Hồng Ngạn

Chương 36

Trường Tương Tư bị người của ngục giam giữ chân ở cửa, hắn nói Ngưu lang quân hạ lệnh người không phận sự không cho vào. Phán xét quan thực sự rất tuân thủ qui tắc, dù Trường Tương Tư là điện hạ, hắn cũng không thèm để vào mắt, chỉ lặp lại mệnh lệnh rồi tiếp tục đứng như tượng đá. Trường Tương Tư cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Trong lúc không biết làm sao để được vào trong, y nhìn thấy dáng người vội vả bước vào trong, là cấm đầu đi vào, gã người ngợm bừa bộn, đầu tóc rối bù, trên tay còn cầm vò rượu lúng túng đeo vào thắt lưng, khi gã đi ngang mùi rượu vương lại không khí nực nồng, nhưng thứ đạp vào mắt Trường Tương Tư đầu tiên lại là vết sẹo ngay mắt phải của gã. Là Lưu tranh, còn là cái dáng vẻ con ma men mà lần đầu tiên Trường Tương Tư thấy hắn kia. Cái người này thật biết cách biến hóa.

Lưu Tranh cấm đầu như tên bắn đi vào trong, đã bước vào bậc cửa, bất giác như mũi tên lui về, hắn đưa mắt nhìn người đang đeo đấu lạp đỏ che kín mặt, kinh ngạc hô " công chúa điện hạ?"

Trường Tương Tư gật đầu đáp lễ

" Điện hạ muốn vào trong ngục?" Nói lại cầm vò rượu chưa được đeo lên thắt lưng kia vỗ lên sau đầu tên lính canh " ngu sao, công chúa điện hạ mà cũng dám cản."

Lính canh bị vật cứng đập vào đầu muốn động não, vừa ôm đầu vừa ríu rít cuối người " xin...xin lỗi điện hạ"

" chỉ vậy thôi sao" Lưu Tranh hét lên

Trường Tương Tư muốn nhắc nhở Lưu Tranh không cần làm phức tạp, nhưng chưa kịp nói đã bị tiếng hét hùng hồn kia dọa cho bay lại vào bụng, người này uy lực đúng là không đùa được.

Lính canh lập tức quì rạp xuống đất, hét lên " xin lỗi công chúa điện hạ "

Lưu Tranh lấy chân đá vào mông lính canh, lại hét " chỉ có bao nhiêu, hay muốn ta gọi Ngưu lang quân trực tiếp dạy dỗ ngươi"

Ba chữ Ngưu lang quân như thanh đao, trực tiếp đâm thẳng vào mông lính canh, hắn lập tức ôm mông đứng dậy, chạy cật lực, vừa chạy vừa hét " xin lỗi công chúa điện hạ, xin lỗi công chúa điện hạ"

Trường Tương Tư cảm thấy có chút vi diệu, đúng như lời đồn, phán xét quan được đào tạo y như trong doanh ngũ, vô cùng nghiêm.

Lưu Tranh dẫn người vào ngục, trước tiến đến hành lễ với Lãng Ngưu " Ngưu lang quân"

Lãng Ngưu đang ngồi chấp tay trên đầu gối chăm chú nhìn cái xác. Cái xác này rỏ là Lữ Tần nhưng hiện tại đã bị cắt làm hai, chia làm phần trên và phần dưới rỏ ràng. Ở giữa cái bụng thì như có vật gì đó bào mòn mất, ở mỗi đầu thân thể còn nghe thấy tiếng xì xèo, có thể nhìn thấy phần cơ thể bị vật đen kia xâm chiếm. Mùi hôi thối bao trùm cả phòng giam " gọi ngươi một tiếng trước, bây giờ mới thấy mặt, chức tổng đốc này coi bộ nhàn quá rồi"

Lưu Tranh gảy gảy cái đầu" Ngươi cũng phải cho ta thời gian dã rượu, nếu ta vác cái thân say sỉn đến đây cũng đâu có giúp gì được cho người, còn bị ngươi mắng cho một trận"

" vậy gọi ngươi trong lúc ngươi sỉn là lỗi của ta" Lãng Ngưu chìa lòng bàn tay ra ngoắt ngoắt ngón ta, người bên cạnh đưa cái dao gâm, hắn cầm lấy con dao khiều khiều lớp đa thịt đen nhám đang xì xèo kia " bây giờ chẳng phải ngươi đang ăn mắng sao?"

" được rồi, ta đến trễ nhưng ta có thứ chuộc lỗi được chưa" Lưu Tranh ngồi xuống giường rơm, gát một chân lên nhịp, người ngả ngớn ra sau.

" Nói xem có đủ quan trọng để chuộc tội lơ là chức trách của Tổng đốc không?" Lãng Ngưu đưa thứ đen thui kia ngắm một lúc, hắn lại đưa bàn tay ra, ngoắc ngoắc, bên cạnh đưa qua cái gấp nhỏ, hắn gấp một ít lên, bên cạnh lại đưa qua cái khây gỗ cho Lãng Ngưu đặt vào, cuối cùng hắn đưa cho người bên cạnh " đem đi kiểm tra".

Cánh tay bên cạnh vươn ra nhận lấy, khi cầm cái khây trên tay có lưu tâm nhìn một chút.

Lưu Tranh sờ sờ cái thẹo " Vụ Lạc Trắc Diệp ngoại tình, vừa đúng vừa không đúng"

Lãng Ngưu lại cắt một ít thịt chỗ trống bên trên, để xuống chỗ đang xì xèo, lập tức mảnh da đó bị màu đen nuốt trọn. Nhìn hắn thư thái như đang chơi cái gì đó đúng hơn là nghiệm thi, hắn nói " bớt phiền phức, ta ngu lắm, nghe không hiểu tổng đốc nói trăng nói hoa"

Lưu Tranh bị đá xéo một cái, theo thói quen muốn uống một ít cho hạ hỏa, nhưng lại nhớ có Lãng Ngưu ở đây nên cái tay cầm ở vò rượu lại rút về, hắn nói " tên tiểu phúc bảo đúng là quốc hậu cho gài nam nhân vào Thanh tâm điện để giá họa cho Lạc quí phi. Nhưng hắn nói, trước đó chính tay quốc hậu đã bắt gian rồi. Đúng là Lạc Trắc Diệp ngoại tình, có điều không phải là nam nhân bà gài vào, mà là người khác"

" Ai?" Lãng Ngưu lại cắt mớ thịt bên trên lại đưa xuống cho đám thú đen bên dưới ăn

" không biết, có nhiêu à, hết rồi" Lưu Tranh gõ gõ lên sau ót mình, ngồi dậy bẻ cái cổ làm việc quá sức của mình qua lại mấy cái

" vậy mà con ma rượu ngươi còn nói kiểu như bắt được hung thủ là ai không bằng. Không quan trọng, tội tắc trách vẫn phải phạt, một chút ra ngoài chạy năm mươi vòng, thị uy thuộc hạ" Lãng Ngưu lại cắt nhóm thịt, không biết hắn cố tình hay sao, hắn lại lựa đúng một chỗ mà cắt, máu tràn ra ướt đẫm cả bụi rơm

"Ngưu lang quân người chơi ta sao, ta điều tra cả đêm lận đó" Lưu Tranh tức giận dậm một chân

" còn nói lớn như vậy không sợ thuộc hạ nghe được cười vào mặt tổng đốc à. Tổng đốc ra trận cả đêm, lại chỉ vớt được đống tép vụn, còn là đống tép hôm qua có người vớt rồi thả xuống" Lãng ngưu không khách khí " mấy chuyện ngươi nói hôm qua ta đã nghe chính miệng Lưu Tránh khai cả rồi"

" vậy ngươi không chịu nói rỏ với ta, ngươi nghĩ ta rảnh thiệt đó hả?"

" đâu có điều đi không, nhờ đêm hôm qua mới biết được tổng đốc bệnh cũ chưa trị, lần này có dịp trở về trị cho ngươi đó mà, trị đi tổng đốc à, ngươi cứ mang bệnh này sau này bị người cắt tiết trên bàn nhậu cũng không hay là ai giết đâu đó" Lãng Ngưu lại đưa tay lên vùng ngực tiếp tục cắt một phần thịt

" muốn moi tim hắn thật hả?" Trường Tương Tư khi này đã nhìn không nổi nữa, lên tiếng hỏi

Lãng Ngưu dừng tay một chút, lại không cắt nữa, hắn thư tay về, nhìn qua Trường Tương Tư " ngồi cạnh ta lâu như vậy, tại sao lại không lên tiếng?"

" không lên tiếng mới biết Ngưu lang quân còn biết cả nghiệm thi, còn chơi với cái xác vui vẻ như vậy" Trường Tương Tư hất càm " thật sự muốn moi tim hắn à?"

" dọa muội muội sợ rồi sao?" Lãng Ngưu không rời mắt khỏi màn vải kia " là ai cả gan đưa muội muội vào mấy chỗ đáng sợ như vậy"

Trường Tương Tư nhìn chăm chú cái xác, lại đưa tay chỉ lại Lưu Tranh, Lưu Tranh đệt một cái. Lãng Ngưu lại cảm thấy rất vui vẻ mà bồi thêm hình phạt " tự ý dẫn người vào nơi không phận sự , thêm năm mươi vòng"

Lưu Tranh đứng phất dậy " tại sao không phải là điện hạ, mà là ta?"

" Tại sao không phải ngươi là mà vị huynh đệ ngoài kia" Lãng Ngưu nhìn lại hắn "Lính canh không cho người vào, tổng đốc lại tự ý dẫn vào còn gì, tổng đốc?"

Lưu Tranh khoanh tay, hắn cãi không lại chỉ biết cắn môi đứng một góc ủy khuất

" thật ra là biết ta vào từ lâu rồi, còn cố tình" Trường Tương Tư lườm hắn " ngưu lang quân diễn cũng được ghê"

Lãng Ngưu bật cười " học tập cả đấy."

Trường Tương Tư nghe ra hắn đang nói chuyện lúc trước y đem hắn ra diễn mấy vở tuồng, đều là lúc nhỏ không hiểu chuyện nên bày trò, không nghỉ hắn còn nhớ, lại đem ra chăm chọc như vậy, y không để tâm hắn nữa, lại chăm chú nhìn cái xác " Thử Lam Yên bị thương không khám nghiệm hiệu quả được, ta giúp Ngưu lang quân"

" điện hạ mới nói ta biết khám nghiệm, ta không được à?"

" để Ngưu lang quân mổ tim xem tim hắn đen hay trắng?"

Lãng Ngưu bật cười, hắn chống tay đứng dậy nhường chỗ cho Thử Lam Yên, lại nhắc nhở " thứ này dính vào cơ thể có thể ăn mòn, có chút phiền, cẩn thận một chút"

Trường Tương Tư nhìn cái phần ăn mòn kia, khi nãy lúc y vào phần cơ thể ở bụng còn dính một chút, hiện tại đã đứt lìa hoàn toàn. Khi nãy Lãng Ngưu dùng phần da thịt bên trên đưa xuống, đã bị chúng nuốt trọn, chứng tỏ vật bào mòn này tác động từ bên ngoài, ăn mòn từ phía ngoài. Nhưng để chắc chắn y còn muốn xem xét bên trong nội tạng. Thử Lam Yên bên cạnh làm trợ tá, đưa dụng cụ, Trường Tương Tư sau khi đeo bao tay, dụng cụ bảo hộ cẩn thận, sau đó dùng dao mổ bụng thi thể ra, bắt đầu từ nửa phần trên. Trong quá trình luôn cẩn thận không để máu dính vào. Y biết thứ này không liên quan đến máu, nhưng chưa chắc chắn bên trong cơ thể hắn còn chứa chất độc nào khác, đề phòng trên hết

Bên trong phòng ngoài Lãng Ngưu, Lưu Tranh, Thử Lam Yên ra thì còn một tên cai ngục, chính y là người phát hiện cái xác Lữ Tần rồi đi báo. Theo như y báo cáo, lúc y phát hiện Lữ Tần vẫn còn sống, gã đau đớn ôm cái bụng than đau. Cai ngục cho hắn đang pha trò, vì gã này bình thường miệng rất rộng, chỉ những lúc ngủ mới yên được một chút, bằng không cả ngày đều la hết đủ kiểu. Nhưng một lúc lâu sau đó không nghe hắn la nữa, cai ngục mới vào kiểm tra, thì gặp hắn đang quằn quại trên đất ôm bụng, mà cái chỗ gã ôm, đã bị ăn mất một phần. Khi thuật lại, mắt cai ngục sớm giờ không rơi vào cái xác một tí ánh nhìn nào, hắn sợ nhưng hắn cũng tò mò, vì trước nay chưa xem người nghiệm thi bao giờ, mà hiện giờ làm công việc đó là một nữ nhân còn là công chúa điện hạ. Cai ngục trước nay cũng ngưỡng mộ công chúa điện hạ lắm, vì vậy không khỏi tò mò mà đưa mắt nhìn một cái.

Vậy là trong một ánh nhìn, hắn nhìn thấy nữ nhân hắn ngưỡng mộđang gắp ra một đoạn ruột dài, kéo kéo, sau lại gắp ra một lá gan, lá phổi gì đó ướt đâm cả máu, máu nóng còn đang nhiễu lộp bộp trở vào bên trong cơ thể, âm thanh nghe rỏ ràng. Vậy mà người kia vẫn ngồi trước đống bầy nhầy đó, còn bĩnh tĩnh mà nhìn, nhìn chưa đủ còn đưa gần một chút mà ngửi, nếu cơ thể này không có độc, cai ngục còn cho rằng cô ta sẽ dùng lưỡi liếm nó mất. Nghĩ đến cảnh tượng đó, cơ thể hắn nhộn nhạo, sau đó khộng nhịn được mà bụm miệng chạy ra cửa, nôn một trận, gục ở đó.

Lưu Tranh sờ sờ vết thương ở mắt, lạnh nhạt mắng " phế vật, là phát xét quan ai lại đi sợ xác chết".

Nhưng khi đưa mắt nhìn đống bầy nhầy kia, người cứng rắn như Lưu Tranh cũng phải rùng mình một cái, hắn không sờ vết thương nữa.

Kiểm tra một lượt xong xuôi, Trường Tương Tư đứng dậy tháo găng tay

Lãng Ngưu lấy khăn tay trong người đưa cho y, lại hỏi Thử Lam Yên" Chuột chết, đã phát hiện được gì?"

Nhìn chiếc khăn trắng tinh, Trường Tương Tư không nở làm bẩn nên không định nhận. Y chưa kịp từ chối đã thấy người đối diện khom người nắm lấy tay y nâng lên, chiếc khăn trắng tinh được đặt bên dưới, cẩn thận lau từ lòng bàn tay đến mưu bàn tay, từ ngón út đến ngón cái. Suốt qua trình đều tỉ mĩ, hắn nâng tay Trường Tương Tư rất nhẹ, mang theo chút thành kính.

Thử Lam Yên ngồi bên cạnh quan sát suốt quá trình, nắm được mọi thứ, hắn thuật lại" thứ Lữ Tần trúng gọi là bào mòn độc, một trong những độc dược của Dị quốc. Mà bào mòn độc có hai loại là nội bào mòn và ngoại bào mòn, khi nãy điện hạ đã mổ thi thể, nhưng có thể thấy nội tạng bên trong không có dấu hiệu bị tổn hại, máu dính trên cơ thể cũng không làm sao"

Lãng Ngưu bên cạnh vẫn chăm chú lau tay, một bàn tay không dính máu gì mấy mà bị hắn lật qua lật lại mấy bận, còn lau thật chậm thật chậm, nhiều khi Trường Tương Tư nghi ngờ hắn đang ghi nhớ đường chỉ tay của y luôn rồi. Nhưng người tận tình giúp như vậy, y cũng không nỡ từ chối, nên cứ mặc hắn muốn lau đến bao giờ thì lau.

Lãng Ngưu bỗng gọi Lưu Tranh " tổng đốc, cho chút đi"

Lưu Tranh nhìn lại vò rượu mình, nghĩ thầm tiểu tử này sao lại nổi hứng lúc này, như vậy mà còn mắng mình phạt mình, tuy nghĩ vậy vẫn tháo đưa cho Lãng Ngưu " Bây giờ cũng có hứng à"

Lãng ngưu cầm vò rượu, lườm hắn một cái, quay lại mở nắp " ta không có bản lĩnh như tổng đốc, nắng nóng như vậy ta cũng không muốn chạy mọt trăm vòng sân"

Lưu Tranh bị đá xéo, đệt một cái " ông nội ngươi Lãng Ngưu, ngươi như vậy mà dám nói bằng hữu của ta"

Lãng Ngưu nhếch môi, không để ý đến hắn nữa, tập trung đổ rượu ra khăn tay, mùi rượu tỏa ra

Trường Tương Tư ngửi được " trầm nịch cốt?"

" Mũi nhạy ghê" Lãng Ngưu nâng tay Trường Tương Tư, bỗng nhiên hắn dừng ở ngón trỏ, miết ngón tay một lúc, hắn nói " Trường ca, ở đây có một vết sẹo"

Vì hai người đang đứng gần như sát nhau, xung quanh lại không có người đứng gần, giọng Lãng Ngưu lại hạ thấp, nên hắn đột nhiên thay đổi xưng hô, Trường Tương Tư cũng không phản ứng" ừm, không để ý nữa, chắc là té đâu đó, hoặc là Ô Chân sơ ý cũng nên"

Nếu đây là vết sẹo cũ trên tay y thì phải khen Ô Chân tay nghề tinh xảo, ngay vả vết sẹo cũng làm giống được

" là sẹo cũ" Lãng Ngưu sợ gì đó, hắn bồi thêm " dấu vết thế này chắc là sẹo cũ rồi"

Trường Tương Tư thực cũng không để tâm đến nên chỉ gật đầu

Lãng Ngưu vẫn giữ ngón tay đó lau lau, lau lên vết sẹo chém ngang đốt tay kia, nhìn đúng một vết chém nhỏ đã cũ " ngửi một cái có thể nhận ra, có phải đang thèm không?"

Trường Tương Tư khịt mũi, né đi. Y nhớ lại buổi tối uống say mềm rồi nói ra mấy lời mất mặt hôm trước.

Lãng Ngưu cảm thấy hành động tránh né không trả lời này vô cùng đáng yêu, hắn bật cười khẽ, lại hỏi " muốn uống không, dẫn huynh đi"

Trường Tương Tư thật muốn từ chối nhưng lời ra khỏi miệng đảo tới đảo lui, lại là " hôm nào?"

Phát hiện Thử Lam Yên đang bất mãn vì bị cho ra rìa sớm giờ, Lãng Ngưu đánh mắt một cái, quay lại cao giọng" tiểu muội muội muốn hôm nào thì đi hôm đó, ca ca đều có thời gian bồi muội"

Đột ngột đổi cách xưng hô, ba chữ " tiểu muội muội " kia lại vang lên, nghe hắn kêu rất vui vẻ, Trường Tương Tư không nặng không nhẹ rút tay mình lại, ở chỗ không ai để ý đánh hắn một cái.

Mà hành động vô tình này lại như đổ ít dầu lên ngọn lửa trong lòng Lãng Ngưu, như cái vuốt mèo, cào lên tâm can hắn một cái. Nhưng chỉ là thoáng hiện lên rồi bị hắn đè nén trở xuống, hắn nhìn về Thử Lam Yên" đứng ngây đó làm gì, sao lại không nói nữa,"

Các người có chịu tập trung nghe ta nói đâu nha, Thử Lam Yên thật tâm bất mãn, nhưng hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, tiếp tục chính sự " vì vậy Lữ Tần là bị trúng ngoại bào mòn, như tên gọi, độc này sẽ ăn mòn làn da bên ngoài, đến khi chỉ còn bộ xương và nội tạng bên trong"

Lưu Tranh thắc mắc" vậy tại sao cơ thể lại bị đứt làm hai?"

Thử Lam Yên đáp " vì chỗ đó bị tẩm độc nhiều quá đó, Lưu đại nhân lại uống rượu rồi"

Lưu Tranh vội hà hơi vào lòng bàn tay, sau ngửi tới ngửi lui mấy bận" không có mùi, ta tỉnh rượu lâu rồi, tiểu tử ngươi đừng có như công tử nhà ngươi giá họa cho ta"

Lãng Ngưu cong khóe miệng, bước tới chỗ Thử Lam Yên, từ phía sau véo cái tay y " Con chuột thối ngươi lại để công tử ngươi mang tiếng rồi"

Thử Lam Nên nhón chân theo, la oan " công tử, công tử, ta đang bị thương"

Lãng Ngưu lại giơ lên cao làm y chật vật nhón chân thêm" bị thương ở đâu nào?"

Thử Lam Yên nhón không thành, mấy lần trợt chân bị véo đến đau điếng người nên hét lên" công tử tha mạng, điện hạ cứu mạng"

Lãng Ngưu nhướng mài" nha, hôm nay còn biết tìm chỗ dựa"

Trường Tương Tư đứng nhìn khung cảnh náo loạn, một lúc thì dịch chân về phía trước, đi ngang chỗ hai người, ngó một cái, mắng " quan không ra quan, thuộc hạ không ra thuộc hạ, không ra thể thống gì"

Lãng Ngưu buông tay ra, trợn mắt với Thử Lam Yên" bị điện hạ mắng rồi"

Thử Lam Yên vừa xoa cái tai đỏ, vừa ủy khuất " rỏ ràng là đang mắng người mà"

Lưu Tranh phía sau uống ngụm rượu, lướt qua hai người bỏ lại một câu " là mắng cả hai đó."

Lạc Trắc Diệp chết, người có liên quan duy nhất cũng là người còn sống duy nhất đêm đó là Lữ Tần cũng đã bị giết. Có thể thấy mọi bất lợi đang hướng về phía Quốc hậu.

Tuy nhiên như Trường Tương Tư đã nói với Trường Tương Thủ, nếu là Quốc hậu làm, cứ trực tiếp giết đứa nhỏ kia đi, không nhất thiết phải "đem đi". Vì vậy lại chuyển hướng sang suy nghĩ, rốt cuộc tại sao phải đem đứa nhỏ đi, đứa nhỏ đó có gì đặc biệt?

Người duy nhất cũng chết rồi vì vậy vụ án xem như đi vào ngỏ cụt

Trường Tương Tư nhìn con đường phía trước" Đi vào ngỏ cụt rồi"

Lãng Ngưu đi bên cạnh, hắn nhìn bức tường phía trước, gật đầu

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment