Mùa hè năm 2003, thời tiết oi bức đến ngột ngạt, tiếng ve sầu càng lúc càng kêu to, hòa cùng từng đợt nóng trong không khí, dường như là đặt người ta vào trong một cái lò lửa khổng lồ.
Mùa hè năm nay nóng bức một cách khác thường, lúc giữa trưa càng rõ rệt, chỉ đứng dưới ánh mặt trời được một lúc, cả người đã toàn là mồ hôi.
Con đường ở trước cửa viện còn chưa sửa, con đường phủ đầy là cát rất nhanh nóng xuyên qua cả đế giày, giống như ngọn lửa cuồn cuộn.
Hai bóng người một to một nhỏ đã đi đến trước cửa tứ hợp viện, cây ngô đồng tỏa xuống một khoảng bóng mát, nhưng cảm giác oi bức vẫn không bớt đi chút nào. Nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy bên trong khe cửa có bóng dáng của mấy đứa trẻ chạy đi chạy lại.
“Lâm Quyến, chúng ta cần phải ở nhà của bà nội Trần một khoảng thời gian.” Tay xách hành lý của Thái Gia Hòa dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía cậu bé đi phía sau nửa bước, mới độ mười hai mười ba tuổi mà dáng dấp đã cao cao gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều: "Ở đây có rất nhiều các bạn nhỏ, con không được cãi cọ đánh nhau với bọn họ, có biết chưa?”
“Con lớn hơn mấy đứa rất nhiều, con là anh trai.” Giọng điệu của Thái Gia Hòa ôn hòa: "Anh trai phải nhường nhịn em trai em gái.”
Nghe vậy, Kỷ Lâm Quyến hơi ngước tầm mắt lên, ánh mắt lại lạnh lùng một cách bất thường, giống như một con thú non hoang dã bắt đầu ngủ đông.
Anh đeo tai nghe, bên dưới gò má góc cạnh vẫn có thể nhìn ra được vết bầm tím sau trận đánh nhau.
Một tiếng đáp lại như có như không, giọng điệu anh lười nhác, xem như là lời đảm bảo với Thái Gia Hòa.
Thái Giai Hòa thu tầm mắt lại, siết chặt tay cầm của vali.
Nếu như không phải có tình huống đặc biệt, thực ra bà cũng không hề muốn đưa Kỷ Lâm Quyến về trấn nhỏ.
Bà đang đau đầu về vấn đề chuyển trường của Kỷ Lâm Quyến, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể tìm đến chiến hữu năm xưa là Kỷ Hoành Thịnh giúp đỡ.
Cậu con trai đang ở độ tuổi dậy thì, ở trường học đánh nhau hai trận, sau khi về nhà cũng không nói chuyện với bố mẹ, vẫn là giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại cho Thái Gia Hòa, bà lúc ấy mới biết tình hình của Kỷ Lâm Quyến ở trường.
Cũng là lúc đó bà mới phát hiện, thì ra Kỷ Lâm Quyến đã im lặng không nói gì rất lâu.
Nghĩ đến đây, Thái Gia Hòa nghĩ lại tất cả những thay đổi nhỏ nhất của Kỷ Lâm Quyến, bởi vì câu nói đùa của em trai cậu là Kỷ Gia Hành kia.
[Bà nội nói anh trai tôi không phải là con ruột, là được nhặt về từ trong thùng rác.]
Kỷ Lâm Quyến từ trước đến nay đều thờ ơ vô cảm với tất cả mọi chuyện, chỉ có một lần duy nhất cãi nhau rất dữ dội với Kỷ Gia Hành.
Từ đó về sau, những chuyện bị xử phạt của Kỷ Lâm Quyến ở trường học cũng càng lúc càng thường xuyên.
Nhỏ là đến muộn về sớm, lớn là gây gổ đánh nhau.
Lúc Thái Gia Hòa vừa mới dắt Kỷ Lâm Quyến vào đến cửa khu nhà lớn, mấy đứa trẻ ở trong sân tò mò ngóc đầu lên khỏi đống cỏ khô, lần lượt di chuyển ánh mắt về bên này, vươn dài cổ ra một lúc lâu mà không thấy động đậy gì.
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cửa lớn bên khu Bắc của tứ hợp viện mở ra, cót két một tiếng, có một bà cụ hơn sáu mươi tuổi từ trong cửa bước ra.
“Không phải là nói buổi chiều mới đến sao.” Bà cụ chửi tục bằng một câu tiếng phổ thông không được lưu loát cho lắm, xoa bàn tay phải đầy dầu mỡ lên chiếc tạp dề quanh eo, sau đó mỉm cười tiến lại gần: "Tưởng rằng hai người buổi chiều mới đến, còn chưa làm xong cơm.”
“Nhà xe gần đến giờ đi thì đổi thời gian, gọi điện thoại về nhà thì không thấy ai nghe.” Thái Gia Hòa mỉm cười, nói chuyện phiếm với bà cụ một vài câu.
Lời vừa ngừng lại, bà vỗ lên vai của Kỷ Lâm Quyến: “Đây là bà nội Trần, lúc còn nhỏ bố con thường nhà bà nội Trần ăn chực, xem như là người quen cũ của nhà chúng ta.”
Kỷ Lâm Quyến hờ hững nói, không biết là nặng hay nhẹ: “Bà nội.”
“Aiyo, chuyện đã qua rồi thì cứ nhắc đến nó làm gì.” Bà cụ ngoài miệng không nói, nhưng ý cười lập tức chất chồng, khóe miệng còn hiện ra thêm ba vết nhăn: "Hành Thịnh còn đang bận lắm nhỉ, đã một thời gian rồi mà không gặp mặt.”
Thái Gia Hoa nói: “Đúng vậy, anh ấy bận rộn lắm, phải đi công tác liên tục.”
Hai người lớn nói chuyện khách sáo với nhau, Kỷ Lâm Quyến nghe đến mức phát ngấy.
Anh đút một tay vào túi quần rồi đi về chỗ bóng cây phía xa.
Bóng dáng của cậu thiếu niên gầy guộc mảnh khảnh, trên người anh khoác một chiếc áo sơ mi trắng, hai cánh tay gầy gò buông thả tự do trong ống tay áo. Sóng nhiệt mau chóng bao vây lấy anh, hòn đá bên cạnh chân bị anh đá cho một cái lăn đi rất xa.
Nhìn có vẻ cô độc và lạc lõng.
Thái Gia Hòa thở dài một hơi, thu tầm mắt lại.
Bà bây giờ bắt đầu lo lắng về thời kỳ nổi loạn của Kỷ Lâm Quyến…
Nếu như để anh biết được chuyện của bố mẹ ruột anh, e là đứa trẻ này sẽ hoàn toàn sụp đổ đến mức không thể chấp nhận được mất.
“Lâm Quyến, đừng có đi quá xa.” Thái Gia Hòa vẫn là không yên tâm nhắc nhở một câu.
Cậu bé lười nhác khua khua cánh tay, còn không thèm quay đầu lại.
…
Sân này cũng không phải là lớn, bên cạnh cây ngô đồng ở chính giữa sân có một cái vò nước.
Những âm thanh ồn ào của ve sầu phát ra từ những kẽ hở trên lá, vang vọng nối tiếp nhau.
Còn những chiếc lá rụng trên nắp gỗ của vò nước, đã bị ánh mặt trời dữ dội chiếu cho cong lại.
Mấy đứa trẻ kia lúc này đang ngồi xổm bên vò nước, đang thì thầm nói với nhau gì đó.
“Cô ta sẽ không bị ngạt thở đến chết chứ?”
“Không đâu, lúc tớ bị mẹ tớ đánh đã thường trốn ở đó.”
“Hơn nữa cậu không nghe thấy cô ta vẫn luôn đang đọc cái gì đó sao? Tớ thấy cô ta hoàn toàn không có chuyện gì hết.
“Cô ta hình như đang đếm thời gian, đúng là một người kì lạ.”
“Bạch Lệ vẫn luôn là như thế, cô ta trước đó không hề bị côn trùng dọa sợ, tớ đã biết ngay cô ta chắc chắn là một đồ quái thai.”
“Cũng đúng, còn không phải là mượn danh nghĩa của bố Sở Sở, mới có thể sống cùng với chúng ta sao.”
“Chúng ta còn lâu mới thèm chơi cùng với đồ quái thai.”
Giữa mấy đứa trẻ với nhau cũng có bè phái, bài xích người mới đến rất bình thường.
Dây tai nghe trong túi của Kỷ Lâm Quyến tuột ra, anh chạm vào chiếc máy nghe nhạc BB mang theo bên mình.
Tiếng nói chuyện của mấy đứa trẻ chí cha chí chóe quá ồn, anh chẳng thèm để tâm đến bọn chúng.
Đang chuẩn bị nghe nhạc, đột nhiên, trong vò nước dường như phát ra âm thanh gì đó.
Động tác của anh ngừng lại, con ngươi đen khẽ ngước lên, nhẹ nhàng lướt qua đám trẻ ở giữa sân kia.
Đám trẻ kia chợt như kiểu là chột dạ vì chuyện gì đó vậy, còn không dám thở ra tiếng động lớn.
Trong nhất thời, xung quanh tĩnh lặng.
Còn âm thanh yếu ớt trong vò nước cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.”
“Ba nghìn năm trăm hai mươi tám giây.”
“Ba nghìn năm trăm hai mươi chín giây.”
“Ba nghìn năm trăm ba mươi giây.”
“Hừ.” Hơi thở rất nặng nề, nhưng giọng nói của cô bé lại rất mềm mại ngọt ngào.
“Ba nghìn năm trăm ba mươi mốt giây.”
Kỷ Lâm Quyến tự nhận không phải là người hay đi lo chuyện bao đồng của người khác, anh đang thờ ơ chuẩn bị thu ánh mắt lại.
“Khụ khụ.” Cô gái nhỏ dừng lại.
Nhưng cũng chỉ chậm lại một giây: "Ba nghìn năm trăm ba mươi hai giây.”
Dường như đếm thời gian như thế này, sẽ có thể có đủ dũng khí để đối mặt, đủ để điềm tĩnh trở lại vậy.
Âm thanh mềm mại non nớt này tuy rằng rất nhỏ, nhưng rất bình tĩnh.
Anh cụp mắt xuống và kéo mạnh dây tai nghe.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, Kỷ Lâm Quyến nghĩ rằng, mình nhất định là bị nắng làm cho choáng váng.
Lại cảm thấy như là âm thanh mềm mại non nớt này giống như móng vuốt của một con mèo, đang nhẹ nhàng cào vào sợi dây đàn trong đáy lòng anh kia.
Muốn biết đứa bé bị bắt nạt trong vò nước kia rốt cuộc là ai.
Ngày hè nóng nực, giọng nói của cô gái nhỏ lại như làn gió mát lạnh, cứ như vậy mà thổi đến.
Thổi đến khiến chóp tai anh nóng bừng, trái tim cũng rối loạn cả lên.
Kỷ Lâm Quyến quay người đi qua đó, dừng chân lại trước vò nước.
Mấy đứa trẻ ở bên cạnh lập tức lo lắng đứng im như trời trồng, gần như vô thức nhìn về phía anh.
Kỷ Lâm Quyến lười biếng hỏi: “Bên trong là ai?”
Mấy đứa trẻ mặt mày ngơ ngác nhìn nhau, cũng không nói được lời nào.
Có lẽ là vết thương trên má của anh kia nhìn có vẻ có hơi côn đồ hơn, thành công khiến bọn họ sợ hãi.
Thế là cậu con trai ở bên phải ngoài cùng rụt rè nói: “Là… người mới chuyển đến.”
“Tên… Bạch Lệ.”
Kỷ Lâm Quyến vênh cằm lên nhìn bọn họ một lúc, hờ hững nói: “Mấy người còn ở đây làm gì.”
Bởi vì có mấy đứa trẻ con sợ mình, sắc mặt Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm: “Hử?”
Vài câu nói mà dường như có sức ép khổng lồ, mấy đứa trẻ nào còn dám nán lại thêm nữa, lần lượt kéo nhau chạy trốn về nhà.
Trong sân phút chốc trở nên vắng tanh trống rỗng.
Kỷ Lâm Quyến một tay nâng chiếc nắp gỗ của vò nước lên.
Ánh mặt trời chiếu vào, gương mặt nhỏ của cô gái đỏ bừng cả lên, không biết là do sợ hay là nóng, đôi mắt như giăng đầy sương mù mơ màng, ướt sượt như mắt một con nai nhỏ, cô đang thu thân hình bé nhỏ của mình lại, chiếc đầu nhỏ ngó ra khỏi đầu gối.
Nhưng cô không hề động đậy, chỉ ngây người ra.
Cô bé này khoảng độ bảy tám tuổi, sau khi bị những đứa trẻ khác ức h**p đến như thế, cô không khóc cũng không làm loạn lên.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy anh, ngây người trong chốc lát. Còn quên luôn cả việc tiếp tục đếm thời gian.
Trong những đợt nóng trong không khí thoang thoảng có mùi thơm nhẹ nhàng, dường như là mùi hương sữa trên người cô gái.
“Không sao rồi, ra đây đi.”
Dừng lại một lúc lâu, Kỷ Lâm Quyến mới nghe thấy mình đang nói chuyện.
Trong ngữ khí ít nhiều mang theo chút dỗ dành an ủi, đến cả bản thân anh cũng không thể ngờ tới.
Vào giây trước anh còn là kẻ xấu cậy lớn h**p bé, lúc này lại thành người tốt rồi.
Cũng khá là thú vị.
Cô bé im lặng một lúc, dường như là vẫn không dám tin anh hoàn toàn.
Cô khẽ liếc mắt thăm dò anh một cái, rồi thu tầm mắt lại. Sau đó lại liếc nhìn anh một cái, lại thu lại.
Nếu như ở bên trong vò nước đổi thành một người khác, e rằng anh sớm đã mất kiên nhẫn rồi.
Nhưng mà lúc này, cô bé trước mắt trông rất đáng yêu, Kỷ Lâm hiếm khi có tâm trạng đi trêu chọc người khác.
Cánh tay chống ở bên rìa của vò nước, anh cúi người xuống, nhìn cô gái bé nhỏ bên trong vò nước, cười như không cười: “Không ra sao? Còn muốn ở trong đó một tối?”
“Không… không phải.” Hơi nóng từ má cô bé lan đến tai cô, khiến nó đỏ bừng.
Ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến nhìn một cách ngạo mạn, anh nhấc cằm lên: “Thế tôi đậy vào?”
“Đừng.” Cô bé vội vàng hướng tầm mắt lên, ánh mắt lại lần nữa đối diện với anh: "Em, em ra ngoài ngay đây.”
Chần chừ mấy giây, cô lại chậm rãi nói: “Thế nếu như em ra ngoài rồi, còn có trừng phạt nào khác không?”
Lẽ nào cô cho rằng mình giống với mấy đứa trẻ kia, chuẩn bị bắt nạt cô chắc?
Anh tức đến phì cười, không nhìn ra là mình đến để cứu cô cùng thôi đi, lại còn hiểu lầm anh.
“Ừm.” Ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến hờ hững: "Có.”
Cô bé không ngờ rằng anh lại nói ra thẳng thừng đến thế, đôi mắt lập tức tròn vo lại, còn nhỏ tuổi như thế hoàn toàn không biết che giấu cảm xúc của mình, sự hoài nghi trong đáy mắt bị Kỷ Lâm Quyến nhìn thấy một cách rõ ràng.
“Trừng phạt gì?” Cô im lặng một lúc, động tác vừa mới muốn bước ra lại ngừng lại.