.

 

Bây giờ nghe lại, cô lại có cảm giác như mình đang nghe chuyện xưa của người khác vậy.

 

Album ảnh được lật giở rất chậm, như là một con thuyền chở ký ức, đằng sau mỗi chương ảnh ố vàng đều được ghi ngày tháng cẩn thận, thời gian đã trôi qua rất lâu, có những ngày tháng cũng đã mờ đi không ít.

 

Kỷ Lâm Quyến gập các đốt ngón tay lại, chạm nhẹ vào cô bé đáng yêu đang nhoẻn miệng bật cười khúc khích trong tấm ảnh.

 

Đầu ngón tay khô ráo, khi chạm vào những bức ảnh cũng có cảm giác ấm áp, như là đang lướt qua dòng sông thời gian rất dài và rồi chạm vào cô thời thơ bé.

 

Như có một dòng nước ấm lướt qua đầu ngón tay anh, anh hơi giật mình, rồi sau đó khẽ thở dài.

 

Dường như anh đang suy nghĩ điều gì trong một lát, ánh mắt Kỷ Lâm Quyến xẹt qua album sách, rồi nhẹ nhàng hướng về phía cô gái nhỏ đang đen mặt ngồi bên cạnh mình.

 

Hồi còn bé trông cô có vẻ hoạt bát hơn bây giờ rất nhiều, biểu cảm sinh động tươi tắn, ánh mắt trong veo sáng ngời đều chỉ thuộc về một đứa bé không rành chuyện đời, chỉ cần nhìn Đô Đô mập mạp thôi đã khiến người ta rất muốn nhéo một cái rồi.

 

"Đáng yêu lắm." Anh nói.

 

Ngừng lại một lát, Kỷ Lâm Quyến đột nhiên bật cười nhẹ một tiếng: "Là vì hồi còn nhỏ mũm mĩm cho nên mới gọi là Đô Đô sao?"

 

Câu đó là anh quay về phía Bạch Lệ mà nó, lúc này cô đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, cách hai người họ không quá gần mà cũng không quá xa.

 

Ở giữa có một chiếc bàn trà, trên sàn trải một tấm thảm, bà cụ và Kỷ Lâm Quyến đang ngồi trên tấm thảm, ngay trước bàn cà phê, lật xem album ảnh.

 

Bạch Lệ không nói một lời nào, cô đang chống cằm chơi điện thoại di động. Một lát sau cô mới nói một câu mơ hồ không rõ ràng: "Em quên rồi."

 

Nhưng thật ra là vì khi còn bé, âm tiết đầu tiên mà cô nói được là "đô", Chung Trần Di nghĩ rằng cô không giống như những đứa trẻ khác, chắc chắn là một đứa bé thông minh, cho nên mới đặt cho cô cái biệt danh này.

 

Cũng coi là kỷ niệm đi.

 

Bầu không khí bên trong phòng khách yên tĩnh.

 

Đại đa số là bà cụ vừa cười vừa kể lại những kỷ niệm, Kỷ Lâm Quyên ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng anh sẽ lại hỏi chi tiết đôi câu. Bà cụ thấy anh có hứng thú thì sẽ nhiệt tình nói những chuyện năm ấy.

 

Mà nhân vật trung tâm trong cuộc bàn luận của bọn họ, Bạch Lệ, đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại suốt một tiếng đồng hồ. Qua lâu vậy rồi, lâu đến mức ngay cả Bạch Lệ cũng không kìm được mà quay qua nhìn mấy lần.

 

Kỷ Lâm Quyến rất kiên nhẫn, ánh mắt anh vẫn ở trên album sách, không có ý định rời đi.

 

Dáng vẻ này của anh lại khiến cho gương mặt Bạch Lệ nóng lên.

 

Chỉ là mấy chuyện mà bình thường trẻ con hay làm thôi mà.

 

Sao anh lại nghe nghiêm túc vậy chứ.

 

"Ôi trời, mau nhìn xem bà tìm thấy cái gì này." Ngón tay đang định lật sang trang của bà cụ ngừng lại: "Là ảnh chụp chung của Đô Đô và một cậu bé đó, nhắc mới nhớ, đây cũng là bạn học nam nhỏ mà Đô Đô nhà mình có cảm tình một cách nghiêm túc đó, chỉ tiếc là bạn học nam nhỏ kia ở một hai ngày rồi cũng quay về tỉnh khác với bố mẹ, đúng là không ngờ rằng bà vẫn còn giữ tấm ảnh này."

 

Câu nói sau bà cụ nói rất tự nhiên.

 

"Có cảm tình sao?" Giọng Kỷ Lâm Quyến nhẹ nhàng, anh hơi híp mắt.

 

Ánh mắt anh lướt qua tấm ảnh cũ, cô gái nhỏ vui vẻ vịn vào bả vai của cậu bé bên cạnh, hai người họ cười rất vui vẻ, khi chụp ảnh, thậm chí ánh mắt cậu bé còn nhìn chằm chằm vào cô bé.

 

"Là có cảm tình đó, bà nhớ rõ ràng rằng lúc đứa bé này rời đi, Đô Đô còn khóc suốt hai ngày mà." Bà cụ cười khúc khích: "Nửa đêm còn đeo cặp sách muốn bỏ nhà đi trốn để đi tìm cậu bé kia nữa."

 

"Vậy sao." Kỷ Lâm Quyến nhìn đi chỗ khác, tâm trạng trong ánh mắt anh không rõ ràng.

 

Nhưng đôi môi mỏng của anh lại nhếch lên, nở nụ cười mờ nhạt như có như không.

 

"Hồi còn bé Tiểu Kỷ có thích bạn học nữ nào không?" Bà cụ nhân tiện hỏi.

 

Kỷ Lâm Quyến đơ ra một lúc, rồi cười đáp: "Không có ạ."

 

Ngoài Bạch Lệ ra thì đúng là anh chưa từng có cảm giác như thế với bất cứ một nữ sinh nào khác.

 

Có lẽ là vì chưa từng yêu đương bao giờ, cũng không có kinh nghiệm, nên mới khiến anh nhận ra mình thích Bạch Lệ một cách muộn màng như thế.

 

Như này có gọi là đàn ông chính trực quá không?

 

Anh hơi híp mắt lại, trong thoáng chốc anh có một cảm giác như mình vừa bừng tỉnh nhận ra điều gì.

 

Gò má vừa nãy chỉ là hơi ấm ấm, giờ thì đã nóng bừng đến tận mang tai.

 

Bạch Lệ cũng không để ý tới ý tứ của bà cụ, cô đi thẳng tới chỗ đó muốn khép album ảnh lại.

 

Những chuyện khác thì cũng được thôi, nhưng chuyện này thì ngượng quá.

 

Hình như hồi còn bé đúng là cô đã trải qua chuyện đáng xấu hổ như vậy.

 

"Được rồi, bây giờ muộn quá rồi." Cô ngừng lại một lát, quay lại nói chuyện với Kỷ Lâm Quyến, ngoài mặt thì cô cười nhưng trong lòng thì không: "Chắc hẳn là anh vẫn còn những việc khác phải làm nhỉ, để em tiễn anh ra ngoài nhé, sợ anh trai không quen đường."

 

Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.

 

"Thật ra hôm nay anh cũng không có việc gì." Kỷ Lâm Quyến hơi nâng cằm lên, đón nhận đôi mắt hạnh đã ra hiệu rõ ràng của cô, anh nhếch khóe môi cười: "Có thể ở lại với bà cụ thêm một lúc nữa."

 

Ngón tay thon dài trắng trẻo của anh ấn nhẹ vào một trang trong album ảnh, không đóng nó lại.

 

Giọng điệu kiêu căng lười biếng, anh ngước con mắt trong trẻo đen nhánh lên, như một làn gió nhẹ ấm áp.

 

Bạch Lệ muốn lấy lại, nhưng cô không khỏe bằng anh.

 

Trong lòng cô trào dâng một cơn tức giận khó giải thích, cô cũng lén dùng nhiều sức hơn. 

 

Bởi vậy, cuốn album ảnh bị giằng co giữa hai người.

 

Hai người ngấm ngầm đọ sức mạnh, vẻ mặt lại trời yên biển lặng, không nói một lời nào.

 

Nhưng bà cụ ở bên cạnh nhìn thấy hình ảnh "hài hòa" như vậy còn tưởng rằng Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đang trao đổi tình cảm bằng ánh mắt, bà cũng nảy sinh tâm trạng vui mừng.

 

Nhìn đi nhìn đi, hai đứa bé này xứng đôi đến nhường nào.

 

"Xoẹt..."

 

Cuối cùng cuốn album ảnh cũng không chịu nổi lực kéo xé nữa, nhanh chóng buông bỏ vũ khí đầu hàng.

 

Những chỗ khác cũng không bị hư hại gì, chỉ có một trang trong đó bị xé rách, nhẹ nhàng bay ra ngoài rồi rơi xuống trên mặt đất.

 

Kỷ Lâm Quyến nhìn đi chỗ khác: "Xin lỗi."

 

Bạch Lệ không nói gì, chỉ cúi đầu xuống nhặt tấm ảnh lên.

 

Khóe mắt cô liếc qua một cái.

 

Trong tấm ảnh, cô bé và cậu bé bên cạnh cười tươi như hoa.

 

Cái người này! Anh nhìn mà không hiểu ý của cô hả!

 

Lại còn cứ mở miệng là gọi bà, em xin anh đó! Em với anh thân thiết lắm chắc!

 

Bạch Lệ tức giận nghiến răng, dùng ngón tay kẹp chặt cuốn album ảnh, ước gì có thể chọc thủng một lỗ.

 

Nhưng trước mặt bà cụ, cô khó có thể nói được gì. Nếu như ánh mắt có sức mạnh thì bây giờ Kỷ Lâm Quyến đã bị cô ném lên tính tầng mây từ lâu rồi.

 

Đáng tiếc đó chỉ là nếu như. Cô có trừng mắt nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Bây giờ tuổi của bà cụ đã cao, cô cũng không muốn khiến bà phải phiền não thêm vì chuyện của mình nữa. Cho nên cô không có ý định nói những chuyện kia giữa mình và Kỷ Lâm Quyến.

 

Cô nhìn, Kỷ Lâm Quyến cũng có vẻ không có gì để phân trần giải thích cả.

 

Đúng lúc này, bà cụ tới hỗ trợ.

 

"Hôm nay Tiểu Kỷ rảnh rỗi sao, vậy tối nay ở lại đây ăn cơm đi."

 

Kỷ Lâm Quyến khẽ cười: "Nếu tiện ạ..."

Bình Luận (0)
Comment