Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 57

Dưới tình huống như vậy, nếu cô muốn chìm vào giấc ngủ đúng là không hề dễ dàng.

 

Bạch Lệ mở to mắt nhìn ánh sáng yếu ớt chậm rãi lan ra, xua tan sương mù dày đặc trong núi.

 

Mặt trời dâng lên từ đường chân trời, bầu trời trong nháy mắt như bị tô màu nước.

 

Cô chưa từng nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng khi hơi ấm làm tan băng giá trên cửa sổ xe cáp, ánh ban mai vàng rực chiếu qua. Khắp núi đồi tràn ngập tia nắng ban mai nhạt, đẹp cực kỳ.

 

Trong nháy mắt đó, Bạch Lệ dường như đột nhiên hiểu ra tại sao có rất nhiều người thích ngắm bình minh. Bởi vì nó thật sự rất đẹp, khiến người ta không khỏi cảm thấy được sinh ra trên cuộc đời này thật đáng giá.

 

Cô vừa hơi động đậy một chút, Kỷ Lâm Quyến đã tỉnh lại.

 

Anh vô thức giữ lấy cổ tay Bạch Lệ. Khi ngón tay sát gần nhau, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.

 

Cô hơi cụp mắt, nhìn vào bên trong bị áo khoác che khuất. Ngón tay của anh trắng nõn thon dài, khớp xương hơi to lộ ra rất rõ ràng, mà móng tay cắt tỉa tròn trịa và sạch sẽ, viền móng sáng bóng. Dường như nhận ra cô không động đậy nữa nên anh mới từ từ nới lỏng vòng tay.

 

Bạch Lệ không hẳn là một người mê tay đẹp nhưng vẫn cảm thấy tay của Kỷ Lâm Quyến đẹp quá mức.

 

Nó thật sự đẹp đến trình độ làm người ta chỉ liếc nhìn thôi cũng đã rung động rồi.

 

Chuông điện thoại di động reo lên nhiều lần.

 

Kỷ Lâm Quyến bị đánh thức, anh nâng cằm đặt lên vai Bạch Lệ: "Mấy giờ rồi?"

 

“Chắc năm sáu giờ gì đó.” Bạch Lệ nghĩ, thời gian có thể ngắm mặt trời mọc không còn nhiều nữa.

 

Giọng anh khàn khàn, Kỷ Lâm Quyến vừa tỉnh lại đã ho khan vài tiếng, cọ mũi vào mũi cô: “Em nghe điện thoại đi.”

 

Bạch Lệ quả thực không thoải mái trước thái độ không khách sáo này của anh.

 

Cô đưa tay s* s**ng một vòng, nhét điện thoại di động vào lòng Kỷ Lâm Quyến: “Anh tự bắt máy đi.”

 

Giọng điệu của cô gái nhỏ rất cứng rắn, gằn từng chữ, có vẻ hung dữ vô cùng đáng yêu.

 

Kỷ Lâm Quyến bị phản ứng của cô chọc cười: “Em giận à?”

 

Anh vừa cười một tiếng là lồng ngực cũng ho khan vài tiếng, choáng hết cả đầu.

 

Cơn sốt không hề giảm mà còn có xu hướng nặng hơn. Nhưng cô sờ tới sờ lui xác thực anh không nóng bỏng người như tối qua.

 

Bạch Lệ ra vẻ nặng nề ngẩng cằm lên: “Anh đi mẫu giáo chưa nghe thấy cô giáo dạy bao giờ à?”

 

“Cái gì cơ?” Kỷ Lâm Quyến híp mắt, tầm mắt bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ của cô, muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, muốn trêu chọc cô nhiều hơn để cô quan tâm đến mình.

 

Bạch Lệ lườm anh một cái, anh là bệnh nhân nên mới nhường đấy: “Việc ai người nấy làm!”

 

"Được." Kỷ Lâm Quyến đưa tay chạm nhẹ mũi cô một cái: “Anh nghe cô giáo Bạch.”

 

Bạch Lệ: “… Em thấy anh sốt không nghiêm trọng lắm, vết thương cũng không nặng nề đâu.”

 

Kỷ Lâm Quyến hơi nhíu mày: “Tại sao?”

 

“Anh còn có sức ba hoa cơ mà.” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Lệ nhăn lại, ánh mắt né tránh anh.

 

Kỷ Lâm Quyến đến gần hơn một chút.

 

Không khí cũng có vẻ càng thêm ngột ngạt.

 

Bạch Lệ chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, tiếng tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

 

Vì thế cô tự an ủi mình, ai trải qua một đêm chấn động lòng người như vậy, vốn cũng rất khó giữ được bình tĩnh mà.

 

Điện thoại của Hứa Bác Văn gọi tới, hỏi tình hình thế nào các loại.

 

Kỷ Lâm Quyến không kiên nhẫn, ậm ừ hai tiếng cho qua rồi lập tức cúp máy.

 

“Em cách anh xa như vậy làm gì?” Anh ném điện thoại sang một bên, lúc này đã khôi phục được rất nhiều tinh thần. Đêm qua hai người ngủ cùng nhau, ấm áp hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.

 

“Nóng mà, được rồi.” Cô gái nhỏ trả lời một cách miễn cưỡng.

 

Khi sương mù tan dần trên núi, đội cứu hộ cũng mau chóng đến nơi.

 

Sau khi hai người được giải cứu, Kỷ Lâm Quyến nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

 

Mà Bạch Lệ không có việc gì, đến đồn cảnh sát lấy lời khai rồi vội vã trở về nhà.

 

Cô sợ cả đêm qua mình không về sẽ làm bà cụ và gia đình lo lắng.

 

Bạch Lệ vừa đi vào cửa sân đã thấy bà cụ ở cửa ra vào.

 

“Sau tối qua cháu về nhà hả Đô Đô?” Bà Lý thấy kỳ lạ khi sáng sớm cô đã đi từ ngoài sân vào, bèn hỏi.

 

Bạch Lệ lắc đầu, vốn một bụng tâm sự muốn thổ lộ hết nhưng bây giờ đã biến hết thành mệt mỏi.

 

Đêm qua cô biến mất, bà cụ cứ tưởng là cô về nhà.

 

Còn người nhà lại tưởng là cô ở nhà bà ấy.

 

Không ai để ý đến cô cả.

 

“Bà à, cháu lấy ít đồ rồi đến bệnh viện một chuyến đây.” Bạch Lệ nói xong, đầu tiên cô chạy về phòng tắm rửa cho bớt bụi bặm và mệt mỏi, sau đó thay quần áo rồi mới chuẩn bị ra ngoài.

 

Bà cụ hoang mang: “Ai ở bệnh viện thế?”

 

Cô dừng lại một chút rồi nói: “Kỷ Lâm Quyến ạ.”

 

 

Chuyện Hầu Tam bị lập án, hành động của Kỷ Lâm Quyến cũng không hề nương tay.

 

Chuyện đám người ở thị trấn B làm xằng làm bậy đều được trình lên đồn cảnh sát.

 

Nhóm người này nhanh chóng bị bắt giữ.

 

Bởi vì họ còn dính líu đến rất nhiều việc khác, Hầu Tam còn bị phát hiện dùng cáp treo để buôn lậu một số hàng hóa hoang dã. Cho nên đám người này nên bắt thì bị bắt, nên phạt cũng bị phạt. Tóm lại ai nấy ở thị trấn B cũng đều vỗ tay khen ngợi việc những con sâu làm rầu nồi canh này bị bắt.

 

Bạch Lệ thay quần áo, đang định ra ngoài lại liếc mắt thấy áo khoác quân đội của bà Lý ở cổng.

 

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua mà trong lòng cô bây giờ vẫn còn sợ hãi. Bạch Lệ cứ thế ôm áo khoác quân đội đi ra ngoài mới cảm thấy an tâm hơn.

 

Cô ra khỏi cửa rồi bắt taxi đến thẳng bệnh viện.

 

Bạch Lệ đi vào trong hỏi thăm phòng bệnh của Kỷ Lâm Quyến.

 

Mùi nước khử trùng tràn ngập bệnh viện thị trấn, mặc dù cơ sở vật chất rất đơn sơ nhưng mỗi lần mùa đông về lại có vô số người già vào nhập viện, không đếm xuể.

 

Có lẽ là Kỷ Lâm Quyến có ngoại hình đẹp trai nên anh được sắp xếp vào phòng bệnh đơn.

 

Lúc Bạch Lệ đi ngang qua hành lang, còn có thể nghe thấy hai cô y tá đang bàn luận về anh.

 

Cái gì mà đẹp trai, cái gì mà lúc nào cũng tranh giành ai đi truyền nước biển cho Kỷ Lâm Quyến.

 

Ánh mặt trời hôm nay không tệ, ấm áp dễ chịu chiếu vào xuyên qua cửa sổ.

 

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bệnh viện vô danh ở thị trấn nhỏ đã được sửa chữa nhiều năm, nhưng môi trường phòng đơn ở đây cũng được coi là tốt.

 

Cô gõ cửa một cách tượng trưng.

 

Không ai trả lời.

 

Lúc Bạch Lệ đi vào, anh còn đang ngủ.

 

Cô dừng lại một chút, không biết vì sao mình cứ nhất quyết phải tới đây nhìn một cái.

 

Nhưng Bạch Lệ thấy anh không sao cũng khiến tảng đá trong lòng cô hoàn toàn rơi xuống.

 

Không đợi Kỷ Lâm Quyến tỉnh lại, cô đã ra khỏi bệnh viện.

 

 

Trước năm mới có rất nhiều chuyện, Chung Trần Di thấy Bạch Lệ bướng bỉnh tức giận thật lâu, cũng đoán được thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của cô. Vì thế mấy ngày sau, bà ấy tự phản ứng lại, lập tức xuống lầu đến nhà bà Lý gọi Bạch Lệ đi về ăn cơm.

 

Nhưng hương vị của ngày Tết đối với Bạch Lệ chẳng hề nồng nàn chút nào.

 

Cô chỉ mong có thể sớm trở lại trường học.

 

Vất vả lắm Bạch Lệ mới chịu đựng qua hết mười lăm ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán, cô không ngần ngại quay lại trường học.

 

Trong thời gian này, cô không liên lạc với Kỷ Lâm Quyến nữa.

 

Thực ra cô cũng không cần thiết phải liên lạc với anh.

 

Sau khi mất điện thoại di động, Bạch Lệ nhanh chóng mua một chiếc mới, cũng làm sim điện thoại mới. Cuộc sống trở lại trường học dần dần trở lại bình thường, nhóm sinh viên đã tốt nghiệp vừa rời đi, cô lập tức vinh quang trở thành đàn chị năm ba đại học.

 

Lúc tân sinh viên khai giảng, Vương Gia còn kéo cô đi dạo một vòng đại hội tân sinh viên cứ như đi chọn dưa hấu, tìm xem trong số sinh viên mới năm nay có ai tương đối xuất sắc hay không.

 

Bởi vì ba năm đại học Vương Gia chưa từng yêu đương lần nào làm Lâm Mạn Hoan nói, nếu Vương Gia không tìm được bạn trai, đến khi tốt nghiệp họ sẽ treo banner bên ngoài cửa sổ ký túc xá cho cô ấy.

 

Vương Gia tức giận hổn hển kéo Bạch Lệ về phía mình, nói cùng theo đuổi chủ nghĩa độc thân không yêu đương, tại sao cô ấy không treo cả banner cho Bạch Lệ luôn đi.

 

Tại sao chó độc thân còn phải bị phân biệt đối xử? Vương Gia đây rất là! Không! Phục! Nhé!

 

“Bởi vì Lệ Lệ nhà chúng ta là hoàn toàn không muốn yêu đương, số thư tình và lời tỏ tình cậu ấy nhận được trong một tuần còn nhiều hơn hóa đơn thanh toán hàng tháng của cậu đấy.”

 

Bạch Lệ: "... Gì mà khoa trương đến mức đấy đâu.”

 

“Được thôi, hóa ra chó độc thân còn phân biệt chủ động và bị động." Vương Gia thất bại.

 

Sau đó... Vương Gia thật sự tìm một đàn em năm nhất để yêu đương.

 

Mấy người Lâm Mạn Hoan cười cô ấy là trâu già gặm cỏ non, nói Bạch Lệ kém tuổi bọn họ đi yêu đàn em còn chấp nhận được.

 

Vương Gia nghe vậy thì không vui, nói các cô ấy không biết gì hết, trâu già gặm cỏ non mới là tình thú.

 

Đôi khi Bạch Lệ nghe bọn họ cãi nhau cũng cảm thấy rất thú vị, cười theo một cái.

 

Cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày, chẳng khác gì trước kia.

 

 Nếu như nói nhất định phải có điều gì khác biệt, đó chính là Bạch Lệ chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh.

 

Cô đắm chìm trong trạng thái học tập ba tiếng một ngày, vậy mà cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

 

Nhưng mấy người Lâm Mạn Hoan thấy cô thật sự nhạt nhẽo như vậy, cuối cùng cũng tìm một ngày cuối tuần để thuyết phục Bạch Lệ, lôi kéo cô đến quán bar.

 

Mặc dù Bạch Lệ đồng ý nhưng cô vừa ăn mặc rất giản dị đến quán bar lại còn mang theo bài tập đi nữa.

 

“Tớ thấy có mỗi mình cậu là người có thể học ở đây thôi đấy.” Mạnh Bích Ny phục Bạch Lệ sát đất.

 

 Âm thanh xung quanh rất ồn ào náo nhiệt, Bạch Lệ đeo nút bịt tai, ánh sáng kém nhưng không sao, cô có thể thấy rõ đề là được.

 

Mấy người Lâm Mạn Hoan tới đây để bung xõa nên không lâu sau đã để Bạch Lệ lại một mình rồi chạy vào sàn nhảy.

 

Vương Gia mang theo bạn trai nhỏ của cô ấy đi theo, hai người ở một bên có uống rượu thôi cũng phải anh anh em em.

 

Đúng là chỉ có mỗi Bạch Lệ không để tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền.

 

“Chào cô, tôi có thể mời cô một ly rượu không?" Người đi ngang qua bước tới. Tuy Bạch Lệ mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản, nhưng hàng mi rủ xuống trước mắt vẫn đủ để thấy rõ ràng cô có một gương mặt xinh đẹp. Cho nên có người đến bắt chuyện cũng là chuyện đương nhiên.

 

“Cô à?”

 

Bạch Lệ nghiêm túc làm bài, mắt điếc tai ngơ.

 

Người đàn ông lúng túng cầm ly rượu đứng một lúc, vẫn là Vương Gia bên cạnh xua tay nói với anh ta: “Anh đừng kêu nữa, chỉ vô ích thôi. Cô ấy không nghe thấy đâu.”

 

“À thế hả. Vậy, vậy được rồi.” Người đàn ông bước tới định rời đi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cô là bạn của cô ấy à?”

 

Vương Gia cười: “Anh đừng nhìn trúng tôi, tôi có bạn trai rồi, anh không có cơ hội đâu.”

 

Cô ấy nói xong còn vỗ nhẹ vào người bạn trai nhỏ bên cạnh mình.

 

Trên mặt người đàn ông hiện lên một tia xấu hổ: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cô có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cô gái này không thôi.”

 

Vương Gia: “… Mau cút đi." Con mẹ nó thật là tổn thương mà.

 

Bạch Lệ cúi đầu nghiêm túc viết, cuối cùng cũng làm xong một bộ đề thi.

 

Cô ngước mắt lên, thấy sắc mặt Vương Gia không mấy vui vẻ, bạn trai nhỏ bên cạnh cũng không ở đây thì sững sờ: “Hai cậu cãi nhau rồi à?”

 

Hả?" Vương Gia chậm chạp phản ứng lại, xua tay: “Đâu có, anh ấy đi vệ sinh rồi.”

 

Bạch Lệ gật gật đầu, cô duỗi lưng một cái: “Bao giờ thì các cậu mới định đi về?”

 

“Cậu vội gì à?” Vương Gia hỏi cô.

 

"Ừ, tớ hơi buồn ngủ." Bạch Lệ dụi dụi mắt, học tập dưới ánh sáng thiếu thốn trong thời gian dài quả thực làm thị giác cô mệt mỏi.

 

“Cậu đi hỏi mấy nhỏ Man Hoan đi.” Vương Gia hất cằm về phía sàn nhảy: “Ở kia kìa.”

 

Bạch Lệ đứng dậy vừa bước vào trong đám người thì đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình. Thắt lưng của người đàn ông đó như có như không cọ vào cô, giống như cô đang bị anh ta ôm vậy.

 

Bạch Lệ cau mày, xoay người nhìn thấy một khuôn mặt mình không nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment