Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 62

“Lâu rồi không gặp.”

 

Con đường nhỏ ở sân trường, đèn đường chiếu xuống.

 

Khoảng cách giữa cô và Kỷ Lâm Quyến không xa là bao.

 

Một trước một sau.

 

Câu “Đã lâu không gặp” này tựa như đã trải qua rất nhiều năm, chậm rãi mà đến.

 

Bây giờ Kỷ Lâm Quyến đã là ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng của môn thể thao đấu kiếm, thật ra Bạch Lệ vẫn rất vì anh mà vui vẻ. Dù sao thời cấp ba, được vào đội đấu kiếm vẫn luôn là ước mơ của Kỷ Lâm Quyến, cũng vì thế mà anh phải trả giá rất nhiều.

 

Bạch Lệ rất thích anh của năm đó, tùy hứng mà phách lối, trần ngập sức sống cao gầy của một thiếu niên.

 

Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong cuộc sống hiện thực của bọn họ không còn bất kỳ lý do nào để cùng xuất hiện, cõi lòng cô sẽ tràn ngập sự chúc phúc.

 

Nhưng rất rõ ràng là, bức tường ngăn cách được dựng lên đã bị phá vỡ, thứ còn lại chỉ là sự lúng túng không thể nói rõ cũng không thể tả nổi.

 

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, trong mấy ngày này Bạch Lệ cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

 

Bây giờ cô đã trưởng thành rồi, đương nhiên suy nghĩ cũng khác lúc trước, càng lúc càng thành thục, phương thức suy tính cũng toàn diện hơn.

 

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu, khi cô yêu thầm Kỷ Lâm Quyến, từ nơi anh nhận được cái gọi là cảm giác an toàn, hình như trong đáy lòng cũng chưa từng cho anh quyền được nói lời từ chối.

 

Cô cố chấp coi bản thân mình là trung tâm, gắt gao nén chặt cái tên Kỷ Lâm Quyến này vào trong lòng, không cho phép anh thoát ra.

 

Thậm chí còn luôn cho rằng, chỉ cần cô cố gắng tin tưởng, chắc chắn có thể ở bên cạnh anh.

 

Lúc đó, cô không chỉ hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng Kỷ Lâm Quyến có thích mình hay không, thậm chí còn tức giận vì anh chỉ coi mình như một đứa trẻ, là một người em gái.

 

Cho nên trước kia, khi anh dùng thái độ lạnh lùng để đối đãi với cô, Bạch Lệ đã không thể nào tiếp nhận được.

 

Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, đúng thật là cô không có lập trường nào để ghét người này.

 

Anh chưa từng hứa hẹn điều gì với cô, chỉ là cô tự ảo tượng mọi thứ thật tốt đẹp thôi.

 

Không hề có hận thù gì.

 

Trái lại, rất nhiều cảm giác ấm áp mà cô nhận được cũng là Kỷ Lâm Quyến mang lại.

 

Nhưng đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện rồi, dù có tìm lại khoảnh khắc đó thì cũng không còn tâm trạng khi xưa nữa.

 

Bạch Lệ đưa tay kéo sợi tóc đang bị gió thổi bay ra sau tai.

 

Suy nghĩ trong lòng một chút, bước chân của cô dừng lại một lúc lâu.

 

Cổng trường ở gần đường lớn, xa xa đã có thể nhìn thấy bảo vệ đứng ở cổng ra vào.

 

Nhất thời cô không biết bây giờ nên thản nhiên đáp lại đối phương, hay là dứt khoát lờ đi rồi vùi đầu chạy về khách sạn.

 

Làm như người xa lạ, coi như không nhìn thấy gì.

 

Nhớ lại lần chạm mặt cuối cùng với Kỷ Lâm Quyến… Dường như vẫn ở lần cô ném anh đang bị thương ở tay vào bệnh viện ở thị trấn B.

 

Đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, cô mới có chút lúng túng nói: “Lâu rồi không gặp.”

 

Bốn chữ nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn căng lưng lên trong vô thức, ngón tay cũng thụt vào trong tay áo.

 

Tình cảnh hiện tại, tựa như đi hay ở cũng không có cách nào để phá vỡ cục diện lúng túng lúc này, miễn cưỡng xem như hai người lên tiếng chào hỏi.

 

Nhưng giọng nói của cô cũng hơi nhỏ, câu đáp lại kia không biết là Kỷ Lâm Quyến có nghe thấy không.

 

Dù sao thì anh cũng đột nhiên không nói lời nào nữa rồi!

 

Bầu không khí giằng co thật lâu.

 

Bạch Lệ có chút phiền não, cảm giác lúc này so với khi bị thầy giáo nhấn trong phòng thí nghiệm để viết luận văn còn đau khổ hơn, mỗi một phút giây trôi qua đều cực kỳ chậm chạp, nhất là khi Kỷ Lâm Quyến còn chẳng lên tiếng.

 

Khiến cho cô không biết là sau khi chào hỏi nhau xong, rốt cuộc là cô nên đi hay là đợi anh đáp lại.

 

Nhưng suy nghĩ thêm, Bạch Lệ lại thở dài, cô đã không còn là trẻ con nữa, trong thế giới của người trưởng thành đương nhiên chỉ có sự thăm dò trong im lặng, hẳn là cô nên khéo léo đưa đẩy như một quả bóng.

 

Người kia khẽ cười khẽ một tiếng, Bạch Lệ lập tức thu lại suy nghĩ.

 

Chóp mũi bị một hơi lạnh thổi qua, tạo thành chênh lệch rõ ràng với vành tai đang nóng rực của cô.

 

Trong đầu của cô thoáng qua một tia ảo giác.

 

Hình như mỗi lần gặp được Kỷ Lâm Quyến, tâm trọng của cô đều luôn thay đổi, không thể nào lắng đọng xuống được.

 

Vẫn cứ quan tâm đến anh như vậy sao…

 

Bạch Lệ thở dài, cuộc sống đã không dễ dàng gì thì thôi đi, hết lần này tới lần khác chính bản thân còn không chịu thua kém.

 

Im lặng vài giây đồng hồ, ai cũng không nói thêm gì nữa.

 

Trái lại là âm thanh từ lá cây vang động, rì rào rì rào.

 

Kỷ Lâm Quyến lười nhác nhếch mắt, ánh mắt bao lấy cô gái ở trước mặt.

 

Ngón tay cái và ngón tay trò ở trong túi quần đang không ngừng nhẹ nhàng vân vê, cảm giác căng thẳng không thể tan đi nổi, vẫn chặn lại giữa cổ họng anh như cũ.

 

Hô hấp của anh chậm rãi ngừng lại, hầu kết ở dưới khẽ chuyển động, giống như là sợ cô gái nhỏ sẽ chỉ là một giấc mơ huyễn hoặc, vụt tan biến khi anh tỉnh giấc, một giây sau sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh.

 

Lần đó không từ mà biệt, sau khi anh tỉnh lại chỉ có một y tá ở bên cạnh, mạch máu trên mu bàn tay bị kim tiêm c*m v**, trừ thứ đó ra, đập vào mắt anh đều là màu trắng của vách tường cùng gia giường, yên lặng đến đáng sợ.

 

Trước khi xuất viện anh đã từng hỏi y tá, trong lúc anh nằm viện có ai từng đến thăm không, nhưng chỉ nhận được câu trả lời phủ định.

 

Lúc đó anh còn suy nghĩ, cô gái nhỏ này thật không có lương tâm, vậy mà thật sự không muốn đến liếc nhìn anh một cái.

 

Tâm trạng vừa uể oải vừa lạc lõng kia bổ khuyết lấy nhau, thật lâu về sau anh cũng không thể tiêu hoá hết.

 

Nhớ lại chuyện kia, ánh mắt Kỷ Lâm Quyến cụp xuống: “Đồ không có lương tâm.”

 

Câu này vừa thốt ra, khoé môi anh khẽ nhếch lên một cái, có chút bất đắc dĩ: “Nhìn thấy anh, đến cả tiếng anh cũng không gọi à?”
 

Câu nói của anh như bị gió thổi bay, đứt quãng lại không rõ rệt.

 

Bạch Lệ không nghe rõ: “Vâng?”

 

Không đợi hai người nói gì thêm, bên cạnh đột nhiên lại nhảy ra một nữ sinh tóc ngắn.

 

Cô ta đi đôi giày cao gót, bộ dạng thở hồng hộc, tựa như là chạy theo thật lâu mới đuổi kịp.

 

Sau khi nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến, đôi mắt mang theo kính sát tròng của nữ sinh kia khoa trương mà trợn tròn lên, tràn đầy ước ao và chờ mong, cô ta mím môi nhẹ giọng nói: “Đàn anh Kỷ Lâm Quyến, vừa rồi nhiều người quá, em không kịp nói chuyện với anh đó…”

 

Nữ sinh tóc ngắn căn bản không chú ý đến cách bọn họ không xa còn có một người là Bạch Lệ, có lẽ cũng có thể đã nhận ra nhưng không thèm để ý, tóm lại tất cả tinh thần của cô ta đều đặt trên người Kỷ Lâm Quyến kia, đến cơ thể cũng thật vừa vặn mà vừa hay chặn ở trước hai người.

 

Thấy thế, cánh tay của Bạch Lệ buông xuống bên cạnh người, thừa cơ đi khỏi.

 

Ở đây hẳn là không còn chuyện gì của cô nữa.

 

Cho đến tận khi đang đứng ở bên đường đợi đèn xanh, cô mới đột nhiên nghĩ, trong một chốc vừa rồi khi dừng lại đợi Kỷ Lâm Quyến nói chuyện với cô, thật có chút giống như bị ma ám vậy.

 

Kết quả vừa mới đến cửa khách sạn, Bạch Lệ đang móc thẻ ra chuẩn bị vào cửa.

 

Tầm mắt đột nhiên liếc thấy bóng người đi đến, cô xoay người nhìn theo hướng đó vài lần.

 

Đối phương vừa hay cũng đang ung dung mà quan sát cô, bộ dáng nhàn nhã mà lại lười biếng, biểu cảm ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, mắt đen như có ánh sáng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.

 

Trong lúc phất tay, sự thành thục và chững chạc cũng dễ dàng lộ ra, là thói quen mà không thể nào che giấu được.

 

Thẻ phòng trong tay cô bỗng run lên một cái, suýt chút nữa lại rơi xuống.

 

Kỷ Lâm Quyến đi lên từ lúc nào vậy?
 

Không phải là đang nói chuyện với những nữ sinh khác sao?

 

Người này thật đúng là xuất quỷ nhập thần.

 

Lần này, Bạch Lệ không nhịn được mà đánh đòn phủ đầu: “Anh… Rốt cuộc anh muốn đi theo em đến khi nào?”
 

“Hửm?” Đối phương lười nhác mà đáp lại, sau đó ung dung liếc nhìn cửa phòng cách vách với cô. Cổ tay trượt theo túi quần, lộ ra khớp xương trắng nõn: “Anh ở đây.”

 

“Tích” một tiếng, cửa mở.

 

Thế giới yên tĩnh, đến cả cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

 

Bạch Lệ: “…”

 

Được đấy, hoá ra tên hề lại chính là cô à?
 

Tai nóng bừng lên, cô vẫn cứ muốn giả vờ không chút dao động nào đối với chuyện này.

 

Ai ngờ tay vừa động đến tay nắm cửa phòng, liền phát giác được một hơi thở ấm áp hoà với hương vị lạnh lùng phả đến.

 

Đối phương thăm dò mà sát đến nửa phần, sau đó cực kỳ kiềm chế mà dừng lại, giọng nói mang theo chút ý cười.

 

“Để ý anh như vậy sao.” Anh dùng câu trần thuận, tựa như đang đọc lên một câu là sự thật không thể chối cãi. Dừng lại một chút, hời hợt ném ra câu hỏi như quả bom nặng ký: “Vậy tại sao còn giả vờ như không quen biết anh, hửm?”
 

Âm cuối cùng vừa dài lại vừa hơi rung lên, như yêu tinh đang không ngừng quấy nhiễu quyến rũ người.

 

Bốn phía vốn rất yên ắng, thanh âm của anh càng trở nên rõ ràng.

 

Lông tơ của Bạch Lệ nhất thời không tự chủ được mà dựng đứng lên.

 

Dường như có một làn gió lạnh đang không ngừng thổi vào sau lưng cô, tựa như không thổi cho cô xù lông lên thì sẽ không cam tâm vậy.

 

Cô luôn nhu thuận dịu dàng giờ lại hiếm thấy mà mắng ra một cậu: “Không phải là anh cũng giả vờ không quen em đấy ư…”

 

Thật đúng là đại ca đừng trêu nhị ca mà!
 

“Hửm? Anh làm gì có đâu?” Kỷ Lâm Quyến cười đến thành thật.

 

Mũi anh hơi cong lên, đôi mắt, lại chậm rãi giương lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Cô không thể phản bác nổi, trợn tròn mắt đối diện với anh một hồi lâu, dứt khoát thu lại con mắt nhìn đến ê ẩm cũng không thể nào mắng được một câu về, thấy bộ dáng anh cười như không cười, Bạch Lệ có chút bực bội mà coi như không có gì.

 

Không nói hai lời, cô trực tiếp xoay người mở cửa vào phòng.

 

“Bịch” Cửa không chút lưu tình nào mà sập lại trước mắt Kỷ Lâm Quyến.

 

Trong phòng tắm toàn là sương mù, làm ướt gương của bồn rửa tay, mờ mịt đến mức chỉ có thể nhìn như mơ màng.

 

Bồn tắm lớn trong khách sạn còn tặng kèm nến thơm hương hoa cỏ cùng với tinh dầu, mùi hương quanh quẩn, khiến cảm giác mệt mỏi cùng dần vơi đi.

 

Tiếng nước bên tai càng vang dội, cả người Bạch Lệ chìm trong bồn tắm.

 

Cứ ngâm như vậy, cơn buồn ngủ dần ập đến.

 

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.

 

Bạch Lệ cũng bị đánh thức, đưa ra đôi tay trắng nõn từ trong đám bọt, cầm lấy điện thoại đưa lên mắt nhìn.

 

Mười giờ tối rồi, ai còn đến vào tầm này?
 

Nhưng cô vẫn đi ra từ trong phòng tắm.

 

Đi đến cửa, Bạch Lệ cảnh giác hỏi qua một cánh cửa: “Ai đó?”

 

Bên ngoài im lặng một lúc lâu, mới vang lên âm thanh thật thấp: “Là anh, Kỷ Lâm Quyến.”

 

Bạch Lệ khẽ cắn môi, động tác mở cửa có hơi chần chừ: “Anh có chuyện gì vậy?”

 

“Bình nóng lạnh ở phòng anh hỏng rồi, mượn dùng của em, có được không.” Anh nói.

 

Bạch Lệ: “… Phòng khác thì sao?”

 

Lời còn chưa nói hết, đối phương chỉ nhẹ nhàng ném ra mấy chữ: “Đủ người rồi.”

 

Cửa đã mở ra một khe hở, tia sáng ở hành lang hắt vào.

 

Điện thoại trong túi quần anh vang lên hai tiếng, Kỷ Lâm Quyến cúi đầu nhìn, cũng không nghe máy.

 

Trong khuỷu tay của anh mang theo một chiếc khăn tắm, nhìn đúng là đang đến mượn phòng tắm để tắm.

 

“Sẽ không làm phiền em lâu đâu.” Kỷ Lâm Quyến cười.

 

Gương mặt của cô gái nhỏ hồng hào, biểu cảm mơ màng, nhìn rung rinh đến cực điểm.

 

Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng vừa rộng vừa dài, dưới thân là một chiếc quần thể thao màu đen như ẩn như hiện, làm nổi bật lên đôi chân thon dài thẳng tắp. Tóc còn chưa sấy khô, ẩm ướt chạm lên đầu vai, áo sơ mi cũng bị ướt một mảng, xương quai xanh như ẩn như hiện mà lộ ra cùng cần cổ xinh đẹp tinh khiết.

 

Anh hơi dừng lại, sau đó thu tầm mắt về.

 

Bạch Lệ: “…” Cũng không phải là chuyện làm phiền hay không, nhưng lúc nãy cô vừa mới tắm xong nên có hơi thả lỏng, cộng thêm việc bị khí nóng hun đến váng cả đầu óc, cũng không biết vì sao, vậy mà lại thấy chuyện anh mượn phòng tắm dùng một chút cũng không có vấn đề gì.

 

Tiếp đó, cô thật sự để Kỷ Lâm Quyến tiến vào.

 

Anh thoải mái ném điện thoại di động lên mặt bàn ở phòng khách, sau đó đi vào phòng tắm.

 

Cùng một kiểu khách sạn, bố cục trong hai phòng cũng không khác nhau là bao, cho nên Kỷ Lâm Quyến cứ như ngựa quen đường cũ.

 

Sau khi tiếng nước chậm rãi vang lên, Bạch Lệ thật sự không có tâm tư chơi điện thoại, cô ngồi ở bên trong ghế sô pha, thuận tay bật tivi lên.

 

Thời gian này cũng không có phim gì nổi bật, cũng chỉ có mấy kênh cũ là có thể xem, đang phát đều là kịch bản về gia đình từ mấy năm trước, Bạch Lệ cầm điều khiển đổi đi đổi lại mấy kênh, chán đến chết mà nhìn một lúc lâu, đến cả hứng thú cũng không còn.

 

Giang Tinh Tự vẫn đang nói chuyện phiếm với cô, nói là đại khái phải buổi chiều ngày mai mới đến được.

 

Bạch Lệ không yên lòng ừ ờ trả lời mấy chữ, đối phương đột nhiên gửi đến tin nhắn âm thanh.

 

[Giang Giang: “Jonas là chuyện của Kỷ Lâm Quyến, hẳn là cậu biết nhỉ?]

 

[Lily: Ừ… Hôm nay anh ấy có đến buổi diễn tập ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu cũng biết à?]

 

[Giang Giang: Tớ thấy trên hot search của thành phố.]

 

Nói xong, Giang Tinh Tự gửi một tấm ảnh qua.

 

Bạch Lệ mở ra, phát hiện là lúc hôm nay xuống máy bay, có người chụp ở sân bay.

 

Nhưng chính xác là Kỷ Lâm Quyến cũng đã tự mang theo chủ đề nóng rồi, dù sao cũng là tay đấu kiếm có chút danh tiếng. Nhưng cô phát hiện trong tin tức mà Giang Tinh Tự gửi đến, cô cũng không tự giải thích được mà ấn vào ảnh, thậm chí từ trong góc độ của bức ảnh cũng có thể nhìn ra, ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến vẫn luôn nhìn về phía của cô.

 

Điểm này cũng không phải chỉ có mình cô để ý đến, khu bình luận đang bàn luận ầm ĩ.

 

Không ngờ là quả nhiên cô có quen biết với Jonas, cho nên mới có chuyện hot search lần trước.

 

Tim đột nhiên không khống chế được mà trầm xuống.

 

Bạch Lệ quỳ gối khép lại núp sâu vào bên trong ghế sô pha, cảm xúc lo được lo mất đầyg kì quái không thể giải thích được mà xuất hiện.

 

Không phải là đang nhìn cô đâu.

 

Có lẽ là do góc độ có hơi giống.

 

Phóng viên nhất định sẽ có một chút thủ pháp quay chụp thường dùng, nhìn qua có lẽ là dựa vào góc độ.

 

[Giang Giang: Anh ta không đến trêu chọc cậu đấy chứ?]

 

Giang Tinh Tự cũng không thích Kỷ Lâm Quyến.

 

Từ thời cấp ba đã vậy, không thích giống như những nữ sinh khác.

 

Bạch Lệ nhìn dòng tin nhắn mà Giang Tinh Tự gửi đến, rơi vào trầm mặc.

 

Ừm… Nói như thế nào nhỉ, bây giờ anh đang dùng phòng tắm của cô là coi như đang trêu chọc cô ư?
 

“Bịch” Tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của Bạch Lệ.

 

Tầm mắt của cô vô thức nhìn sang.

 

Trong khe hở của cửa phòng tắm đầy mờ mịt, tựa như đám sương mù trong mắt cô.

 

Gương mặt Bạch Lệ nhanh chóng đỏ bừng lên.

 

Hơi nóng kia như thuỷ triều vậy, một lớp vừa được san bằng, lớp kia lại vươn đến.

 

Cô chớp mắt mấy cái, ánh mắt rơi vào phần cơ bắp ở bụng căng đầy của Kỷ Lâm Quyến, sau đó là phần nhân ngư lưu loát, giọt nước còn chưa được lau khô, trượt xuống theo góc cạnh, hiện ra ánh sáng óng ánh.

 

Đẹp, đẹp đến bổ mắt.

 

Bạch Lệ đột nhiên siết chặt đôi bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cũng không nhận thức được.

 

“Đúng rồi.” Kỷ Lâm Quyến lau khô tóc, lọn tóc đen ướt bóng mượt, bớt đi một chút xấu xa: “Điều hoà và máy sưởi ấm ở phòng anh cũng hỏng rồi.”

 

Bạch Lệ tỉnh giấc từ trong sắc đẹp: “Vâng? Là sao ạ?”

 

Kỷ Lâm Quyến cười: “Có ngại cho anh ở phòng khách một đêm được không?”

 

Trường học đặt cho bọn họ khách sạn cũng tương đối cao cấp, một khách một ngủ.

 

Cửa phòng ngủ có thể khoá trái, ghế sô pha ở phòng khách cũng vừa khéo để một người đàn ông trưởng thành nằm.

 

Nhưng mà.

 

E hèm.

 

Bạch Lệ nói: “Không phải là anh bảo sẽ không làm phiền em quá lâu sao?”

Bình Luận (0)
Comment