Phanh xe trước cửa một toà nhà lớn, nó chậm rãi ngước mắt lên nhìn rồi thở một hơi dài. Nó ghét mùi công sở! Thực tranh giành và ngột ngạt.
Vò vò mái tóc dài màu hung đỏ xoăn lọn, vẻ đẹp của nó khiến biết bao người đi ngang qua phải kinh ngạc. So với một năm trước, gương mặt cùng phong thái đều không thay đổi, thứ khác xa với ngày xưa chính là sự trưởng thành và trái tim. Nó ấm hơn nhưng cũng sắc đá hơn. Bộ não kia bây giờ còn vượt bậc hơn ngày xưa nữa!
Gõ ngón tay xuống mặt bàn lát đá hoa cương, nó giương đôi mắt bất cần cùng chút lơ đãng của mình lên nhìn chị tiếp tân:
- Tổng giám đốc, cô ấy tới chưa?
- Rồi ạ…xin hỏi cô có hẹn trước? – Chị nhân viên gật nhẹ đầu.
- Không có…nói với chị ấy Tiểu An tìm. – Nó phất tay.
- Vậy xin cô chờ chút. – Chị tiếp tân lắng nghe kĩ lưỡng rồi trả lời, tay nhấc điện thoại nội bộ.
Nó cũng chẳng thèm để ý mà nhòm ngó xung quanh một chút, trong đầu lo nghĩ vẩn vơ gì đó mà chính bản thân cũng chẳng rõ. Thật sự lúc này trong lòng có dợn lên chút sóng, trong đầu bỗng dưng hiện ra câu hỏi: “Sao chị ấy có thể chấp nhận được?”
Nhận thấy được suy nghĩ ngu ngốc của mình, nó tự đánh vào trán một cái. Hỏi gì kì cục! Chính bản thân cũng biết rõ câu trả lời là gì mà sao vẫn thắc mắc? Nếu thật sự người đó yêu đến mức chết đi sống lại thì bấy nhiêu vẫn cảm thấy chưa đủ. Bản thân cũng trong tình trạng đó một thời gian nên hiểu rất rõ cảm giác là thế nào.
Đau, chua xót, hận…nhưng bị chữ yêu đánh gục tất cả. Dù bị người ta ruồng rẫy, chán ghét đến mức nào vẫn một lòng yêu trọn vẹn. Biết người phụ ta, biết ta xót người nhưng tình nguyện đem dâng hết tất cả. Đó là ngu ngốc hay là vì tình yêu cao cả?
Hít sâu một hơi, tự trách bản thân. Đó là chuyện người ta, nó lấy đâu ra cái quyền để soi xét chứ? Chỉ là có chút chút xót thay và…đồng cảm thôi!
- Tổng giảm đốc bảo cô cứ vào phòng cô ấy. – Chị tiếp tân quay lại nói với nó.
- Hửm? Cảm ơn. – Nó hơi nhướn mày lên rồi cũng gật đầu trả lời.
Quay lưng lại bước về phía thang máy, trong đầu nó vẫn còn suy nghĩ rất nhiều.
…
“Cạch”
Nó đẩy cánh cửa gỗ có gắn bảng “tổng giám đốc” mà bước vào, không thèm gõ cửa thông báo lấy một tiếng.
- Vào phòng người khác mà không gõ cửa là bất lịch sự đấy! – Một giọng nói cao vút nhưng lạnh tanh vang lên.
- Chậc…toàn là người nhà với nhau cả, câu nệ tiểu tiết làm gì? – Nó tặc lưỡi.
- Nói hay nhỉ? – Cô gái không ngẩn đầu lên nhưng cũng hơi liếc nó.
- Vâng…vả lại nói chuyện mà không nhìn người khác cũng là bất lịch sự đấy.
- Thì đã nói rồi còn gì, người với nhau cả, mấy cái tiểu tiết quan tâm làm gì?
- Chị! – Nó gầm lên, tức tối.
- Sao? – Cô gái buông bút xuống ngước lên nhìn nó.
Gương mặt tuyệt mĩ đẹp bởi nét trưởng thành, cứng rắn, ánh mắt kiên định cùng phong thái bình tĩnh. Tất cả những đường nét so với lần cuối cùng nó nhìn thấy không khác nhau là bao, nếu có khác thì chính là vết thương đã nứt toạt trong tim cùng với một khởi đầu mới của cuộc đời – bước lên thiên chức làm mẹ!
- Haiz…Ropez à…em lặn lội thế này sang thăm chị, không hỏi thăm em lấy được một câu hay sao mà đã vội đá đểu thế? – Nó thở dài, phồng má giận dỗi.
- Chị không quan tâm. Vả lại nguyên nhân em sang đây đâu phải thăm chị? Là tìm “chìa khoá” cơ mà? – Ropez chẹp miệng.
- Hửm? Chuyện “chìa khoá” lan tới tận đây rồi hả? – Nó nhướn mắt.
- Tất nhiên, chuyện tổ chức thì chị cũng có một phần trách nhiệm, cho dù không tham gia nhưng ít nhất cũng phải nắm bắt thông tin. – Ropez thật thà gật đầu.
- Ừm…mà kể ra đúng là đáng tiếc thật. Hết Thuỵ Dương rồi lại đến chị xin nghỉ vô thời hạn, đúng là tổn thất lớn cho tổ chức. Thiết nghĩ đến lúc cả Tứ ma nữ cùng Tứ hộ vệ tụi em giải nghệ còn đáng tiếc tới mức nào nhỉ? – Nó chống cằm và bắt đầu…“tự kỉ”.
- Em phải cảm ơn vì chị và Thuỵ Dương đã hy sinh “nhượng” lại “đất diễn” ấy đứa chứ? – Ropez cười đùa.
- Không ham! – Nó trừng mắt.
- Hahaha…. – Ropez bật cười ha hả.
- Chị có biết từ lúc chị đi công việc đổ dồn lên đầu em nhiều đến mức nào không? Đến mức em phải nghỉ học ở Kingdom mới có thời gian giải quyết hết mớ rắc rối ấy đấy! – Nó nhăn mặt cau mày, tâm tình càng lúc càng xấu.
- Chị đi thì công việc có tăng lên bao nhiêu đâu? Chưa kể nhóm em tận 8 người, chia nhau làm không được à? – Ropez tỏ tahi1 độ khi dễ.
- Nghe hay nhỉ? Bình thường một tháng chỉ có đôi ba vụ, từ lúc Thuỵ Dương đi cũng tăng thêm vài vụ, rồi đến chị nữa cũng thêm vài vụ. Chị có biết là bây giờ một tháng em phải gánh ít nhất mười vụ không? Em biết em thông mình nhưng không có thừa chất xám để đầu tư mãi vào đó! – Nó nghiến răng.
- Haiz…nhiều vụ thì tăng lương tháng, em phải biết là nghỉ ngơi thì chị mất hẳn khoản lương ấy không? Mà sau mỗi vụ, tiền thưởng cũng đâu ít? – Ropez hất mặt.
- Chị còn dám nói? – Nó trừng mắt.
- Ha…thôi…dù sao chị cũng cần thời gian nghỉ ngơi, khi nào ổn chị sẽ quay lại. Em cố gắng gánh thêm hai năm nữa giúp chị. – Ropez nài nỉ nhìn nó.
- Hay nhỉ? Hai năm nữa? Chị giết em luôn đi! – Nó hét.
- Xin lỗi đã làm phiền em nhưng giúp chị đi!
- Hừ…nếu không nể mặt chị là chị của anh ta thì chị chết với em! – Nó nghiến răng lẩm nhẩm không nói lớn.
- Sao? Em nói gì? – Ropez nhướn mày, tai cố dỏng lên nghe.
- Không có…
- Thế thì tốt…với lại nghe chị dặn này, vì tính chất công việc nên em phải tiếp xúc nhiều với thằng em trai chị. Chị biết nó đẹp trai, có tài nhưng tuyệt đối em phải tránh xa nó ra. Càng không liên quan nhiều đến nó càng tốt.
- Hử? Bộ anh ta bị bệnh gì sao? – Nó chớp chớp mắt ngây thơ hỏi. Có thể vì Ropez không để ý nên không phát hiện nơi đáy mắt kia gợn lên chút xao động.
- Không…chỉ là chị dặn trước. Nam với nữ tiếp xúc lâu ngày sẽ dễ sinh ra tình cảm, mà chị lại không muốn em dây vào nó. – Ropez thở dài. Căn bản chỉ là tất cả vẫn chưa thể nhìn nhận rõ vấn đề này, vẫn chưa phát hiện (trừ Vi). Cứ mỗi lần thấy nó với hắn hay đi chung thì cũng nghi ngờ mà hỏi, đáp lại chỉ là ánh mắt rất bình thường của nó, nói: “Là bạn bình thường thôi, tại có một vài sở thích giống nhau nên mới thân.”
Dù sao nói gì thì nói, là cái bọn ngốc ấy không nhớ rằng kẻ trước mặt là một diễn viên giỏi tới chừng nào. Tài ứng phó như thần và gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ bình thản, ít khi nào lo lắng chính là một phần giúp cho nét giả vờ kia giống như thật.
- Làm gì có…em chỉ được cái nói linh tinh! Chị tự thấy rằng dính dáng với những người đẹp trai rất phiền phức…vì họ…sớm muộn cũng tổn thương chính chúng ta. – Ropez nhăn mặt, càng nói về sau càng trầm giọng.
- Hi…chị đừng lo, chuyện của em, em tự giải quyết được. Em sẽ không để ai tổn thương mình, sẽ bắt họ trả giá. – Nó cười, có chút gượng. Trả giá? Nói nghe dễ thật!
- Nhưng chị…
- Đừng lo…sẽ không! Em hứa. Mà sức khoẻ Nguyệt Ân gần đây thế nào rồi? – Nó cắt ngang rồi lảng sang vấn đề khác.
- Hửm? Con bé do sinh non nên sức khoẻ yếu hơn những đứa khác. Cũng sinh được gần ba tháng rồi nên cũng dần ổn định, tăng cân đều. Nói chung là tình hình hiện tại không cần phải lo lắng nhiều. – Ropez dịu dàng nói, ánh mắt ánh lên vài tia ôn nhu.
- Vậy còn chuyện cha nó? Chị không tính… - Nó đảo mắt một vòng rồi hỏi, nói được chưa xong một câu thì ngưng lại nhìn sắc mặt Ropez dò xét.
- Sao? Em nói tiếp đi, chị không sao. – Ropez lắc đầu, hơi cười. Để có thể bình thản như vậy, chị đã phải tập chịu đựng với nỗi đau rất lớn đến mức có thể che giấu đi một cách hoàn hảo.
- Chị không tính nói cho anh ấy biết về sự có mặt của đứa nhỏ? – Nó hít sâu rồi thở mạnh ra một hơi.
- Anh ta…là cha của Nguyệt Ân nên…anh ta có quyền được biết! Đó chính là lý do chị để họ của anh ta cho con bé: Lưu Nguyệt Ân. Chị cũng không chặn thông tin về nó, cũng không làm bất cứ điều gì phủ nhận về sự tồn tại của con bé…chỉ là nếu anh ta tìm hiểu thì sẽ biết. Còn không mãi mãi anh ta cũng chẳng thể biết được anh ta từng có một đứa con. – Ropez cắn nhẹ môi một cái, hai ngón tay vô thức vuốt vuốt chóp mũi đã bắt đầu cay cay của mình.
- Sao chị không nói thẳng?
- Để làm gì? Trước khi rời khỏi, chị đã nói là sẽ không làm phiền anh ta nữa, không để anh ta thấy mặt chị nữa. Đem con bé quay về chẳng khác nào để anh ta khinh thường, nói chị muốn níu kéo? – Ropez cười lạnh.
- Anh ấy đâu phải người như thế? – Nó cau mày, phản đối.
- Nhưng chị vẫn không muốn. Anh ấy là người có trách nhiệm, nhất định sẽ cưới chị vì con bé nhưng…chị không muốn Nguyệt Ân sống trong một căn nhà mà ngay chính cả cha ruột nó còn không để mẹ nó vào trong lòng. Như thế thà không có cha còn hơn. – Ropez nhếch môi cười đầy chua chát nét, nét chán ghét lẫn đau thương hiện rõ trong mắt.
- Vậy là chị chấp nhận đề con bé bị người ta nói là không cha sao?
- … - Ropez chợt im lặng, bản thân rơi vào một khoảng trầm tư. Điều này…không phải là chị không nghỉ đến. Đó là sớm muộn, chị cũng sợ con bé bị người ta nói là thứ con rơi, là đứa không cha lắm chứ nhưng mà…so với việc có một người cha không thương yêu nó thật lòng thì…
- Em…không có tư cách gì để khuyên chị. Chỉ là em muốn chị sẽ hạnh phúc còn quyết đính thế nào trong tương lai, chỉ có chị là hiểu rõ. – Nó ngập ngừng.
- …
- Còn đây…em nghĩ chị nên giữ thứ này. Nó nằm trong tay em lúc này là vô cùng nguy hiểm. – Nó thấy Ropez im lặng thì lấy trong túi xách ra một chiếc hộp bọc nhung màu tím, khá giống với chiếc hộp mà Trang dùng để đựng viên Black Wings vừa trộm tối qua, có điều là khác màu.
Ropez nhanh tay đón lấy. Cái gì thế nhỉ? Bình thường thì mọi thứ nằm trong tay nó sẽ là an toàn nhất, vậy thì thứ gì mà ngay cả chính bản thân nó cũng không tự tin rằng mình sẽ giữ tốt?
Mở cái hộp, Ropez suýt nữa đánh rớt nó.
- Sao…lại…lại là… - Ropez cứng đờ cả khuôn mặt.
- Là của chị mà, lúc này bọn họ chắc cũng đang săn lùng nó. Chị cũng hiểu bọn họ thông minh, chắc chắn không dễ dàng tin em cùng thầy làm mất, nhất định sẽ lục kĩ chỗ em. Trong khi đó, họ không biết được nơi chị đang ở, chị giữ sẽ an toàn hơn. – Nó nhanh miệng giải thích.
- Nhưng sao lại là của chị? “Chìa khoá” là của em!?! – Ropez nhíu mày.
- Chủ nhân thật sự của nó vốn là con dâu tương lại của Lưu gia, mà trong khi đó thầy đã định chị là con dâu rồi thì tất nhiên, viên Black Wings thật sự này là của chị chứ?
- Con dâu?
- Phải…là thầy định, viên đá là của hồi môn đấy. Giữ cho kĩ. – Nó hăm he.
- Nhưng… - Ropez tính lên tiếng phản bác nhưng nó lại cắt ngang.
- Đừng nói nữa. Em biết là chị muốn nói gì. Những chuyện đó cứ để thời gian trả lời, việc hiện tại của chị chỉ là chăm sóc Nguyệt Ân thật tốt là giữ thật kĩ viên đá. Chị cũng hiểu là viên đá này quan trong thế nào mà? Black Wings không chỉ là vật gia truyền của Lưu gia mà còn là tử thần của cả nhân loại. – Nó chậm rãi nói tiếp.
- …
Ropez khoé miệng hơi giật giật. Sao những chuyện này chị không biết, lại chưa từng nghe qua? Thật sự là quá bất ngờ.
Lấy viên đá từ trong hộp ra ngắm nghía thật kĩ, không khí chìm vào im lặng. Cả hai chỉ im lặng và suy nghĩ mặc cho thời gian cứ lặng lẽ trôi qua cho tới lúc nó rời khỏi toà nhà.