Hồng Ngạn

Chương 37

Đến gần mới phát hiện ra là lão bá treo đèn lồng lên cửa, khi Trường Tương Tư ngỏ ý hỏi, lão bá đưa mắt nhìn bọn họ đầy thâm ý, lại bảo người giúp lão treo lồng đèn lão sẽ trả lời, nếu không thì lão bảo mình bận rồi. Đối với lười đề nghị, Lãng Ngưu dường như không ưng thuận, cứ đứng chấp tay một góc, Trường Tương Tư thấy hắn không hợp tác cũng không ép, tiến lên bảo lão bá tròe xuống, mình sẽ lên trên gắn phụ. Tuy nhiên y vừa mới xoăn tay áo đã bị người kéo lại, khi này Lãng Ngưu mới trèo lên giúp một tay.

Được giúp nên người rất nhiệt tình đáp" quán nước gốc đa đó sao, nghĩ bán mấy hôm nay rồi, chàng trai trẻ, hơi lệch rồi, qua trái chút đi"

Lãng Ngưu nghe lời dời đèn qua trái, hỏi " mấy năm trời nắng bán rất chạy mà, tại sao lại nghỉ?"

Lão bá thở dài "đời đúng lên voi xuống chó, từ đâu kím được mối làm ăn vận chuyển băng tảng giao cho mấy tòa điện trong cung, ầy, có cách phất lên thì tội gì mà ở đây bán nước cực nhọc nữa. Người chạy theo thời thế, thời tiết hạn hán này chết thì chết nhưng biết tận dụng ưu điểm thì làm giàu không khó. Chàng trai trẻ, không đúng, phải đi, qua phải một chút"

Lãng Ngưu cảm thấy người này như đang cố tình làm khó mình, hắn ngồi trên ghế cao, ngắm nghía cái đèn lồng, nhìn thấy bên trên vẽ một đôi nam nữ đang hôn nhau giữa rừng đào, vừa nhìn vừa hỏi" vậy gần đây có lâu nào ngon miệng không?"

" ngon nhất thì không có, nhưng gần đây có một quán cũng vừa miệng lắm, toàn mấy món cá đặc sản vận chuyển từ Thủy quốc qua nha, tươi sống làm liền tại chỗ luôn, quán ở gần mé sông nè, vừa ăn, vừa hứng gió sông lại được nhìn đoàn tàu vận chuyển vui mắt" lão bá nói " có điều tên đó hơi lười, các ngươi đi giờ này đang giờ hắn ngủ, hắn không tiếp đâu"

Mà khi nhấc đến cá, Lãng Ngưu vô thức quay người nhìn Trường Tương Tư, định nói không cần với bá phụ, lại nghe người đang chăm chú nghe kia, hỏi lão bá" không bán bây giờ chúng ta ngồi chờ cũng được, chúng ta ở xa mới về kinh, muốn nếm lại mùi vị quê hương, đại thúc cho chúng ta chút ý kiến, xem món nào là ngon nhất ở quán đó đi"

" lấy chồng xa quê mới về đúng không, ầy, bọn nữ nhi các ngươi sao đều bị vẻ bề ngoài mê hoặc như vậy đó, cha mẹ tìm mối hôn sự vừa tốt vừa gần nhà thì không chịu, lại thích lấy nam tử tuấn tú lại xa nhà xa quê hương, con gái lão như vậy, bây giờ gặp ngươi cũng như vậy" Lão bá thở dài mấy bận

Trường Tương Tư cảm thấy tình huống có chút không đúng, muốn nhìn Lãng Ngưu hỏi xem thế nào, nhưng khi trông lên, người ngồi trên ghế ngắm lồng đèn, vẻ như rất nhàn, như không để tâm lời nói bá phụ kia, miệng còn treo nụ cười nhàn nhạt

Bá phụ như được hỏi đúng chuyên môn, kể một lượt hơn mười món, nào gỏi cá, nào cá sốt chua ngọt, cá nấu canh chua...còn dặn tới dặn lui nhất định phải ăn lẩu cá một lần.
Cuối cùng lão bá còn dặn " nếu ăn ở đó thì cẩn thận một chút, quán y có chó dại đó"

Theo lời chỉ dẫn, hai người không quá khó để tìm thấy quán ăn kia, cứ đi tới cuối đường là tới một con sông lớn, bên sông có một cái cảng, xung quanh có rất nhiều thuyền bè, mọi người đang nhộn nhịp làm việc.Quán không lớn, xây đối diện với mặt sông, chủ yếu là phục vụ nhóm người khuân vác bên bến cảng.

Vừa đi đoạn đường dài mồ hôi thấm ướt cả áo, bước ra khỏi con đường chi chít nhà, gió thông luồn qua đấu lạp, thổi vào tóc mai, vô cùng dễ chịu. Lúc Trường Tương Tư đang nhắm mắt hưởng thụ, bỗng dưới chân có vật gì đó đụng vào. Vật này đụng vào chân y rồi té ra đất một cái phịch. Trường Tương Tư giật mình trông xuống, chỉ thấy một cục đen thui đang ngồi dưới đất, cục đen thui ôm cái mông đau, toàn thân nó phủ bùn đất từ đầu tới chân, chỉ còn chừa hai con mắt đen láy, nó dụi dụi con mắt to tròn kia nhìn lên y. Trường Tương Tư khom người định đỡ nó dậy, đã nghe phía trước một trận ồn ào ập đến, cục đen thui cũng vì âm thanh này mà đứng phất dậy, chạy tọt ra phía sau, nấp sau chân Trường Tương Tư. Y không kịp phản ứng, giương mắt nhìn phía trước, chỉ thấy một đám con nít đang hung hăng chạy tới, trên tay đứa nào cũng cầm một tảng bùn được vo tròn như quả cầu

Đứa cầm đầu ngó nghiêng tìm người, sau đó nó nhìn thấy cái chân nho nhỏ lú phía sau người Trường Tương Tư, lập tức hét lên " tìm thấy nó rồi". Sau tiếng truy hô là một lượt năm, sáu quả cầu đất bùn kia ném về phía Trường Tương Tư. Chỉ là chưa trúng tới người y, số cầu đất đã bị một màn kinh lực chặn lại. Sau đó màn linh lực như sợi dây đàn hồi, đưa tất cả số bùn đất, như cố tình vậy, đập lại vào mặt mấy tên nhóc choai choai kia. Bùn bắn vào miệng, vào mắt.

Tên cầm đầu bị đất chèn vào miệng hốt hoảng hét lên " mẹ nó, thằng ranh mày dám tu luyện tà thuật, còn là tà thuật của Mộc độc nhân, ọe, tao bị trúng độc của Mộc độc nhân rồi"

Trường Tương Tư "..."

Y bỗng thấy Lãng Ngưu bỗng bước lại đám choai choai kia, ngồi xuống bên cạnh tên cầm đầu, hắn nói gì đó, còn vừa cười vừa nói, nói thì thôi còn chỉ lại phía Trường Tương Tư . Lũ nhóc không biết nghe được lời hâm dọa gì từ má đỏ hồng hào, từ da đen rạm nắng, đều tức khắc đen như đáy nồi, co chân tán loạn mà chạy. Trường Tương Tư nghĩ thầm tên Lãng Ngưu này như vậy mà dám bêu rếu y, lấy y đi dọa lũ trẻ con như vậy, khi thấy hắn con vui vẻ mà đi lại, Trường Tương Tư sinh khí " đệ nói cái gì với bọn chúng làm bọn chúng co giò chạy như vậy?"

" Không có nói huynh ăn thịt con nít đâu", Lãng Ngưu khom xuống kéo cái cục đen thui ra khỏi chân Trường Tương Tư" tiểu bằng hữu, đệ ra đây, mình đệ dính bùn, sẽ bẩn áo của thần tiên tỷ tỷ"

Trường Tương Tư bị nhóc ôm tới cứng người, lại nghe Lãng Ngưu gọi bốn chữa kia, bất động thanh sắc mà lườm hắn một cái.

Cục đen thui rất ngoan, vả lại đám người ức hiếp đi rồi, nên nó không còn sợ nữa, nó đưa đôi mắt to tròn nhìn lên Trường Tương Tư" thần tiên tỷ tỷ ?"

Lãng Ngưu cười " ừm, chẳng phải thần tiên tỷ tỷ vừa cứu đệ khỏi lũ yêu quái kia sao, nhà đệ ở đâu, để thần tiên tỷ tỷ đưa đệ trở về với mẹ?"

Cục đen thui lắc đầu " ta không có mẹ"

Lãng Ngưu giật mình, nhưng vội cười dịu dàng mà nói " vậy giống ca ca rồi, ca ca cũng không có mẹ"

Cục đen thui hồn nhiên mà nói " vậy đáng thương quá rồi"

Lãng Ngưu ngạc nhiên " tại sao cơ?"

Cục đen thui nói " Đám đầu lâu thường mắng ta như vậy, nói ta là con chó ghẻ không có mẹ thương, bọn chúng còn lấy bùn dưới sông ném vào người ta, mắng ta là đồ khác loài, huynh chắc cũng bị bọn chúng đối xử như vậy rồi"

Lãng Ngưu cười " không có, ta làm sao bị đối xử như vậy, ta có ca ca bảo vệ, bọn chúng không ai dám ức hiếp ta cả"

Cục đen thui tròn mắt, cảm thấy có ca ca thật tốt " ta cũng muốn có ca ca bảo vệ "

Lãng Ngưu lắc đầu " không được, ca ca này của riêng ta, chỉ bảo vệ mình ta, không chia cho đệ được"

Trường Tương Tư không nghe nổi tên tiểu tử này bóc phét trước mặt trẻ con, y khom người, đối diện với Cục đen thui hỏi " vậy nhà đệ ở đâu?"

Cục đen thui bỗng nhiên tròn mắt kinh ngạc, quay nhìn Lãng Ngưu " thần tiên tỷ tỷ biết nói chuyện nữa sao"

Trường Tương Tư "...."

Lãng Ngưu" hahahahha"

Trường Tương Tư gằn giọng " Lãng Nghiên Dương!!!"

Cục đen thui vậy mà dẫn hai người bọn họ đến đúng cái quán mà hai người đang tìm. Đã quá giờ trưa nên quán khá vắng khách, chủ quán đang nằm phơi cái bụng phệ của lão, xua cái nóng bằng cái quạt lá rách tơi tả. nghe bước chân vào quán, lão lười mở mắt mà thẳng thừng đuổi khách " chưa đến giờ bán, đi đi, chiều hẳn quay lại"

Người không đi mà còn lễ nghi nói " bọn ta là khách vãn lai, nghe tin đồn ở đây có bảy mươi hai món cá, vì vậy muốn đến thử tài nghệ"

Ông chủ cảm thấy phiền " cái gì bảy mươi hai với không bảy mươi hai, đếm số phép của Đại Thánh à, nghe toàn tin đồn phét, không tiếp, đi dùm đi"

" Phụ thân" Cục đen thui lí nhí

Ông chủ bỗng kéo cái quạt rách xuống, ngồi bật dạy nhìn thấy cục đen thui đang đứng bên cạnh đôi nam nữ, nam nhân cao lớn uy quyền, nữ nhân che kín từ đầu đến thân, lão nhịn không được mà mắng một câu " bà cha nó, bắt cóc lộng hành như vậy sao"

Trường Tương Tư"..."

Lãng Ngưu"..."

Cục đen thui lí nhí " không phải bắt cóc, là thần tiên"
......
Sau khi nghe cục đen thui giải thích tường tận, chủ quán mới hiểu, y vội đứng dậy, chạy đi lau bàn lau ghế đủ kiểu, sao đó đem thực đơn tới, đứng bên cạnh thuyết trình đầy đủ bảy mươi hai món được làm từ cá, không sót món nào " hai vị ân nhân tìm đúng chỗ rồi nha, Thực quán chúng ta chuyên làm các món ngon từ cá, không chỉ nổi danh ở Mộc Quốc, thuyền bè ngũ châu ghé qua đây, ăn một lần đều lưu luyến cả đấy, các vị có tin không, quốc chủ Hỏa quốc từng đến đây, đúng đúng ngồi đúng vị trí các vị đang ngồi luôn nha, đúng là quí nhân, đều có mắt nhìn giống nhau như vậy"

Vừa thành tên bắt cóc phút chốc đã thành đại ân nhân, thái độ đối xử khác một trời một vực như vậy, Trường Tương Tư cảm thấy có chút biến hóa, y đưa mắt nhìn thực đơn một chút, Lãng Ngưu bảo y gọi món, nên Trường Tương Tư vừa nhấm trà vừa nghiên cứu.

Thấy câu chuyện về quốc chủ Hỏa quốc dường như không lung lay sự hưng phấn của hai người này, lại thấy vị khách quan nam nhân đưa mắt nhìn tiểu hài tử đang nghịch bên bàn bên cạnh, hí hửng trèo lên đập mấy con ruồi

Ông chủ nhìn theo, hiểu ý, nên nói " à, thằng bé từ nhỏ không có mẹ, ta khi đó chưa khấm khá như bây giờ, cuộc sống có chút vất vả, thằng bé theo ta lăn lộn tứ phương, ngày ăn không đủ no, nên sau đó bị mất chứng suy dinh dưỡng nặng, dù đã mười tuổi nhưng vóc dáng không cao lớn, tụi cùng xóm lại vì vậy mà không ai thèm chơi với nó. Một mình ta quản cái quán này, mệt đủ đường, cũng đâu có thời gian mà chăm sóc nó, bị bắt nạt thôi, cũng không chết được, con nít bị bắt nạt xíu lớn lên mới trâu"

" Ngươi nói vậy ta không đồng tình rồi" Trường Tương Tư nâng mắt khỏi thực đơn " ngay cả phụ thân cũng không bảo vệ nó, hèn gì tụi nhóc kia lộng hành như vậy?"

" ầy, đám nhỏ chơi với nhau mà, ta cũng không thể giữ nó khư khư trong nhà, tính nó nháo, nó cứ quậy khách, ta cũng không còn cách chỉ đành thả nó đi chơi, ngươi xem, cũng chỉ là chọi bùn thôi, tắm một cái là xong rôì"

Trường Tương Tư không nói gì thêm, đưa thực đơn gọi món. Chủ quán đi vào trong làm món, ngoắt tay, cụ đen thui chạy theo lão vào trong.

Nhìn Trường Tương Tư cứ nhìn theo đứa bé, hắn biết y phiền lòng nên hoir " Trường ca, có vấn đề gì sao?"

" đứa bé không bị suy dinh dưỡng" Trường Tương Tư không rời mắt " chuyện cũng không đơn giản như chủ quán nói, ta thấy điệu bộ hắn bất thường"

Lãng Ngưu hỏi " người nhìn ra được gì?"

" đệ còn nhớ câu cuối lão bá treo đèn nói với chúng ta là gì không?" Trường Tương Tư đảo mắt lại

"y bảo cẩn thận chó dữ?" Lãng Ngưu nói xong, như phát dác ra mà nhìn người đối diện một cái.

Trường Tương Tư cũng nhìn hắn, rũ mi nhấp trà, rơi vào khoảng trầm ngâm

Lãng Ngưu thấy người phiền lòng, nên đổi chủ đề, hắn bỗng thở dài " Trường ca à, huynh không cần vì ta mà gọi tất cả món cá, có thể kêu đầu bếp làm riêng vài món"

Trường Tương Tư lấc đầu," cá ngon mà"

Lãng Ngưu thoạt đầu ngạc nhiên, sau đó bật lên cười " được ân sủng thật thích?"

Bàn Trường Tương Tư ngồi đặt ngoài ban công, đưa mắt ra có thể thu gọn khung cảnh bến cảng nhộn nhịp cách đó không xa. Trường Tương Tư đưa mắt nhìn hàng người khiêng vác hàng hóa từ thuyền lên bờ, lại vội vả chạy từ bờ xuống thuyền. Hoạt động đổ nhiều mồ hôi, thời tiết gần đây lại oi bức, nhiều người không chịu nổi cái nóng phải trực tiếp cởi trần. Thân thể lực lưỡng pha cùng cái nắng rạm chiều, là đặc trưng của người lao động, là một nhịp sống của thế gian.

Nhìn Trường Tương Tư chống càm say mê nhìn, Lãng Ngưu cũng trông theo " bến càng này không lớn, khi nào có thời gian ta dẫn huynh đến thành đông, nơi đó có cảng sông Vị Hàn, náo nhiệt hơn nhiều"

Trường Tương Tư đảo mắt lại nhìn hắn " khi nào có thời gian?"

Y và Lãng Ngưu dường như có một chấp niệm nào đó rất đặc biệt với thời gian.

Lãng Ngưu ngoẻn miệng cười " bất cứ khi nào huynh muốn đều được tính là có thời gian, chẳng phải ta đã nói sẽ dẫn huynh đi ngắm nhân gian tươi đẹp này sao"

Trường Tương Tư không nói gì, gió sông thổi vào từng đợt, làm dịu cái oi bức, thổi bay tấm vải che trứơc mặt, làm lộ ra khuôn miệng cong cong của y

Khi này chủ quán vui vẻ đem ra món ăn đặt trên bàn, một bàn thức ăn đầy ắp, Trường Tương Tư thật sự đã gọi tất cả các món mà lão bá kia kể, nồi lẩu cá đặt ở giữa bàn, xung quanh là các món chiên kho đủ loại

Lãng Ngưu cắn cắn môi " tiếc ghê, thực chất là muốn dẫn người đi ăn chè băng"

" chè băng?" Trường Tương Tư cùng vị chủ quán thốt lên cùng lúc

Chủ quán lập tức nhanh miệng mà nói " có nha, chỗ ta có chè băng nha"

Lãng Ngưu nhìn dáng vẻ tò mò của Trường Tương Tư, hắn biết người này sẽ thích mà" vậy đợi sao khi ăn xong thì đem lên"

Trường Tương Tư nóng lòng " tại sao không đem bây giờ"

Lãng Ngưu không trực tiếp ăn, hắn đang bận ngồi một bên lấy xương cá, chốc chốc lại đưa dĩa cá trắng tinh tươm qua phía y, hắn nói " Ăn bây giờ sẽ không ngon, dùng sao bữa ăn mới ngon"

Trường Tương Tư nhận lấy dĩa cá " khi nãy đệ nói gì với lũ nhóc làm chúng chạy không kịp xách dép vậy?"

" tất nhiên là đem huynh ra dọa bọn chúng", Thấy Trường Tương Tư muốn mắng, nhưng trong miệng còn đồ ăn nên đang nhai nhanh, Lãng Ngưu đưa qua món gỏi cá về phía y, vội chặn miệng trước " yên tâm, ta không nói huynh là người xấu đâu"

" nhưng rỏ là bọn chúng sợ như vậy" Trường Tương Tư gấp gỏi cá cho vào miệng, cảm thấy gỏi vừa giòn, nước chấm vừa ngon, nhai trúng hạ đậu lại cực ngon, vô cùng hợp miệng, lại gấp thêm một đũa

" tất nhiên sợ rồi" Lãng Ngưu lại đưa sang dĩa cá sốt " ta nói huynh là mẹ của đệ ấy mà"

" Bảo ta là mẹ trong khi tự nhận mình ca ca" Trường Tương Tư gỏ đũa, chặn đôi đũa đang gấp sang dĩa gỏi của mình " thế này là nói ta rồi, không công bằng"

" Vậy huynh muốn thế nào?" Lãng Ngưu trở đũa muốn gắp một chút, nhưng đôi đũa kia cứ nhất quyết cản " muốn nói ta là cha đệ ấy à, một người mẹ đã dọa chạy, có thêm cha ở đó chắc tụi nó tè hết ra quần mất"

Trường Tương Tư bị đôi đũa kia đảo chủ thành khách, bị nó nhấn xuống, không tài nào trở được, y sinh khí mắng " đệ...tên vô lại này!"

Chủ quán đang ngồi thong dong quạt, vì quán không có người nên sức tập trung đều dồn về phía hai người ngoài lang cang, từ ngồi ăn nhã nhặn, hòa khí nói đùa, đến dành nhau ăn, dĩa đồ ăn bị hai người dùng linh lực dành qua dành lại trên không trung, nó đang không biết nên đi về hướng ai chủ quán sợ hai người cứ đà này sẽ đánh nhau nên hét lên " phu thê có chuyện gì đống cửa phòng nói chuyện, ai lại đánh nhau trên bàn ăn"

Lãng Ngưu cười ngâm, trong lúc Trường Tương Tư không chú ý, lập tức thu dĩa gỏi về hướng mình" ta không vô lại, huynh cũng không nên dành ăn như vậy, người lớn rồi, nhường đệ đệ một chút"

" nha, bây giờ ai mới là người lớn" Trường Tương Tư, nhất quyết không chịu thua, Lãng Ngưu chưa kịp gắp đã kéo dĩa gỏi về mình " ca ca, nhường tiểu muội một chút đi"

" dùng chiêu này với ta" Lãng Ngưu bỗng nhiên thả lực, dĩa gỏi bất ngờ bị hút về phía Trường Tương Tư, y không kịp phản ứng nên bị dọa giật mình. Lúc tưởng như dĩa gỏi ập vào mặt thì nó lại bị Lãng Ngưu hút đi, hắn cầm dĩa gỏi đắt chí ngồi xuống " Trường ca, là ai vô lại đây?"

Trường Tương Tư bị thua có chút không phục, nhưng đánh nhau một trận cảm thấy vô cùng thư thái, gập đũa xuống bàn, ngồi xuống mắng " con tiểu hồ li này, được lắm"

Lãng Ngưu vừa ăn vừa khoái chí cười hắc hắc, hắn ăn xong một đũa lại trả dĩa gỏi về chỗ cũ " được Trường ca nhường, mùi vị đúng là khác hẳn"

Trường Tương Tư bị hắn đá xéo, lườm hắn một cái, lại không nhịn được mà bật cười. Cảm thấy hai người một người gần ba mươi, một người hơn ba mươi, vậy mà lại vì một dĩa gỏi lại dành nhau trên bàn ăn đến tóe lửa như vậy.

Thấy Trường Tương Tư cười vui như vậy, khóe miệng hắn cũng treo lên theo.

Cười xong một trận lại cảm thấy lượng thức ăn vừa ăn đã bị tiêu hóa hết, người ngồi lại ngay ngắn vén khăn lau đi khóe mắt ứ nước, cảm thấy thật lâu bản thân chưa được vui vẻ như

Bình Luận (0)
Comment