Mẹ từng nói ta là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Hoắc gia có thế lực rất lớn, cuộc sống xa hoa của ta chẳng khác công chúa là bao. Triều cương bất ổn, cha ta nắm mọi quyền hành, là cánh tay đắc lực trợ giúp cho tân đế.
Gia thế, dung mạo, tài hoa, tất cả ta đều có nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Bởi vì người đàn ông mà ta yêu lại không yêu ta.
Tiêu Phồn là người trong lòng của ta, tướng mạo xuất chúng, vóc người vạm vỡ, giọng nói dịu dàng, tư duy có tầm nhìn xa trông rộng. Hết thảy những điều đó đã tạo ra một sức hút vây hãm lấy ta, đắm chìm không lối thoát.
Hắn là ngôi sao sáng trong thời thế loạn lạc, là chủ nhân của non sông tươi đẹp này, là người đặt nền móng cho vương triều Đại Tề và cũng sẽ là cha của các con ta sau này!
Đế vương tiền triều hung tàn, vô đạo khiến cho dân chúng lầm than, các cuộc khởi nghĩa dấy lên khắp nơi. Sau chín năm tranh đấu ròng rã, cuối cùng Tiêu Phồn cũng đã dẹp yên loạn đảng, bình định lực lượng các phương, lập nên triều đại mới.
Trong đó không thể thiếu công lao của cha ta - Hoắc Diễn.
Hoắc gia trải qua trăm năm thăng trầm vẫn luôn là sĩ tộc đứng đầu các triều đại. Trước đây cũng có các sĩ tộc được liệt vào danh môn vọng tộc nhưng lại suy tàn bởi chiến tranh hoặc rơi vào tranh đảng, chỉ còn Hoắc gia trụ được đến tận bây giờ, một sự tồn tại kiêu hãnh.
Năm ấy Tiêu Phồn đến thăm Hoắc gia, giây phút gặp gỡ chóng vánh tại hành lang hắn đã nở nụ cười ấm áp, khen một tiếng "Tiểu thư xinh đẹp".
Chỉ một nụ cười đã khiến lòng ta điên đảo, chỉ một nụ cười đã khiến ta si mê. Ta tìm hắn trong biển người trăm ngàn lần, không ngờ bỗng chốc quay đầu lại có thể dễ dàng gặp gỡ đến vậy. Xung quanh có rất nhiều nam nhi sĩ tộc nhưng ta không quan tâm, chỉ một mực hướng về hắn. Thế mà cha ta lại nói: "Hắn đã có thê tử, không thích hợp".
Ta không phục!
Đường đường là thiên chi kiêu nữ, dòng máu trong người ta không chỉ kế thừa trí tuệ của nhà nội mà còn là dã tâm bất khuất của nhà ngoại.
Mẹ ta ngấm ngầm xúi giục quần thần trong triều ép Hoàng Thượng lập tân hậu với lý do nguyên phối xuất thân thấp hèn, vô đức vô tài. Tất nhiên người thích hợp với vị trí đó chỉ có thể là ta.
Tiêu Phồn rất bình tĩnh, khi thượng triều liền ra lệnh phải tìm được thanh kiếm mà mình sở hữu thuở ban sơ.
Cha hiểu được ý tứ của hắn, cố kiếm còn như thế huống chi là cố nhân?
Chuyện lập tân hậu cũng vì đó mà trôi vào quên lãng... không lâu sau Nhan Chỉ được phong hậu, còn ta lại trở thành quý phi của Tiêu Phồn.
Có lẽ sau khi ta bước chân vào cánh cửa cung điện nguy nga đó thì số mệnh cũng đã được an bài.
Tài sắc vẹn toàn, dòng dõi cao quý nhưng ta cũng chỉ có thể làm quý phi, lại còn phải cúi đầu trước Nhan Chỉ xuất thân bần hàn. Ngôi vị hoàng hậu kia là do Tiêu Phồn giành lại cho ả, nếu không phải vì ta một lòng một dạ với hắn thì ta đã dựa vào thế lực Hoắc gia mà đoạt lấy hậu vị, hà tất phải nhập cung làm phi?
Ta muốn có được Tiêu Phồn, cũng muốn chiếm được hậu vị. Trong cuộc chiến này, cho dù ả và Tiêu Phồn có tình xưa nghĩa cũ cũng không quan trọng, ta đã có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn vững chắc. Ta sẽ không thua, nhất định ta sẽ thắng.
***
1.
Gia nhân đưa đến một chiếc váy hoa đỏ thẫm bằng lụa, chiếc váy này được thêu dệt từ những sợi vàng chỉ bạc trông rất đẹp mắt, phù hợp với áo choàng vàng tơ của ta. Trang phục này mặc đi du xuân thì không còn gì bằng.
Hôm nay Chiêu An quận chúa mượn đất trong cung thiết đãi tiệc rượu tại Nguyệt Đài, tất cả mệnh phụ trong triều, phi tần hậu cung đều nhận được thiếp mời.
Tổ phụ của Tiêu Phồn chỉ là con vợ lẽ ở Tiêu Gia, sớm đã sống trong phủ riêng. Hiện giờ thời thế thay đổi, Tiêu Phồn đăng cơ khiến cho dòng chính Tiêu gia có chút gượng gạo. Chiêu An quận chúa là đích nữ Tiêu gia, Tiêu Phồn phải gọi nàng là đường tỷ.
Tuy cùng huyết thống nhưng mối quan hệ lại không mấy thân thiết nên chỉ phong cho nàng làm quận chúa.
Chiêu An là một người rất biết cách đối nhân xử thế, thường xuyên tổ chức tiệc tùng vui chơi. Trong lòng mọi người đều biết rõ, nàng lấy thân phận của mình để tạo ra sân chơi cho các phu nhân, tiểu thư thế gia gặp gỡ xã giao là rất hợp lý.
Ta nghiêng đầu dựa lưng vào kiệu, từng lớp màn che màu trắng khiến cho tầm mắt trở nên mờ ảo. Cung nhân nhanh chóng tản ra hai bên đường mà quỳ xuống hành lễ, đợi kiệu của ta đi qua mới dám đứng dậy.
Đây hiển nhiên là đãi ngộ mà ta được hưởng, cũng là ân sủng mà Tiêu Phồn đã dành cho ta. Mặc dù chỉ được phong quý phi nhưng tất cả đồ dùng đều chiếu theo chức vị của hoàng quý phi, có thể nói là sánh ngang phó hậu.
Vừa định nhắm mắt lại thì cỗ kiệu lắc lư thật mạnh rồi hạ xuống: "Có chuyện gì?".
Thị vệ Tiểu Hoàng Môn vội đáp: "Bẩm nương nương, phía trước là hoàng hậu nên mới ngừng kiệu".
Ta vươn tay khều màn che, quả nhiên phụng liễn của nàng đang ở phía trước. Sắc đỏ của phượng hoàng thật chói mắt, ta kéo rèm xuống: "Đưa bổn cung đến đó đi".
Tiểu Hoàng Môn dường như do dự, "Còn không mau lên? Nếu trễ giờ thì cẩn thận cái đầu của các ngươi!".
Dứt lời kiệu lập tức được khiêng lên, ta đã nói đến nước đó bọn họ cũng không dám chậm trễ, trong thoáng chốc phụng liễn của Nhan Chỉ đã ở ngay trước mắt.
"Nương nương?". Ta vén một góc màn che, cười nói một cách thản nhiên: "Tỷ tỷ đợi ta...".
"Là quý phi muội muội sao?". Âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng này không phải Nhan Chỉ thì là ai?
"Tỷ tỷ, là ta đây. Xin tỷ tỷ dừng bước".
Nhan Chỉ xốc màn che, cười nói: "Muội muội?".
Tiểu Hoàng Môn đỡ ta hành lễ: "Tỷ tỷ cai quản lục cung nên dạy dỗ thuộc hạ cho thật tốt. Mấy kẻ điên này làm ta nhức đầu c h ế t đi được".
"Tỷ tỷ nếu không ngại có thể cho muội ngồi chung kiệu được không? Từ đây đến Nguyệt Đài còn rất xa, ta sợ đau chân". Ta khẽ nâng làn váy đung đưa làm lộ ra chiếc giày thêu đính một viên chân trâu sáng rực rỡ.
"Quý phi nương nương, người làm vậy không hợp quy củ", đại cung nữ bên cạnh Nhan Chỉ lên tiếng trách móc "Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao có thể ngồi cùng kiệu với người khác?".
Ta miễn cưỡng giương mắt nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, môi cong nhẹ.
"Không được vô lễ". Nhan Chỉ quát lớn. "Nếu muội muội muốn đi cùng thì mau lên đây".
"Vậy đa tạ tỷ tỷ".
Hai chúng ta ngồi chung phụng liễn thu hút được rất nhiều ánh mắt, ắt hẳn bọn họ có thể so sánh ra được người nào tốt hơn. Đây mới chính là mục đích thật sự của ta. Hoàng hậu xuất thân bần hàn, bản chất nhút nhát nên cũng không nói nhiều, dù nàng có mặc phượng bào cũng không toát lên được khí chất vốn có của chủ nhân lục cung, nét mặt khắc khổ, y phục qua loa.
Trong cả bữa tiệc, hoàng hậu tuy là chủ nhưng trò chuyện lại câu nệ không khác gì khách nhân. Thân phận của các phu nhân, tiểu thư ở đây e là không hợp với nàng, chứ đừng nói đến đoán được sở thích của bọn họ. Chiêu An quận chúa mấy lần bắt chuyện mà nàng cũng không tiếp lời được, cứ sợ hãi rụt rè khiến ta phải xấu hổ thay.
Hiện giờ Tiêu Phồn không còn là thiếu niên áo vải như xưa nữa. Nàng thân là hoàng hậu nên mỗi cử chỉ hành động đều phải chuẩn mực, uy nghiêm, nên học hỏi nhiều hơn nữa, như này trông thật nông cạn quá.
2.
Trường Tín Cung đèn đuốc sáng rực thâu đêm.
Nữ nhân kia sợ bóng tối.
Nếu ban đêm hắn không đến hậu cung, nến sẽ được thắp đầy trong điện, sáng như ban ngày, vậy thì nàng sẽ không sợ nữa.
Cung của ta cũng vậy.
Ta không sợ bóng tối nhưng mỗi đêm Tiêu Phồn không đến, nến trong cung cháy đến sáng, sáp ở chân nến ngày càng dày hơn rồi trở nên khô cứng.
Thiên hạ vừa định, công vụ bận rộn nên Tiêu Phồn hiếm khi đặt chân vào hậu cung, nếu có thì cũng chỉ đến Trường Tín Cung mà thôi.
Có những đêm Trường Tín Cung không cần thắp nến nhưng nơi này của ta lại sáng đến lóa mắt.
Mùi của trầm hương khiến ta buồn ngủ, dù cho huân hương có thơm đến đâu mà hắn không ở đây thì có nghĩa lý gì chứ?
Ta uể oải nghiêng người rồi nhắm mắt lại, mảnh lụa mỏng theo bờ vai rủ xuống giường làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, đột nhiên trên vai cảm thấy ấm áp.
"Ai?".
Người mà ta ngày nhớ đêm mong đang xuất hiện ngay trước mắt, khuôn mặt ta vờ giận dữ mà oán trách: "Hoàng thượng!".
Ta ngã vào vòng tay rắn chắc của Tiêu Phồn, cười duyên chọc chọc eo hắn, "Sao hoàng thượng lại đến đây? Hôm nay là ngày mười lăm đó!".
Ngày rằm tháng giêng, đế hậu đồng tẩm.
Tiêu Phồn khẽ cười, ngũ quan sáng quắc tựa lưỡi lê. Gương mặt này làm ta ngây ngẩn, vô thức đưa tay vuốt v e tóc mai bên thái dương hắn. Giọng nói trầm vang lên mới khiến ta bừng tỉnh: "Hôm nay nàng ngồi chung kiệu với hoàng hậu đến yến hội sao?".
Ta vòng tay qua cổ hắn, nói cho hắn nghe cái cớ mà ta đã viện ra lúc ấy, dáng vẻ nhõng nhẽo như bao sủng phi trên thế gian này. Nhưng ta lại không giống bọn họ, thứ họ ỷ vào là sự sủng ái của hoàng thượng còn ta lại dựa vào vinh quang gia tộc. Tình yêu của quân vương có thể không chân thành nhưng thế lực của nhà mẹ đẻ lại có thể áp chế tất cả.
Tiêu Phồn vẫn cười, hắn nhanh chóng ôm ta lên giường: "Nâng kiệu còn làm không xong thì giữ lại làm gì? Mau đưa xuống đánh c h ế t hết đi".
"Bây giờ người mới đến, thiếp đợi lâu lắm rồi đó".
Dứt lời, đai lưng của ta bị tháo ra, trong ánh mắt hắn chỉ toàn là d*c vọng chiếm hữu.
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu…
Hôm sau, Tiêu Phồn truyền chỉ khắp lục cung lập ta làm hoàng quý phi.
Mặc lễ phục hoàng quý phi bước lên thềm ngọc cao kia, bên tai là tiếng ca tụng chúc phúc của quan viên, dưới gối có biết bao quan lại mệnh phụ đang quỳ... Lúc này ta mới hiểu ra một điều…
Hoàng quý phi thì sao? Trăm năm sau, đế hậu đồng lăng, ta chỉ có thể ở lăng phụ mà thôi.
Thật sự không cam lòng! Nếu có thể cho ta chức vị hoàng quý phi tại sao không thể lập ta làm hậu? Nếu có thể cho ta vinh sủng ngất trời tại sao lại không thể cho ta một tấm chân tình? Tâm can của ta dường như đang điên cuồng thét gào, phải tranh, ta nhất định phải tranh với Nhan Chỉ đến cùng.
Không chỉ tranh giành tình yêu của Tiêu Phồn mà ta còn đang đánh cược với chính mình. Ta - Hoắc Miễu cược rằng Tiêu Phồn cũng đã động tâm!
Không lẽ một thoáng kinh hồng tại hành lang kia lại không làm hắn xao xuyến hay sao? Ta không tin!
Từ trước đến nay ta vẫn luôn kiêu ngạo mà nghĩ rằng nếu Tiêu Phồn không đến thì ta cũng tuyệt đối không chủ động tìm hắn. Ta không muốn dùng những mánh khóe tầm thường của nữ nhân hậu cung, nào là nấu canh, thêu túi hương,... Tất cả những việc làm này thật nực cười.
Ta luôn duy trì dáng vẻ kiêu hãnh và tôn quý phù hợp với thân phận của mình, tựa như tuyết trắng trên núi cao, có thể đón nhận ánh nắng ấm áp của mặt trời nhưng tuyệt không hòa tan thành dòng nước chảy xuống chân núi.
Ấy thế mà sau lễ sắc phong hoàng quý phi, ta đã thay đổi rồi…
Dược thiện bổ khí dưỡng sinh được trù phòng trong cung dùng lửa nhỏ để hầm suốt mấy canh giờ, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đa dạng, được chọn lọc theo mùa, Tiêu Phồn mới ăn một muỗng đã khen ngon. Chưa dừng lại ở đó, ta cố tình mặc cung sam thật mỏng, thật rực rỡ, vấn kiểu tóc mà Tiêu Phồn từng khen ngợi, còn đòi hắn kẻ mày và điểm hoa điền lên trán cho ta.
Thậm chí ta bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn để độc chiếm ân sủng, ngay cả ngày mười lăm ta cũng dám náo loạn tranh đoạt Tiêu Phồn về cung mình.
Ta gióng trống khua chiêng như vậy khiến cho ngày tháng thắp nến của Trường Tín Cung càng dài thêm. Nữ nhân là sinh vật nhạy cảm và đáng sợ nhất trên thế gian này, có thể cảm nhận được lòng đố kị của tình địch. Ắt hẳn hoàng hậu nương nương cũng đã nhận ra được lời thách thức của ta rồi.
3.
Ta đoán hoàng hậu sẽ bắt đầu phản kích nhưng không ngờ nàng lại dùng cách thức như vậy.
Hoàng hậu mang thai khiến Tiêu Phồn vui mừng khôn xiết, bao nhiêu phần thưởng đều đổ về Trường Tín Cung, ngay cả Đậu Khấu hương khó tìm cũng ban cho nàng. Nếu mọi việc thuận lợi, đứa trẻ đó sẽ là con đầu lòng của Tiêu Phồn.
Mẹ ta tiến cung, bà ấy muốn động thủ loại trừ cái thai kia nhưng bị ta phản đối. Ta luôn ở bên cạnh Tiêu Phồn nên biết hắn rất xem trọng đứa con này. Ngày hôm đó đại cung nữ của hoàng hậu chạy đến báo tin, Tiêu Phồn vui đến độ nói không nên lời, ánh mắt hắn rất đỗi hân hoan làm cho lòng ta chua xót.
Tiêu Phồn muốn có đứa con này, Tiêu phồn thật sự rất yêu nó.
Mà ta lại rất yêu Tiêu Phồn…
Mẹ không khách khí mà ấn ngón tay lên trán ta, mắng: "Hồ đồ! Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái n g u x u ẩ n như con chứ? Biết tin con được sách phong hoàng quý phi cha mẹ còn đang khen con có tiến bộ, xem ra hôm nay cũng chỉ là đồ ăn hại!".
"Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu, đây là chuyện ai cũng hiểu. Nếu cô ta sinh con trai chắc chắn nó sẽ là thái tử, lúc đó con làm sao sống yên ổn hả?".
Ta cắn môi quay đầu: "Tóm lại không được, nàng phải sinh đứa trẻ này. Hiện giờ Tiêu Phồn cũng hay đến đây, con cũng có thể hạ sinh long tử cho người. Mẹ à, sao mẹ không tin tưởng con gái một chút nào vậy?".
Biểu cảm trên gương mặt mẹ dần lạnh đi, bà tránh né ánh mắt của ta.
"Mẹ, chuyện này con không đồng ý. Mẹ đừng động thủ sau lưng con, nếu không con sẽ mách cha!".
"Bỏ đi, con đã không quan tâm thì mẹ cũng không thể làm gì được. Chỉ cần Hoắc gia còn tồn tại, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ con bình an vô sự".
Ta bước đến nắm lấy tay mẹ, cười nũng nịu: "Con biết mẹ thương con mà, hôm nay con gái muốn ăn bánh trôi do chính tay mẹ làm cơ!".
"Dù sao bây giờ con cũng là hoàng quý phi rồi, hoàng hậu có thai con phải chọn chút lễ vật đến tặng, chớ nên thất lễ".
Ta gật đầu với mẹ, đứa con của Nhan Chỉ ta đã không muốn động đến tất nhiên sẽ không keo kiệt những vật ngoại thân đó.
Không động thủ không phải là nhân từ, chỉ là ta không muốn thấy Tiêu Phồn đau khổ mà thôi.
Sau khi mẹ rời đi, ta dẫn theo cung nhân đến Trường Tín Cung. Vì muốn thể hiện phong thái của hoàng hậu, Nhan Chỉ chủ trương tiết kiệm nghiêm khắc, làm gương cho hậu cung noi theo. Nhưng cái gì cố quá cũng không tốt, nội điện trống trơn, không có đồ đạc gì như một cái động tuyết cổ lỗ sĩ.
Dường như hương Đậu Khấu kia quá nồng, ta mới vào điện một lúc mà quần áo đã bị ám đầy mùi.
Nàng chỉ mới mang thai hai tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ. Ta cứ nhìn chằm chằm vào bụng nàng một cách thích thú, con của Tiêu Phồn đang ở trong đó. Không hiểu sao ta chợt có ý niệm muốn mổ bụng nàng ra để xem hình dáng của thai nhi hai tháng tuổi trông thế nào. Có vẻ ánh mắt của ta quá đáng sợ khiến Nhan Chỉ kinh hãi lùi về phía sau.
Sao lại nhát gan vậy nhỉ?
Ngày ấy Tiêu Phồn khởi binh, Nhan Chỉ ở hậu phương mai danh ẩn tích. Nếu là ta chắc chắn sẽ cùng hắn xuất chinh. Tuy không thể xông pha g i ế t địch nhưng sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn hằng ngày, không làm hắn vướng bận.
"Hoàng hậu còn dư nhiều Đậu Khấu hương không?".
Nhan Chỉ sửng sốt nhìn về phía đại cung nữ. Người này ta nhớ rõ, đó là cung nữ lớn tiếng trách móc khi ta muốn ngồi chung kiệu với nàng, trông có vẻ trung thành nên được Nhan Chỉ tín nhiệm.
"Hoàng hậu nương nương, ngày nào cung chúng ta cũng đốt nên chỉ còn lại một ít".
Ta nhướng mày, vế đầu rõ ràng là cố ý khoe khoang, vế sau là để ngăn cản ta xin xỏ đây mà.
"Không sao", ta nâng tay ngắm nhìn bộ móng mới sơn, thuận miệng nói: "Đậu Khấu hương kia tuy đắt giá nhưng cũng không phải đồ tốt, chỉ là hương pha trộn mà thôi".
"Trong đó còn có cả... xạ hương... nên mùi mới nồng như vậy. Người đang có thai không thích hợp dùng hương này, vẫn nên nói hoàng thượng phân phát cho các phi tần lục cung thì hơn, ta cũng không cần".
Mặt Nhan Chỉ trắng bệch, nàng ôm lấy bụng trong kinh hãi.
"Đồ tốt không phải ai cũng dùng được đâu". Ta nhìn gương mặt hoảng loạn của Nhan Chỉ mà mỉm cười.
______________________
CHÚ THÍCH:
。 "Sĩ tộc": Dòng dõi học hành làm quan. Thời Nam Bắc Triều Trung Quốc trọng quan quyền, các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân, gọi là “sĩ tộc”.
。 "Thiên chi kiêu nữ": chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.
。 "Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu" được trích trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị. Các nàng đọc thơ sẽ hiểu... https://www.thivien.net/.../poem-NNj51-ebZyApj8ndjN6_VQ
。 "Phụng liễn": là kiệu của hoàng hậu.