Giọng điệu của anh khiêm tốn, trong lời nói có chừa lại chỗ trống. Sự áy náy vừa nổi lên trong ánh mắt giờ đã không thấy đâu nữa, như thế trang sách bị anh xé rách vốn dĩ không nên xuất hiện trong cuốn album ảnh vậy.
Vẫn chưa nói xong.
Bà cụ: "Đương nhiên là tiện rồi!"
Bạch Lệ: "..."
Cô có cảm giác như mình hoàn toàn không hề hay biết cái người tên Kỷ Lâm Quyến này.
Bây giờ trong mắt cô anh chẳng khác nào một con sói to lớn xấu xa đang cố giấu đuôi.
Bụng dạ khó lường.
Quả đúng là anh đã ngụy trang thành một người thông minh biết tiến biết lùi, nhận được thiện cảm của bà cụ, nhưng cái cảm giác cặn bã một cách lịch sự vẫn có thể truyền tải qua ánh mắt, không thể che giấu được.
Vừa mới nói dứt lời, đột nhiên có một nhóm người mang theo gậy gộc xông vào.
Suốt quãng đường từ lúc họ bước vào sân đã vang lên những tiếng bước chân lộn xộn rải rác.
Bọn họ vừa vào cửa vừa la ó, nhốn nháo ầm cả lên, Bạch Lệ không nghe rõ nổi một chữ nào.
Cho đến khi người đàn ông đi đầu ngậm điếu thuốc bên mép, dáng vẻ rõ ràng là lưu manh đầu đường xó chợ, cô mới nhận ra người xuất hiện lúc này chính là người đàn ông đen gầy xấu xí mới tới đây một lần mấy ngày hôm trước.
Hình như tên là Hầu Tam gì gì đó.
Vừa nhìn thấy vậy Bạch Lệ cũng đã hiểu rõ ràng ngay lập tức.
Ở một nơi nhỏ bé như thị trấn B, bình thường những việc lớn bé gì cũng được lan truyền đi sống động, chẳng phải mấy bác gái ngồi chung một chỗ là những người hai nói chuyện thiên hạ sao, nhà ai có tí chuyện hóng hớt nào cũng không qua mắt được, chứ nói gì là chuyện phá bỏ rồi rời đi nơi khác.
Cảnh tượng hỗn loạn, nhất là sau khi người đàn ông đen gầy nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến, nhận ra anh là người của công ty Thành Việt. Vậy nên ông ta cười gằn một tiếng, căm hận nói: "Quả đúng là các người đã bàn bạc xong xuôi hết rồi! Không ngờ rằng bà Lý đây lại nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà, giúp đám người ngoài đối phó với chính người trong trấn."
"Phì. Thật đúng là không có tí lương tâm."
"Trước đây tôi còn tôn trọng bà, già rồi mà lại đi làm những chuyện này."
Bà Lý cũng không ậm ờ mà lập tức mắng lại.
Trước kia bà làm giáo viên, sao giờ có thể để mấy người này được thế thắng ngoài miệng được.
"Cả đám các người không có việc gì suốt ngày chỉ ảo tưởng hão huyền muốn kiếm tiền bất chính, chuyện sườn núi bị phá dỡ là chuyện được quyết định qua bỏ phiếu nhất trí giữa chúng tôi và tổ dân phố, đám các cậu lại đi chế giễu, có đi làm ầm ĩ một trận cũng không có ích gì, giờ còn định tới chỗ tôi gây chuyện."
Vốn dĩ là cái đám người kia muốn tới đây làm ầm ĩ, thấy vậy thì càng không khách sáo.
Có vài người bắt nạt bà Lý vì con cái bà không ở đây, nên mới chọn cách xuống tay với trái hồng mềm là bà.
Cho nên bọn họ vừa gào vừa rú, đập ném cũng có. Cầm lấy thứ gì là ném đi luôn không e dè chút nào.
Chỉ trong chốc lát, một bình hoa gốm sứ giản dị đã văng về phía Bạch Lệ.
Không có ai để ý, vì dù Bạch Lệ có bị thương thì bọn họ cùng lắm cũng chỉ cho rằng cô không may mắn nên mới bị thương mà thôi.
Cho tới khi Bạch Lệ nhìn thấy thì cô đã không kịp tránh đi nữa.
Cô vừa định bảo vệ mắt mình theo bản năng thì tầm mắt bỗng dưng tối sầm lại.
Một bóng hình nhanh chóng chắn trước mặt cô, một mùi hương gỗ đậm dễ ngửi.
Cô nâng cằm lên nhìn Kỷ Lâm Quyến, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bình hoa đập vào bả vai anh, đau đến nỗi Kỷ Lâm Quyến rên "hừ" một tiếng.
"Không sao chứ?" Anh cau chặt mày hỏi cô.
Bạch Lệ lắc đầu, cô vừa định hỏi thăm tình hình anh, nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng, cuối cùng không hỏi thành lời.
Sau đó cô lẳng lặng lùi ra sau người anh, rồi đi tới bên cạnh bà, bình tỉnh nhìn đám người tới đây gây chuyện: "Có nói chuyện với các người không vô ích, chẳng thà chúng ta gọi cảnh sát tới xử lý đi."
"Các người cũng nên yên tĩnh một chút, có ầm ĩ thêm nữa cũng không làm được gì đâu." Bạch Lệ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cái đám lưu manh đầu đường xó chợ nào thèm nghe lời một đứa bé, bọn họ cùng cười khẩy nói: "Mày là cái thá gì?"
Tiếng nói ngừng lại, Hầu Tam đẩy Bạch Lệ một cái, lực của ông ta lớn, mạnh đến mức đập vào bả vai cô như đập vào tường.
"Đô Đô, cháu không cần phải lo đâu." Bà Lý lo lắng cho cô, muốn kéo cô ra sau người mình.
"Đô Đô, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?"
Đúng vậy đó anh Tam. Hình như là con gái của vợ trước Từ Nhất Hải đó?"
Hầu Tam lập tức bừng tỉnh hiểu ra: "Con mẹ nó hình như là đúng thế thật."
Sắc mặt ông ta thay đổi, nở một nụ cười hèn mọn đầy dầu mỡ, ông ta xoa tay cười cười, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào ngực và eo của Bạch Lệ: "Thì ra là con gái Từ Nhất Hải, vài chục năm không gặp, dáng dấp trông cũng xinh đẹp hơn nhiều thế này."
"Hồi còn bé chú còn mang kẹo qua cho cháu đó."
Một kẻ lòng dạ mắc ói đến cùng cực, đến cả lời nói thốt ra khỏi miệng cũng khiến người ta ước gì có thể cắt lưỡi ông ta.
"Đây là chuyện giữa Thành Việt và các ông, thật sự không cần thiết phải kéo những người không liên quan vào." Kỷ Lâm Quyến nói.
Anh lạnh lùng, con ngươi đen đang ngước lên của anh như một con dao thép đang cắt từng nhát trên người Hầu Tam.
Thậm chí một kẻ như Hầu Tam khi thấy ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến cũng không khỏi run rẩy.
Những người lăn lộn trong cái nghề này như bọn họ cũng có quy tắc hành xử. Ví dụ như những người nào thì không thể động vào, vân vân.
Đương nhiên động vào người có tiền thì được, nhưng người có quyền thì không.
Người làm mọi loại chuyện xấu thì được, nhưng người không sợ chết thì không được.
Mà lúc này, đối diện với ánh mắt của người đàn ông từ Thành Việt, như một con dã thú ngủ đông ẩn chứa một sự điên cuồng.
Như chỉ cần hơi chút lơ là, là nó sẽ xé nát ông ta từ trong bóng tối.
Hầu Tam nuốt nước bọt.
Đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với lứa mới của Thành Việt.
Lúc trước ông ta mới chỉ nghe nói chứ chưa tiếp xúc bao giờ.
Bạch Lệ cau may, chỉ cúi đầu bấm điện thoại báo cảnh sát.
Cho tới khi cô ngẩng đầu lên thì nhận ra Kỷ Lâm Quyến đã đứng chắn giữa cô và Hầu Tam từ bao giờ. Từ góc nhìn của cô, cô chỉ có thể thấy được bóng lưng rộng của anh, và coor tay đang buông thõng xuống một bên của đường ống quần, nhẹ nhàng đút vào trong túi quần.
...
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, đám Hầu Tam bị giáo huấn một trận nhưng vẫn cợt nhả.
Đám bọn họ là du côn nổi danh trong thị trấn B, da mặt còn dày hơn cả tường thành, đối với bọn họ mà nói, cái kiểu phê bình giáo dục không đau không ngứa đó hoàn toàn chẳng coi ra gì.
Nhưng chuyện sườn núi cũng theo đó mà có kết quả.
Việc Bạch Lệ gọi điện báo cảnh sát hình như đã dẫm phải đường dây điện cao thế của đám Hầu Tam, nói chung là trước khi đi, Hầu Tam nhân lúc Kỷ Lâm Quyến đi qua bên cạnh gọi điện thoại, ông ta đã ranh ma cảnh cáo cô một phen.
Cái gì mà ra khỏi cửa thì cẩn thận một chút.
Buổi tối đừng về khuya, cẩn thận bị ma ám các kiểu.
Nhưng Bạch Lệ nghe vậy cũng không cảm thấy sợ hãi gì cả.
Có lẽ là do nội tâm cô khá mạnh mẽ nên cũng không sợ mấy thứ ma quỷ bóng tối lắm.
Nhưng mà có đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Gió lạnh thổi dữ dội, vì mọi chuyện xảy ra đột ngột nên Bạch Lệ cũng không mặc áo khoác.
Cô chỉ mặc một chiếc áo giản dị rất mỏng, bị gió đánh vào thì lạnh thấu cả tim.
Kỷ Lâm Quyến cúp cuộc gọi của Thái Gia Hòa.
Dạo này bà gọi khá nhiều lần, như là có ý muốn biết mỗi ngày anh làm chuyện gì.
Anh quay người lại, nhìn cô gái nhỏ đang định rời đi.
Bả vai gầy yếu của cô bị gió lạnh thổi run rẩy, khiến người ta thấy mà đau lòng.
"Đô Đô." Anh gọi cô.
Tiếng gọi ấy khiến cả hai người họ đều sững sờ.
Bạch Lệ nói: "Đừng, đừng gọi em như thế."
Quá mất tự nhiên luôn... Thật sự là đến mức làm cô muốn chui xuống đất.
Anh cười: "Để anh đưa em về."
Anh cũng không chờ cô từ chối, Kỷ Lâm Quyến đã nói: "Anh đã hứa với bà là phải đưa em về nhà an toàn rồi."
"Đừng lấy bà ra dọa em." Bạch Lệ nhíu mày, trong lòng cô ít nhiều cũng tức giận: "Nếu như hôm nay không phải vì anh xuất hiện ở nhà bà thì sao mà lại xảy ra chuyện thế này chứ."
Đúng vậy, không sai.
Cô đang trách móc anh.
Nếu như anh đi sớm một chút thì đám Hầu Tam cũng sẽ không vì thấy anh mà nổi giận với bà.
Hơn nữa, cô cũng không biết vì sao mà Thành Việt lại đến thị trấn B đàm phán hạng mục.
Trùng hợp như vậy, rất khó để khiến cô không liên tưởng liệu có phải Kỷ Lâm Quyến đứng sau gây khó khăn hay không.
Mặc dù về mặt lý trí thì cô nhấn mạnh rằng chuyện này không phải là do Kỷ Lâm Quyến thúc đẩy, nhưng về mặt cảm xúc, cô không khỏi đẩy anh ra xa, không khỏi đổ hết mọi trách nhiệm lên người anh, cứ như làm vậy là có thể phân rõ giới hạn với anh vậy.
Nói xong, cô cũng không ngoảnh đầu lại xem lúc này Kỷ Lâm Quyến có biểu cảm thế nào mà quay người định rời đi luôn.
Đột nhiên cổ tay cô bị nắm chặt, tiếp sau đó là một sức lực ấm áp bên hông cô, hai chân cũng theo đó mà nâng lên.
Bỗng dưng mất cân bằng khiến Bạch Lệ thốt ra tiếng "a" nho nhỏ.
Lúc vừa mới bị bế lên, cô nhận ra vai trái của anh hơi mất sức trong thoáng chốc, khiến cô mất thăng bằng.
Nhưng anh cũng điều chỉnh lại rất nhanh.
Vẻ mặt Kỷ Lâm Quyến nhẹ nhàng, cũng không bộc lộ tâm trạng gì vì những lời mà cô vừa nói ra cả.
Anh bước ba bước rồi lại đi hai bước tới trước xe, bấy giờ mới nhét cô vào ghế phụ.
Một lát sau, anh nghiêng người sát lại gần, thắt dây an toàn cho cô.
Vốn đã gần nhau lắm rồi, anh còn nói nhỏ bên tai cô: "Em tức giận cũng vô ích thôi."
"Anh đã hứa với bà phải đưa em về nhà an toàn rồi."
Bạch Lệ: "..."
Cho nên ý muốn của cô thế nào cũng không quan trọng hả!
Chẳng qua là lấy danh nghĩa bà cụ mà thôi.
Chóp mũi anh lành lạnh, khẽ cọ qua bên tai cô theo từng cử động của anh.
Bạch Lệ quay đầu đi như bị điện giật.
Mùi hương bên trong xe rất giống với mùi hương quanh người anh, cô vừa ngồi vào đã như bị sự ấm áp bao bọc lấy.
Dọc theo đường đi, bầu không khí rất xấu hổ, hai người cũng không mở miệng nói câu nào.
Cho đến khi đèn đỏ sáng đèn, xe dừng lại.
"Hẳn là em ghét anh lắm." Kỷ Lâm Quyến nói, anh biết Bạch Lệ không thích mùi thuốc lá lắm nên anh không hút.
Chỉ là yết hầu anh khẽ cử động lên xuống, ngón tay anh chạm nhẹ vào vô lăng.
Tầm nhìn của Bạch Lệ hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn người đi qua đi lại muôn màu muôn vẻ đường trên phố đi bộ, cô trả lời: "Em không hiểu ý của anh."
Có ghét hay không ghét thì bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa gì.
Nụ hôn hoang đường lần ấy cũng chỉ là điều tiếc nuối nhất trong quá trình từng bước trưởng thành của cô.
Anh nói: "Vì đã xuất hiện trong cuộc sống của em một lần nữa."
"Lệ Lệ." Kỷ Lâm Quyến gọi cô.
"Anh biết nói thế này thì đáng xấu hổ lắm."
Ánh mắt anh nhìn xuống, lông mi dài che đi sự áp lực ở nơi sâu thẳm, giọng nói dè dặt hơn bao giờ hết.
"Em có thể thích anh một lần nữa được không?"