Hàn Nguyên Hạ bần thần ngồi trên ghế sofa, cậu nhìn vào một điểm không xác định nào đó, vô thức làm rơi cái cốc trên tay.
Cốc thủy tinh vỡ toang, nước chảy đến chân cậu, cậu giật mình chú ý đến, cúi người nhặt mảnh sành đến đứt tay.
Dẫu thế, cậu cũng không nói gì.
Kình Hân được Ôn Nhĩ đưa tới một căn nhà rất bình thường, đến khi mở cửa ra thì đã thấy Hàn Nguyên Hạ mất bình tĩnh với đống mảnh sành rải rác dưới chân, trên tay cậu máu chảy tí tách.
Chưa kể trên người cậu… đều là những vết thương lớn nhỏ, nặng nhiều hơn nhẹ.
Từ vết dài xanh tím hiện rõ, dễ nhận thấy cậu đã xảy ra những chuyện rất kinh khủng.
“Các người làm gì em ấy vậy?”
Kình Hân vội chạy tới đỡ Hàn lên, cậu ta có vẻ như không bình thường chút nào…
“Không có, khi chúng tôi đem cậu ta ra khỏi đó thì cậu ta đã biến thành bộ dạng này rồi.
Có gọi cách nào cũng không tỉnh táo.
Cậu ta bị người ta tra tấn thể xác, nhưng hình như cũng ảnh hưởng đến tinh thần không ít.”
Hàn Nguyên Hạ mắt đầy tia máu đỏ, tay cứ cào cào trên đất.
Mới chỉ một ngày mà cậu trở thành nông nỗi này.
Thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Hàn Nguyên Hạ, Kình Hân ngỡ ngàng khó tin.
“Hàn không phải là kẻ dễ bị dọa sợ, tình hình này là thế nào?”
“Không rõ, cô tự hỏi cậu ấy đi.”
“Hàn?”
“Kình Linh…”
“Chị là Kình Hân.”
“Kình Linh… chị ấy vẫn còn sống!”
Kình Hân đứng hình, mắt to tròn không tin lời mình vừa mới nghe được.
“Em nói gì cơ?”
“Kình Linh… Kình Linh còn sống! Thật đấy! Em… em đã nhìn thấy chị ấy… rất giống, em đã rất sốc.”
“Hàn, em giữ bình tĩnh, Kình Linh đã chết rồi, em cũng rõ điều đó chứ? Năm xưa em có tham dự lễ tang của chị ấy mà? Em phải nhìn thấy xác của chị ấy rồi?”
“Chưa! Em chưa nhìn thấy, Bác Ngọc không cho em nhìn chị ấy.
Không, bác ấy không cho ai nhìn chị ấy lần cuối, chị ấy được đưa thẳng tới nghĩa trang chôn cất, em chưa hề nhìn thấy chị ấy thực sự bị chôn cất…”
“Không thể nào đâu! Nếu chị ấy còn sống… chị ấy nhất định sẽ không trốn lâu như thế.
Chị ấy nhất định sẽ tìm đến chỗ chị!”
“Chị ấy bị bắt rồi! Chị hãy cứu chị ấy đi! Em thấy một đám người bắt chị ấy, bọn họ rất cao lớn, bọn họ dùng cơ bắp của mình để ép chị ấy đi, chị ấy cũng không dám phản kháng.
Chị ấy không nhìn thấy em nhưng em thấy chị ấy rõ ràng muốn cầu cứu, chị ấy đã cố vùng vẫy đến khi buông xuôi.
Khi em cố đuổi theo thì bị bắt lại.
Sau đó thì em bị người ta…aaa!”
Hàn Nguyên Hạ đang kể, bỗng nhiên hét lớn.
“Em sao thế?”
Dáng vẻ bấn loạn lo sợ của Hàn Nguyên Hạ nói cho cô biết, cô không nên hỏi sâu thêm nữa.
Kình Hân vỗ về cậu, sau đó lại hỏi Ôn Nhĩ.
“Các người tìm thấy em ấy ở đâu?”
“Nhà họ Ninh.”
“Tại sao các người lại ở đó? Các người có tính toán gì đó, đúng không?”
“Cô không thăm dò quá nhiều thì tốt hơn.
Chưa kể cậu nhóc này khả năng cao sẽ bị Ninh Thành tiếp tục truy sát nữa đấy.
Tốt hơn cô hãy tìm cho cậu ta một nơi để trốn đi.”
Kình Hân nhíu chặt mày, cô không đành lòng nhìn bộ dạng của Hàn Nguyên Hạ như thế.
Rõ ràng Ninh Thành kia đã hành hạ cậu không ít, vậy mà còn muốn bắt lại nữa ư?
“Tại sao lại bắt cậu ta? Vì tôi mà liên lụy đến cả bọn họ ư?”
Ôn Nhĩ không lên tiếng giải thích, cũng không hề phủ nhận chuyện đó.
Dẫu sao ông ta cũng không có nghĩa vụ phải giải đáp thắc mắc của cô.
“Không được! Tôi phải bảo chú Hàn với mẹ đưa cậu ta rời khỏi đây.
Nếu không mọi chuyện tồi tệ hơn sẽ còn xảy ra.
Vốn dĩ bọn họ cũng ở thành phố B kia mà…”
Kình Hân nghĩ vậy, liền dìu Hàn Nguyên Hạ đi.
Nhưng Ôn Nhĩ chặn tay ra khuyên ngăn:
“Bây giờ chưa phải lúc, cô đợi ông chủ của tôi tới trước đi.”
Ông ta nói vậy là muốn tốt cho cô,nhưng Kình Hân không hề tin điều đó.
Cô gạt tay ông ta ra, ánh mắt kiên định.
“Tôi biết các người có tính toán riêng.
Tôi không tin các người.
Chuyện của Hàn Nguyên Hạ tôi sẽ nói sau.
Còn bây giờ… tránh sang một bên để chúng tôi đi!”
Biết khuyên không được cô nhóc cứng đầu tự cho mình là đúng này, Ôn Nhĩ cũng không còn ngăn cản nữa.
Hàn Nguyên Hạ nếu như gặp chuyện… người được hưởng lợi nhất định là ông chủ của hắn - Diệp Dĩnh Dư.
Vậy mà thật sự ứng nghiệm, Kình Hân và Hàn Nguyên Hạ đi chưa được bao lâu, đã bị người ta bắt lại.
“Tránh ra.”
Kình Hân nắm chặt tay Hàn, cứ chỉ âm thầm an ủi cậu.
Nhưng cậu bây giờ cũng chẳng tiếp ứng những xúc tác ấy.
Chịu khổ quá nhiều, Hàn Nguyên Hạ đã không còn nghĩ được gì ngoài chìm trong nỗi sợ.
Quả thật Ninh Thành ra tay cũng thật độc ác!
Đám người trước mặt rất may không phải là người của Ninh Thành…
Kẻ đứng phía sau nhìn thấy Hàn Nguyên Hạ bị thương, ngay lập tức có phản ứng khó chịu, hắn lia mắt về phía cô, tức giận tra vấn:
“Cô đã làm gì cậu ta khiến cậu ta ra nông nỗi này vậy?” Vừa nói hắn vừa đưa tay ra trước mặt.
Kình Hân đẩy Hàn ra phía sau, còn mình thì đứng ngang tàng phía trước, khí thế chẳng sợ gì yêu cầu hắn lùi xa:
“Đừng có làm bừa, tôi không tin anh, phiền anh tránh xa, tôi phải đưa em tôi về nhà.”
“Cô là chị của tiểu Hạ? Không quan trong, tránh ra để tôi xem vết thương của cậu ấy!”
Kình Hân không bị dọa sợ, khuôn mặt còn trở nên khó chịu hơn.
“Anh là ai mà nghĩ rằng sẽ khiến tôi lung lay thế?”
“Tránh ra!”
“Không là không!”
Kình Hân nhất quyết cứng đến cùng.
Nhưng so thái độ cứng rắn của cô thì lại làm người khác rất bực mình.
Anh ta tức giận gạt cô sang một bên, tay cô đang nắm chặt Hàn cũng bị anh ta hất ra.
Sau đó anh còn cầm lấy tay Hàn Nguyên Hạ.
“Ai đánh cậu? Là ai dám đánh người của tôi?”
Hàn Nguyên Hạ nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu, nhưng tâm lý không ổn định… liền nhìn người trước mặt là Ninh Thành, hét toáng lên rồi giật tay ra, chạy đi một mạch.
Nhưng phía sau là cao lộ, vừa khi cậu ta chạy không suy nghĩ mà đặt chân xuống đường nguy cơ bị đâm là rất cao.
May thay đèn đường đã đỏ, xe đều đã dừng lại.
Nhưng bỗng nhiên có một chiếc xe ô tô tải vượt đèn đỏ, trực tiếp đâm thẳng vào người của Hàn Nguyên Hạ.
Bọn họ sừng sờ nhìn.
Đổi lại chỉ là tiếng im lặng gai người.
“Tiểu Hạ!”
“Hàn!”
Khi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không một ai đứng yên nhìn được nữa.
Bọn họ đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy tới chỗ Hàn Nguyên Hạ, trên đương giờ đây đều là máu, kẻ đâm trúng kia cũng sợ tội quay đầu bỏ trốn.
Ninh Thừa Sênh đã nghe thấy Hàn Nguyên Hạ vừa sợ vừa hét lên tên của Ninh Thành, Có kẻ dám động vào người của anh ta, thì dù là cha của anh cũng không thể nào tha thứ được.
Anh đem bao phẫn uất ôm chặt cơ thể bị thương nặng của Hàn Nguyên Hạ vào lòng, sau đó nói với Kình Hân:
“Nể mặt cô là chị gái của cậu ta, lần này tôi tha cho cô.”
Tự nhiên có người vặn vai ép cô phải khuất phục.
“Các người buông tôi ra! Hàn! Đừng có ngủ!”
Ninh Thừa Sênh đặt lại một ánh mắt trên người cô, anh ta vẫy tay cho người kéo cô đi, còn mình thì nhanh chóng bế Hàn Nguyên Hạ lên xe rồi chạy mất.
Kình Hân vùng vẫy ra thành công, thì người lúc này đã đi từ lâu rồi.
Đám người còn lại không làm gì cô, nhưng nghe lệnh ông chủ qua bộ đàm, đưa cho cô một tấm danh thiếp.
“Đừng lo về cậu nhóc đó, cậu ta sẽ ổn thôi.
Nếu cô muốn tốt cho Hàn Nguyên Hạ và mạng sống của cậu ta được bảo vệ thì đừng làm loạn, cầm lấy tấm danh thiếp này và đi đi! Có việc gì thì liên lạc với người này là được.”
Kình Hân rất bất mãn, nhưng đối với cô bây giờ trách nhiệm cũng không còn quá nặng nề.
Chí ít cô có thể tin người này sẽ không hại đến Hàn Nguyên Hạ.
Dẫu cho việc tên trên tấm danh thiếp kia tên này tên họ Ninh - Ninh Thừa Sênh - con trai út nhà họ Ninh..