Hồng Tụ Chiêu

Chương 2

4.

Tiêu Phồn chủ động đến cung của ta nhiều hơn.

Bụng của Nhan Chỉ cũng dần to lên, nàng gác lại mọi công việc, đóng cửa dưỡng thai. Mỗi ngày đều uống thuốc an thai, lại còn ăn các loại nhân sâm, sừng hươu... cứ ăn rồi nằm như thế khiến cho thân hình vốn mảnh khảnh của nàng trở nên nặng nề. Nhìn thôi đã thấy sợ.

Hoàng hậu mang long thai, tất nhiên quyền quản lý hậu cung do ta nắm giữ.

Việc đầu tiên chính là bãi bỏ chính sách tiết kiệm của Nhan Chỉ, cho phép hậu cung chi tiêu bình thường, mỗi người được hẳn hai bộ y phục mùa đông. Hiện giờ giang sơn yên ổn, Tiêu Phồn cũng nên được nghỉ ngơi. Thân là người đứng đầu thiên hạ lại quá hà khắc với bản thân, vậy thì ngai vị hoàng đế kia còn có ý nghĩa gì nữa?

Những lúc Tiêu Phồn rảnh rỗi, ta cùng hắn chơi trò ném thẻ vào bình rượu. Từ nhỏ đã chơi trò này nên chơi mười lần thì ta có thể thắng được chín lần, Tiêu Phồn không phục cũng phải phục. Thậm chí ta không quản thời tiết lạnh lẽo để đi săn hươu cùng hắn, thịt hươu săn được sẽ chia cho phi tần các cung, riêng sừng hươu thì Tiêu Phồn sẽ tặng cho ta.

Trong thời gian Nhan Chỉ mang thai, ta- hoàng quý phi đã trở thành sủng phi bậc nhất của lục cung.

Vào một đêm mưa nọ, Nhan Chỉ đến ngày sinh nở…

Tất cả nhân tài có chuyên môn về phụ khoa trong thái y viện đều đứng bên ngoài đợi lệnh, bà mụ nổi tiếng nhất kinh thành cũng đến hộ sinh cho Nhan Chỉ, ngay cả Tiêu Phồn cũng đứng ngồi không yên ở phòng bên cạnh.

Ta không đến đó.

"Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng, hồng chúc hôn la trướng. Tráng niên thính vũ khách chu trung, giang khoát vân đê, đoạn nhạn khiếu tây phong".

Dịch nghĩa:

“Nghe mưa tuổi trẻ lầu ca thượng

Đuốc đỏ mờ la trướng

Nghe mưa tuổi tráng khách thuyền rong

Sông rộng mây rà

Tiếng nhạn vẳng tây phong”.

Nguồn: Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996

Trích “Ngu mỹ nhân kỳ 1 - Thính vũ” - Tưởng Tiệp

Giờ đây màn trướng đỏ rực, bên ngoài là cuồng phong bão táp, trong lòng không nén khỏi bi thương. Có lẽ sự ra đời của đứa trẻ này sẽ xoay chuyển ván cờ của ta và Nhan Chỉ.

Cuối cùng ta cũng phải để tâm đến đứa trẻ này…

Ta không muốn giống các phi tần khác cứ đứng trông ngóng ở Trường Tín Cung, đợi hoàng hậu sinh xong lại a dua nịnh hót trước mặt Tiêu Phồn. Ta không làm được... Không thể nhìn Tiêu Phồn thể hiện tình yêu với nữ nhân khác ngay trước mắt.

Trời dần ngớt mưa, cả cung thành vang vọng hồi chuông báo tang!

Nhan Chỉ c h ế t rồi…

Nàng sinh ra một tiểu hoàng tử, Tiêu Phồn đặt cho nó một chữ Giác (珏).

Ngay khi mẹ ta cảm thấy nhẹ nhõm, không hiểu sao tim ta lại đau đến lạ.

Nhan Chỉ là thê tử tào khang của Tiêu Phồn, hai người họ là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau trải qua thời kì gian khổ, nay nàng lại vì sinh con cho hắn mà qua đời. Chỉ những điều đó thôi đã khiến Nhan Chỉ trở thành ngọn núi cao mà ta không thể nào với tới, ngọn núi đó cứ sừng sững như thế, chắn ngang giữa ta và Tiêu Phồn.

Đã ba ngày trôi qua, Tiêu Phồn tự nhốt mình trong Trường Tín Cung, không ăn không uống gì cả. Ta mặc thanh y vải bố, đầu cài trâm trúc mà đẩy cửa bước vào, tiến đến giang tay ôm lấy hắn vào lòng. Lúc này đây Tiêu Phồn tựa như một dã thú giận dữ tột cùng…

Cái c h ế t của Nhan Chỉ là việc ngoài ý muốn. Ta ngăn cản mẹ ra tay nhưng lại không ngờ thiên ý trêu ngươi đến vậy.

Nhan Chỉ c h ế t đồng nghĩa với tất cả những ký ức đẹp đẽ nhất vĩnh viễn đọng lại trong lòng Tiêu Phồn. Ta không thể ngăn cản nỗi nhớ nhung của Tiêu Phồn dành cho nàng nhưng ta nhất định phải để hắn biết rằng ngoài Nhan Chỉ ra thì vẫn còn một người sẵn sàng hy sinh vì hắn. Người đó chính là ta, ta nguyện c h ế t vì hắn.

Trong màu trắng tang thương của Trường Tín Cung, ta giãi bày hết thảy mọi hỉ nộ ái ố, tình yêu, oán hận, sự không cam lòng và cả tâm cơ thủ đoạn của mình.

"Mãn mục sơn hà không niệm viễn, hà bất liên thủ nhãn tiền nhân?".

Dịch nghĩa bởi Nguyễn Đỗ Phú:

“Nhìn ngắm non sông ngút mắt trong cõi mênh mông

Chi bằng kết tình thân với người trước mặt”.

Trích “Hoán khê sa” - Án Thù

Tiêu Phồn chấn động, ánh mắt rưng rưng nhìn ta.

Đúng. Ta đang lợi dụng Nhan Chỉ, nếu nàng mà biết chắc hẳn rất căm hận ta.

Ta đang đứng ở nơi Nhan Chỉ từng sống, lợi dụng sự áy náy của phu quân đối với nàng để hắn cảm thấy thương tiếc ta. Cuộc sống trong cung cấm chỉ toàn dối lừa mà thôi, có lẽ Nhan Chỉ ra đi như thế cũng tốt, còn hơn là tranh đấu cùng ta, nhìn ta từng chút từng chút mài mòn tình yêu của Tiêu Phồn dành cho nàng.

Nhưng ta tuyệt đối không cảm thấy hổ thẹn bởi lẽ cái c h ế t của nàng không liên quan đến ta…

5.

Khi Giác nhi lên ba, ta trở thành hoàng hậu Đại Tề.

Ngày đó ta và Tiêu Phồn cùng nhau bước lên tường thành, ở dưới quần thần tung hô vạn tuế, xa xa vạn dân quỳ bái.

Dưới lớp phục trang lộng lẫy kia là trái tim chứa đầy khát vọng, cuối cùng ta đã có thể sánh vai cùng với Tiêu Phồn, sinh đồng khâm tử đồng huyệt (sống cùng chăn, c h ế t cùng huyệt). Khí phách thuở thiếu thời đến cùng cũng phải bình lặng.

Ta ở bên cạnh bầu bạn với Tiêu Phồn, nếu không nhắc đến Nhan Chỉ thì hình bóng của nàng cũng dần mờ nhạt rồi rơi vào quên lãng, đến ngay cả Giác nhi bé nhỏ cũng một mực gọi ta là mẫu hậu.

Ta xem thằng bé như con ruột cũng buông bỏ sự tiếc nuối về việc bản thân không thể mang thai. Một ngày nọ Giác nhi đến gặp ta, lúc này nó đã hiểu chuyện nên ít đến thăm ta hơn trước. Ta giang rộng vòng tay chờ đợi thằng bé nhào vào lòng như mọi khi nhưng nó lại hung dữ đẩy ta, hộp phấn vừa điều chế xong cũng bị hất đổ.

Tay thằng bé dính đầy màu đỏ cứ thế chĩa thẳng vào mặt ta: "Bà là người xấu. Bà là người hại c h ế t mẹ ruột của ta có phải không?". Ta vừa nhìn đã hiểu, trong mắt đứa trẻ này chỉ toàn là hận thù, phấn vương vãi khắp mặt đất đỏ như máu trông thật đau lòng.

Ta chưa bao giờ giấu giếm về thân phận của nó, sáu năm nay cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với thằng bé. Khi nó ham chơi, là ta dốc lòng dạy bảo, khi nó bị bệnh cũng là ta ở bên săn sóc, cả Hoắc gia đều nghe căn dặn, xem thằng bé như con ruột của ta. Sự việc ngày hôm nay khiến ta vô cùng thất vọng và đau lòng.

Ta bóp cằm nó: "Nói, ai dạy con những lời này?". Thằng bé im lặng, trừng mắt nhìn ta một cách ác độc. Lúc này ta giật mình ngộ ra một điều... gương mặt nhỏ nhắn mà ta hay khen ngợi giống Tiêu Phồn nay lại phảng phất dáng vẻ của Nhan Chỉ.

"Không nói phải không? Ta thật sự muốn nhìn xem là kẻ nào dám ăn nói bậy bạ trước mặt thái tử? Lôi ra đ á n h c h ế t cho xong việc".

Bỗng nhiên Tiêu Giác bắt đầu khóc nức nở, sự yếu đuối này làm ta cảm thấy chán ghét. Nếu ta có một đứa con ruột, chắc chắn sẽ không để nó giống Tiêu Giác, tùy tiện khóc lóc trước sự uy hiếp của kẻ mạnh.

Khi cung nhân bên cạnh nói rõ ngọn nguồn, ta rất lấy làm kinh hãi. Ta phải sớm nên nghĩ đến người có thể nói những lời này sau sáu năm chỉ có thể là cung nữ trung thành và tận tâm với Nhan Chỉ.

"Là ngươi, Thải Trà".

Nhan Chỉ qua đời, đại cung nữ năm xưa cũng từ chối quyền xuất cung do Tiêu Phồn ban cho, bằng lòng ở lại Hoán Y Cục làm công việc nặng nhọc.

Tấm lòng rất tốt, chí khí cũng lớn lắm nhưng ta xem thường ngươi!

Thải Trà quỳ gối trước mặt ta, ngày xưa ả đi theo Nhan Chỉ có bao giờ phải quỳ với ta đâu? Ta bắt đầu châm hương, mùi hương mà ả rất quen thuộc và cũng là mùi hương mà Nhan Chỉ yêu thích- Đậu Khấu hương.

"Ngươi đến Hoán Y Cục là vì không muốn quỳ gối trước ta. Đáng tiếc thật, bây giờ cho dù không muốn thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ xuống thôi".

"Ngày xưa khi Nhan Chỉ còn tại thế cũng không thể gây khó dễ cho ta, ta muốn phụng liễn ắt nàng phải nhường. Bây giờ ngươi chỉ là một ả cung nữ nho nhỏ mà lại dám bịa đặt gây chuyện, mê hoặc lòng người!".

Thải Trà đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm độc và hung ác: "Hoắc Miễu, ngươi hại c h ế t nương nương của ta, bây giờ lại dám gọi thẳng tên của người. Đêm nằm mơ không sợ báo ứng hay sao?".

"Ta hại chết cô ta? Thật nực cười! Bà mụ hộ sinh cho Nhan Chỉ do đích thân hoàng thượng lựa chọn, bao nhiêu thái y giỏi trong cung đều chầu chực bên cạnh, đến ngay cả hoàng thượng cũng đến đó giám sát. Nữ nhân mang thai vốn đã nguy hiểm muôn phần, cớ sao ngươi lại hắt bát nước bẩn này lên người ta?".

Ta ngồi xổm xuống rồi túm tóc ả. Nhan Chỉ ơi là Nhan Chỉ, vì sao ngươi c h ế t rồi mà âm hồn bất tán thế này?

"Ta nói lại lần nữa, Nhan Chỉ c h ế t vì sinh nở, không liên quan..."

Thải Trà như một con búp bê vải bị hỏng, ánh mắt căm phẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống ta. Lòng ta trầm xuống, nhiều lời vô ích, ả đã nhận định ta là người hại Nhan Chỉ.

Quả thực sau khi Nhan Chỉ ra đi, mọi lợi ích của nàng đều bị ta chiếm lấy. Ta bắt đầu ngồi lên hậu vị, nuôi nấng đứa con mà nàng liều mạng sinh ra đời...địa vị, sủng ái, con nối dõi, cái gì ta cũng có.

Vào ngày giỗ đầu của Nhan Chỉ, Tiêu Phồn tự nhốt mình trong Trường Tín Cung, sâu trong nội tâm của hắn vẫn chưa thật sự quên đi nữ nhân này.

Dự đoán năm đó đã thành hiện thực, Nhan Chỉ đã thật sự trở thành cái gai đâm sâu vào lòng Tiêu Phồn, tất cả dáng dấp xinh đẹp nhất của nàng khảm sâu vào tâm trí hắn.

Ta thất vọng: "Thôi, nhiều lời vô ích".

"Lôi xuống đánh c h ế t đi".

Thải Trà nằm trên mặt đất, đôi mắt của ả cứ nhìn chòng chọc vào ta, gương mặt ẩn chứa ý cười như đạt được mục đích.

6.

Ta sai người đánh c h ế t Thải Trà đồng thời trấn áp lời đồn trong cung, nhưng dường như tình mẫu tử của ta và Giác nhi vẫn không có cách nào hàn gắn, dần trở nên xa cách.

Dù sao ta cũng đã nuôi nấng thằng bé từng ấy năm, giờ đây chỉ vì một lời đồn mà mẹ con bất hòa khiến ta rất đau lòng. Nhưng ta để ý thái độ của Tiêu Phồn nhiều hơn, tình nghĩa phu thê bấy lâu nay vẫn đủ để hắn tin tưởng ta.

Sự xuất hiện của Thải Trà khiến ta nảy sinh nghi ngờ. Ả cứ khăng khăng cho rằng ta là người hại c h ế t Nhan Chỉ, vì quá tức giận ta mới sai người đánh c h ế t ả nhưng vẫn chưa hỏi ra chứng cứ gì. Vậy tại sao ả lại chắc chắn đến thế?

Trong đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là mẹ đã ra tay? Ngày trước Nhan Chỉ mang thai, bà ấy cũng đã từng có ý định này nhưng ta đã từ chối rồi kia mà! Nếu thật sự là bà ấy thì chẳng khác nào ta đã hại Nhan Chỉ chứ?

Ta mời mẹ vào cung nhưng đến khi nhìn thấy bà ấy ta lại không thể tin nổi. Mẹ của ta là phu nhân thế gia tôn quý nhất vương triều Đại Tề, ấy thế nhưng giờ đây trông bà tiều tụy kinh khủng, tóc mai hai bên thái dương đều đã bạc, không còn dáng vẻ khôn ngoan tài cán của phu nhân Hoắc gia nữa. Giờ phút này mẹ như một phụ nhân tầm thường đến cầu cứu con gái mình.

"Mẹ làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì rồi?". Ta hoảng hốt mà hỏi.

Mẹ xua tay một cách yếu ớt, dường như cả người không còn chút sinh khí nào: "Là nhà ngoại của con".

"Nhà ngoại làm sao?". Tiêu Phồn kiêng kị hậu cung tham chính, vì không muốn hắn nhọc lòng nên ta đã cố ý giảm bớt liên hệ với Hoắc gia, một năm chỉ dám mời đến vài lần.

"Trong nhà lục đục đã lâu, con ở hậu cung không khác gì kẻ đ i ế c người m ù cả".

"Những năm gần đây thủ đoạn của hoàng thượng ngày càng lão luyện, địa vị của Hoắc gia tụt dốc không phanh, kém xa so với lúc khai quốc. Hơn nữa, nhân tài trong triều đông đúc, hắn cũng không cần Hoắc gia giúp chiêu binh mãi mã nữa".

Mẹ nhếch khóe miệng một cách châm chọc: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh (Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt). Ngày trước chúng ta giúp hắn, bây giờ hắn lại qua cầu rút ván".

"Hắn" ở đây tất nhiên là nói Tiêu Phồn.

Ta vội la lên: "Mẹ, dù sao cũng đang ở trong cung, người phải kiêng nể một chút".

Mẹ thờ ơ, một lúc sau mới lên tiếng: "Hôm qua cữu cữu của con bị tống vào ngục, con có biết vì sao không? Thị thiếp trong nhà nhị cữu ỷ vào danh tiếng của đệ ấy mà đánh c h ế t người, sau đó bị Ngự Sử buộc tội. Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ sự tình, cuối cùng lộ ra vài khoản tiền cho vay, kẻ nào kẻ nấy thi nhau viết cáo trạng".

"Chuyện này nhà nào cũng có, sao lại khư khư nhắm vào nhà mình chứ?".

Sắc mặt của mẹ trở nên khó chịu: "Nếu không phải hoàng thượng ở đằng sau bày mưu tính kế thì Ngự Sử sao dám làm càn? Nói trắng ra thì ngôn quan chính là đám c h ó mà hắn nuôi để cắn chúng ta".

Thế gia đại tộc, đồng khí liên chi. Nhà ngoại gặp chuyện, Hoắc gia cũng không thoát khỏi liên lụy.

Hóa ra là vậy... Tiêu Phồn vẫn sủng hạnh ta như trước nhưng thực chất hắn đã bắt đầu đối phó với nhà ta, ra tay với vây cánh của Hoắc gia.

Ta không còn gì để nói với mẹ, tất cả đã đến nước đường cùng rồi... tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Thấy mẹ định đẩy cửa bước ra, ta cắn môi hỏi: "Mẹ khoan đã, hãy nói cho con gái biết cái c h ế t của Nhan Chỉ có liên quan đến mẹ không?".

Một tiếng thở dài thật não nề…

"Mẹ và cha chỉ có một đứa con gái, đã khi nào hai chúng ta làm trái ý con chưa? Mắt của con không nhìn ra được đâu là phải trái nữa rồi. Miễu nhi à, từ nay về sau Hoắc gia có chuyện gì con đừng hỏi đến, cũng đừng mời mẹ vào cung nữa. Mẹ và cha không thể tiếp tục quan tâm con, hãy tự giải quyết mọi chuyện cho thật tốt...".

Mẹ đẩy cửa ra rồi rời đi.

Đằng sau cánh cửa rộng mở kia, ánh tà dương đọng ở phía chân trời khiến khoảng không nhuốm đỏ cả một mảng. Bóng dáng mẹ hòa quyện cùng quầng sáng của hoàng hôn tạo nên một khung cảnh mờ ảo khiến ta có cảm giác ớn lạnh lạ thường.

Ta cứ nhìn mẹ từng chút từng chút biến mất khỏi tầm mắt mà không làm gì được.

Kiếp này ta không thể gặp lại bà ấy thêm một lần nào nữa.

Đó là vĩnh biệt...

______________________

CHÚ THÍCH:

。 "Ngu mỹ nhân kỳ 1 - Thính vũ"- Tưởng Tiệp:

https://www.thivien.net/.../poem-PHzSRRDPrY0gRkDkT6yoWw....

。 "Hoán khê sa"- Án Thù:

https://www.thivien.net/.../poem-SdCh5IC4eF5M4SlbX4r1xA

。 "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh":

https://hoavouu.com/a1531/dieu-tan-cung-tang

。 "Đồng khí liên chi": là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.

。 Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng.

。 Cữu cữu: cậu bên đằng ngoại, em trai của mẹ.
Bình Luận (0)
Comment