Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 115

Tôi từ từ mở mắt, cảm thấy ngực mình đau nhói. Tôi ôm ngực tự hỏi “Sao mình chưa chết nhỉ?” Tôi cứ tưởng mình tiêu đời rồi chứ, không ngờ có thể sống dậy. Tuy nhiên tôi vẫn nhắm chặt mắt giả chết bởi tôi sợ mình tỉnh lại rồi sẽ tiếp tục bị Khải XXOO. Nhưng nơi này yên tĩnh đến kì lạ, lại khang trang sạch sẽ, sáng sủa, không giống như ở trong ngôi nhà gỗ sập sệ đó. Hơn nữa lại có mùi thuốc sát trùng đặc trưng, có lẽ là ở bệnh viện. Tuy nhiên tôi đang rất thắc mắc không biết tại sao mình có thể ở trong bệnh viện vào lúc này. Đúng lúc Kỳ bước vào, vẻ mặt có chút tiều tụy nhưng không mất đi vẻ anh tuấn. Hắn đi đến bên tôi, tôi choàng mở mắt, hắn thấy thế liền hỏi:

-Tỉnh?

- Ừ, em ngủ bao lâu rồi?_Tôi hỏi, hắn đáp- 3 ngày!

- Hả? Sao ngủ lâu dzữ vậy? Nhưng em nhớ vừa bị bọn Khải bắt, sao giờ lại ở đây?_Câu hỏi tôi vừa tung ra đã cho thấy tôi rất ngây thơ phải không? Kỳ quay ra lườm tôi, ánh mắt như muốn giết người.

- Em đúng là đánh chết không chừa, sao có thể tự mình chui đầu vào rọ như thế. May nhờ có Hiếu, không anh cũng không tìm ra em được. Em cũng thật ngu ngốc đấy, biết rõ hắn có ý đồ mà còn…

- Biết rồi, biết rồi. Lần sau em sẽ chú ý mà. Nhưng em còn lựa chọn nào khác đâu chứ, nếu em không đến thì lũ kia sẽ ra sao, em không thể mặc kệ bạn mình được. Với lại lúc đó em…em cũng có ý định tự sát nhưng chỉ là dọa hắn thôi, ai ngờ cái tên ngu đó lại xông tới, giằng co con dao với em một hồi mới khiến dao đâm vào người._Tôi càng kể, ánh mắt hắn càng sắc bén, nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vào bụng.

- Hừ, tại sao em không biết quý trọng bản thân mình như thế. Em làm mình bị thương cho dù không đau nhưng mà anh đau, em hiểu không?

- Em xin lỗi mà! Anh tha thứ cho em đi!_Tôi nài nỉ. Hắn vẫn không nói gì, ánh mắt hằm hằm trông rất đáng sợ. Tôi như cún con xụ mặt xuống, kéo tay áo hắn làm nũng. Rồi không biết làm cách nào để hắn nguôi giận, đành dùng một nụ hôn để hóa giải. Tôi vốn chỉ muốn dùng nụ hôn lướt qua môi thôi nhưng ai ngờ đâu lại bị hắn cưỡng hôn.

Sau khi hắn buông ra, tôi ức chế lườm hắn, lau lau môi, oán hận nói:

- Như vậy đã hết giận chưa?_Rồi tôi đánh trống lảng- À mà Thiên Hiểu cứu em thế nào?

- Abc…xyz…_Kỳ kể lại mọi việc cho tôi nghe.

[Lúc anh đang ở nhà, điên cuồng gọi điện thoại phân phó thuộc hạ đi tìm cô, vô cùng tức giận vì cô dám trốn đi, ngay cả người được anh phái đi theo dõi cũng bị cô cắt dấu. Bỗng nhiên có cuộc điện thoại gọi đến, số máy là một số lạ, lại không thể xác định nơi gọi. Anh nhấc máy, bên đầu dây kia là giọng của Hiếu, hắn gấp gáp nói:

- Anh Kỳ, anh mau đến đường ABC rồi đi sâu vào trong bụi rậm, sẽ có cái lối rẽ vào hai lối đi khác, anh rẽ sang bên phải, tìm được căn nhà gỗ thì vào, chị Nguyệt đang ở đó. Mau đến cứu chị ấy, anh Khải muốn…muốn cưỡng hiếp chị ấy.

- Được, cảm ơn cậu!_Mặc dù trong lòng nổi lên bất an không thôi nhưng anh vẫn khách sáo cảm ơn Hiếu một tiếng. Anh biết cô đi lần này thế nào cũng có chuyện. Tình ý của Khải đối với Nguyệt anh không phải không nhìn thấy, hắn còn ngang nhiên khiêu khích anh khi anh đến cứu Thiên Ánh nữa.

Anh nhanh chóng điện thoại cho Nam dẫn theo mấy anh em tới địa điểm cùng anh. Tới nơi, anh bỗng gặp Huy, hắn cũng đang lén lút một mình ở nơi đó như kẻ ăn trộm. Lúc này thấy kẻ địch, đầu óc anh không suy nghĩ được nhiều, liền lao tới túm cổ áo hắn, gằn giọng hỏi:

- Là mày bắt Nguyệt phải không?_Hắn nghe vậy thì cười khẩy, hất tay anh ra, phủi phủi áo, khinh thường nói- Tưởng bang chủ Thiên Điểu thế nào, thì ra cũng chỉ là kẻ thiếu kiên nhẫn như thế. Lẽ ra anh phải cảm ơn tôi mới đúng, tôi là đang muốn cứu vợ anh, giờ còn muốn lấy oán báo ơn.

- Tại sao?_Anh lạnh lùng hỏi. Từ trước đến nay anh biết vợ anh có giao du với bên Hắc Điểu nhưng quan hệ cũng đâu có tốt tới mức bên họ phải nhúng tay vào chứ. Với lại anh cũng biết không ai chỉ thị Huy cả bởi Thiên hiện đang ở bên nước ngoài, hắn cũng không thể biết tin nhanh thế được.

- Anh không cần biết!!_Huy nhún vai trả lời rồi lên cò, cầm súng tiến đến, anh ngăn lại- Cẩn thận kẻo làm cô ấy bị thương.

- Biết rồi, không cần anh nhắc._Huy buông cái thái độ cọc cằn ra. Vốn dĩ hắn chẳng ưa Kỳ chút nào, hai bang từ trước tới nay luôn đối đầu nhau nên gặp nhau cũng chỉ buông những lời lẽ chọc tức đối phương. Nhờ phúc phần của cô gái nào đó mà hai bang gần gắn kết với nhau, thế nên bây giờ hắn mới phải khổ như vậy.

Huy đến đây cứu Nguyệt là vì hai lí do. Lí do thứ nhất đó là vì bang chủ của hắn một mực si tình, trước khi ra nước ngoài vẫn không quên nhắc nhở dặn dò hắn bảo vệ cô. Lí do thứ hai là vì Bảo Châu nhờ cậy. Lúc vừa nãy khi hắn tưởng cắt đuôi được con nhỏ phiền toái Nguyệt kia rồi, đột nhiên hắn bắt gặp hai kẻ đang đưa hai cô gái nào đó nhìn vô cùng quen thuộc lên xe. Hắn liền tiến tới gần và phát hiện hai người đó chẳng ai ngoài Thanh Trúc và Bảo Châu. Vì thế hắn liền động thủ, đánh ngất hai tên đó cứu họ ra. Lúc Bảo Châu tỉnh dậy, liên tục thét gào đòi đi cứu Như Nguyệt. Hắn cũng hết cách với cô nàng đó, một cô gái yếu ớt như vậy mà cứ thích liều mình. Vì không muốn để Bảo Châu gặp nguy hiểm nên hắn đã đồng ý thay cô đi cứu Nguyệt.

Lúc Kỳ cùng Huy xông vào. Trong phòng vắng tanh không một bóng người, cả hai chia nhau đi tìm và may mắn thay tìm được cô trong một căn phòng với một bộ dạng hết sức đáng sợ: quần áo te tua, rách tả tơi thảm hại; tay vẫn bị trói bằng một cái thắt lưng, trên người đầy những vết đỏ đỏ hồng hồng mà Kỳ chẳng lạ chút nào; má vẫn in nguyên năm nốt ngón tay đỏ chót; đặc biệt bên vai trái, con dao vẫn găm vào người cô, máu túa ra như suối, vẫn còn chưa khô hẳn. Nhìn cảnh tượng này khiến anh vô cùng đau lòng, nắm đấm mạnh mẽ nện xuống sàn, anh cởi áo khoác ngoài khoác vào người cho cô rồi nhanh chóng cùng Huy đưa cô tới bệnh viện.

Anh rời đi mặc kệ người nào đó còn chưa được giải thoát. Sau khi Kỳ đi, Huy cũng tìm thấy Tuấn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà, trên người vô cùng nhiều những thương tích. Trên mặt cậu còn nguyên vết bầm tím, cả người không còn sức lực, hơi thở yếu ớt, có lẽ do bị hành hạ quá nhiều mà ngất xỉu, cậu ta lúc đó vẫn còn đang nằm trong cũi sắt. Sau khi đưa Nguyệt đến bệnh viện, Kỳ liền huy động hết lực lượng lục soát khu vực xung quanh tìm kiếm tung tích của bọn Khải, còn mình thì ở lại với Nguyệt. Các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu, băng bỏ vết thương cho cô nhưng không biết tại sao cô ngủ ba ngày ba đêm mới tỉnh lại được.

Ngay sau chiều hôm xảy ra sự việc đó, đàn em của anh báo bọn Khải đã bị cảnh sát tóm gọn do được một người trình báo. Anh thở dài một hơi, biết chắc đó là Thiên Hiếu, người em họ này của anh luôn rất hiền lành và thật thà, đáng tiếc lại bị lợi dụng một cách tội nghiệp. Cả tuổi thơ của Hiếu bị bọn họ vấy bẩn tâm hồn với ý nghĩ tranh đấu quyền lực, cậu chưa từng vì mình mà làm bất cứ điều gì bao giờ. Cũng như bây giờ, vì nghĩ cho mọi người, cậu chấp nhận bắt chung với bọn họ để giảm nhẹ tội lỗi. Con người đôi lúc cũng cần trả giá, mong sao lần này Hiếu sẽ không bị pháp luật trừng trị quá nặng.]

Tôi nghe Kỳ tường thuật trực tiếp về vụ việc mà thầm cảm ơn Thiên Hiếu. Linh cảm của tôi quả thật chẳng sai chút nào, quả nhiên hắn vẫn là người tốt. Ngày hôm đó tôi nhất quyết đòi về nhà vì không ưa mùi của bệnh viện. Tôi ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đợi ngày phiên tòa bắt đầu xét xử bọn họ. Mà phiên tòa đó đương nhiên không thể thiếu sự có mặt của tôi được. Trong phiên tòa xét xử, vì có bằng chứng phạm tội rõ ràng do tôi cung cấp mà bọn họ không thể chối tội, chỉ đành miễn cưỡng nói hết tất cả tội lỗi mình gây ra. Điều tôi không ngờ là ngoài những bằng chứng ấy chúng còn làm ra nhiều loại chuyện đáng sợ hơn. Hiếu khai nhận, cậu ta có vài lần đã giúp họ liên lạc và kiếm những kẻ trong nghề cho chúng để chúng thực hiện những vụ làm ăn phi pháp, hơn nữa hắn cũng chỉ tận mặt từng tên. Tôi tin với thông tin hữu ích này của Hiếu thì nay mai là sẽ có đợt truy quét lớn diệt sạch hang ổ của những tên tội phạm nguy hiểm.

Ngoài ra Hiếu còn khai nhận về vụ Kỳ bị bắn bị thương hắn không biết, hắn thật thà kể rằng chúng không tin tưởng nên bắt hắn ra ngoài canh chừng, nhưng vì trong vùng không có sóng nên không thể liên lạc lại cho chúng tôi. Mụ Lam và lão Quốc không có lí do chính đáng cũng như bằng chứng cho thấy bị ép buộc nên không thể miễn tội, bọn họ đã làm ra nhiều chuyện ác độc như buôn bán các thứ cấm, cố ý mưu sát hay giết người (ông nội và em trai là ba của Thiên Ánh), chiếm đoạt tài sản, làm giấy tờ chứng nhận giả, cố ý gây thương tích nên phải mang bản án tử trên người. Còn Thiên Khải và Thiên Nga do đồng lõa cùng buôn bán các thứ cấm; Thiên Khải phạm tội xâm hại tình dục và quấy rối tình dục đối với trẻ em tuổi vị thành niên, bắt cóc, cố ý gây thương tích (với Trần Tuấn, Bảo Châu và Thanh Trúc) nên phải lãnh bản án tù trung thân; Thiên Nga ngoài phạm tội đồng lõa ra thì cũng không có tội lỗi gì nên bị phạt 18 năm tù giam. Tuy nhiên điều đáng vui mừng là Thiên Hiếu vì có công báo án, biết tự thú và bị ép buộc, lợi dụng làm những việc sai trái, nên chỉ bị phạt vào trại giáo dưỡng năm năm.

Trước khi Hiếu bị đưa đi, tôi đã nói với hắn rằng sẽ tìm người giúp hắn giảm xuống còn ba năm trong trại giáo dưỡng nhưng hắn lại cự tuyệt, nói rằng muốn tự mình sửa chữa lỗi lầm, làm lại cuộc đời. Hắn còn hứa với chúng tôi rằng sẽ cải tạo thật tốt để khi ra tù có được một tương lai sáng lạn hơn. Nhìn bóng chiếc xe chở họ đi, tôi thở dài một cái. Một gia đình đang êm ấm tự nhiên lại vì những chuyện này mà tan đàn xẻ nghé, đặc biệt vì những thành phần tham lam như họ mà cái gia đình này tan vỡ, kẻ thì bị bỏ mạng, kẻ thì bị hại đến tan nhà nát cửa, người phải vào tù, cuối cùng kết cục chính là ba chữ “không hoàn hảo”. Xem ra, sống trong gia đình giàu sang cũng chẳng sung sướng chút nào. Tôi sẽ rút kinh nghiệm từ lần này, cố gắng duy trì gia đình cùng giữ gìn mối quan hệ với Kỳ.

- Đi thôi!_Lúc này Kỳ nhẹ nói bên tai kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ lúc ấy, tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi theo hắn trở về nhà lớn.

Khi đến nhà, tôi thấy mọi người tụ tập rất đông đúc. Vào trong, không khí vui vẻ hẳn lên bao trùm trong đó có sự đoàn tụ ấm cúng. Chà, một cảnh tượng khó tin. Tôi cùng Kỳ tay trong tay hạnh phúc bước vào, niềm nở chào hỏi mọi người. Mọi người đang vui vẻ trò chuyện quay ra nhìn tôi và gọi tôi vào ngồi cùng. Bác quản gia cung kính cúi đầu:

- Thiếu gia, Thiếu phu nhân, chào mừng về nhà.

- Chào bác!_Tôi nhanh nhẹn đáp lại rồi ngồi vào bàn ăn- Ba, mẹ, mọi người cũng tới ạ? Bà nội!

- Ừ, lại đây, cháu dâu của bà._Bà nội kéo tôi ngồi xuống cạnh bà.

Sau khi ngồi ăn ngon lành cùng gia đình, nói được vài câu huyên thuyên, cuối cùng lại đi đến việc của bọn họ:

- Haizz…cái lũ, tại sao chúng có thể làm như vậy? Chúng đúng là coi trời bằng vung nên mới thành ra như thế này._Bà nội than thở. Tôi vẫn lặng im vừa ngồi ăn vừa nghe, tôi hiểu bây giờ không phải lúc tôi cần lên tiếng.

- Mẹ, bọn họ đáng bị như vậy, không sao đâu. Cứ để mấy đứa trong đó xám hối. Còn về việc của chị Lam và chú Quốc thì thôi đành vậy, gieo nhân nào ắt gặt quả nấy thôi._Ba Thành an ủi.

- Ừ, có lẽ ông (nội) nó ở trên trời cũng sẽ vui lòng. Haizz...

- Bà nội à, hôm nay là bữa cơm đoàn viên mà bà cứ thở dài suốt như thế thật là chẳng vui chút nào._Kỳ lên tiếng chuyển đề tài.

- Được rồi, không nhắc đến chuyện của chúng nữa. Bữa nay là bữa cơm đoàn viên, chỉ tiếc là cái Ánh nó không về được, vẫn nằm im lìm ở đó…_Bà không dám nhắc nhiều nhưng trong câu nói có vẻ rất thất vọng.

- Ai bảo cháu vẫn còn nằm đấy?_Ở ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo mà quen thuộc. Rồi một thân hình nhỏ nhắn, dễ thương xuất hiện và bước vào. Tôi nhìn thấy mà ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống đất, con nhỏ đó không những tỉnh dậy mà còn có sức sống hơn trước, thế mà cái ông bác sĩ nào dám bảo nhỏ không tỉnh dậy được, thật là khốn kiếp, làm tốn bao nhiêu nước mắt của bà đây.

- Thiên Ánh, sao cậu…?_Tôi hét lên.

-------------------------------------------------------------------Hết chương 115--------------------------------------------------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment