Nhớ lại lúc ấy, sau khi Bạch Lệ nói với bà lão là mình có bạn trai, bà lão còn bày ra biểu cảm tiếc nuối nói, thật ra chàng trai làm công trình mấy năm trước cũng không tệ.
Nhưng Bạch Lệ không giải thích với bà lão… Cô và chàng trai làm công trình mấy năm trước đã ở bên nhau rồi.
“Không cần lo lắng.” Kỷ Lâm Quyến khẽ ho một tiếng, đặt cô lên giường, lại cúi người đeo dép lê cho cô, chăm sóc từng li từng tí, lúc này mới ngẩng cằm lên nhìn cô: “Anh đi giải thích với bà lão một lát là được rồi.”
Kỷ Lâm Quyến không ở lại quá lâu đã phải về khách sạn trước.
Cũng không biết anh đã nói gì với bà lão, nhưng bà lão thật sự không hề giữ anh lại, thậm chí không hỏi Bạch Lệ chuyện sáng nay.
Chỉ có điều lúc đang ăn cơm, bà lão kéo ống tay áo cô một cách kỳ lạ, muốn nói lại thôi mấy lần.
Trên ti vi còn đang phát lại chương trình Gala chào mừng năm mới ngày hôm qua.
Vô cùng náo nhiệt, tràn đầy không khí năm mới.
Bà lão lại gắp đồ ăn vào bát của Bạch Lệ: “Đô Đô này.”
“Dạ? Có chuyện gì thế bà.” Bạch Lệ cắn đầu đũa.
“Không phải bà xen vào chuyện của người khác.” Bà lão nhíu chặt mày, có rất nhiều chuyện mà thế hệ trước vẫn không thể có cùng lối suy nghĩ với người trẻ tuổi hiện đại, giống như mấy chuyện yêu đương, người thế hệ trước bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cái gì mà hải vương*, ngư đường*.
*Hải vương: ám chỉ một tên cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng, thường tán tỉnh các cô gái.
*Ngư đường: một người được xem như lốp dự phòng.
“Sao thế ạ?” Bạch Lệ dừng lại.
Cuối cùng đã tới rồi sao, muốn nói đến vấn đề sáng nay sao.
Tay cô run lên, đồ ăn vừa được gắp lên lại rớt xuống.
Bà lão ấp úng, dường như đang rất cố gắng để sắp xếp lại cách dùng từ: “Cháu cũng đừng trách tư tưởng của bà quá cổ hủ. Mấy chuyện yêu đương này, đương nhiên là phải toàn tâm toàn ý yêu thương một người, nếu như chia tình cảm cho hai người, vậy không phải… Là sai trái sao?”
Bạch Lệ: “Bà, bà đang nói cái gì thế?”
Bà lão thở dài: “Chàng trai họ Kỷ kia đã nói cho bà biết hết ngọn nguồn sự việc rồi, mặc dù là do cậu ấy chủ động dụ dỗ con, nhưng Đô Đô của chúng ta là đứa bé ngoan, mà đứa bé ngoan phải chống chọi được với cám dỗ, con đã có bạn trai rồi, cho dù là thích chàng trai họ Kỷ kia, thì cũng nên chấm dứt sạch sẽ mối quan hệ trước đó đã, rồi mới qua lại với người khác chứ…”
Đợi, đợi đã.
Bạch Lệ ngơ ngác nhìn bà lão, sau đó bà lão còn nói thêm vài câu nữa, nhưng cô đã không nghe lọt một chữ nào nữa rồi.
Cũng không phải là không nghe lọt tai, mà tình trạng bây giờ của cô giống như là đang nghe sách trời vậy.
Mấy chuyện này rốt cuộc là gì vậy!
Bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh bà lão muốn nói lại thôi, muốn nói một hai câu nhưng lại sợ làm tổn thương cô, nhưng biểu cảm lại kiểu không nói ra thì khó chịu.
Kỷ Lâm Quyến…
Rốt cuộc anh đã nói cái gì với bà lão.
Cô thật sự rất muốn cắn anh.
A a a a a!
Bạn trai gì đó, vứt hết quên hết đi!
…
Sau khi Bạch Lệ giải thích rõ ràng cho bà lão, cuối cùng bà lão cũng hiểu ra.
“Cho nên, Đô Đô và chàng trai họ Kỷ kia đã ở bên nhau rồi à.” Bà lão rất có hứng thú, chuyện của người trẻ tuổi luôn có thể khiến những người thế hệ trước tò mò.
Bạch Lệ im lặng một lát: “Vâng, Kỷ Lâm Quyến là người xấu, anh ấy lừa bà.”
Nói thầm, một giây này ở trong lòng cô, hai người đã hoàn toàn chia tay.
Sau khi biết được sự thật, bà lão cũng không tức giận với Kỷ Lâm Quyến, chỉ cười híp mắt vỗ ngực: “Bà biết ngay nhân phẩm của Đô Đô nhà chúng ta rất ưu tú mà, bà cũng yên tâm rồi. Thật ra nhìn lại mấy năm qua, bà cũng cảm thấy chàng trai họ Kỷ kia cũng khá tốt, cháu ở bên cậu ấy cũng rất tốt.”
“Bây giờ cậu ấy đang làm tay đấu kiếm đúng không?” Đôi khi bà lão cũng xem kênh thể thao, cũng có thể nhận ra.
Bạch Lệ vâng một tiếng, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô đi về phòng ngủ nhìn một cái, quả nhiên là điện thoại do Kỷ Lâm Quyến gọi tới.
Sau khi bắt máy, cô tức giận nói: “Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia cười cười: “Tức giận rồi à?”
Bạch Lệ bực mình chống nạnh, không muốn để ý đến anh.
“Anh làm vậy không phải giúp em bớt xấu hổ hơn sao.” Kỷ Lâm Quyến khẽ cười.
Bạch Lệ vừa nghe thấy vậy, ha, lập tức không vui: “Anh! Giúp em! Thấy bớt xấu hổ! Chỗ nào!”
“Không phải phóng đại mâu thuẫn thứ yếu để làm lu mờ đi mâu thuẫn chủ yếu sao.” Anh miễn cưỡng nói: “Bây giờ bà lão đã không còn suy nghĩ về việc tối hôm qua chúng ta có làm cái gì hay không nữa rồi.”
Suy nghĩ của bà lão đã chuyển từ việc cô bắt cá hai tay sang cái kết đẹp cô và Kỷ Lâm Quyến ở bên nhau.
Cái gì đã làm thì cũng đã làm rồi, tối hôm qua Kỳ Lâm Quyến tới đây bằng cách nào. Bà lão đã không thèm để ý nữa rồi.
Những chuyện này chẳng qua là chi tiết nhỏ mà thôi, đã không cần phải quan tâm nữa.
Bạch Lệ: “...”
Hay lắm, vai hề lại là cô?
“Buổi chiều ra ngoài nhé.” Im lặng một lúc, Kỷ Lâm Quyến cười hỏi cô.
Giọng nói Bạch Lệ vẫn không hòa nhã: “Ra ngoài làm cái gì?”
“Muốn đưa em tới một nơi.” Kỷ Lâm Quyến nói.
“Được.” Bạch Lệ miễn cưỡng lên tiếng, ngừng lại một chút, cô hỏi: “Bệnh cảm của anh đỡ hơn chút nào chưa? Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi. Anh không sao.”
Bạch Lệ chậm rãi thở ra một hơi: “Còn nói không sao, tối hôm qua còn sốt cao như vậy.”
“Em cũng sẽ rất lo lắng cho anh.”
“Anh biết rồi.” Kỷ Lâm Quyến cười cười: “Vậy em không còn giận anh nữa đúng không?”
“Giận.” Bạch Lệ rầu rĩ nói: “Việc em còn giận anh, với việc em quan tâm tới anh, hai việc này có liên quan gì đâu.”
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lát, sau đó truyền đến tiếng thở dài rất khẽ của anh.
“Em đáng yêu quá đi, cục cưng.”
Bạch Lệ: “... Anh câm miệng.”
Lúc trời chập tối, Kỷ Lâm Quyến tới đón cô.
Ăn cơm xong, bà lão vẫn rất nhiệt tình mà mời Kỷ Lâm Quyến ngồi lại ăn chút nữa.
Nhưng đều bị Kỷ Lâm Quyến khéo léo từ chối.
Không khí buổi tối ẩm ướt lạnh lẽo, giống như mũi dao bén nhọn xuyên qua sông băng đông cứng.
Vũng nước trên đường tích tụ lại thành một vũng nước mưa, dính chút bùn đất, lầy lội tanh tưởi.
Kỷ Lâm Quyến nắm tay của cô đi dạo một lát.
Bạch Lệ nhìn chằm chằm mũi chân, cẩn thận tránh khỏi vũng nước: “Chúng ta đi đâu thế?”
“Em thấy hướng này có quen không?” Kỷ Lâm Quyến không trả lời câu hỏi của cô ngay.
Bạch Lệ quan sát xung quanh một chút, đến tận khi ngước mắt lên, nhìn thấy những dãy núi cao vút phía xa xa.
Cô mới hậu tri hậu giác* nói: “Là cáp treo ở phía sau núi sao?”
*Hậu tri hậu giác: độ nhạy cảm kém với mọi thứ và bạn luôn phản ứng với mọi thứ sau khi chúng xảy ra.
“Đúng vậy.”
“Đến đó để làm gì thế?” Bạch Lệ chớp đôi mắt hạnh.
Kỷ Lâm Quyến nói: “Đêm nay có mưa sao băng, dẫn em tới đây để cầu nguyện.”
Cô còn không để ý tới tin tức này, giật mình.
Hai năm rồi, sau khi cáp treo tham quan khu du lịch được sửa chữa xong, phía sau núi cũng đã xây dựng một đài quan sát.
Từ nơi này nhìn qua, có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ cảnh núi non.
Đợi đến khi hai người lên phía sau núi, phát hiện nơi này không chỉ có hai người bọn họ tới.
Rất nhiều cặp đôi, gia đình ba người, còn có người đang cầm máy quay phim.
Còn chưa đến tối, mà người đến đài quan sát đã khá nhiều rồi.
Bạch Lệ lấy điện thoại di động ra xem một cái, quả nhiên tìm kiếm phổ biến trong cùng thành phố có nhắc tới tình hình của mưa sao băng tối nay.
Lên cáp treo, hoàng hôn đã dần buông xuống.
Quả nhiên cáp treo đã được sửa sang rất tốt, đã đổi mới hoàn toàn.
Bạch Lệ ghé mắt qua cửa sổ nhìn bên ngoài, ở xa xa ánh sáng và bóng tối giao hòa lại với nhau.
Cáp treo chậm rãi khởi động, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.
“Em còn nhớ anh Hách không?” Kỷ Lâm Quyến thắt khăn quàng cổ lại cho cô.
Dù sao trong núi cũng không thể so với thị trấn có nơi che chắn được, ở đây gió lớn, không khí lạnh lẽo như xuyên vào xương tủy.
“Em vẫn còn nhớ, lúc học đại học.” Bạch Lệ nghiêng đầu nhìn anh.
Cằm Kỷ Lâm Quyến phản chiếu vài tia sáng, đường cong mượt mà.
Anh cười: "Dự án cáp treo là do anh Hách làm."
“Ở đây sao?” Bạch Lệ khẽ run một cái.
Cô quả thật vẫn nhớ khi đó anh Hách muốn thầu được một vài dự án ở thị trấn B ấy nhỉ.
Không nghĩ tới những điều này đều đã thành hiện thực.
Kỷ Lâm Quyến khẽ gật đầu, nhéo chiếc mũi hơi lạnh của cô gái nhỏ: “Không thì còn có thể là ở đâu chứ.”
Đầu ngón tay của anh khô ráo, Bạch Lệ a một tiếng.
Sắc trời hoàn toàn tối lại, tối đen như mực, lác đác vài ánh sao lấp lánh cũng nhanh chóng bị bóng đêm bao trùm.
Thời gian dự kiến có mưa sao băng là khoảng tám giờ tối.
Nhưng chờ mãi đến chín giờ, vẫn không thấy có chút động tĩnh nào.
Cả bầu trời sao đều im ắng, như là sự yên lặng trước giông bão vậy.
Cũng không biết là ai la lên một tiếng: “Mưa sao băng kìa!”
Bạch Lệ nghe vậy ngẩng đầu.
Trong phút chốc, tia sáng vụn vặt trắng sáng như vầng trăng sáng tóe ra, kéo theo một cái đuôi, lướt qua trong nháy mắt.
“Em còn chưa kịp cầu nguyện nữa.” Cô nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến, bỗng chốc, giọng nói véo von lập tức dừng lại.
Kỷ Lâm Quyến không nhìn bầu trời, cũng không nhìn sao băng.
Anh đang dựa vào chỗ ngồi trên cáp treo, nhìn cô.
Khi ánh mắt chạm nhau, Kỷ Lâm Quyến lấy một hộp quà từ trong ngực ra.
Bên ngoài hộp quà thắt một cái nơ hình con bướm xinh đẹp bằng sợi ruy băng màu xám nhạt..
“Lệ Lệ.” Sắc mặt anh thản nhiên, bình tĩnh.
“Em có đồng ý lấy anh không?”
Âm cuối kéo dài, vẫn chưa đủ đã.
Bạch Lệ sửng sốt một lúc lâu.
Lúc này cáp treo đang chạy vào trong khe núi, chậm chạp ổn định chạy về phía trước.
Cô cắn môi, không biết mình nên nói gì nữa.
Kỷ Lâm Quyến rũ mắt xuống, nheo mắt lại.
Anh nắm lấy tay của cô, chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên.
“Em muốn từ chối cũng không sao.”
“Anh sẽ chờ.”
“Chỉ có điều có thể đeo nhẫn trước hay không?”
“Quà năm mới tặng cho em.”
Khớp tay hơi lạnh, chiếc nhẫn như đang tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh trăng nhàn nhạt.
“Em nghĩ là, em có thể.”
“Có thể cái gì?”
“Lấy anh.”
Những nhân tố không chắc chắn ấy, những sợ hãi với tình cảm trong tương lai.
Dường như giờ phút này đều chìm xuống dưới đáy, dần trở nên an tâm hơn.
Bỗng chốc, Kỷ Lâm Quyến cầm lấy cổ tay của cô.
“Hả?”
Anh chậm rãi để lòng bàn tay của cô kề lên trên ngực của anh.
“Em có cảm nhận được không?”
“Cái gì?” Bạch Lệ dừng một chút.
Lòng bàn tay của cô cứ như vậy mà đặt trên vị trí trái tim của anh một lúc.
“Anh đang vô cùng căng thẳng.”
“Tim đập rất nhanh.” Anh nói khẽ: “Bà Kỷ à.”