Loanh quanh một hồi, cuối cùng địa chỉ dừng chân lại là một chi nhánh khác của Thiên Thanh.
Thiên Thanh được chia thành nhiều chi nhánh, mỗi hướng ở mỗi góc thành phố A đều có một Thiên Thanh tương tự, độ nổi tiếng không hề kém cạnh.
Chỉ vừa khi cô bước tới cổng lớn của Thiên Thanh, đã có người chờ sẵn để đem cô lên trên tầng.
Một đám người mặc đồ đen kín, mặt lạnh như đá tảng hộ tống cô lên khu yên tĩnh bên trên, nơi này còn rất đông những kẻ trạc tuổi cô, bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ loanh quanh ngoài một căn phòng vip.
“Hừ, tên khốn này đến rồi, chẳng biết sao anh Sênh lại trọng dụng cái tên này nữa.”
“Chắc do hắn xinh trai.”
“Nhắc mới thấy, hôm nay hắn có vẻ đẹp hơn bình thường?”
Kình Hân cúi gằm mặt, sau đó được đưa vào trong phòng.
Trong phòng sực mùi trầm hương, một người đàn ông ngồi an tĩnh trên ghế, hơi nghiêng đầu định thần, sau khi phát hiện Kình Hân đã vào, hắn mới vội gọi người lại.
“Tiểu Hạ, mau qua đây.”
“???”
Không biết người này là kẻ thế nào, nhưng khi nhận thấy hắn không có ác ý, Kình Hân mới lẳng lặng tới gần, không ngừng thăm dò người đàn ông này.
Trông hắn rất trẻ, cũng là kẻ có nhan sắc trời phú, nhưng lại thuộc dạng nhan sắc nguy hiểm, đẹp thì có đẹp nhưng lại nồng nặc mùi cảnh giác, hắn có khí chất rất giống Diệp Dĩnh Dư, làm cô rất muốn né tránh.
Nhưng khuôn mặt lại không khác gì Ninh Thương Thần, phải nói hắn giống như anh em của ang vậy…
“Hôm nay cậu có vẻ nghe lời hơn tôi nghĩ, bình thường cậu bài xích tôi lắm mà?” Hắn kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó thoải mái quàng vai cô, thân mật quá mức, “Hay do tôi dọa sẽ khai trừ cậu nên mới lo như thế? Trông cậu hôm nay lạ thật, nhẹ nhàng cứ như con gái vậy.”
Hắn thân mật ghé sát vào má cô, như thế này giữa hai người đàn ông có phải là… quá thân mật rồi không?
Kình Hân thấy hắn nhíu mắt nhìn mình, mới biết hắn đã nghi ngờ mình.
May thay cô nhảy số kịp, nhại lại kiểu giọng của Hàn Nguyên Hạ:
“Tên chết tiệt này, có phải già quá rồi bị ngốc không? Anh gọi tôi tới còn chê tôi tới quá sớm à? Có gì nói nhanh, nếu không tôi sẽ đi về.” Sau đó Kình Hân đứng dậy tránh sang một bên.
Anh Sênh kia thác chân khẽ nhướn mày.
“Chắc do tôi nghĩ nhiều, cậu mau xem thứ này đi.” Anh Sênh đẩy về phía cô một xấp tài liệu.
Bên trên là toàn bộ những thông tin có liên quan đến Ninh Viễn.
“Tên này là…”
“Thằng anh cả ngu đần của tôi.
Hắn là kẻ đã từng vào trại giáo dưỡng khi còn thành niên, là cái tên tự cho mình là đúng, ngu ngốc còn ra vẻ thông minh.”
“Haha.”
Kình Hân đọc tiếp, tên này không chỉ từng vào trại giáo dưỡng mà còn suýt vào tù vì vi phạm pháp luật (không nói rõ?), bây giờ 30 tuổi, bằng tuổi với Ninh Thương Thần.
“Anh cũng họ Ninh à?”
“Cậu nói gì thế? Hôm nay cậu kì lạ thật hay là do tôi nghĩ quá nhiều đây? Cậu nói đùa nhiều quá đấy!”
Kình Hân chậm trễ đáp lại, gượng cười không thành tiếng:
“Đùa chút thôi, tôi sao lại không biết tên họ của anh chứ…”
“Ừ, thế tôi tên là gì?”
“Anh à, là tên khốn.” Kình Hân mỉm cười tự nhiên đáp lại, nếu là Hàn thì có lẽ cậu cũng sẽ có bộ dạng này.
“Hừm, xem ra tôi nghĩ nhiều.”
Kình Hân thấy cứ thế này thì không ổn, thế nên cô quyết định sẽ sớm chuồn đi.
Lỡ đâu chút nữa tên này yêu cầu cô viết mã code hay lập trình mấy thứ ngôn ngữ người ngoài hành tinh như trong mấy cuốn sách của Hàn trong phòng thì chắc chắn cô sẽ bị lộ!
“Tôi muốn đi vệ sinh, không phiền chứ?”
“Đi đi, không lẽ tôi lại giữ cậu lại ở đây xem cậu nhịn đến chết à.”
Kình Hân cười trừ, sau đó nhanh chóng di chuyển khỏi căn phòng đó.
Cô đánh lạc hướng bọn họ giả rằng mình đi vào nhà vệ sinh, xong lại rẽ thẳng ra lối thoát hiểm bên cạnh để đi tới một con đường khác.
Thoát khỏi đó với tốc độ nhanh nhất có thể, cảm thấy có người đi theo đằng sau, cô sớm lánh tạm vào một cái hẻm nhỏ.
Khi này thấy rõ được mặt của mấy kẻ theo dõi cô.
Bọn họ là đám người mặt đá tảng vô hồn khi trước, xem ra lựa chọn rời đi của cô là đúng, cô đã bị tên kia nghi ngờ rồi.
“Tên này cũng giống Ninh Thương Thần, hắn cũng là anh em của anh ta? Nếu sau này mình ở cạnh Ninh Thương Thần, đụng độ phải hắn thì mình có bị phát hiện không?”
Biết mình lo lắng dư thừa, cô lắc đầu trấn tĩnh:
“Ai ở bên ai chứ, mình cũng không thèm ở cạnh Ninh Thương Thần làm gì hừ hừ.”
Cô đi nhanh ra khỏi đó, tránh rút dây động rừng nên hành động của cô cũng rất nhanh, dường như không để bọn họ phát hiện.
Nhưng chưa đi được bao nhiêu bước, cô đã bị một người không lạ chặn đường.
“Ông ở đây làm gì?”
Người trước mặt là Ôn Nhĩ, người cô từng giao thủ cách đây vài ngày trước.
“Tránh ra, tôi không muốn đánh với ông lúc này.”
“Cô đi theo tôi.”
“Này! Tại sao tôi phải đi theo ông? Ông là ba tôi chắc?”
“Vậy còn Hàn Nguyên Hạ thì sao? Ông chủ của tôi nhắn với cô một lời rằng: “Tôi quên mất không nói ý định tôi dẫn dụ em tới, chuyện của Hàn Nguyên Hạ hãy để cậu ta tự mình nói đi.”, bấy nhiêu đó đủ điều kiện để cô đi theo tôi chưa?”
Kình Hân nhíu mày, nửa không tin.
“Hàn Nguyên Hạ ở chỗ của ông? Có thật không?”
Ôn Nhĩ không nói gì nữa, ông quay người rời đi như chưa từng nói gì.
Kình Hân đã lưỡng lự vì không tin Hàn Nguyên Hạ thật sự bị bắt hay mất tích.
Nhưng khi nhớ lại bộ dạng sốt ruột lo lắng của Lưu Nhạc khi đó, cô lại lựa chọn đi theo Ôn Nhĩ..