Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 69

Gần đây đang sắp tới thời điểm ra mắt dự án, khi dự án còn chưa được ra mắt chính thức, trong công ty tăng ca nhiều như chó. Đơn vị bên A lại vô cùng quyết liệt, Bạch Lệ tăng ca trong công ty đến xây xẩm mặt mày, bốn năm giờ sáng mới về nhà nghỉ ngơi đã trở thành chuyện thường tình.

 

Hơn nữa bình thường khi cô còn chưa ngủ được mấy tiếng, đã bị chuỗi cuộc gọi liên hoàn của sếp làm cho tỉnh ngủ.

 

Sếp: "Thử nghiệm tìm ra ba bug, kiên trì tiếp đi, sắp đến deadline rồi."

 

Sếp: "Yêu cầu sửa lại, bộ phận của cô phải làm lại lần nữa. Nội trong hai ngày sẽ cần đến chức năng này."

 

Sếp: "Thử nghiệm lại phát hiện bug rồi… Đoạn mã code cô sửa lại kia đã trình lên chưa?"

 

Cô... thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy ba chữ bug nữa.

 

Mã code này có độc! QAQ!

 

Thậm chí có đôi lúc, Bạch Lệ còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời vừa mới nhô lên ở phía chân trời từ trong tòa nhà của công ty.

 

Màu vàng rực đầy trời rắc vào trong phòng, chậu sen đá nhỏ trên bàn làm việc của cô cũng bị chiếu đến phát sáng,

 

Lúc này các đồng nghiệp ra ngoài mua đồ ăn sáng còn có thể tiện tay mua một phần về cho cô.

 

Sau đó, cô sẽ cùng các đồng nghiệp đến phòng trà nước để ăn sáng, nói chuyện phiếm hai tiếng, lập trình năm phút, sau đó về nhà ngủ.

 

Trong giai đoạn kiểm tra mã code, Bạch Lệ bị mã code của một thực tập sinh nào đó mới vào công ty viết làm cho đầu cũng to ra.

 

Tên đại lượng biến thiên không hề theo một quy luật nào cả, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của cậu ta, kết hợp cả tiếng anh lẫn tiếng trung, còn động một tí là bỏ mã code mà cô đã viết, khiến cho tiến độ lại bị kéo dài thêm vài ngày.

 

Cũng bởi vậy mà số lần cô gặp Kỷ Lâm Quyến trong khoảng thời gian này cũng ít hơn.

 

Cô tăng ca nên khá bận rộn, gần đây Kỷ Lâm Quyến cũng không rảnh rang gì. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng tới đón cô đi ăn một bữa cơm ra, thời gian còn lại hầu như đều ở căn cứ huấn luyện từ sáng đến tối.

 

Nói cho cùng cô lại cảm thấy dường như tình yêu giữa hai người không giống với những người khác lắm.

 

Những cô gái khác trong công ty mà yêu đương, lúc nào cũng phải dính lấy bạn trai từng giây từng phút, hận không thể liên lạc với người yêu hết hai mươi tư giờ một ngày, khi đến phòng trà nước rót nước cũng sẽ lén lút gọi điện.

 

Trái lại với cô và Kỷ Lâm Quyến, lúc người kia bận rộn hoặc là bản thân bận rộn, cả một ngày không nói với nhau lời nào cũng không sao.

 

Nhưng nếu như gặp được điều gì thú vị, cô vẫn sẽ muốn chia sẻ.

 

Thật giống như khi xa nhau sẽ không nhớ nhung quá mức, nhưng khi ở bên nhau thì sẽ cảm thấy rất an tâm.

 

 

Đêm khuya lúc một giờ hai mươi phút.

 

Ngoài cửa sổ đen kịt, mưa to như trút nước.

 

Tiếng sấm từ xa đến gần, mặc dù trong văn phòng có mở điều hòa, nhưng vẫn không xua được cảm giác nặng nề trong không khí.

 

Đèn phòng làm việc bị cháy mất một bóng, trong nháy mắt ánh sáng tối tăm hơn, tiếng đồ vật ma sát với nhau sột soạt vang lên.

 

Không gian yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng bị phóng đại đến vô tận.

 

Bạch Lệ gõ xong một dòng mã code cuối cùng, nhìn màn hình tối màu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô mệt mỏi duỗi lưng một cái, không đứng dậy hoạt động trong thời gian dài phần eo mỏi nhừ rõ rệt.

 

Liếc mắt nhìn đồng hồ ở dưới góc phải của máy tính, cô cầm điện thoại lên nhìn một chút.

 

Đã rạng sáng rồi, trong tay vẫn còn một case chưa giải quyết xong, có lẽ là còn phải tốn khoảng nửa tiếng nữa.

 

Gần đây Kỷ Lâm Quyến đi công tác, nói là đã mua vé máy bay về vào ngày mai.

 

Vốn dĩ Bạch Lệ định sáng mai sẽ tới sân bay đón anh, sau đó hai người đi hẹn hò và ăn chút gì đó.

 

Nhưng tiếc là tăng ca đột ngột đã cắt đứt kế hoạch về nhà nghỉ ngơi sớm một chút của cô.

 

Trước khi tan ca, trong tổ có tổ chức một cuộc họp. Kết quả là bên kiểm tra và phát triển của nhóm mâu thuẫn với nhau, cứ giằng co mãi không ngừng, bên phía quản lý sản phẩm lại liên tục đưa ra yêu cầu sửa đổi. Vì thế cuộc họp cứ mãi không có tiến triển gì, trước khi tan tầm, sếp nói một câu tăng ca, cô lại xám xịt mà chạy về chỗ ngồi.

 

Sau đó cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỷ Lâm Quyến.

 

Giải thích ngắn gọn về tình hình hiện tại một chút, sau đó cô lại tiếp tục vùi đầu tăng ca.

 

Bạch Lệ rất thích công việc này, cũng rất thích tập đoàn Tín Nghiệp.

 

Cô thích cái cảm giác vui sướng sau khi giải quyết vấn đề.

 

Mặc dù có vài bug thật sự bị kẹt rất lâu.

 

Đương nhiên phúc lợi và đãi ngộ của công ty khá tốt, tiền lương một năm rất cao cũng là một trong những nguyên nhân mà cô tiếp tục ở lại nơi này.

 

Đồng nghiệp xung quanh đã ngáp liên tục, hoàn toàn là dựa vào cà phê để kéo dài tính mạng.

 

Trong phòng làm việc tràn ngập mùi cà phê nồng đậm, dung hòa cùng với sự nặng nề của ngày mưa, dường như ngay cả không khí cũng nhuốm mùi đắng chát, trái lại khiến cho người ta càng buồn ngủ thêm.

 

"Lệ Lệ, chị đi trước đây." Chị Đặng tới gần cửa, dụi đôi mắt đã buồn ngủ đến nỗi hoàn toàn không thể mở ra được nữa, nâng cằm lên, cũng không hề nhìn Bạch Lệ, chỉ về phía vị trí của cô: "Khi nào em về, chồng chị lái xe tới, em có muốn quá giang một đoạn hay không? Bây giờ anh ấy đang ở ngay dưới lầu."

 

Tính cách và vẻ ngoài của Bạch Lệ ở trong công ty quả thật khiến người gặp người thích, ngay cả chị Đặng luôn luôn soi mói các đồng nghiệp khác, khi thấy Bạch Lệ cũng vô cùng yêu mến, sẽ thường kéo cô đi ăn cơm, đưa cô về nhà.

 

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh, trong phòng làm việc chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

 

Có đôi khi Bạch Lệ cảm thấy cô vẫn còn tương đối may mắn, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì trực tiếp vào tập đoàn Tín Nghiệp, các đồng nghiệp ở đây đều rất hòa nhã, tóm lại bầu không khí làm việc quả thực cực kỳ vui vẻ.

 

"Có lẽ em còn cần thêm một chút thời gian nữa." Dường như cô nghĩ tới cái gì đó nói: "Chị Đặng, hai người cứ đi trước đi."

 

Chị Đặng xách túi, nâng tay hôn gió với cô một cái: "Ngày mai em nghỉ đúng không? Vậy ngày kia gặp nhé."

 

"Ngày kia gặp ạ." Bạch Lệ cười cười, hai tay chống cằm, ngón tay trắng nõn vẫy vẫy trong không khí.

 

Đến phòng trà nước rót một ly nước, lúc quay về lần nữa, rất nhiều người trong phòng làm việc cũng đã lục tục ra về.

 

Cô cầm ly nhấm nháp, cảm thấy cổ họng không còn khô nữa, mới tiếp tục xốc lại tinh thần để giải quyết vấn đề còn lại.

 

Hai giờ sáng, lúc cô bước ra khỏi tòa nhà công ty, một bóng đèn đường trên đường phố không biết đã bị cháy từ lúc nào.

 

Cả khu khoa học kỹ thuật đều bị sự tối tăm bao trùm, gió tạt vào mặt đi kèm theo cả nước mưa, oi bức lại ẩm ướt.

 

Đêm nay gió rất lớn, thổi đến nỗi cây ở hai bên đường rào rào nghiêng ngả.

 

Cô không mang ô, vừa mới lấy điện thoại di động ra định đứng tránh mưa dưới mái hiên ở cổng công ty để bắt xe.

 

Bỗng chốc, không biết từ lúc nào trên đỉnh đầu lại xuất hiện một chiếc ô, mùi gỗ trầm thanh mát dễ ngửi tỏa ra.

 

Theo làn gió thổi tới từ bên cạnh.

 

Bạch Lệ ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy người tới là ai thì gắng sức mà chớp mắt.

 

Đây thật sự không phải là ảo giác khi quá buồn ngủ mới xuất hiện đúng không?

 

Người vốn nên ở nước ngoài, giờ phút này lại xuất hiện ở đây.

 

Người nọ mím môi mỏng, chân mày và khóe mắt đều tràn đầy ý cười, hiển nhiên là đã đợi rất lâu rồi.

 

Sau một giây sửng sốt, cô mới kinh ngạc nói: "Anh... không phải ngày mai anh mới về sao?"

 

Kỷ Lâm Quyến như tan vào màn đêm mưa bụi, một tay anh cầm ô, dường như mái tóc đen ẩm ướt còn dính chút hơi nước.

 

Đôi mắt đen nhánh khẽ ngước lên, chạm vào ánh mắt cô, ánh mắt anh thản nhiên: "Lại quên mang ô sao?"

 

"Chẳng phải hôm nay anh đã dặn dò em ở trong Wechat rồi sao?" Giọng điệu của Kỷ Lâm Quyến có chút bất đắc dĩ, nếu không phải vì muốn tạo cho cô một niềm vui bất ngờ, đổi vé máy bay về sớm ngay trong đêm, vậy chẳng phải là hơn nửa đêm rồi mà cô gái nhỏ của anh vẫn còn phải ở chỗ này hứng gió lạnh hay sao.

 

Vừa nghĩ như vậy, anh càng ngày càng lo lắng cho thói quen sinh hoạt trước đây của Bạch Lệ.

 

Khoảng thời gian cô tăng ca gần đây, chắc chắn là không ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng.

 

Ngón tay thon dài lướt qua khoảng cách giữa hai người, anh nhéo lấy hai má Bạch Lệ.

 

Dùng lực không nhẹ cũng không nặng, giống như đang v**t v* hơn, dừng lại vài giây rồi mới buông ra.

 

Bạch Lệ chỉ cảm nhận được hơi lạnh đột ngột chạm vào hai má cô, bỗng dưng nóng lên.

 

"Hả? Quên xem dự báo thời tiết." Cô tựa như đứa trẻ phạm phải sai lầm, lập tức chột dạ mà tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn mũi chân, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ đi.

 

Nhưng đáy lòng vẫn bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, mà như là được socola hòa tan bao bọc lại.

 

Nhớ tới cái gì đó, cô mới l**m cánh môi, tiếp tục hỏi: "Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đó nha, không phải anh đã nói là mai mới về hay sao? Chuyện bên kia đã xử lý xong rồi sao"

 

Đôi mắt của cô gái nhỏ ướt át, dường như là do buồn ngủ, như bị màn sương che phủ.

 

Mặt cô rất nhỏ, đã gầy đi rất nhiều, mặc chiếc áo sơ mi trắng phong phanh, xương quai xanh rõ ràng, dường như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay đi.

 

"Ừ." Kỷ Lâm Quyến có chút thờ ơ: "Muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho em."

 

"Anh đã chờ ở đây bao lâu rồi…"

 

"Không lâu lắm." Kỷ Lâm Quyến thuận thế nắm lấy tay cô gái nhỏ, bụng ngón tay v**t v* hai bên cạnh cổ tay cô: "Nhưng vừa nãy đèn đường hỏng, anh sợ em không nhìn thấy anh, cho nên qua đây tìm em."

 

Bạch Lệ không mấy tin tưởng, ngón tay của anh rất lạnh, cứ như là đã hứng gió ở đây từ rất lâu rồi.

 

Hơn nữa lúc mười một giờ tối, có một đồng nghiệp nhắc tới chuyện đèn đường đột nhiên bị hỏng với cô.

 

Cho nên, có lẽ anh đã chờ ở đây rất lâu.

 

"Sao không nói cho em biết sớm một chút." Bạch Lệ khẽ thở dài: "Em có thể ra ngoài tìm anh mà."

 

Đôi tay nhỏ bé của cô được Kỷ Lâm Quyến bao bọc, kẽ ngón tay khô ráo hơi lạnh, như là sợ cô bị lạnh, bao bọc từ trong ra ngoài không để lọt chút gió nào.

 

"Em cứ bận việc của em là được rồi." Kỷ Lâm Quyến ghé sát lại gần hơn một chút, hôn lên má cô, lại dời xuống một chút, cũng thuận thế hôn lên gáy cô, mùi thơm trên tóc của cô gái nhỏ là mùi cúc dại rất quen thuộc, ngửi thấy sẽ lập tức cảm thấy an tâm.

 

"Bận bịu xong rồi thì lại dành chút thời gian cho anh." Nói thì nói như vậy, nhưng khi buông lời, anh còn thừa cơ cắn vào vành tai của cô, vẫn có chút ý đồ trả thù thế đó.

 

Đột nhiên tới gần, ngay cả hô hấp cũng phả tới, gáy của Bạch Lệ bị anh làm cho ngứa ngáy, xấu hổ đến nỗi luống cuống: "Sao lại có cảm giác anh giống như là bảo vệ của em vậy nhỉ."

 

Cô có thể đi làm bất cứ việc gì mà cô muốn.

 

Nhưng mỗi lần bận việc xong, Kỷ Lâm Quyến sẽ xuất hiện.

 

Cho cô đủ không gian, lại luôn bầu bạn bên cạnh.

 

"Ừm." Kỷ Lâm Quyến nghiêm túc suy nghĩ một lát, cười nói: "Hình như đúng thế thật."

 

Dừng lại một lúc, giọng anh trầm xuống một chút: "Vậy, về nhà được chưa, công chúa điện hạ."

 

Hai má Bạch Lệ bốc cháy: "Được… được rồi."

 

Có gì nói nấy, giọng nói của Kỷ Lâm Quyến thật sự rất êm tai, nhất là khi trầm giọng nói chuyện, vừa tô* vừa quyến rũ.

 

*Tô: Từ trên mạng (bắt nguồn từ Mã Lệ Tô), ý chỉ người đẹp trai hoặc rất có mị lực, đa tài đa nghệ. Nói chung là nhân vật hoàn mỹ. Có thể dùng theo nghĩa không tốt là tự luyến.

 

Mưa có xu thế càng ngày càng lớn, Kỷ Lâm Quyến lái xe đưa cô về nhà.

 

Chỉ có điều anh không đưa cô trở về nhà trọ của cô, mà là đưa cô đến chỗ anh ở.

 

Bởi vì liên quan đến công việc của hai người, cho nên bình thường khi trở nên bận bịu hoàn toàn không ở cùng một chỗ.

 

Vừa mới mở cửa ra, mèo con lập tức từ trên bàn nhảy xuống, lắc đầu lảo đảo đi về phía cửa.

 

Đèn lông vũ ở cửa sáng lên, ánh sáng màu cam ấm áp ngay lập tức xuyên ra ngoài qua khe cửa.

 

Những nội thất mềm* ở đây được chọn theo phong cách mà Bạch Lệ thích.

 

*Nội thất mềm: đề cập đến tất cả các vật dụng trang trí trong nhà có thể di chuyển được, chẳng hạn như vải, thảm, rèm cửa, đồ nội thất, cây xanh, tranh trang trí, đèn chiếu sáng và các vật dụng khác.

 

Nhìn qua tổng thể đều mang màu sắc ấm áp.

 

Bạch Lệ bế mèo con lên trước, hành lang im phăng phắc, bóng dáng hai người phản chiếu rất dài, cô gãi cằm mèo con vài cái, mới quay về phía Kỷ Lâm Quyến thì thầm nói: "Mới mấy ngày không gặp, hình như nó lại nặng hơn rồi."

 

Tay áo ngắn màu trắng của cô gái nhỏ đã bị mưa phùn gió bấc làm cho ẩm ướt, xương quai xanh xinh đẹp theo động tác của cô mà lún sâu xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn tỏa sáng lấp lánh, ở chỗ đầu gối còn hơi đỏ lên.

 

Kỷ Lâm Quyến không thèm để ý mà lên tiếng đáp lời, cửa được đóng lại rất nhẹ nhàng.

 

Anh không nhúc nhích, chỉ dựa người vào ngăn tủ ở cạnh cửa, ánh mắt nhàn nhạt mà bao bọc lấy cô.

 

Gợn sóng trong đôi mắt rục rịch ngóc đầu dậy, cảm giác thấp thỏm không yên cũng càng rõ ràng.

 

Mấy ngày không gặp, anh rất nhớ cô.

 

Tiếc là cô nhóc trước mặt lại không có chút lương tâm chỉ biết bế mèo chơi đùa.

 

Tầm mắt của Kỷ Lâm Quyến rủ xuống, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ.

 

Từ khi nào mà bản thân anh lại cũng có thể ghen tuông với một con mèo vậy?

 

Cảm giác ẩm ướt dính dấp trên người đêm nay cũng không hề thoải mái, hơn nữa đã khuya rồi, cảm giác mệt mỏi trào dâng.

 

Bạch Lệ định thả mèo xuống sau đó đi tắm một cái, nhưng còn chưa bước được chân vào phòng tắm, lòng bàn chân đột nhiên lơ lửng giữa không trung.

 

Chờ đến lúc cô phản ứng lại, cả người đã bị Kỷ Lâm Quyến khiêng lên vác ở trên vai rồi.

 

Vai anh rộng, nhưng nằm sấp thế này lại cứng như đá.

 

"Đừng." Bất ngờ không kịp đề phòng, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng: "Anh làm gì vậy?"

 

Bước chân Kỷ Lâm lại rất vững vàng, đi thẳng về phía phòng ngủ: "Hửm? Em nói xem."

 

"Thấy em nhẹ chưa, một tay anh cũng có thể xách em lên." Kỷ Lâm Quyến nói, mang theo chút ý tứ trêu chọc.

 

Hai má Bạch Lệ đỏ bừng, vô cùng tức giận mà nhỏ giọng nói thầm một câu: "Làm gì có bảo vệ nào như anh chứ…"

 

Vừa dứt lời, cô bị ném vào giữa chiếc giường mềm mại.

 

Mùi thơm mát lạnh dễ ngửi lập tức tỏa ra từ dưới thân.

 

Giọng của cô quá nhỏ, mềm mại nhỏ nhẹ, cho dù là cố tình nói nghiêm túc, cũng không có bất kỳ sự uy h**p nào.

 

Kỷ Lâm Quyến cố tình trêu chọc cô: "Cái gì cơ?"

 

Cũng không biết là lấy sức lực ở đâu ra, cô gái nhỏ ngồi dậy, hai tay chống ở phía sau, trịnh trọng nói: "Em nói là, làm gì có bảo vệ nào như anh chứ."

 

"Không có ư?"

 

"Không có."

 

Kỷ Lâm cười sáp lại gần: "Vậy em nhìn anh nhiều hơn chút, chẳng phải là có rồi sao."

 

Hơi thở ấm áp rơi vào trong ốc tai, anh che khuất nguồn sáng ở cửa.

 

Trong chốc lát, trước mắt Bạch Lệ dần dần trở nên tối tăm, xung quanh giống như biến thành sương mù, thứ duy nhất cô có thể thấy rõ, chỉ có đôi mắt đen kịt của Kỷ Lâm Quyến, anh cúi thấp người xuống, sợi tóc lẻ tẻ trên trán lập tức cọ vào cô.

 

Có chút ngứa, cũng có chút ấm áp.

 

"Ngày mai nghỉ sao?" Giọng anh cực kỳ khàn, đang hỏi cô.

 

Lúc này trong đầu của Bạch Lệ rất rối loạn, hai tay cô chống người, nhưng mặt khác lại muốn bắt lấy tay phải đang tùy tiện làm loạn châm lửa ở eo cô của anh.

 

Nghe vậy, cô đáp lại mơ hồ không rõ: "Ừ."

 

"Vậy mệt một chút cũng không sao nhỉ." Anh nói thầm.

 

Tim Bạch Lệ bỗng nhiên trật một nhịp, dường như cảm giác rung động đang lan tràn.

 

Không biết từ lúc nào, nhiệt độ hai má liên tục tăng cao, cả người cô cũng đã bị hun nóng tới mềm nhũn.

 

Bàn tay làm loạn kia cũng dần dần không chỉ giới hạn ở vòng eo mềm mại nữa.

 

"Xấu hổ sao?" Thấy phản ứng mờ mịt lại ngượng ngùng của cô gái nhỏ, Kỷ Lâm Quyến cười hôn lên khóe môi của cô.

 

Vốn dĩ tình hình hiện tại đã khiến cho cô rất xấu hổ rồi, anh còn cố tình tăng thêm sức mạnh ở ngón tay, Bạch Lệ nhỏ giọng nức nở một câu: "Không có..."

 

Dường như cực kỳ bất mãn, cô c*n v** c* anh.

 

Một lúc sau.

 

Trong phòng tắm mới vang lên tiếng nước.

 

Hơi nóng bốc lên khiến cả người Bạch Lệ được thả lỏng, cảm giác c*ng tr**ng mãnh liệt vừa rồi cũng dần dần biến mất.

 

Kỷ Lâm Quyến tắm rửa sạch sẽ cho cô, rồi lại bế cô về giường.

 

Khi tắt đèn.

 

Màn cửa sổ đã từ từ lộ ra màu trắng bạc.

 

Cô gái nhỏ thật sự đã mệt muốn chết rồi, Kỷ Lâm Quyến dém góc chăn lại cho cô xong, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng tới nhiệt độ mà bình thường cô thích, rồi mới hôn cô một cái nói: "Ngủ đi, ngủ ngon.”

Bình Luận (0)
Comment