Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 54

Trong phút chốc, sự tự trách và áy náy lan tràn khắp nơi khiến Kỷ Lâm Quyến gần như không thể thở được. 

 

Lẽ ra cô có thể tránh dính líu đến những người như Hầu Tam, đó là lỗi của anh. 

 

"Ây da, tôi đang tự hỏi số lạ này là của ai? Thì ra là của tên nhóc ở Thành Việt." Giọng nói Hầu Tam từ trong ống nghe truyền đến, dường như đang hả hê.

 

"Nếu ông dám chạm vào cô ấy một chút, tôi cũng sẽ khiến cho ông phải chết." 

 

Giọng điệu của anh bình tĩnh hơn bao giờ hết, nhưng cổ tay cầm điện thoại lại run rẩy đến mức không nắm vững. 

 

“Uy h**p tôi à?” Hầu Tam đổi ý: “Hay là như vậy, tôi dùng mạng của cô ta để đổi lấy sự đồng ý tăng hạn mức tiền phá dỡ của cậu thì sao? Cậu có thực hiện giao dịch này không?” 

 

… 

 

Khi Kỷ Lâm Quyến lao tới phía sau núi, khu vực xung quanh bị bóng tối bao phủ hết không thể nhìn rõ được gì. Trời đã hoàn toàn tối đen, tiếng quạ kêu vang vọng khiến người ta phải rùng mình.

 

Anh thực sự rất sợ bóng tối, từ nhỏ đã sợ. Còn vụ tai nạn xe lần trước sau khi bị nhốt anh đã mắc chứng sợ không gian hẹp, lúc đó anh vì tránh một chiếc xe tải đi ngược chiều mà người và xe đều lao xuống hồ. Trong khoang chật hẹp và kín mịt, nước từ từ dâng lên, từ ngực đến mũi anh rồi nhấn chìm anh hoàn toàn. 

 

Kể từ đó, vết thương trên cánh tay như một dấu vết, dù thế nào cũng không thể xóa nhòa nó khỏi đáy lòng anh. 

 

Mồ hôi nhanh chóng thấm ướt cả tấm lưng, anh chạm vào vết sẹo trên cánh tay, vô thức cắn khóe môi. Mãi đến khi mùi máu tanh lan tỏa khắp khoang miệng, anh mới tỉnh táo lại.

 

Đường đi ở sau núi rất hẹp, hẹp đến mức chỉ cần không cẩn thận là trượt ngã ngay. Không khí khô lạnh thổi qua, như một nhát dao cứa vào mặt anh, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng lá khô kêu xào xạc. 

 

Kỷ Lâm Quyến chịu đựng sự khó chịu cho đến khi đến địa điểm mà Hầu Tam đã hẹn, cũng là một nơi có ánh sáng. 

 

Ánh sáng yếu ớt duy nhất đang chiếu sáng là điểm bắt đầu của cáp treo.

 

 "Đến thật à?" Hầu Tam Cửu gần như cũng đã tỉnh táo lại rồi, xách cây gậy lên múa qua múa lại: "Có vẻ như cô gái nhỏ này rất quan trọng với cậu có phải không? Tôi đang nghĩ tôi vốn chỉ muốn tăng có 20%, có phải là đã quá thấp rồi không, hay là chúng ta tăng thêm một chút nữa?” 

 

Kỷ Lâm Quyến  lạnh lùng cười: "Cô ấy đang ở đâu?" 

 

Mồ hôi trên trán làm ướt mái tóc rối bời, đuôi tóc càng ướt và đen hơn. 

 

"Đừng sốt ruột, chúng ta phải bàn chuyện làm ăn trước đã." Hầu Tam nói. 

 

Kỷ Lâm Quyến rất cố chấp: “Cô ấy đang ở đâu?” 

 

"Được rồi, được rồi, được rồi, cậu tự mình xem cáp treo kìa."

 

Anh mắt Kỷ Lâm Quyến lướt qua, gần như trong nháy mắt, anh cứng đờ ngay tại chỗ, máu huyết như đang chảy ngược. 

 

Cô gái nhỏ bị trói sau lưng, nhét vào cáp treo rệu rạo như muốn rơi xuống, vẻ mặt không hề rõ ràng. Nhưng khi gió thổi, sợi dây “cộc cạch” lắc lư, cô bị treo lơ lửng trên không như vậy. 

 

Không ai có thể thấy rõ động tác của Kỷ Lâm Quyến, chỉ dừng lại một giây, thân hình đó giống như một con mãnh thú hung dữ nhất, từ chỗ sâu lao thẳng đến, Hầu Tam làm sao có thể chịu đựng được một đòn như vậy? Cả hai người đều ngã xuống.

 

Cũng may đoạn dốc không sâu lắm, Hầu Tam vừa đứng dậy, chưa kịp phản ứng lại đã nhận được một đấm thật chắc chắn, lập tức lại ngã xuống đất. 

 

Kỷ Lâm Quyến dùng khuỷu tay đè lên cổ họng, đấm Hầu Tam hết cú này đến cú khác vào hốc mắt, sống mũi và sau tai. 

 

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của Hầu Tam làm kinh động từng đàn chim trong rừng. 

 

Muốn đứng dậy à? 

 

Hoàn toàn không thể. 

 

Hai người bên cạnh thấy vậy cũng muốn chạy tới giúp đỡ, nhưng khi đến gần, nhìn thấy ánh mắt dữ tợn và sắc bén của Kỷ Lâm Quyến, bọn họ lập tức lùi lại, tuy nhiên, một người trong số họ đã rất thông minh, đã tìm ra công tắc để khởi động cáp treo rồi ấn nút. 

 

Cáp treo lắc lư như bắt đầu muốn trượt đi. 

 

Động cơ cũ đã hơn mười năm không có người tu sửa, bánh răng rỉ sét, khi vận hành giống như móng tay cào lên bảng đen, tiếng rít chói tai khó nghe và sắc bén lập tức lấn át tiếng gào thét của Hầu Tam. 

 

Nhưng Hầu Tam đã lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, nói cho cùng thì ông ta cũng không phải là người hiền lành gì, trong lúc vật lộn ông ta nhanh chóng tranh thủ được một phút ưu thế cho mình, ông ta hoảng sợ mò mẫm trong túi, đồng thời duỗi tay ra ngăn cản những đòn tấn công chí mạng của Kỷ Lâm Quyến. 

 

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi dao phản chiếu vầng trăng nhợt nhạt. 

 

Bạch Lệ cắn đứt sợi dây, cô có thể thấy rõ Hầu Tam đang cầm một con dao! Lòng bàn tay bỗng nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta điên rồi!

 

"Ưm ưm ưm! Kỷ ưm ưm ưm!” Ở khoảng cách khá xa, cộng với tiếng máy móc, cho dù cô có hét bể cổ họng, Kỷ Lâm Quyến cũng không thể nghe thấy tiếng của cô.

 

Cô chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn Kỷ Lâm Quyến bị đâm vào cánh tay.

 

Đột nhiên, trước mắt trở nên mơ hồ.

 

Cô khóc rồi sao?

 

Nhưng càng muốn nhìn rõ thì lại càng bị sương mù càng cản trở.

 

Tiếng gió bên tai cô dường như cũng đã tĩnh lặng, cô không nghe thấy gì nữa.

 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cáp treo thực sự đang lắc lư và có xu hướng muốn trượt xuống, trọng tâm của Bạch Lệ không vững, cô va vào kính chắn gió phía sau, bả vai cô bị đụng đau đớn, nhưng lúc đó cô cũng không có thời gian để quan tâm đến.

 

Đột nhiên cáp treo hạ xuống.

 

Một bóng người không chút do dự bước tới.

 

Trong không khí lạnh bắt đầu lan tỏa mùi thơm dễ chịu của gỗ trầm. Nhưng sau khi trộn lẫn với mùi máu, lại khiến cô cảm thấy đau thấu tim.

 

Không ai lên tiếng, Bạch Lệ hơi nâng cằm, ngẩng đầu lên.

 

Lúc này cô càng cố bình tĩnh lại thì nước mắt lại càng tuôn ra.

 

"Kỷ Lâm Quyến! Cậu thật không nghĩa khí gì cả! Chúng ta đã đồng ý rằng chỉ diễn kịch để lừa gạt cô gái nhỏ, khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý. Người anh em cậu qua cầu rút ván sao? Thực sự không coi chúng tôi là con người à?"

 

Giọng Hầu Tam khàn khàn, còn đang hét lớn. Nhưng rất nhanh, giọng nói của ông ta đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì cáp treo đã lao đi,  mất kiểm soát trượt về phía bên kia. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của hai người bọn họ. 

 

Một lúc sau, Kỷ Lâm Quyến dựa vào ghế một lúc mới chậm rãi đi tới, cởi trói cho cô, lấy sợi dây thừng ra khỏi miệng cô. 

 

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ dữ tợn vừa rồi. 

 

Bạch Lệ không biết làm thế nào để cứu vãn tình thế trước mắt, chỉ có thể ôm đầu gối nghiêng đầu. 

 

Tim cô đập dữ dội không thể dừng lại, ngón tay cô bối rối nắm chặt. 

 

Im lặng hồi lâu, cô mới nói: “Vết thương của anh thế nào rồi?” 

 

Giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ vẻ rụt rè trong bầu không khí yên tĩnh như vậy.

 

Kỷ Lâm Quyến ngẩng mặt lên, dùng mu bàn tay xoa xoa gò má cô, nhẹ giọng nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu.” 

 

“Vậy thì cũng phải băng bó lại để cầm máu.” Cô không dám làm gì quá đáng, chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay nói: “Để em giúp anh.” 

 

"Được không?" Kỷ Lâm Quyến dường như có chút được yêu thương mà hoảng sợ, khóe miệng nở nụ cười: "Vậy vất vả cho em rồi." 

 

Ánh trăng đổ xuống ở độ cao như vậy như một lớp màn mỏng.

 

Tất cả những dãy núi nhấp nhô bên dưới đều ẩn trốn trong bóng tối. 

 

Hoặc dày đặc hoặc thưa thớt.

 

Không có vải sạch và thuốc, Bạch Lệ chỉ có thể xé một mảnh vải từ sơ mi của mình, của mình, cáp treo bỏ hoang còn có mảnh kính vỡ, có thể ứng phó được. 

 

Cô tiến lại gần, ngồi bên cạnh Kỷ Lâm Quyến. 

 

Càng đến gần, luồng khí xung quanh anh càng nồng đậm hơn, gần như khiến cô lo lắng, hoảng loạn. 

 

Kỷ Lâm Quyến cởi áo khoác, áo len dệt kim bên trong lỏng lẻo khoác lên trên bờ vai gầy gò, tay áo xắn lên, làn da trắng phản chiếu ánh sáng. 

 

Chỉ có vết thương đó đang chảy máu, trông đáng sợ. 

 

Bạch Lệ cẩn thận giúp anh quấn vài vòng, nhưng vết máu vẫn thấm qua lớp vải mỏng, xem ra dù có quấn bao nhiêu vòng cũng vô dụng. 

 

“Có đau không?” Cô cảm thấy tim mình đau nhói.

 

Kỷ Lâm Quyến bỗng nhiên ngước đôi mắt đen láy lên: “Em đang đau lòng vì anh à?” 

 

Hai má của Bạch Lệ nóng bừng, đã là lúc nào rồi, anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa. 

 

Cô còn chưa kịp nói gì thì ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến đã bao phủ lấy cô rồi nói: “Đau.” 

 

"Đau muốn chết luôn đấy." 

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy cô bị Hầu Tam ném vào trong cáp treo.

 

Bạch Lệ sững người, hơi nóng trên má thuận theo tai mà lan ra, hơi nóng chẳng mấy chốc đã lan tỏa. 

 

"Nếu, nếu đau thì phải làm sao đây?" Cô lắp bắp và né tránh ánh mắt: "Vậy thì anh chịu đựng một chút." 

 

Nói xong, Kỷ Lâm Quyến cười nhẹ. 

 

"Nếu em dỗ anh, anh sẽ không còn thấy đau nữa." 

 

Bạch Lệ: "..."

 

Người này rốt cuộc có biết nguy hiểm là gì không? 

 

Bạch Lệ đột nhiên dựa lưng vào chiếc ghế mình vừa ngồi, hơi nóng trên má cô vẫn đang tiếp tục không thuyên giảm, cô cảm thấy như trong cáp treo không đủ oxy. Đôi mắt cô nhìn qua cửa sổ, tâm trí đã không còn ở đây nữa, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm khắp nơi mà không hề có tiêu điểm, cố gắng tìm cách phá vỡ tình cảnh mất tự nhiên bây giờ của mình. 

 

Bầu không khí trầm mặc một lúc. 

 

Cô dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Anh… anh không định giải thích sao?” 

 

Cô biết anh hiểu điều cô đang hỏi gì. 

 

Lời cuối cùng của Hầu Tam dù sao vẫn để lại trong lòng cô sự nghi ngờ. 

 

Giống như có xương cá mắc kẹt trong cổ họng, không thể nuốt xuống hay nhổ ra được.

 

 Nhưng việc Kỷ Lâm Quyến bị thương là sự thật, anh dùng cả mạng sống để tìm cô cũng là sự thật. 

 

Nhưng cô không hoàn toàn tin rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. 

 

“Em có tin anh không?” Giọng nói của Kỷ Lâm Quyến nhàn nhạt, nhưng lại nhưng khàn đặc, giống như bị hun khói vậy. 

 

Bạch Lệ tự giễu mỉm cười: "Không biết." 

 

"Nếu em nói, em không tin anh thì sao?" 

 

Bầu không khí lập tức rơi vào sự bế tắc kỳ lạ. 

 

Nhưng khi ánh trăng tràn vào, Bạch Lệ có thể thấy rõ sự cô đơn trong đáy mắt anh. 

 

Tim cô chợt trùng xuống, như muốn rơi vào đó.

Bình Luận (0)
Comment