Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 63

Giọng nói của Kỷ Lâm Quyến rất trầm, trả lời như kiểu làm nhiều thành quen: "Kế hoạch không theo kịp tiến độ thay đổi."

 

Bạch Lệ khẽ mím môi, không tin tưởng lời giải thích của anh cho lắm: "... Chắc anh không phải đã có ý định ở lại chỗ này của em từ trước rồi đâu nhỉ?"

 

Kỷ Lâm Quyến lúc này không có trả lời câu hỏi của cô, chỉ khẽ cười nhẹ, im lặng không nói gì.

 

Một lúc lâu sau, anh mới mập mờ hỏi cô một câu: "Vậy còn em, em sẽ đuổi anh đi chứ?"

 

Đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào mắt của cô, không hề dịch chuyển.

 

Bạch Lệ ngây ngốc, còn chưa kịp nhận ra chuyện người kia sớm đã dùng một câu hỏi để chuyển đổi tình thế từ bị động thành chủ động, bèn nói: "Sao anh lại nói mình đáng thương như vậy."

 

Nói như kiểu bị cô đuổi ra ngoài không còn nhà để về vậy, làm gì thê thảm tới mức đó chứ.

 

Anh cười: "Thật sự đúng là đáng thương vậy mà." Kỷ Lâm Quyến có chút ngạc nhiên nhìn về phía cô, bên trong đôi mắt sáng rực: "Nên em sẽ đuổi anh à?"

 

Với Kỷ Lâm Quyến mà nói thì dường như vấn đề này khá là quan trọng, cho nên mới cố chấp hỏi cô hai lần.

 

Bạch Lệ thở dài, trong lòng lại bắt đầu nảy sinh ra một chút cảm giác dung túng, cũng rất quái lạ.

 

"Sẽ không đâu." Cô nhỏ giọng đáp một câu, làm ra vẻ mệt mỏi sau chuyến đi đường mà không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.

 

Một lát sau lại như thể nhớ ra gì đó, cô bổ sung thêm: "Trong tủ quần áo phía trên tủ giày có chăn lông cừu. Ừm... Nếu như anh cần thì dùng."

 

Kỷ Lâm Quyến đang thuận đà lau khô tóc, nghe thế bèn cười nói: "Ừm, biết rồi."

 

Một lúc lâu sau đó anh đi tới dừng lại ở một bên ghế sofa, như thể tình cờ liếc nhìn ti vi một cái: "Đang xem gì vậy?"

 

Mùi sữa tắm thơm tho phảng phất, rõ ràng cả hai đều dùng chung kiểu phòng khách sạn nhưng hình như vẫn có điểm khác biệt.

 

Hơi thở của anh ấm nóng, lại kéo dài hồi lâu không tan khiến nhiệt độ xung quanh căn phòng như đều ấm dần lên.

 

Bạch Lệ bồn chồn đáp: "Thời sự."

 

Khi nãy cô lướt một vòng các kênh đều là phim tâm lý gia đình, mấy thể loại linh tinh như mâu thuẫn nàng dâu mẹ chồng rồi chồng ngoại tình gì đó, lại còn không bằng chuyển sang coi kênh thời sự, cô luôn cảm thấy hiện thực còn máu chó hơn nhiều so với phim đời sống.

 

"Tóc của em còn chưa khô." Giọng của anh nhẹ hơn mấy phần.

 

Ngữ khí hơi khác so với lúc nãy, trầm thấp hơn đôi chút.

 

Nhưng giọng nói của anh lại chầm chậm bay vào trong lòng của cô, giống như vuốt mèo mà cào nhẹ.

 

Gò má của Bạch Lệ vốn dĩ còn chưa hết nóng, nghe anh nói như thế lại càng nóng thêm.

 

Thế là cô vừa thẳng thắn vừa có hơi cục súc mà đáp trả: "Em không thích dùng máy sấy."

 

Cũng không phải là vì những nguyên nhân khác, chẳng qua chỉ là cảm thấy để tóc khô tự nhiên sẽ thoải mái hơn.

 

Nhưng dĩ nhiên cũng không phải cô luôn không cần tới máy sấy, bởi vì tình huống hiện tại khá là thong thả, sáng mai cũng không cần phải vội vã lên lớp hay tới phòng thí nghiệm.

 

Kỷ Lâm Quyến dựa người một lúc, thoáng nhìn cô chằm chằm: "Như vậy thì sẽ bị cảm mất."

 

Anh hơi nhướng mày, nói tiếp: "Tới đây."

 

"Anh lau giúp cho em."

 

Ánh đèn led trong phòng khách có hơi tối, một bên gò má của anh bị ánh sáng phản chiếu sáng bừng lên một chút, bên còn lại thì chìm vào trong bóng đêm.

 

Sáng tối phân ranh, đường cong xương quai hàm càng thêm rõ ràng thuận tiện làm nổi bật lên khung xương hàm cứng cáp của anh.

 

Biểu cảm của Kỷ Lâm Quyến hời hợt, bờ môi đang khép như thể hoàn toàn không để ý đây là một hành động thân mật gì cả.

 

Nhưng mà Bạch Lệ thì để ý.

 

Vốn dĩ theo thời gian trôi sự xa cách bài xích với anh đã dần tiêu biến, cho nên mỗi một động tác của người này đều sẽ lướt qua bức tường chắn đã trong suốt kia mà xông thẳng vào trong tim.

 

Vành tai chợt nóng, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó mà tăng lên, cô lẩm bẩm nói: "Không cần đâu, tự em..."

 

Lời vẫn còn chưa nói xong.

 

Cô chỉ cảm thấy bỗng có một hơi thở ấm nóng tới gần, mi mắt bị những sợi tóc rối che chắn, một gương mặt còn hơi ẩm ướt áp sát ngay sau phía tai.

 

Anh cúi đầu xuống, đang nhẹ nhàng từ tốn lau tóc cho cô.

 

Ngón tay của anh mạnh mẽ khô ráo, trong lúc không để ý lòng bàn tay lại cọ vào bên tai của cô kéo theo một cảm giác ấm áp.

 

Khăn lau mặt từ chỗ chân tóc rồi từ từ di chuyển về phía cuối ngọn tóc.

 

Mọi chuyện đều trở nên vô cùng tự nhiên.

 

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng sột soạt vang lên.

 

Kỷ Lâm Quyến ngồi nhích qua khiến nửa bên kia của sofa lập tức trở nên trống trải.

 

Mà chỗ của Bạch Lệ lại bị lấp đầy, hai người ngồi chụm vào nhau làm không gian thoáng trở nên chật hẹp.

 

Dựa sát vào nhau, khoảng cách giữa hai người như không còn nữa.

 

Chỉ cần cô hơi nghiêng mặt xuống sẽ rất có khả năng đụng vào người kia.

 

Thời gian trôi chậm lại, cũng không có ai lên tiếng nói chuyện.

 

Giữa đêm, Bạch Lệ vẫn chưa ngủ được.

 

Cô lật qua lật lại trên giường, cuối cùng vẫn quyết định ngồi dậy.

 

Men theo khe hở của rèm cửa sổ, ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào khiến không gian cũng coi như có chút ánh sáng, không đến nỗi tối đen hoàn toàn.

 

Cô dụi dụi mắt, cảm nhận được miệng lưỡi mình khô đắng. Thế là Bạch Lệ rón rén bước xuống giường, mở cửa phòng ra.

 

Phòng khách rất yên tĩnh, ngay cả âm thanh dép lê va chạm vào mặt sàn bóng loáng cũng như thể bị phóng đại lên, cho dù cô có rón rén nhẹ nhàng hơn cũng không có hiệu quả.

 

Có một bóng người trên ghế sofa bị ánh trăng chiếu vào cảm giác rõ đến lạ thường.

 

Bạch Lệ liếc nhìn qua, ngay sau đó lại nhanh chóng thu tầm mắt lại.

 

Từ chỗ bàn trà, cô rót một ly nước rồi uống, trước khi rời đi cũng bỗng nhìn thấy cái chăn lông cừu đang có dấu hiệu phủ qua ranh giới của ghế sofa, sắp sửa rơi xuống đất rồi.

 

Ngay lúc này, cánh tay của người kia khẽ cử động làm cái chăn rơi xuống hoàn toàn, tay cũng rủ xuống chạm trên mặt chăn.

 

Bạch Lệ cầm ly nước trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới đi tới ngồi xổm xuống nhặt cái chăn lên đắp lên người của anh.

 

Nhưng cô còn chưa kịp rút tay về thì cổ tay lại bỗng bị ghì chặt bởi một bàn tay ấm nóng.

 

"Không ngủ được à?" Giọng điệu của đối phương lười nhác, âm thanh phát ra vô cùng trầm thấp. Thấp thoáng còn như có tiếng cười khẽ từ phía yết hầu sâu xa chầm chậm dâng lên, nghe xong còn có thể cảm nhận được có đôi chút chiều chuộng.

 

Bạch Lệ thoáng ngưng lại, cảm giác khẩn trương căng thẳng đúng lúc này đạt tới đỉnh điểm, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, tư thế cũng duy trì trong trạng thái cứng ngắc.

 

Cô chớp chớp mắt, còn chưa nghĩ  ra phải nên giải thích với anh như nào về tình cảnh này.

 

"Ừm, có lẽ là lạ giường." Cô nhỏ giọng đáp, lúc rụt tay về cũng không bị Kỷ Lâm Quyến ngăn cản.

 

"Muốn tâm sự cùng anh không."

 

"Tâm sự gì cơ?"

 

Kỷ Lâm Quyến ngừng lại hồi lâu mới hỏi: "Sao lần trước không chào mà đã đi rồi?"

 

"Anh đang nhắc tới..." Bạch Lệ thở chậm, đại khái cũng đoán được anh đang muốn nói điều gì.

 

"Lần ở bệnh viện đó." Kỷ Lâm Quyến bỗng nở nụ cười tự giễu, lên tiếng bổ sung cho lời cô chưa nói xong vừa nãy.

 

Anh cho rằng kể từ đêm đó trở đi chính là bắt đầu.

 

Hóa ra trong mắt Bạch Lệ thì đêm đó lại là kết thúc.

 

Bầu không khí rơi vào yên ắng.

 

"Cũng không phải là không chào mà đi." Một lúc lâu sau đó, cô gái nhỏ mới dịu dàng khẽ nói: "Lúc anh vẫn chưa tỉnh lại, em có tới bệnh viện thăm anh."

 

"Nhưng mà cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, nên em không có bảo y tá đánh thức anh dậy."

 

"Em nghĩ rằng anh cũng sẽ không để ý."

 

"Hồi cấp ba, thái độ của anh lúc lạnh lúc nóng." Cứ như là bật trúng hộp nói chuyện, cũng có thể là ở trong bóng tối càng rất thích hợp để bộc bạch nỗi lòng, Bạch Lệ ngồi quỳ trên thảm cạnh chân ghế sofa, đầu gối khép lại vào nhau, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy mặt áo sơ mi: "Cũng có vài lần muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng mà mở bàn phím ra nhắn đi nhắn lại rất lâu, rồi lại từ từ xóa bỏ."

 

"Em không biết còn có thể nói với anh cái gì, hình như là cũng không có tư cách gì để nói."

 

"Thật ra số điện thoại của anh em đều nhớ rõ, nhưng mà sau đó lúc vào đại học, anh có nói với em điện thoại của anh mất rồi, cũng đổi luôn số mới."

 

Những thứ mà cô gái nhỏ để ý có thể đều luôn là những thứ nhỏ nhặt.

 

"Anh... Em cảm thấy, có phải chúng ta đừng nên xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa thì sẽ tốt hơn không?"

 

Bạch Lệ vẫn luôn cúi gằm mặt, cũng không để ý xem Kỷ Lâm Quyến có phản ứng gì, ngón tay cũng vì lúng túng mà thoáng co rút lại.

 

Những lời nói ra tối nay đúng thật có phần kích động, nhưng hơn hết cũng chính là muốn khuyên nhủ bản thân mình.

 

Cảm giác hoảng loạn cứ như kéo tơ mà xộc lên từng chút một khiến cô không biết làm thế nào.

 

Chỉ là không ngờ ngay sau đó cô bỗng mất đi trọng tâm.

 

Phía bên hông cảm nhận được một lòng bàn tay ấm áp mà mạnh mẽ dán vào dường như là ôm ngang eo rồi nhấc bổng cô lên, cũng vì thế mà khiến cô bỗng không kịp chuẩn bị tâm lý bổ nhào thẳng vào trong lồng ngực của anh. Da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể không có bất cứ vật trở ngại nào mà lan truyền tới.

 

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được cánh tay của anh đang ghì chặt lại từng chút một.

 

Trong bóng tối, giọng nói của anh mập mờ như có chút tức giận: "Em thấy rất tốt sao?"

 

Bạch Lệ không hiểu sao lại cảm nhận được một hơi lạnh lẽo.

 

Lòng bàn tay thô ráp quét qua địa phương gấp khúc ở g*** h** ch*n của cô, cảm giác tê rần kéo theo một chút ngứa ngáy khiến Bạch Lệ không hiểu sao lại cảm giác cơ thể như mềm nhũn ra. Nhưng cô không hề đổi thái độ, vẫn tỏ vẻ kiên cường mà nói: "Em đang nói câu trần thuật."

 

"Em nói câu gì cũng đều vô dụng." Kỷ Lâm Quyến cười lạnh: "Anh không cảm thấy như vậy."

 

Anh ôm Bạch Lên lên, tiến vào trong phòng ngủ.

 

Bởi vì không bật đèn như tầm nhìn cũng không thấy rõ ràng, anh sợ cô sẽ bị va trúng nên vô cùng cẩn thận.

 

Một lát sau.

 

Bạch Lệ bị ném lên trên giường.

 

Cái chăn thơm phủ bên trên ngay lập tức bao trọn lấy cô.

 

Cô vừa muốn cử động lại bị Kỷ Lâm Quyến đè góc chăn lại.

 

Anh tay dài chân dài, chỉ thoáng thôi cũng dễ dàng kìm hãm không cho người kia động đậy được.

 

"Hửm?" Cô khó hiểu, dù đang trong bóng tối không nhìn rõ thì cũng quyết liệt nhìn về phía anh.

 

Kỷ Lâm Quyến rất buồn ngủ: "Ngủ đi, sáng mai rồi nghĩ."

 

"Nhưng lời khi nãy em vừa nói." Bạch Lệ đáp nhẹ một tiếng, còn đang muốn nói gì đó.

 

Không gian im lặng hồi lâu.

 

Kỷ Lâm Quyến lười biếng nhéo lấy gò má của cô.

 

"Đừng nghĩ linh tinh nữa." Một thoáng ngơ ngác, anh bỗng áp sát vào khẽ nói: "Em không ngủ? Hay là em muốn làm chút chuyện gì khác, hửm?"

 

Giọng điệu của anh vô cùng ám muội, cứ như là cố ý dẫn dắt cô nghĩ tới chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ nữa cơ.

 

Bạch Lệ thấy thế nào có dám lên tiếng thêm nữa, vội vàng phun một câu: "Ngủ, đừng quấy rầy em, em ngủ say lắm."

 

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của anh, bàn tay anh bỗng tóm chặt lấy góc chăn, hời hợt mà ừm một tiếng.

 

Gò má Bạch Lệ cũng thoáng nóng lên, biết rõ anh là đang cố ý dọa cô nhưng trái tim vẫn đập loạn không thể kìm chế.

 

Sáng sớm hôm sau, cô vừa mới tỉnh lại thì người bên cạnh cũng đã cử động theo.

 

Thức khuya khiến Bạch Lệ mệt mỏi ngồi mơ màng một chỗ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ tới tối qua đã xảy ra chuyện gì.

 

Cánh tay bên hông cô dường như cũng cảm nhận được sự cử động của cô bèn rụt về bên trong như thể sợ cô sẽ chạy đi mất.

 

"Dậy rồi à?" Kỷ Lâm Quyến rõ ràng còn buồn ngủ, đôi mắt khép hờ cũng không có mở hẳn ra, hỏi một câu vô cùng thân mật.

 

Cứ như cơn lười nhác mỗi buổi sáng sớm, anh dựa cằm lên bả vai của cô khẽ cọ cọ, khàn giọng hỏi: "Có đói bụng không?"

 

"Tý nữa dắt em đi ăn cơm."

 

Bạch Lệ lắc đầu một cái: "Anh... Sao lại còn nằm trên giường của em."

 

"Chứ anh nên đi đâu?" Kỷ Lâm Quyến bị cô chọc cười, lọn tóc nhỏ che lên mi mắt.

 

"Em tưởng anh sẽ đi vào giữa đêm." Bạch Lệ trịnh trọng đáp lời.

 

Kỷ Lâm Quyến: "... Mong cho anh đi như thế à."

 

"Có phải là hơi tàn ác rồi không."

 

Bạch Lệ không đáp, điện thoại di động ở đầu giường bỗng rung lên vài tiếng, cô trở mình chống người ngồi lên mới với tới.

 

Tối qua Kỷ Lâm Quyến nằm ngủ trên cái chăn, lại vừa hay đè góc chăn lại.

 

Cô thoáng nhìn điện thoại di động, là tin nhắn của Giang Tinh Tự gửi tới.

 

Thoáng quét màn hình qua, từ tối hôm qua tới giờ cô quên mất trả lời tin nhắn của Giang Tinh Tự.

 

Tối qua.

 

[Giang Giang: Hửm? Sao lại không nói gì nữa rồi?]

 

[Giang Giang: Đừng nói với tôi là bây giờ Kỷ Lâm Quyến đang ở trong phòng của cậu nha.]

 

[Giang Giang: ...]

 

Sáng nay.

 

[Giang Giang: Không phải chứ, bây giờ vẫn còn chưa thức à?]

 

[Giang Giang: Có phải tớ nên đi tìm cái tên Kỷ khốn kiếp đó không hả.]

 

Mới đây.

 

[Giang Giang: Còn chưa tỉnh nữa sao? Mẹ nó, còn mười phút nữa thôi tớ sẽ tới đạp văng cái cửa phòng của cậu rồi đó nha.]

 

Mười phút?

 

Bạch Lệ ngó nhìn thời gian.

 

Trời đất.

 

Cô vậy mà lại ngủ một mạch tới giữa trưa.

 

Vừa nghĩ tới chuyện Giang Tinh Tự gửi tin nhắn Wechat nói mười phút nữa sẽ tới, Bạch Lệ thoáng hốt hoảng.

 

Cô nhảy xuống giường, tay chân luống cuống tìm quần áo của mình, hận không thể nhanh chóng mặc lên đầu.

 

Áo sơ mi của cô gái nhỏ bị cọ xát cả đêm, bây giờ vừa kéo lên đã lộ ra một mảng da thịt trắng nõn bên hông. Vòng eo trông vừa mịn vừa mềm, men theo động tác của cô mà lộ ra một đường cong xinh đẹp.

 

Ánh mắt Kỷ Lâm Quyến trầm xuống, cười nói: "Em định thay bây giờ? Ở ngay đây?"

 

Anh không lên tiếng, Bạch Lệ còn quên mất luôn sự tồn tại của người này.

 

Cô ngớ ngẩn, phút chốc cứng đờ.

 

Giây sau đó, cô vắt khăn tắm lên người rồi nhanh chóng đẩy Kỷ Lâm Quyến ra khỏi cửa.

 

Cùng với đó là tiếng cửa đóng sầm một cái, không một động tác thừa.

 

Bên trong hành lang yên ắng.

 

Kỷ Lâm Quyến khẽ híp mắt, vừa xoay người lại đúng lúc có hai người nam sinh đang đứng một bên hành lang nhìn anh bằng con mắt đánh giá.

 

Bên trong ánh mắt của hai nam sinh kia bỗng dấy lên một nỗi khiếp sợ ngoài ý muốn.

 

Kỷ Lâm Quyến không quan tâm lắm, thu tầm mắt lại rồi lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngưỡng mộ?"

Bình Luận (0)
Comment