Trước giờ nữ sinh tóc ngắn chưa từng gặp phải chuyện này, lập tức sững sờ. Đầu mũi cô ta đỏ lên, nước mũi còn đọng lại trong hốc mũi, cả buổi cũng không biết có nên lên tiếng hay là không. Trong tay vẫn còn giữ tờ giấy nhỏ mà Giang Tinh Tự đưa qua. Cô ta cứ như vậy mà đứng yên tại chỗ, cũng không dám động đậy.
Sau khi im lặng vài giây, cô ta lại không cam tâm bị Giang Tinh Tự nói móc như vậy, càng nghĩ càng tức, muốn phản bác lại cái gì đó, nhưng lời vừa tới miệng, lại thấy vẻ mặt khó gần của Giang Tinh Tự mà kìm lại không nói.
Thực ra cô ta thấy bộ dạng tương đối yếu mềm, mỏng manh, rất dễ nói chuyện của Bạch Lệ, nghĩ rằng người ta dễ bắt nạt nên mới dám đến gây chuyện. Ai ngờ bên cạnh cô lại có một người đẹp hung dữ, khó bắt nạt như vậy, cô ta làm sao dám tiếp tục gây hấn nữa chứ.
Lúc này ngay cả đánh rắm cũng không dám.
“Không có gì rồi nhỉ?” Giang Tinh Tự kéo chiếc áo cardigan bị tuột khỏi bờ vai tròn trịa, áo hai dây sẫm màu bên trong bị gió thổi một cái, lộ ra dáng người vô cùng đỉnh, cô ấy đẩy kính râm lên, hất cằm: “Vậy thì đừng chặn đường chứ.”
Nữ sinh tóc ngắn bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, vội vàng nhường đường, gò má đỏ lên trông có vẻ yếu đuối.
Giang Tinh Tự khoát tay Bạch Lệ, hai người tiếp tục đi qua trước mặt nữ sinh tóc ngắn, không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Cách suy nghĩ của vài nữ sinh quả thực khá thú vị, lúc nam sinh không có ý gì với bọn họ, bọn họ sẽ luôn đổ tội lên trên đầu một nữ sinh khác, cho rằng nếu không có nữ sinh khác xuất hiện, thì bọn họ sẽ có cơ hội vậy.
Giang Tinh Tự khinh thường nhất là loại con gái này, có bản lĩnh thì gây khó dễ đàn ông đi, chỉ biết tìm nữ sinh gây sự thì có bản lĩnh gì chứ?
Nhưng dù sao chuyện này không liên quan đến cô ấy, mà liên quan đến Bạch Lệ, cô ấy vẫn rất cẩn trọng. Nói hai ba câu châm biếm, thái độ đã rất lịch sự rồi.
Khi hai người đi ra ngoài khá xa, Giang Tinh Tự mới bình thản hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Hả?” Bạch Lệ khó hiểu đáp một tiếng, suy nghĩ dần tập hợp lại.
Giang Tinh Tự nói: “Lời của nữ sinh kia vừa nói, cậu không để bụng chứ.”
Bạch Lệ cười: “Không có mà.”
Cô thật sự không cảm thấy gì cả, suy cho cùng lúc trước Giang Tinh Tự nói móc những người đàn ông tự tin khó hiểu kia thật sự rất tuyệt.
…
Sau khi lễ kỷ niệm trôi qua một thời gian, Bạch Lệ trở lại Đại học K và khôi phục lại cuộc sống nhàm chán hằng ngày.
Giáo viên trong trường thúc giục cô làm số liệu đến mức đau cả đầu, nhưng không còn cách nào khác, hu hu, code thì vẫn phải viết, số liệu thì vẫn phải làm, hạng mục thì vẫn phải hoàn thành.
Giống như cuộc sống vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Cuối cùng, Bạch Lệ phải mất ngủ mất ngày mấy đêm mới làm xong số liệu, sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành thì gửi file cho giáo viên ngay trong đêm.
A! Kết thúc rồi! Giải thoát rồi!
Lười quá không muốn làm gì cả!
Giây sau, giáo viên lại gửi một đống tài liệu.
Bạch Lệ: QAQ. Thật sự không muốn nhấp tải xuống mà.
Chỉ mới một tuần trôi qua, cô đã bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ở lễ kỷ niệm rồi.
Đáng tiếc là những kỳ nghỉ vui vẻ đều ngắn ngủi, chớp mắt đã bị cô lãng phí hoàn toàn.
Chập tối, cô ra khỏi căn tin, chuẩn bị đi tòa nhà giảng dạy để học tiết của mình.
Vẫn chưa đến giờ lên lớp, người trong phòng học đã đến gần đủ rồi.
Bạch Lệ tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, giáo viên của tiết học này là một giáo sư nổi tiếng trong trường, thế nên học sinh đến học cũng rất nhiều.
Có lẽ mối liên hệ giữa mùa thu đã sắp kết thúc, cảnh sắc trong khuôn viên trường cũng trở nên buồn bã.
Lá ở hai bên vỉa hè đều khô và úa vàng, thời tiết mờ mịt và có hơi ẩm ướt.
Đèn trong phòng học đã sớm được mở, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên cuốn sách.
Mùi mực thoang thoảng giữa những trang sách.
Bạch Lệ vừa lật sách ra, vừa trả lời tin nhắn của Giang Tinh Tự.
Bầu không khí trong phòng học yên tĩnh, chỉ có vài tiếng nói chuyện nho nhỏ, thời gian còn lại, ai ai cũng làm việc riêng.
Vừa mở cửa sổ ra, gió đêm thổi vào mang theo một chút mùi bùn đất.
Nhịp sống ở trong trường học luôn có sự yên bình khó tả.
Giang Tinh Tự tìm cô cũng không có chuyện gì khác, chính là vào cuối tuần, công ty hợp tác với Giang Cương đã có ký kết về việc tổ chức một hoạt động quy mô nhỏ trên du thuyền Tinh Than.
Thế nên cô ấy mới hỏi Bạch Lệ có thời gian hay không, có muốn tham gia với cô ấy không.
Đến lúc đó sẽ có một vài ngôi sao nổi tiếng khó gặp trên internet, chỉ cần đi dạo xung quanh chơi như một trò tiêu khiển, hơn nữa đồ ăn thức uống đều miễn phí.
Với tư cách là bên hợp tác, Giang Tinh Tự là một trong những người được mời đến.
Nhưng cô ấy nhớ đến đầu tiên không phải là Mạnh Khúc Tinh, mà là Bạch Lệ.
Dẫn chồng theo thì có gì thú vị chứ, đi cùng với chị em mới vui.
[Giang Giang: Đúng lúc có một ông chủ lớn từ công ty cổ phần trong ngành của các cậu sẽ tham gia với tư cách là nhà đầu tư, cơ hội hiếm có, thế nào, có cần suy nghĩ một lát không?]
[Lily: Là ông chủ của Tập đoàn Tín Nghiệp sao?]
[Giang Giang: Đương nhiên, không phải cậu thường xem họp báo của công ty bọn họ sao.]
Nghe cũng khá thú vị, hơn nữa Bạch Lệ quả thật khá có hứng thú với ông chủ của Tập đoàn Tín Nghiệp.
Những nữ sinh khác trong ký túc xá có đu idol, nhưng Bạch Lệ không có hứng thú gì với thần tượng cho lắm, ngược lại lại rất sùng bái những người có tên tuổi lớn trong ngành công nghệ, cô thường thức khuya để lướt tin tức, có họp báo thì sẽ đi xem ngay.
Nếu có thể nhân cơ hội này xem và xin vía một chút, có phải việc viết code mười ngày sau sẽ thuận lợi hơn nhiều hơn không?
Đúng lúc cũng đã xử lý gần xong việc trong tay rồi, Bạch Lệ suy nghĩ một lúc, lập tức spam những biểu tượng cảm xúc đáng yêu ngớ ngẩn cho Giang Tinh Tự.
Cảm ơn bà chủ.jpg.
Màn hình điện thoại ngập tràn các biểu tượng cảm xúc, Bạch Lệ khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy giáo sư bước vào từ cửa lớp.
Xung quanh lập tức im lặng như tờ, chỉ có tiếng lật sách, bấm bút vang lên, bên ngoài cửa sổ cũng dần dần tối.
Giáo sư đẩy kính lão lên, mái tóc đã bạc trắng gần hết, một tay ông ấy kẹp một cặp đựng tài liệu màu đen, tay còn lại đang cầm ly nước trong suốt, bên trong là là trà hoa cúc và kỷ tử. Đây đã là tiêu chuẩn của ông ấy rồi, áo sơ mi là thương hiệu thể thao trong nước ngàn năm không đổi, rõ ràng đã vào cuối thu nhưng dưới chân vẫn còn mang đôi dép rộng nửa tấc.
Chuông lên lớp vang lên được một lúc, ông ấy cũng không vội giảng bài mà uống mấy ngụm nước trước, thậm chí còn không nhìn lớp học mà mở thiết bị lên, một lúc sau, màn hình sáng lên, ông ấy mới hỏi nói: “Đề còn lại hôm qua đã làm hết chưa?”
Những âm thanh thưa thớt bắt đầu vang lên: “Làm rồi ạ.”
“Vậy chúng ta tiếp tục bài học.”
Giáo sư vừa nói xong, đột nhiên giọng nói nhàn nhạt vang lên ở cửa lớp, rất thấp rất trầm, còn có chút thản nhiên: “Báo cáo.”
Trong một khoảnh khắc, mọi ánh mắt đã bị thu hút.
Bạch Lệ cũng không có ngoại lệ, ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách.
Đột nhiên cô hơi sững sờ, bút bi giữa các ngón tay rơi xuống đất.
Thế nên cô cúi người xuống nhặt từ dưới bàn lên, vừa ngồi thẳng lên thì chạm phải đôi mắt đó, ánh mắt anh thản nhiên, cười như không cười, nhìn khá có sức hút.
Nhiệt độ xung quanh dường như được tăng cao, ánh mắt cô hơi ngừng lại rồi lập tức thu về.
Nhưng ánh mắt đó không rời đi.
Bạch Lệ cúi đầu xuống, giả vờ như rất nghiêm túc học bài.
Giáo sư hỏi: “Sao em lại đến muộn như vậy?”
“Kẹt xe trên đường ạ.” Kỷ Lâm Quyến thản nhiên trả lời.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của anh đã khiến rất nhiều cuộc thảo luận nổi lên.
Người này… Là tay đấu kiếm à?
Hơn nữa còn đẹp hơn hầu hết những người trên các kênh thể thao!
Các nữ sinh không nhịn được mà chống cằm, nhìn chằm chằm vào anh.
Nhưng mà hiển nhiên Kỷ Lâm Quyến đã sớm quen với việc này, thế nên anh cũng không quan tâm lắm.
Giáo sư để ý động tĩnh trong lớp, thế nên đã sắp xếp cho Kỷ Lâm Quyến đứng bên dưới màn hình chiếu: “Em đến muộn thì đứng đi. Vừa hay có thể hấp dẫn các bạn học nghe giảng.”
Lời vừa dứt, phía dưới vang lên tiếng cười vang.
Nhưng rất nhanh, giáo sư thấy đầu của Kỷ Lâm Quyến quá cao chắn cả màn hình chiếu, nên bảo anh đến vị trí trong góc đứng.
Cứ đứng như vậy trước mặt học sinh của cả phòng, hai tay Kỷ Lâm Quyến đặt lên bắp đùi, lười nhác đứng dựa vào tường.
Đôi mắt đen láy anh khẽ ngước lên, lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt anh lướt qua các hàng ghế rồi dừng lại ở cô gái ngồi bên cửa sổ.
Cô gái cắm mặt học bài, ngồi một cách ngay ngắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn về phía anh một cái.
Nhưng hiển nhiên anh cũng không để ý thái độ của cô lắm.
Chỉ nhìn thấy cô ở trong trường thôi, cũng đã mãn nguyện rồi.
“Tay đấu kiếm đó không phải đang để ý bạn học nào đó chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, anh ấy cứ nhìn về phía cửa sổ không rời mắt.”
“Hơn nữa, sao đột nhiên anh ấy đến học tiết này vậy. Chuyên ngành cũng khác nữa, rất rõ ràng là đến ngồi với bạn gái rồi, kết quả lại đến muộn, ha ha.”
“Nè nè nè! Vậy, bạn gái anh ấy là ai vậy?”
“Trên mạng đồn Jonas không có bạn gái nhỉ.”
“Hình như là… Bạch Lệ?”
Bạch Lệ khá nổi tiếng ở Đại học K.
Một là đến vì thành tích, hai là, cũng là điều quan trọng nhất, đó là vì nhan sắc.
Ngay khi cô vừa vào trường đã được chọn vào top ba người đẹp của trường Đại học K.
Tiếng thảo luận xung quanh vẫn cứ lọt vào tai Bạch Lệ một cách mơ hồ.
Cô không cần ngẩng đầu, cũng đủ biết ánh mắt đó kiên trì đến mức nào.
Trán có hơi nóng, cho dù gió có thổi vào cửa sổ thế nào, nhiệt độ xung quanh cũng không thuyên giảm.
Thực sự không nhịn được nữa, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, giả vờ nhìn lên bảng rồi liếc nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến.
Anh đang tự cười với chính mình, sau đó buông tay xuống rồi khua tay múa chân, làm vài cử chỉ gì đó với cô.
Hình như là, bảo cô xem điện thoại.
Bạch Lệ do dự một lúc, cuối cùng lấy điện thoại trong ngăn tủ ra xem.
Một dòng tin nhắn mới.
Mở ra, trùng hợp thế nào mà dãy số lạ lẫm lại trông rất quen thuộc.
[Tan học đợi em.]
Vành tai cô như bị luồng nhiệt nóng bỏng chạm vào, giống như chạm vào một củ khoai tây nóng, lập tức tắt màn hình, điện thoại cũng vứt vào trong ngăn tủ.
Học học.
Ai cũng không ngăn được cô học.
Mười năm trồng cây.
Trăm năm trồng người!
Giáo sư cũng không thực sự để Kỷ Lâm Quyến đứng cả tiết, không bao lâu thì tận dụng thời gian còn lại, bảo anh tìm chỗ nào đó rồi ngồi vào.
Sau buổi học, bên ngoài đã là một màn đêm tối.
Tiếng côn trùng từ bãi cỏ không ngừng vang lên mấy tiếng.
Bạch Lệ thu xếp lại đồ đạc, vừa sải bước ra khỏi cửa phòng, bước đi bỗng dừng lại.
Chỉ có đèn ở hành lang được bật lên, không đủ sáng.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Kỷ Lâm Quyến đứng đó không xa.
“Đi thôi.”
Anh thấy cô bước ra, tiến đến một cách thân thuộc, động tác vô cùng tự nhiên cầm lấy cặp sách trong tay cô: “Đói không, có muốn đi ăn đêm không?”