Hầu Tam cùng hai người đàn ông khác cười rồi bàn bạc với nhau vài câu, sau đó lập tức bịt miệng và mũi của Bạch Lệ, ngăn cản cô kêu lên. Cánh tay còn lại vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, bóp thật chặt rồi kéo cô về phía trước bất chấp cô có vùng vẫy đến mức nào.
Đường đi không bằng phẳng, hầu như mỗi bước đều vô cùng gập ghềnh.
Không khí loãng từ giữa kẽ các ngón tay của người đàn ông chậm rãi tiến vào, còn cánh tay thô ráp của đối phương toát ra mùi mồ hôi nồng nặc, trong mùa đông lạnh giá như vậy, vẫn đang loa tỏa ra một mùi kỳ lạ khó có thể nói thành lời.
Cổ họng Bạch Lệ nóng bừng bừng như lửa đốt, mỗi lần dừng lại dường như đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Nhất thời, cô khó thở, gần như muốn nôn ra theo phản xạ.
Sau khi đi được vài bước, có thể nhìn thấy những tòa nhà đổ nát với dòng chữ "bị phá hủy" viết khắp nơi, bóng đen lượn vòng ẩn náu khắp nơi.
Sở dĩ khu sườn núi bị người dân thị trấn B ghét đến như vậy là vì năm đó có một ông lão đi ngang qua nơi này, đã từng bói một quẻ, nói rằng phong thủy nơi này không tốt, lưng tựa sau núi, bốn phía không có thứ gì che chắn, hơn nữa địa hình trũng thấp, âm khí khắp nơi khó tản ra, là một vùng đất nguy hiểm.
Khi tin đồn được lan truyền rộng rãi, những cư dân ban đầu sống ở khu sườn núi này đều đã lần lượt chuyển đi, theo thời gian, nơi đây trở thành vùng đất không có người ở. Vì vậy, nếu Thành Việt muốn thu mua đã là chuyện cực kỳ tốt mà người dân khu sườn núi phải cảm tạ trời đất lắm rồi.
Lòng người vô đáy không bao giờ biết đủ, là rắn mà lại muốn nuốt voi.
Sẽ luôn có một vài kẻ gây rối.
Trời đã khuya, màn đêm tối đen như đang vẩy mực khắp nơi, tầm nhìn xung quanh dần dần trở nên không rõ ràng.
Hầu Tam và những người khác tuy nói là đã uống quá nhiều rượu nhưng bọn họ không phải là kẻ ngốc. Nếu như thật sự lôi Bạch Lệ lên núi, trên đường này lỡ như mà cẩn thận có thể khiến cho cô gái này bỏ chạy, dù sao cô gái nhỏ cũng không giống như một đứa ngoan ngoãn, không hù dọa nổi cô.
"A Khánh, tìm một sợi dây thừng đến đây." Hầu Tam mệt mỏi khạc đờm nóng, khuôn mặt vàng vọt đã đỏ bừng: "Con nhóc này nhìn thì nhẹ, nhưng mẹ nó lôi đi thật sự là mệt muốn chết."
Trên thực tế là do Bạch Lệ không hợp tác, trong khi bị kéo cô đã lén lút cố tình tăng lực ma sát giữa gót chân với mặt đất.
Nhưng làm sao ba tên côn đồ phường chợ này lại biết được chuyện này, bọn họ chỉ cho rằng cô gái nhỏ này nặng mà thôi.
Bầu không khí yên tĩnh trong giây lát.
Bạch Lệ vẫn không lên tiếng, nhưng Hầu Tam đã đê tiện tiến tới gần: "Yên tâm, chúng tôi có quen biết với bố cô, sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi nhiều đâu."
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt khiến Bạch Lệ lập tức nín thở.
Cô cau mày, nhìn thẳng vào mặt Hầu Tam.
Trên má ông ta có rất nhiều vết bẩn, tròng mắt đã say xỉn đục ngầu, đuôi mắt xếch xuống.
“Ưm ưm ưm ưm.” Bạch Lệ cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta, hạ thấp hàm, ra hiệu với Hầu Tam là mình muốn nói chuyện.
Dù sao bên cạnh cũng không có người, Hầu Tam cũng để cho cô một kẽ hở.
"Tôi có thể cho ông tiền." Bạch Lệ gần như còn không đợi mình bình ổn lại hô hấp đã nói ra. Nhịp tim cô đập như trống, nhưng cô chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể để những kẻ xấu xa trước mặt nhìn thấy sự lo sợ của mình.
Hầu Tam cười: "Tiền? Cô có thể cho chúng tôi bao nhiêu? Năm triệu hay năm mươi triệu?"
"Hoặc là các ông cần trợ giúp gì khác cũng được?" Bạch Lệ đang cố gắng đàm phán, nói chuyện với những người này.
Nhưng rõ ràng đối phương hoàn toàn không coi trọng con bài thương lượng mà cô đề xuất. Ông ta lạnh lùng cười, Hầu Tam nắm tóc Bạch Lệ kéo mạnh xuống, buộc cô phải ngẩng đầu lên: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà giở trò gì.”
Một lúc sau, một người đàn ông trong số đó đã nhặt được sợi dây ở gần đó: “Anh Tam, tôi đã tìm được dây rồi, bây giờ trói cô ta lại à?”
"Không trói thì còn ngồi đây đợi cô ta chạy đi sao? Mẹ kiếp, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Nói xong, Hầu Tam vẫn chưa hết tức, ông ta lại chửi thêm vài câu nữa.
Đột nhiên, có thứ gì đó dường như vừa vụt qua góc tường ở phía xa.
Đôi mắt hạnh của Bạch Lệ đột nhiên mở to, nếu như, nếu như cô có thể gặp được người khác ở đây...
Cô chăm chú nhìn vào góc tường, đáng tiếc một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì. Ngược lại, cổ tay của cô đã bị trói rất chặt bằng dây thừng, như thể sợi dây đó đã khảm sâu vào da của cô, đau đớn vô cùng.
Bạch Lệ hít một hơi.
“Hôm nay cô xui xẻo rồi.” Hầu Tam ném tàn thuốc xuống mặt đất ẩm ướt, ngón chân đạp cho tắt, đứng từ trên cao nhìn xuống nói với Bạch Lệ: “Người ta nói cáp treo phía sau núi có ma, hôm nay tôi sẽ để con nhóc như cô đi thử xem sao.”
Ông ta nói trôi chảy, nhưng đôi mắt xếch của ông ta lại rất độc ác, như thể chúng được ngâm trong những ánh sáng lạnh lẽo.
Cáp treo sau núi vốn dĩ được thị trấn B sử dụng khi phát triển du lịch, kết quả là cáp treo được đưa vào hoạt động chưa bao lâu thì đã xảy ra tai nạn, lúc đó cũng ngay khi quan chức mới lên nhậm chức, dự án du lịch đã bị bài xích nặng nề. Từ đó trở về sau đã thất bại không gượng dậy nổi nữa, hiện tại đã bị bỏ hoang vài năm rồi.
Đã lâu rồi không có ai đến đó rồi...
…
Gió lạnh thổi chai nhựa kêu “cạch cạch”, vào mùa đông ở thị trấn B, cái lạnh và sự ẩm ướt dường như khiến cả thành phố mang bệnh nặng vô phương cứu chữa.
Sự u ám và ẩm ướt giống như giòi bám vào xương tủy, bụi bẩn và sự mục nát trộn lẫn với mưa tuyết khiến cả con đường càng trở nên lầy lội hơn.
Khu sườn núi bị che phủ dưới các tầng mây, những ngôi nhà cổ không có người ở trông trống rỗng đến tê dại, giống như những quỷ quái có thể hút người, u ám đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Ngoại trừ khu vực này, những nơi khác đều đèn đuốc sáng trưng, cũng có thể xem là tươi sáng, náo nhiệt.
Khi bật đèn lên, Kỷ Lâm Quyến cất điện thoại đi, anh gửi mấy bức ảnh cho Hứa Bác Văn, đối phương nhanh chóng trả lời lại. Vì vậy một tay anh nhấn bàn phím và gõ vài từ, tay kia lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Trong lúc châm điếu thuốc, anh vừa ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình.
Người đàn ông này rất gầy, trông tính tình cũng không mấy tốt, đôi vai rũ xuống, giữa hai lông mày tựa như đang có sự lo lắng bao phủ, tuy gầy nhưng cũng không xấu xí. Chỉ là ánh mắt của ông ta mờ mịt, không có ánh sáng, giống như đang gánh vác áp lực nào đó, không thể ngẩng đầu lên được.
Kỷ Lâm Quyến nheo mắt lại, không có ý định để ý.
Lúc anh chuẩn bị rời đi, đối phương đã lên tiếng gọi anh lại trước: "Cậu là người của Thành Việt tới đây đúng không?"
Giọng nói của người đàn ông khiến người nghe rất khó chịu, giống như đá vụn cọ sát vào sắt, mang đến một cảm giác sắc bén khó chịu.
“Ừm.” Kỷ Lâm Quyến nhàn nhạt nhìn anh ta, có như là đáp lại.
“Là người đã cùng Bạch Lệ vào đồn cảnh sát.” Người đàn ông sững sờ gật đầu, đột nhiên dường như muốn nói nhưng lại do dự.
Ông ta có vẻ rất căng thẳng, không ngừng l**m môi dưới: "Tôi là Từ Nhất Hải." Dừng một chút, ông ta đoán đối phương có thể không biết mình, trong đáy mắt hiện lên vẻ xấu hổ: "Là bố ruột của Bạch Lệ."
Kỷ Lâm Quyến Trì không hiểu đối phương có ý gì.
"Ông muốn nói gì?"
Từ Nhất Hải vừa định mở miệng thì Kỷ Lâm Quyến đã có điện thoại gọi tới, là Thái Gia Hòa.
Vì thế anh hơi gật đầu, ra hiệu cho Từ Nhất Hải rồi nghe máy.
Thái Gia Hòa cũng không có việc gì khác, chỉ là hỏi Kỷ Lâm Quyến xem khi nào anh quay về, nói rằng anh đã đi công tác bên ngoài nửa tháng rồi, đi đâu mà mất nhiều thời gian như vậy, lại còn không nghe thấy tin tức gì của anh.
Sau khi cúp điện thoại, anh quay người lại thì phát hiện Từ Nhất Hải vẫn còn ở đó, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự kinh ngạc.
Nhưng hiện tại thực sự anh rất bận, bên phía anh Hách vừa gửi tài liệu qua, còn một đống việc đang chờ anh giải quyết.
"Chuyện đó." Từ Nhất Hải nói: "Cậu, cậu biết Bạch Lệ đúng không?"
"Con bé, bây giờ con bé đang..."
Lông mày Kỷ Lâm Quyến hơi nhíu lại, anh đột nhiên có một dự cảm không tốt.
"Cô ấy bị làm sao? Nói cho tôi biết đi." Giọng anh u ám, điếu thuốc đã cháy đến ngón tay nhưng anh hoàn toàn không hề hay biết.
"Cậu mau đi tới bên đó xem thử đi, ở phía sau ngọn núi đó."
Từ Nhất Hải vội vàng để lại câu này rồi bỏ chạy như bị ma đuổi, vừa áy náy vừa khóc lóc do sợ hãi: "Tôi, tôi thật sự không dám đắc tội Hầu Tam."
"Mẹ kiếp." Kỷ Lâm Quyến chửi rủa rồi chạy về hướng Từ Nhất Hải chỉ.
Lúc này anh đã không có thời gian để suy nghĩ xem đây có phải là bẫy do Hầu Tam và những người khác giăng ra cho anh hay không, anh chỉ cảm thấy đầu óc mình lập tức ong ong, như có thứ gì đó sắp nổ tung, đầu đau như búa bổ.
Nỗi sợ hãi trong thoáng chốc đã xâm chiếm trái tim anh, anh không dám nghĩ tới, cũng không dám dùng Bạch Lệ để đánh cược.
Giao diện danh bạ của điện thoại mở ra, anh gọi đi gọi lại cho Bạch Lệ, nhưng cho dù có gọi bao nhiêu lần cũng không có ai bắt máy.
Mẹ nó Kỷ Lâm Quyến thật sự sắp phát điên rồi.
Sau hai giây, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
"Bạch Lệ? Nói chuyện đi." Anh nghiến chặt răng, sâu trong cổ họng nghẹn cứng đến mức như muốn nôn ra.
Anh đang sợ hãi. Sợ đến mức toàn thân gần như đã run rẩy.
Là lỗi của anh.