“Anh có chuyện gì à?” Giọng nói của cô không quá lanh lẹ, ý tứ từ chối hết sức rõ ràng.
Giọng điệu của người đàn ông như không thèm để ý, đuôi mắt nhếch lên, dùng giọng bất cần đời nói: “Đừng nghiêm túc quá, người đẹp. Ra ngoài chơi đi, giải sầu chút, nhưng mà dáng vẻ dữ dằn như này của cô em cũng đáng yêu hơn đấy.”
Nói xong, anh ta duỗi cánh tay ra, muốn vòng qua bên tai cô, muốn chạm vào khuôn mặt đó.
Bạch Lệ nhíu mày, trong vô thức muốn tránh xa ra, khiến người đàn ông chạm vào khoảng không.
Nhưng không ngờ đối phương vẫn cố tính dán vào, hơn nữa nhìn có vẻ như đang không làm chuyện gì trái với lương tâm vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, khẽ mím môi tỏ ý khiêu khích.
Chút nhạc đệm này đặt trong không gian tiếng người đầy ồn ào, thật sự là không coi ai ra gì, mà cũng chẳng có ai để ý.
Ánh đèn lờ mờ, bầu không khí * l**n t*nh m*, tựa như mọi phiền não lúc này tất cả đều vơi đi hết, chỉ còn thân hình của tuổi trẻ đang lắc lư, được cho phép phóng túng. Sự từ chối của cô, trong mắt của người đàn ông xa lạ này không khác biệt với sự ra vẻ mời chào là mấy.
Bạch Lệ đang muốn nói gì đó, ai ngờ bả vai của tên đàn ông xa lạ đột nhiên bị chạm một cái, vỗ vỗ như có như không.
“Thật ngại quá, cô ấy là bạn của tôi.” Hơi thở quen thuộc cùng với giọng điệu lười biếng, vang lên trong tiếng âm nhạc đang tạm dừng lại: “Phiền anh tránh ra một chút, cản trở cuộc nói chuyện của chúng tôi.”
Bạch Lệ ngước mắt nhìn sang, dựa vào sự đối ngược của ánh sáng, biểu cảm của Hứa Bác Văn không rõ ràng, một tay anh ta nhét vào túi, sau lưng còn có mấy học sinh nam, đều đang giương cằm lên, mặt tràn đầy khó chịu mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ đến gây chuyện.
Thấy bên này của Bạch Lệ nhiều người, tên đàn ông kia lúng túng nở nụ cười, sau đó nhanh chóng bước chân rời đi.
“Hiếm thấy thật đấy, vậy mà lại gặp em ở quán bar đấy?” Ánh mắt Hứa Bác Văn nhìn tên đàn ông kia rời đi, nói đùa một câu: “Học sinh giỏi không ở thư viện à?”
Đôi mắt Bạch Lệ cũng nhìn về đám bạn cùng phòng cách đó không xa: “Không, tôi đến cùng bạn học tới chơi.”
Nhưng nghĩ lại, hình như cô cũng chẳng chơi được gì, trái lại tới đây còn làm xong một bộ đề.
Nhưng câu học sinh giỏi kia trong miệng của Hứa Bác Văn, khiến cô nhớ đến một người.
Lần đầu tiên gặp mặt Kỷ Lâm Quyến đã nói cô như vậy, không hổ danh là bạn thân chơi chung với nhau.
Bạch Lệ nhìn nhìn, môi khẽ nhếch lên. Suy nghĩ khẽ dừng lại trong một giây.
Âm thanh DJ ồn ào lại vang lên, Hứa Bác Văn quen thuộc mà ôm lên vai của Bạch Lệ, thấp giọng nói: “Đi cùng anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Bạch Lệ sững sờ: “Hả? Anh Hứa Bác Văn, tôi không hút thuốc lá.”
“Anh biết.” Hứa Bác Văn bị cô chọc cười: “Anh còn không biết là em không hút thuốc lá sao?”
Anh ta giả vờ tức giận, híp mắt nói: “Ý của anh là, muốn nói chuyện riêng với em một chút.”
Một góc của quán bar vắng tanh, bị bao phủ bởi bóng tối, hoàn toàn trái ngược với tiếng ồn ào trong phòng vừa rồi.
Không khí hơi ẩm ướt, bị bóng tối bao phủ, bốn phía yên lặng hẳn đi, người qua người lại ở cửa ra vào.
Sau khi Bạch Lệ dừng lại, cứ dùng mũi chân đá cục đá.
“Anh Hứa Bác Văn, anh muốn nói gì với tôi?”
Cô thở phào một hơi, thấy chóp mũi có hơi lạnh buốt.
Hứa Bác Văn đốt một điếu thuốc, động tác tự nhiên đưa cho Bạch Lệ một điếu.
“Hả?” Bạch Lệ vội vàng khoát tay chặn lại, lảo đảo lui về sau mấy bước chân: “Tôi thật sự không hút đâu, anh Hứa Bác Văn.”
Đại khái là do biểu cảm và động tác của cô hơi buồn cười, chọc cho Hứa Bác Văn cười đến ho khan mấy tiếng, nửa ngày sau mới hít thở thông.
“Hình như anh vẫn chưa nói chuyện riêng với em được mấy câu.” Hứa Bác Văn híp mắt, khói thuốc mịt mù lượn lờ. Anh ta thu lại biểu cảm không đứng đắn vừa rồi, lời dạo đầu này có hơi xa cách.
Đúng thật, hai người quen biết nhau dù gì cũng mấy năm rồi.
Bạch Lệ hơi dừng lại, không biết tối nay anh ta có ý gì, cũng không lên tiếng đáp lại.
Cô yên lặng chờ lời tiếp theo của Hứa Bác Văn.
“Nói cho em một chuyện, đừng cười anh.” Hứa Bác Văn nói: “Hồi cấp ba, anh còn từng nói đùa rằng sẽ theo đuổi em.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt như ngưng trệ.
Bạch Lệ khẽ nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không dám tin mà nhìn nam sinh ở trước mặt.
Tựa như là ngày đầu tiên quen biết anh ta vậy, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
A chuyện này.
Là đang định làm gì đây?
Gò má cô hơi nóng lên, không hiểu gì mà nhìn Hứa Bác Văn: “?”
Dấu chấm hỏi như muốn tràn ra khỏi mắt cô, sau đó lại đập thật mạnh vào mặt của anh ta.
Cô nói: “Câu nói đùa này thật sự không buồn cười một chút nào.”
“Đừng căng thẳng.” Ngón tay Hứa Bác Văn khẽ cử động, ánh lửa như ẩn như hiện, nói tiếp câu vừa rồi: “Anh vừa xuất hiện được suy nghĩ này chưa tới lần thứ hai, đã bị anh Kỷ một vừa hai phải ép phải từ bỏ. Là kiểu b*p ch*t một cách hung ác.”
Tựa như chủ đề vừa rồi là để dẫn dắt, anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Con người cậu ấy thật ra không xấu như em nghĩ đâu.”
Mặc dù Hứa Bác Văn nói hàm hồ, nhưng Bạch Lệ vẫn có thể nhìn ra được anh ta đang muốn nói gì.
Thế là cô cúi đầu nhìn xuống đất, không ngẩng lên: “Tôi biết.”
Cô thấp giọng, lại càng đặc biệt trong trẻo vào đêm khuya yên tĩnh thế này.
Cô chưa từng cho rằng Kỷ Lâm Quyến là người xấu.
“Có lẽ bây giờ anh nói chuyện của cậu ấy với em, sẽ rất phiền.” Hứa Bác Văn gãi gãi đầu, vẩy tàn thuốc: “Nhưng anh vẫn muốn nói với em, Kỷ Lâm Quyến mà em không biết. Đương nhiên, em gái nhỏ Bạch Lệ, em không muốn nghe thì có thể đi, không sao hết.”
Trong phút chốc, Bạch Lệ ngước mắt lên nhìn anh ta.
Đôi mắt Hứa Bác Văn tĩnh lặng, thu lại sự bất cần đời vừa rồi, anh ta rất chân thành.
Tựa như đã biết chắc là cô sẽ ở lại nghe.
“Thật ra cậu ấy rất thích đấu kiếm.” Hứa Bác Văn nói: “Năm lớp 12, có một học sinh nữ thích cậu ấy, từng lén đi tìm anh Kỷ, nói là bố cô ta ở trong Hiệp hội đấu kiếm tỉnh, ở bên cô ta thì có thể giúp cậu ấy có thể trở lại đấu trường, để cậu ấy giành được vinh dự và tán thưởng. Thậm chí còn ám chỉ với cậu ấy, có thể giả vờ đánh để cậu ấy được thắng, lại còn hẹn cuối tuần sẽ gặp mặt với Kỷ Lâm Quyến.”
“Kỷ Lâm Quyến không đi. Cậu ấy cũng chưa từng giải thích nguyên nhân với anh, nhưng anh rất nông cạn, anh cảm thấy là bởi vì em. Ngày đó cậu ấy nói cậu ấy đã đồng ý sẽ đưa một đứa trẻ đi công viên chơi, không thể để cô bé lạc lõng.”
Bạch Lệ đột nhiên cảm thấy tất cả bốn phía xung quanh đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ từng chữ của Hứa Bác Văn, đến cả tiếng hơi thở cũng dần trở nên khô cạn. Mà trái tim cũng dần trầm lặng.
“Nhưng… Cánh tay của Kỷ… anh Lâm Quyến không phải là… bị thương sao?” Cô nghe được mình đang hỏi, giọng điệu cũng xem như là bình tĩnh, không có nổi một gợn sóng chập trùng nào.
Hứa Bác Văn cười: “Đổi một tay khác thôi, cũng đâu phải là cả hai cánh tay đều bị thương. Lại nói, nếu như đánh giả trong cuộc so tài, kiểu gì cũng có cách để anh Kỷ thắng thôi, có ngốc không cơ chứ.”
Bạch Lệ sững sờ không biết phải nói gì. Thế giới của cô không hề phức tạp, mặc dù không hẳn là không phải đen thì sẽ là trắng, nhưng trong những quy tắc “ngầm”, đúng thật là cô chưa từng tiếp xúc.
Nói xong, Hứa Bác Văn lật ra một tấm hình trong điện thoại cho Bạch Lệ nhìn.
“Học sinh nữ này trước đây phải sống phải chết mà theo đuổi anh Kỷ, đúng thật là đã quấy nhiễu anh Kỷ rất lâu.”
Bạch Lệ liếc qua, cảm thấy khá quen mắt.
Sau đó đột nhiên cô nhớ ra, học sinh nữ trong tấm hình này, là ngày nghỉ hồi cấp ba mà Mạnh Đan chụp lén được.
Cũng bởi vì chuyện ảnh chụp mà cô đã buồn bực rất lâu.
Nhưng, cô nhớ là Mạnh Đan cũng đã từng giải thích.
“Không phải cô ấy là em họ của anh Hứa Bác Văn sao?” Bạch Lệ giật mình, hoang mang mà hỏi một câu.
Hứa Bác Văn cười: “Ai bị mù mà lan truyền tin đồn thế, căn bản không phải.”
Bạch Lệ thu lại tầm mắt, chỉ thản nhiên nói: “Là như vậy sao…”
“Đúng thế. Em biết không, bọn anh là tân sinh viên vừa mới nhập học, cậu ấy đã từ chối lời tỏ tình của một nữ sinh, nữ sinh đó hỏi cậu ấy, cậu ấy thích kiểu như thế nào, cô ta có thể sửa. Cậu ấy nói thích kiểu nhỏ một chút, nữ sinh kia hỏi nhỏ bao nhiêu, cậu ấy dừng lại một chút rồi mới nói nhỏ hơn năm tuổi.”
“Tuổi thì sửa kiểu gì chứ, chẳng lẽ lại nhét vào bụng mẹ chờ ngày ra sao.”
Hứa Bác Văn nói chuyện lúc trước, biểu cảm nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Nói thật, anh Kỷ từ nhỏ đến lớn nhận được không ít lời tỏ tình của nữ sinh, lúc trước cậu ấy đều không quan tâm đến, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy nói như vậy.”
“Có lẽ chính cậu ấy cũng không ý thức được, đã thích em từ rất lâu rồi.”
“Từ lúc dẫn em đi gặp bọn anh, ngoại trừ em ra, từ nhỏ đến lớn cậu ấy chưa từng dẫn một nữ sinh nào đến gặp bọn anh.”
“Nhưng bởi vì em còn quá nhỏ, cậu ấy vẫn luôn không thể xác định. Sợ làm trễ nải em.”
Hứa Bác Văn đút tay vào túi: “Sau khi em ra nước ngoài, cậu ấy cũng từng đi tìm em, nhưng trở về lại vẫn luôn thấy không quá thích hợp, sau đó lái xe nhận được một bức thư, em biết bên trong là gì không?”
Không đợi cô đáp lại, anh ta đã tự nói tự trả lời: “Ảnh chụp chung của em và tên Tống Tử Phàm kia, một sấp. Khiến anh Kỷ tức giận đến mức đang ở bệnh viện mà suýt chút nữa đã đến tận cửa nhà em, cậu ấy sợ em bị bắt nạt bị lừa dối.”
“Tống Tử Phàm không phải tên tốt đẹp gì, một nhà bọn họ đều như thế.”
Dừng lại một lúc lâu.
Ai cũng không nói gì, bầu không khí có hơi nặng nề.
Ánh đèn từ xe bên đường chợt lóe lên.
Bạch Lệ cúi đầu: “Tại sao lại là hôm nay?”
“Hả?” Hứa Bác Văn không thấy rõ ánh mắt của cô, cũng không nghe được cô đang nói gì.
Bạch Lệ đột nhiên giương cằm lên: “Tại sao hôm nay lại tìm tôi để nói những lời này?”
Có rất nhiều lần có cơ hội mà, chỉ cần muốn nói cho cô, không cần thiết nhất định phải lựa chọn ngày hôm nay.
Hứa Bác Văn có hơi sững sờ, sau đó cười cười: “Em vẫn thông minh như lúc nhỏ vậy, vừa thông minh vừa đáng yêu. Vốn dĩ định ngày mai hẹn em ra ngoài rồi nói, nhưng vừa hay lại gặp được em, nên nói với em luôn.”
“Hôm nay anh Kỷ, cậu ấy đã ra nước ngoài tham gia tập huấn, là chuyến bay ngày hôm nay, đoán chừng lúc này người đã ở nước ngoài rồi.”
Bạch Lệ không hiểu: “Tập huấn gì cơ?”
Công việc vẫn còn phải tham gia tập huấn gì đó sao?
“Đấu kiếm đó.” Hứa Bác Văn sờ lên túi, lại nói tiếp: “Cậu ấy từ chức, đi tham gia tập huấn đấu kiếm.”
Cửa quán bar đột nhiên có mấy người đi đến, phá tan bầu không khí hai người đang nói chuyện.
Bạch Lệ ngước mắt lên nhìn, là đám Vương Gia.
Đoán chừng là chờ mình đến mức có hơi vội rồi.
Cũng thật khéo, cô vừa nhìn sang, đối phương cũng mở miệng gọi cô.
Đám bạn cùng phòng dựa vào cửa ra vào, Vương Gia gọi cô: “Lệ Lệ, đi thôi.”
Bạch Lệ thu lại tầm mắt, lòng bàn tay cô đang siết chặt.
Hít vào một hơi, cô nói với Hứa Bác Văn: “Tôi đi đây, anh Hứa Bác Văn.”
“Đúng rồi.”
“Trước khi anh Kỷ ra nước ngoài có bảo anh đưa vật này lại cho em.”
Hơi dừng lại, Hứa Bác Văn rút ra từ trong túi một hộp quà lớn chừng bàn tay, ném tới cho Bạch Lệ.
“Những lời vừa rồi nói với em, cũng chính là lời mà anh muốn nói.” Hứa Bác Văn nói: “Anh cũng dự định đổi một thành phố khác, ngày mai đi. Nếu còn không nói những lời kia, bản thân cũng sẽ nhịn đến mức khó chịu…”
“Thật ra hai người bọn em…”
Hơi ngừng lại, Hứa Bác Văn vò qua đỉnh đầu, tay cất trong túi.
Anh ta nhìn Bạch Lệ: “Thôi vậy, sau này phải chăm sóc bản thân thật tóc, em gái nhỏ Bạch Lệ.”
Trên đường trở về, xe taxi chạy qua ngã tư đường.
Bạch Lệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đèn tín hiệu ở phía bên phải khiến cô hoa cả mắt.
“Hứa Bác Văn tìm cậu có chuyện gì à?” Lâm Mạn Hoan dựa vào ghế ngồi, lườm Bạch Lệ một cái từ kính chiếu hậu.
Lời vừa dứt, mấy vị đằng sau đã dùng ánh mắt liếc về phía Bạch Lệ.
Trong xe yên tĩnh, lúc nãy ở trong quán bar đã tiêu hao năng lượng của mọi người, lúc này cả đám đều mệt nên không muốn nói chuyện.
Dừng lại trong phút chốc, Bạch Lệ nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ tán gẫu vài câu thôi.”
Cô đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn, cảm giác vắng vẻ nơi trái tim trở nên rõ ràng, thế là dứt khoát mở cửa sổ xe ra.
Gió lạnh lùa vào, sợi tóc cũng dính vào khuôn mặt.
Bạch Lệ đưa tay vuốt ra sau tai: “Anh ấy phải đi, rời khỏi nơi này.”
Đám bạn cùng phòng hít một hơi thật sâu, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Bạch Lệ yên lặng lấy hộp quà, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn sừng hươu đang nằm yên tĩnh.