Tin tức Kỷ Lâm Quyến thi đấu tranh giải thất bại cuối cùng cũng truyền về trong nước, có điều nó cũng nhanh chóng giảm nhiệt độ vì không có bao nhiêu người quan tâm.
Sau khi cuộc thi kết thúc, đêm đó Bạch Lệ đã nhận được tin nhắn của Kỷ Lâm Quyến.
Giọng điệu nói chuyện của anh dường như không thay đổi gì nhiều, cũng không thấy anh bị ảnh hưởng gì bởi vì thất bại trong lần thi đấu này.
Nhưng Bạch Lệ vẫn có thể cảm nhận được, anh không vui.
Một thời gian sau, khoảng ba ngày nữa là đến ngày Kỷ Lâm Quyến trở về.
Bạch Lệ nhận được một cuộc gọi lạ, sau khi nghe máy, cô mới biết người gọi là trợ lý của Kỷ Lâm Quyến.
“Em là Alan.” Tính cách của nam sinh khá vui vẻ và là người thích nói chuyện, chỉ sau ba phút nói chuyện với Bạch Lệ hai người đã trở nên vô cùng quen thuộc, sau khi nói chuyện trên trời dưới đất một lúc lâu, cậu ấy mới vào chủ đề chính: “Hiện tại chị có tiện để đến căn cứ của chúng em không?”
“A?” Bạch Lệ hoang mang: “Tôi sao?”
“Đúng vậy, hai ngày nay tâm trạng của ông chủ không thích hợp lắm, tất cả mọi người đều sợ anh ấy bị đả kích.” Alan nói tiếp: “Có thể chị không biết rõ tình huống cụ thể, đối thủ mà anh ấy gặp trong vòng đấu loại lần này là một tân binh triển vọng của Nhật Bản, tính sát thương khi bị một tân binh loại không cao, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh.”
“Hơn nữa truyền thông Nhật Bản còn truyền thông bẩn về anh ấy.”
Bạch Lệ buồn buồn nghe, không lên tiếng.
Chỉ là khi cậu ấy nói thêm một câu, lòng cô lại chùng xuống một phần.
“Vậy bây giờ anh ấy thế nào?” Suy nghĩ một lúc, Bạch Lệ nhỏ giọng hỏi.
Alan thở dài, cậu ấy vốn là một người thích nói chuyện, vào lúc này cũng cảm thấy đầy u ám: “Anh ấy còn có thể thế nào, tự nhốt bản thân trong phòng huấn luyện luyện tập đến điên cuồng, hai cánh tay thay phiên nhau hoạt động hết công suất, cánh tay anh ấy vốn đã từng bị thương rồi, là một vết thương ở cánh tay trái do luyện tập nhiều năm, nếu anh ấy như cứ tiếp tục như vậy, nó thật sự sẽ tàn phế mất.”
Bạch Lệ nhíu chặt mày, cô nghĩ đến cảnh tượng được miêu tả ấy, trong lòng đột nhiên có một cảm giác như bị bóp nghẹn.
“Bây giờ tôi sẽ đến ngay.”
Không còn biện pháp nào mà!
Cô thích anh như vậy!
Nếu thích, vậy thì làm thôi.
Đây là câu mà Kỷ Lâm Quyến đã từng nói với cô.
Và giờ đây, nó đã trở thành hiện thực.
…
Bạch Lệ mua vé máy bay lúc ba giờ sáng bay đến căn cứ huấn luyện của Kỷ Lâm Quyến.
Người ra đón cô chính là nam sinh đã tự xưng là Alan trong điện thoại.
Cậu ấy nhìn không cao, tuổi tác cũng không quá lớn, nhìn qua thì chỉ giống như là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
Vừa gặp nhau, Alan như đã rất quen thuộc mà sải bước đến khoác cánh tay của cô, mở miệng gọi một tiếng chị vô cùng thân thiết.
Lúc biết Bạch Lệ bằng tuổi mình, cả khuôn mặt cậu ấy lập tức nhăn nhó lại.
“Cho nên, chị là học sinh xuất sắc.”
Bạch Lệ lo lắng, không yên lòng trả lời vấn đề của cậu ấy: “Tôi không phải.”
“Thi đậu nghiên cứu sinh của Đại học K mà còn chưa phải là học sinh xuất sắc, a, em thật sự vô cùng yêu chị.” Alan nói.
Bạch Lệ: “…”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy phản ứng nhiệt tình như thế, thế nên cô có hơi không chịu nổi.
Alan dẫn cô đến trước cửa phòng huấn luyện của căn cứ, sau đó bĩu môi nói với cô: “Ở đây, ông chủ ở bên trong.”
Đột nhiên cậu ấy thấp giọng nói: “Anh ấy không biết em là người đã gọi chị đến, thế nên chị tuyệt đối không được bán đứng em.”
Bạch Lệ gật đầu, cửa hé mở một khe hở, bên trong ban huấn luyện viên đứng đối diện với Kỷ Lâm Quyến đang nhễ nhại mồ hôi và kiệt sức vì luyện tập, nhưng Kỷ Lâm Quyến vẫn vô cảm và chỉ biết luyện tập như một cỗ máy, anh cố chấp lại bướng bỉnh, không hề quan tâm đến những giọt mồ hôi đang tuôn dài trên trán.
Khi ban huấn luyện viên nhìn thấy Bạch Lệ qua khe cửa, lúc này bọn họ như là trút bỏ được gánh nặng, ánh mắt nhìn Bạch Lệ thật sự không khác gì nhìn thấy vị cứu tinh, gần như là sáng lên.
Thế là ban huấn luyện viên lập tức tạm ngừng thủ thế, ra hiệu bảo Kỷ Lâm Quyến nhìn ra ngoài cửa.
Khoảnh khắc anh nhìn qua, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.
Bạch Lệ siết chặt lòng bàn tay, dường như đây là lần đầu tiên cô quang minh chính đại xâm nhập vào cuộc sống của anh như thế.
Cảm giác khẩn trương không biết từ đâu đến, khiến cô không biết nên đối mặt như thế nào.
Trong lúc nhất thời, cô không biết bản thân có nên lên tiếng trước hay không.
Kỷ Lâm Quyến hất ngọn tóc ướt sũng, cởi miếng bảo vệ ngực, sau đó anh mới chậm rãi đi tới gần cô.
“Sao đến đây mà không nói cho anh một tiếng.” Dù anh đã phải chịu đựng rất nhiều thứ, nhưng khi đối mặt với Bạch Lệ, anh vẫn không kìm nén được sự dịu dàng: “Muộn như vậy rồi, anh có thể đến sân bay để đón em.”
Khi anh đến gần, Bạch Lệ mới thấy rõ những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống từ đuôi tóc trên gương mặt anh, đuôi mắt anh cũng hiện lên một vết bầm tím nhàn nhạt, dường như anh đã lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.
Ban huấn luyện viên và Alan bên cạnh nào có cơ hội nhìn thấy mặt dịu dàng của Kỷ Lâm Quyến như vậy, lúc này suýt chút nữa là bọn họ không dám tin tưởng.
Người này? Là ông chủ của bọn họ?
Người vừa mới nói chuyện, con mẹ nó chắc chắn là một linh hồn khác trong cơ thể của Kỷ Lâm Quyến!
Có hai đoàn người đứng cản trở bên cạnh, lông mày Kỷ Lâm Quyến khẽ nhướng lên, đôi mắt đen láy lướt qua Alan, cậu ấy lập tức thức thời mà chạy ra xa mười mét, vừa chạy còn không quên ngoái đầu lại để xem.
“Không liên quan đến cậu ấy. Em nghe…” Lời vừa đến bên miệng, Bạch Lệ đã nghĩ ngay đến những gì Alan vừa nói với cô, thế nên cô lập tức thay lời: “Em đọc được tin tức, lo lắng trạng thái của anh không tốt, cho nên em mới đến xem thử.”
Đối với lí do thoái thác của cô, Kỷ Lâm Quyến cũng không quá tin tưởng.
Có điều cô có thể đến, anh cũng đã rất vui rồi.
Những cái khác đều không quan trọng.
“Em có đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn một chút gì đó nhé?” Anh nói.
Bạch Lệ lắc đầu: “Có phải đã lâu rồi anh không nghỉ ngơi tốt đúng không, em thấy dưới mắt của anh có vết bầm.”
“Anh không sao, em không cần phải lo lắng cho anh đâu.” Kỷ Lâm Quyến thăm dò nắm lấy cổ tay cô, sau khi thấy Bạch Lệ không phản kháng, anh mới chậm rãi nắm lấy: “Anh chỉ muốn biết em có ổn không. Khoảng thời gian anh không ở bên cạnh này, em có ăn đúng giờ không?”
Lòng bàn tay anh hơi ẩm ướt, nhưng tay anh rất to rất rộng, lúc nắm lấy cô, bàn tay nhỏ bé của cô hoàn toàn bị anh bọc lấy.
“Vâng, em đương nhiên là có ăn cơm đầy đủ.” Bạch Lệ mềm mại lên tiếng, trên đường đến đây cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi đối mặt với Kỷ Lâm Quyến, cô lại cảm thấy xấu hổ, cảm giác bản thân cô quá chủ động, hơn nữa còn chạy đến đây lúc giữa đêm.
“Anh có gửi hàng cho em đấy, em đã nhận được chưa?” Kỷ Lâm Xuyên hỏi cô.
Bạch Lệ suy nghĩ một lúc, sau đó cô mới ý thức được anh đang nói về cánh hoa anh đào, thế nên cô cười nói: “Em nhận được rồi.”
“Thích không?”
Bạch Lệ nghiêng đầu, không lên tiếng.
Kỷ Lâm Quyến sát lại gần cô hơn một chút.
“Có thích không?”
“Thích…”
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, Kỷ Lâm Quyến cười: “Sao lại nói nhỏ như vậy, làm như anh đang ép buộc em nói lời trái lương tâm vậy.”
“Không phải.” Bạch Lệ tránh cái đầu đang sáp lại gần của anh, không hiểu tại sao, khi đứng nói chuyện với Kỷ Lâm Quyến ở đây, cô lại cảm thấy hơi thẹn thùng.
Dường như cô đã xác định một thứ quan hệ nào đó với anh.
Có điều, hành vi đến đây của cô hiện tại đã giải thích được điều đó.
Cô thích anh, quan tâm đến anh.
Khi chạm mắt với anh, Bạch Lệ nhanh chóng rũ mắt nhìn xuống đất.
“Bây giờ vẫn phải tiếp tục luyện tập sao?” Nghĩ đến mục đích đến đây của bản thân, Bạch Lệ hỏi anh: “Không phải tay của anh từng bị tổn thương sao? Sao anh lại luyện tập cường độ cao như vậy? Anh không biết là sẽ bị phản tác dụng sao?”
“Ừm? Vết thương cũ là ở bên tay phải.” Kỷ Lâm Quyến cười cười, hiếm có lúc anh nhẹ nhàng và dịu dàng như vậy, ánh mắt như thật sự không muốn rời khỏi cô một giây phút nào, lòng bàn tay v**t v* ngón tay cô, yêu thích không nỡ buông tay.
Bạch Lệ sốt ruột, đột nhiên lỡ miệng nói: “Không phải tay trái của anh cũng có vết thương cũ sao?”
“Có, nhưng không còn đáng ngại.” Đôi mắt Kỷ Lâm Quyến híp thành một đường thẳng, thái độ một bụng không để ý chút nào: “Bây giờ em có đói bụng không?”
Dường như chuyện duy nhất anh quan tâm, chỉ có cô, ngược lại không chú để ý nào đến cơ thể của bản thân.
Không hiểu tại sao, Bạch Lệ lại cảm thấy tức giận vì điều đó.
“Em không đói bụng.” Cô hơi tức giận, cố tình nói ra những lời ngược lại.
Kỷ Lâm Quyến cười, mặc dù lúc này Bạch Lệ đang giận dỗi anh, nhưng anh luôn cảm thấy cô đáng yêu: “Sao vậy, giận anh sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Lệ rút tay về: “Em hơi tức giận, em tức giận vì anh không hề quan tâm đến bản thân. Lẽ nào một lần thất bại là có thể đại biểu cho tương lại sau này cũng thế sao?”
“Có ai không có lúc mắc sai lầm đâu chứ.”
“Việc tập luyện đến mức tự hại đến bản thân, hại đến cơ thể giống như anh, ngoại trừ những người thân ra, còn ai sẽ đau lòng cho anh chứ.”
“Nếu bị người khác loại bỏ, vậy thì lần thi đấu tiếp theo gặp lại đánh trả lại là được mà.”
“Dù anh thất bại bại hay bị loại, thì dù thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Cô đang tức giận, thế nên không hề suy nghĩ là nói hết ra.
“Cho nên, anh, tỉnh táo lại đi có được không.”
“Vậy còn em. Em là người thân của anh sao?” Kỷ Lâm Quyến hỏi cô: “Em sẽ đau lòng cho anh sao?”
Bạch Lệ không trả lời.
Một lúc sau, cô nghiêm túc nói: “Em sẽ.”
Vừa dứt lời, Bạch Lệ bỗng nhiên rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
Vào giờ phút này, sự lạnh lẽo trong cơ thể cô đều bị xua tan toàn bộ.
Dừng một chút, Bạch Lệ lại lấy ra một chai nước tăng lực từ trong túi.
Kỷ Lâm Quyến nhìn thấy nó thì sửng sốt một giây.
“Lần trước khi anh thi đấu bóng rổ, em đã muốn cổ vũ cho anh.”
Bạch Lệ chậm rãi nói: “Lần này cũng vậy.”
Nói xong, cô đưa nước tăng lực cho anh: “Anh, cố lên.”
Kỷ Lâm Quyến nhận lấy, thảng thốt nói: “Anh vẫn luôn nợ em một lời xin lỗi.”
“Hả? Anh nói về chuyện gì?” Bạch Lệ khoát tay: “Nếu là chuyện lúc trước thì nó đã qua rồi, không cần anh phải xin lỗi.”
Ngược lại, cô cảm thấy trạng thái bây giờ mới là trạng thái tốt nhất khi ở bên Kỷ Lâm Quyến.
Mỗi người đều làm những người họ thích, có thể đến với nhau, cũng có thể xa cách nhau.
Bọn họ sẽ không quá ngây thơ, mà ngược lại chín chắn giữ gìn mối quan hệ tốt với nhau.
“Lời xin lỗi này, là vì anh đã làm tổn thương trái tim của một đứa bé.”
Kỷ Lâm Quyến chậm rãi lên tiếng: “Nó quá quý giá, anh nên bảo vệ nó thật tốt.”
“Anh đã khiến nó thất vọng rồi.” Dứt lời, lòng bàn tay anh trượt qua gò má của Bạch Lệ, dưới đáy mắt đều là sự tiếc nuối.
“A.” Bạch Lệ không biết bản thân nên nói gì vào thời điểm này, cô không có kinh nghiệm yêu đương, cản bản không hiểu tán tỉnh là gì, cô chỉ biết ngây ngốc đứng đó, chọn lọc từ ngữ: “Không cần, không sao đâu.”
Giây tiếp theo, đầu ngón tay anh di chuyển lên trên, dễ dàng chạm vào khóe môi của cô.
Anh như đang cố ý trêu trọc, liên tục v**t v*.
“Anh thích em.”
“Bạch Lệ.”
Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của anh bao phủ lấy cô.
Cảm giác nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn trước kia, lúc này đây, nó vô cùng lãng mạn.
Bạch Lệ vẫn còn là tay mơ, cô căn bản không biết bản thân nên thuận theo hay là từ chối.
Mặc dù sự khô nóng trong lòng không thể giải tỏa được, nhưng cô vẫn vụng về ngậm chặt miệng.
“Hé miệng.” Giọng nói của anh thấp đến mức gần như không thể nghe được, trong phút chốc anh không thể nói nên lời.
Kỷ Lâm Quyến ép cô vào cửa, giữ chặt tay cô, xen ngón tay của anh vào giữa những ngón tay của cô, kề sát vào nhau, lại hoàn toàn ấn chặt cô vào khung cửa, khiến cô không động đậu.
Bạch Lệ vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, thậm chí cô còn không biết phải thở như thế nào.
Cô nghe không hiểu ý tứ của anh, đôi mắt hạnh tựa như mật ngọt long lanh nhìn anh.
“Hửm?”
“Cô bé ngốc?”