Điện thoại trong túi lại rung lên mấy lần, Kỷ Lâm Quyến cũng không để ý, anh thờ ơ bước đến tủ lạnh.
Mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra, hơi lạnh rất nhanh đã truyền từ thân chai sang lòng bàn tay anh.
Rất lạnh lẽo.
Anh mở nắp chai ra bằng một tay, giơ lên uống vài ngụm nước, yết hầu chuyển động lên xuống, cả buổi mới dừng lại.
Cái tên “Aaron” hiện lên trên màn hình điện thoại rất rõ ràng, nó cứ nhấp nháy như vậy một lúc.
Anh đã nhìn thấy rồi, nhưng không muốn bắt máy lắm.
Người này là trợ lý nhỏ trong đội của anh, tuổi không lớn lắm, cũng chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, nhưng mà tính cách của người này không tồi và cũng khá tốt, thường có năng lực xử lý công việc và rất có sở trường trong việc điều chỉnh bầu không khí, tính cách cũng rất năng động, đến cả huấn luyện viên Nghiêm nghiêm khắc trong đội cũng bị Aaron chọc cười mấy lần.
Thế nên vào đầu năm nay, Aaron được điều qua đội của Kỷ Lâm Quyến, chuyên phụ trách sinh hoạt hằng ngày của mấy vận động viên.
Lý do Aaron tìm anh, có lẽ là vì anh không tham gia cuộc họp video tối qua.
Có lẽ là chuyện này, ngoài ra cũng không còn chuyện gì khác.
Kỷ Lâm Quyến liếc nhìn rồi bắt máy điện thoại, thuận thế ném chai nước khoáng xuống bên cạnh bàn.
Vừa “tít” một cái, bên đó rất nhanh đã truyền đến động tĩnh.
Kỷ Lâm Quyến một câu còn chưa nói, đối phương ngược lại giống như pháo được châm lửa vậy, lên tiếng nói trước: “Tạ ơn trời đất! Cuối cùng anh cũng nghe máy em rồi. Tối qua em gọi anh cả buổi, tin nhắn cũng gửi một tràn, hu hu, anh đừng chơi trò mất tích nữa mà.”
“Tôi thường không xử lý chuyện công việc vào thời gian nghỉ.” Hiển nhiên Kỷ Lâm Quyến không quá để ý.
“Anh không biết đó thôi, sáng nay em đã ngủ ở công ty vì sợ không liên lạc được với anh đó, mơ mơ màng màng có một số quảng cáo tiêu dùng gọi cho em, em còn tưởng là anh, nhém chút nữa đã nhảy cẫng lên khỏi ghế sofa rồi.”
“Hơn! Nữa! Anh cũng không biết lúc em thấy không phải anh gọi đến, tâm trạng của em chán nản thế nào đâu.”
“E là chỉ có ông trời mới biết em nhớ anh cỡ nào.”
“Cậu có thấy buồn nôn không vậy?” Kỷ Lâm Quyến cười, trả lời một cách lười biếng. Anh khẽ nhắm đôi mắt đen lại, đương nhiên anh không tin lời mà đối phương nói kể cả một dấu chấm câu.
“Khoa trương như vậy à.”
Aaron hay thích làm điều kỳ hoặc, những chuyện bình thường cũng thích thêm mắm dặm muối vào.
Thấy mình không được tin tưởng, Aaron lập tức tủi thân, thông qua đường dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được tiếng khóc than của cậu ấy: “Đương nhiên là thật rồi!”
Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên cậu ấy nói: “Ông chủ, hình như hôm nay tâm trạng anh khá tốt thì phải?”
“Cái này cậu cũng nghe ra được à?”
“Đương nhiên rồi, đừng xem thường năng lực quan sát của em, so với mũi chó còn hiệu quả hơn nhiều.”
Ngưng một chút, Aaron cũng cảm thấy được kẽ hở trong lời nói của mình, cậu ấy vội nói bù vào: “Đương nhiên em không phải nói mình là chó đâu.”
Ờm, kẽ hở này càng vá càng lớn, chi bằng im miệng thì hơn.
Aaron bên đó nói lan man một lúc, thường cậu ấy nói nhiều như thế đấy, vậy nên nói dong dài cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Kỷ Lâm Quyến nghe cũng không hứng thú chút nào.
Quả thật tâm trạng anh khá tốt, nếu không cuộc điện thoại này đã bị anh cúp máy từ lâu rồi.
Vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, điện thoại được kẹp ở cổ, anh ngước lên kéo rèm trong phòng ra, ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, tạo nên cảm giác ấm áp và tươi sáng, quần áo được hong khô tỏa ra mùi tươi mới và sạch sẽ.
“Rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì?” Anh dùng một tay cho vào túi, ánh mắt lười nhác nhìn xung quanh khuôn viên bên ngoài cửa kính.
Vị trí của khách sạn cách trường học rất gần, lầu cao, cửa kính rộng rãi. Từ đây có thể dễ dàng nhìn thấy một góc của khuôn viên trường.
Các sinh viên tụ lại thành nhóm hai và ba đi dọc trên con đường chính của trường, một vài nam sinh đang ném bóng vào rổ trên sân.
Aaron ho nhẹ: “Cũng không có gì to tát, chỉ là huấn luyện viên hỏi bao giờ anh có thể về lại căn cứ huấn luyện. Huấn luyện viên thể chất mới đã được xác định rồi, bảo anh đến lúc đó tự mình đi qua.”
“Lịch thi đấu cuối tháng này, chắc anh không quên chứ. Đấu giải Nhật Bản.”
Những chuyện này đúng thật có hơi vặt vãnh.
Kỷ Lâm Quyến nói: “Những chuyện này à? Không quên.”
Ngưng một lúc, đột nhiên Aaron ngập ngừng nói: “Ông chủ, những hot search mà anh chia sẻ lại trên Weibo của anh trước đây, cô gái đó rốt cuộc là ai vậy? Em cứ cảm thấy mục đích về nước lần này của anh không đơn giản.”
Đây mới chính là mục đích cậu ấy gọi đến.
“Công việc cậu làm xong rồi à? Chuyện của căn cứ xử lý ổn thỏa chưa? Huấn luyện viên bên đó đã kiểm tra xong rồi ư?”
Ba câu hỏi chí mạng, giết người một cách vô hình, gây thương tích chỉ trong một đòn.
Aaron có hơi bất lực: “Vẫn chưa. Ông chủ, em đi làm việc đây, cuộc họp video tối nay anh nhớ tham gia đó.”
Vừa cúp máy, tiếng gõ cửa ở bên kia vang lên.
Kỷ Lâm Quyến đi qua mở ra, bên ngoài cửa là một nhân viên mặc đồng phục.
Trước ngực có treo một bảng tên, bên trên ghi mã số và tên nhân viên của cô ấy.
Thái độ người này rất khách sáo, hỏi han một cách ân cần về việc nhận được phản hồi liên quan đến vấn đề điều hòa và máy nước nóng ở phòng này bị hỏng, bày tỏ ý định rằng có thể trì hoãn vài phút của Kỷ Lâm Quyến hay không, để cô ấy có thể gọi thợ bảo trì lên sửa.
Sau khi nhận được câu trả lời của Kỷ Lâm Quyến thì cứ luôn nói xin lỗi, rất tiếc vì không thể mang lại trải nghiệm thoải mái cho khách hàng.
Đóng cửa lại.
Ánh mắt Kỷ Lâm Quyến tối sầm.
Không cần nghĩ cũng biết ai đã phản hồi, nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc không chịu thiệt thòi của cô gái, đôi mắt đen láy của anh hơi tối lại, khóe môi nở một nụ cười.
Phải làm sao bây giờ, bạn nhỏ của anh thật sự quá đáng yêu rồi.
Vậy thì, bao giờ mới có thể cưới về nhà đây.
…
Hoạt động kỷ niệm của toàn trường đều rất thuận lợi, sau khi kết thúc, mọi người tụ tập lại đông như kiến ở xung quanh hội trường.
Không dễ gì mới nhìn thấy các cựu sinh viên có tiếng đặt chân trong trường, cười cười nói nói rồi vội vàng đi xem cảnh tượng náo nhiệt.
Hơn nữa trường học thật sự rất biết chi tiền, rất nhiều bạn bè trong giới truyền thông đến, khung cảnh thật sự rất hoành tráng.
Mười giờ tối, pháo hoa bắn lên rực rỡ khắp trời vào thời điểm đã định trước, giống như bữa tiệc hoang dã, hòa vào màn đêm cùng những vì sao.
Bạch Lệ chen chúc trong đám đông, những âm thanh ồn ào và tiếng cảm thán vang bên tai.
Các đôi tình nhân trẻ cũng nhân lúc màn đêm bao phủ lén lút nắm tay nhau, mượn pháo hoa để hy vọng, hướng về tương lai tốt đẹp.
Qua đám đông, cô ngước mắt lên, vô tình chạm phải một đôi mắt đen láy.
Kỷ Lâm Quyến đứng ở đó không xa, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung khoảng chừng mấy giây.
Trong lúc chạm mắt nhau, Bạch Lệ chỉ cảm thấy nhịp tim mình giống như pháo hoa trước mặt.
Cô cố gắng thu lại ánh nhìn, muốn giả vờ như không để ý.
Nhưng tâm trạng bồn chồn của mình, dường như đã ngoài tầm kiểm soát của cô.
Càng chú ý, thì những hành động nhỏ nhặt càng bị lọt vào tầm mắt.
Cô không nhìn anh nữa, nhưng dường như cũng không nghe thấy những tiếng động xung quanh nữa, mọi sự tập trung của cô đều đang bó chặt.
“Đang nhìn gì đấy?” Giang Tinh Tự đeo kính râm vô cùng khoa trương, khoanh tay trước ngực.
Kính râm được đặt trên gò má to bằng lòng bàn tay của cô ấy, lập tức che đi phân nửa gương mặt, chỉ để lộ một cái cằm nhỏ, thanh tú, trắng phát sáng trong cảnh chiều chạng vạng.
Tóm lại, toàn thân cô ấy tỏ ra khí thế “tôi rất cao quý, các vị không xứng”.
Có lẽ khí chất của Giang Tinh Tự quá mạnh, có vài người đàn ông định qua thả thính còn chưa kịp mở miệng, đã bị khí chất của cô ấy dọa rút lui rồi, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn. Còn một vài người đàn ông bình thường tự tin một cách khó hiểu, bị cảm giác chinh phục thôi thúc nên muốn qua thử, kết quả vừa mở miệng nói mấy chữ, đã bị Giang Tinh Tự nói móc đến khóc rồi rời đi.
Hoài nghi nhân sinh không phải là giả.
Bạch Lệ đứng kế bên xem quả thực thấy rất mãn nhãn.
Bị cô ấy chìa tay ra chặn tầm nhìn, Bạch Lệ thu lại ánh nhìn. Nhưng ngừng một lát, cô không nhịn được nói: “Tối cả rồi, cũng không còn nắng nữa, cậu đeo kính râm làm gì vậy…”
Khóe môi đỏ xinh đẹp của Giang Tinh Tự cong lên, giống như một yêu tinh quyến rũ mê hoặc lòng người: “Cậu thì hiểu cái gì, đây là sự hòa nhập của nghệ sĩ.”
Ngừng lại một chút, cô ấy hỏi: “Khoan hẵng nói tớ, cậu và Kỷ Lâm Quyến là chuyện gì?”
Suy nghĩ bị vạch trần, gò má Bạch Lệ lập tức nóng lên: “Chuyện gì là chuyện gì chứ? Cũng không có chuyện gì đâu…”
Giang Tinh Tự nhướng mày: “Mặc dù tớ đeo kính râm nhưng tớ không có bị mù. Vừa rồi liếc mắt đưa tình được một lúc rồi, tối qua còn không trả lời tin nhắn tớ.”
Bạch Lệ nín thở: “Cậu đeo kính râm mà còn nhìn tỉ mỉ được như vậy cơ à.”
Giang Tinh Tự cười: “Không định tâm sự gì à?”
Cô cố ý nhìn xa xăm, úp úp mở mở nói: “Hả? Không có cái gì hết thì tớ tâm sự cái gì.”
“Cậu có biết không, lúc cậu nói dối sẽ vô thức cắn môi.” Giang Tinh Tự nghiêng đầu.
“Thật sao?” Nghe xong lời này, Bạch Lệ còn giơ tay mình lên chạm thử, kết quả đầu ngón tay vừa chạm vào khóe môi, cô lập tức ý thức được rằng Giang Tinh Tự đang lừa cô, nhưng đã quá muộn rồi.
“... Thật sự không có à.”
“Thực ra tớ cũng không rõ, chỉ là cảm thấy khá kỳ lạ.”
“Hình như cũng có chút mong chờ liệu có chuyện gì đó sẽ xảy ra hay không.”
“Ngừng.” Giang Tinh Tự dùng ngón tay trắng xanh khẽ chỉ vào đầu của Bạch Lệ, cô ấy nhún vai nói.
“Không có gì thì tốt, cậu biết đó, trước giờ tớ không thích Kỷ Lâm Quyến lắm.”
“Nhưng mà có thể làm lắng những hot search đợt trước, ít nhiều gì cũng nhờ anh ta giúp đỡ. Nói thế nào đi nữa, sự thiện cảm cũng có tăng khoảng 0,0001 phần trăm.”
“Nhưng tớ vẫn không thích thái độ mà anh ta đối xử với cậu.”
“Thế nên, tra nam, không cần nói nhiều với tớ.”
Giang Tinh Tự trước nay luôn thẳng thắn như vậy, Bạch Lệ cũng không thấy lạ gì.
Huống hồ Giang Tinh Tự cũng thật sự đau lòng vì cô, những điều này cô điều biết rõ.
Chỉ có bạn tốt mới thực sự thay cô suy nghĩ một cách chân thành như vậy.
“Ôi.” Bạch Lệ đang nghĩ lời để nói, ánh mặt lại vô thức nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến lần nữa.
Đột nhiên, cô trùng hợp nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn xuất hiện trước mặt cô thường xuyên mấy ngày nay.
Cô nữ sinh chạy đến trước mặt Kỷ Lâm Quyến, cô gái xinh đẹp kiễng chân lên và đang nói gì đó.
Đột nhiên cô giống như bị một màn sương mù bao phủ.
Trong lòng cô giống như có cái gì đang bị đè nén, nặng trĩu.
Vậy mà... Cô lại có cảm giác hơi để ý.
Vốn định không muốn quan tâm nữa, nhưng khoảnh khắc pháo hoa bắn lên, cô vẫn không nhịn được mà liếc nhìn một cái.
Cũng không biết nữ sinh tóc ngắn nói cái gì, nhưng ánh mắt Kỷ Lâm Quyến lại khá thờ ơ và xa cách, thậm chí sự lạnh lùng, sắc bén trong ánh mắt giống như có thể xuyên ra ngoài, thái độ không để tâm lắm. Sau khi trò chuyện vài câu, anh khẽ nhếch môi, sự tàn nhẫn hiện lên trong ánh mắt, nhưng vì cách khá xa nên Bạch Lệ cũng không thể thấy rõ câu cuối cùng anh nói là cái gì.
Chỉ sau khi Kỷ Lâm Quyến nói xong câu này, nữ sinh tóc ngắn giống như không chấp nhận được vậy, che mặt khóc nấc rồi chạy đi. Nhưng mà xung quanh náo nhiệt, chuyện nhỏ này cũng không ai để ý.
Bạch Lệ thản nhiên thu lại ánh nhìn.
Chút phiền não đó cũng theo gió mà cuốn đi.
…
Sau khi kết thúc. Bạch Lệ và Giang Tinh Tự chuẩn bị đi ra khỏi cổng trường.
Nhưng khi Giang Tinh Tự liếc nhìn dòng người, cô ấy dừng lại mấy giây rồi đổi ý định. Kéo Bạch Lệ lại: “Đi cửa bên đi, cửa chính nhiều người như vậy, không biết đợi tới chừng nào.”
Đương nhiên Bạch Lệ không có ý kiến gì, cô sao cũng được hết.
Hai người đi dọc hành lang bên tòa dạy học, lúc đi qua sân bóng rổ, còn có thể nhìn thấy vài nam sinh chơi bóng dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng côn trùng kêu inh ỏi từ bãi cỏ, kèm theo đó là tiếng bóng rổ chạm xuống đất, màn đêm yên tĩnh dường như được kéo dài.
Còn chưa đợi Bạch Lệ bọn họ đi đến cửa phụ, đột nhiên có tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau lưng.
“Cô là Bạch Lệ nhỉ.” Đối phương thở hổn hển, giọng có chút nghẹn ngào.
Bạch Lệ quay đầu nhìn nữ sinh tóc ngắn trước mặt.
Thực sự, những người khác Bạch Lệ gặp mấy ngày nay cũng không nhớ ra, riêng chỉ nữ sinh tóc ngắn này là làm cô ấn tượng sâu sắc.
Rõ ràng đã đụng mặt mấy lần rồi, ai có thể nó đây không phải là duyên số sắp đặt chứ.
Nhưng lần này hiển nhiên đối phương đã có sự chuẩn bị mới đến, hoàn toàn khác với thái độ thờ ơ với cô mấy lần trước.
Chắn trước mặt hai người, nữ sinh tóc ngắn không chút sợ hãi mà còn hất cằm kiêu ngạo: “Không biết cậu nhớ tôi không, mấy ngày trước chúng ta đã đụng mặt nhau rất nhiều lần.”
Nữ sinh khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ như quả óc chó bị đập vỡ, tức giận nhìn Bạch Lệ chằm chằm một lúc: “Mặt mũi cậu đúng là khá ưa nhìn đó, thảo nào anh ấy thích cậu.”
Bạch Lệ cứ như người đẹp câm nín: “Ai?”
Kỷ Lâm Quyến?
Khi nãy cô còn thấy nữ sinh này nói chuyện với anh, khả năng là tỏ tình rồi à?
Nhưng mà đối phương có ý thù địch với cô rõ ràng như vậy, chắc là không sai rồi chứ.
“Jonas.”
Nhắc đến cái tên này, nữ sinh tóc ngắn hiện rõ sự yêu ghét: “Vậy mà khi nãy anh ấy nói với tôi, tôi hoàn toàn không thể so bì với cậu. Thái độ thờ ơ tôi chưa từng thấy lúc anh ấy nói câu đó, quả thật khiến tôi run rẩy.”
Bạch Lệ thật sự không hứng thú với mấy chuyện này: “Ờm… Vậy cậu cần xem nhiều chút không?”
Nhưng lúc này nữ sinh tóc ngắn đã không nghe lọt tai Bạch Lệ nói gì nữa, chỉ khóc lóc kể lễ: “Cậu không biết tôi thích anh ấy nhiều thế nào đâu. Từ khi lên cấp ba, ngày nào tôi cũng lặng lẽ đi ngang cửa lớp bọn họ, chính là muốn nhìn anh ấy nhiều thêm một chút, cậu hoàn toàn không hiểu tâm trạng tự ti đó đến mức nào đâu, mặc dù tôi chưa từng nói chuyện với anh ấy câu nào, nhưng yêu thầm thực sự là vở kịch một vai của một người.”
“Lúc tôi học đại học đã từng tìm anh ấy, nhưng rất đáng tiếc là, chỉ gặp thoáng qua mà thôi.”
Cứ nói rồi lại nói, vai của cô nữ sinh tóc ngắn giật giật, bắt đầu khóc thút thít.
Khóc một lúc, lại nhìn về phía Bạch Lệ: “Buổi diễn tập tối đó là tôi hy vọng được tiếp cận anh ấy, nhưng lại bị cậu cướp đi, nếu tối đó là tôi lên sân khấu phối hợp với anh ấy, thì nhất định đã thay đổi được kết cục hiện tại rồi.”
“Tôi thật sự không có gì để nói với cậu, cậu chắc là trà xanh di động nhỉ.”
Bạch Lệ: “…”
Người không có gì để nói là cô, được chưa?
Cô còn chưa nói gì, thì đã bị ép nghe một câu chuyện dài rồi.
Nhưng tâm trạng yêu thầm, cô hiểu rất rõ, đúng thực sẽ rất tự ti.
Nhưng mà vậy thì có làm sao, tình cảm không phải vì sự tự ti mà ngoại lệ, giống như tình yêu cũng sẽ không vì thời gian yêu thầm dài hay ngắn mà buông bỏ.
Cô chỉ cảm thấy thương xót, nữ sinh trước mắt bây giờ còn chưa nhìn rõ điểm này.
Ba người không hiểu vì sao mà đứng đơ người tại chỗ.
Nhưng cũng may xung quanh không có nhiều người, chỉ có vài sinh viên liên tục ngoái đầu lại nhìn vài cái.
Im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng khóc thút thít nhỏ bé của nữ sinh.
“Khóc xong chưa?” Giọng điệu của Giang Tinh Tự dịu dàng khó thấy, đứng bên cạnh cả buổi, lúc này cô ấy mới lấy ra một bịch khăn giấy từ chiếc túi có kiểu dáng giới hạn, đưa qua một cách nhẫn nại.
Giống như bị ngỡ ngàng trước lòng tốt bất ngờ này, nữ sinh tóc ngắn do dự vài giây, dường như có thêm tự tin rồi nhận lấy: “Cậu xem, đến cả bạn cậu cũng không nhìn được nữa.
Kết quả sau khi nói xong, đột nhiên Giang Tinh Tự cười khẩy một tiếng: “Cũng không phải. Này, tôi hỏi, cậu chưa ăn cơm à? Cũng không biết khóc to lên một chút? Khóc cho con muỗi nghe sao?”