Ánh nắng buổi sáng len qua ô cửa kính, hắt vào gương mặt thanh tú đang ngủ ngon trên giường. Hơi thở đều đều, mi cong đôi lúc rung nhẹ, làn da trắng mịn, môi đỏ mọng tự nhiên…đúng là một nhan sắc hiếm có. Thật sự nét đẹp kia khiến cho đàn ông khó kìm được lòng.
Mày thanh tú bỗng dưng hơi chau lại, gượng mặt mỗi lúc biểu hiện nét khó chịu càng rõ ràng. Rõ là do nắng!
- Ưm… - Nó cựa người, mắt nhắm mắt mở ra lười nhác nhìn xung quanh.
Đáng ra nó chưa tỉnh nhưng thật sự, nắng chói quá khiến nó không thể không mở mắt. Liếc một con mắt qua cái đồng hồ, mới hơn 8g sáng. Còn sớm chán!
Nó hơi bĩu môi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Bốn đêm kia chưa ngủ, giờ giải quyết xong hết công việc rồi thì nó phải ngủ bù cho đã.
Hửm? Cái gì thế này?
Nó vừa nhắm mắt lại thì lại bất chợt hé mắt ra. Nó về nhà lúc nào nhỉ? Rõ ràng tối qua vừa xuống sân bay thì nó gặp hắn rồi lên xe trở về. Tỉnh dậy đã thấy là nằm trên giường?
Là hắn đem nó lên phòng?
Lại cựa người một cái, hơi giật mình, vòng eo nó bị siết chặt lại. Đến lúc này nó mới để ý đến hơi thở nóng ấm phả vào trong cổ mình. Mày hơi nhíu lại nhưng lại dãn ra, xem việc đó dường như rất bình thường.
Tay nắm chặt lấy cánh tay đang ôm chặt eo của mình, nó nhẹ nhàng xoay người lại đối mặt với người phía sau. Khuôn mặt ngước lên nhìn người đó, nó không khỏi mỉm cười một cái đầy dịu dàng.
Là hắn!
Hơi thở trầm ổn, cảm giác ngọt ngào cùng an toàn, mùi hương quen thuộc trên người đàn ông này làm nó cảm thấy có chút “nghiện”. Cũng phải thôi…từ nhỏ tới lớn, ngoài papa Minh và anh trai, nó tiếp xúc với ai cũng không gần gũi như vậy. Chỉ có hắn là nằm trong trường hợp “cá biệt” xíu!
Vòng hai tay ôm thắt lưng hắn, nó dúi đầu mình vào khuôn ngực chắc chắn kia, thoả mãn hít hà mùi hương quen thuộc rồi nhắm mắt lại, ngủ tiếp. Nó thật sự chưa muốn thức dậy lúc này.
Hắn cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy thân mình thì he hé mắt ra nhìn. Thấy gương mặt nhắm nghiền mắt ngủ ngon cùng với điệu bộ vùi đầu vào lòng hắn an ổn như con mèo con của nó thì chỉ cười nhẹ rồi lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. Vòng tay dường như siết lại chặt hơn. (May cho hai anh chị là chị Vi đã dọn sang nhà anh Khánh chơi vài tháng nay nên anh Đăng mới dám vác mặt sang đây ngủ ké đấy chứ! Thế mà có mấy hôm mới sáng sớm cái lũ ấy đã đến tìm làm nó bấn loạn tìm chỗ giấu hắn đi rồi nhanh chóng đuổi khách…chậc chậc…tội nghiệp!)
…
Nó đang nằm ngủ mê man, tay vô thức vòng sang bên kia tìm “cái gối ôm 37 độ” của mình thì trống trơn. Nhăn trán nhíu mày, nó đột ngột tỉnh giấc.
Ngồi bật dậy, nó nhìn sang bên cạnh. Không thấy một ai, kể cả chỗ nằm ấy hiện tại cũng đã lạnh rồi. Chứng tỏ hắn rời giường cũng được khá lâu.
Đảo mắt khắp phòng, nó đặt chân xuống giường thì chuông điện thoại chợt reo:
“Alo…” – Nó cất chất giọng ngái ngủ, khàn khàn nhưng đáng yêu, có phần mềm dịu.
“Dậy rồi hả Tiểu An?” – Hắn nhẹ nhàng hỏi thăm nó.
“Vâng…mới thức thôi, tại không thấy anh…” – Nó nheo mắt lại, chu chu mỏ ra nói.
“Hì…xem ra em xem anh như gối ôm thật rồi.” – Hắn nhăn nhở, trong lòng cảm thấy cao hứng.
“Vâng…không có anh không ngủ được.” – Nó phụng phịu trả lời.
“Thế cũng được, anh tình nguyện làm gối ôm cho em suốt đời đồng ý không?” – Hắn chẹp miệng rồi cười ranh mãnh.
“Tất nhiên là đồng ý. Anh cả đời chỉ được làm gối ôm của em thôi.” – Nó rất nhanh đồng ý mà không biết rằng mình vừa bị lừa một cách trắng trợn. (Haiz…Chị đồng ý sẽ ôm ảnh ngủ suốt đời chẳng khác nào đồng ý chị là sẽ gả cho anh ý?)
“Anh rất vui khi nghe điều đó.” – Hắn cười gian.
“Ưm…mà anh đi đâu vậy?”
“À…đi công việc chút thôi, sẽ về sớm mà nên em đừng có lo.”
“Vâng…thế thôi anh lo công việc đi, xong rồi về. Đừng lo cho em.” – Nó cười nhăn răng, mắt sáng lên thấy rõ.
“Ưm…vậy thôi anh có việc rồi. Bye em yêu.” – Hắn dịu dàng nói với nó.
“Dạ…bye anh.” – Nó nhanh nhảu trả lời rồi cúp máy cái “rụp”.
Gương mặt ngái ngủ đáng yêu lúc đầu bỗng dưng biến mất, thay vào đó là nụ cười gian trá trên gương mặt.
Ngước lên nhìn đồng hồ, nó suýt té giường. Nó ngủ cả ngày tới 9g tối?
Sau một loạt các biểu hiện khó đỡ trên gương mặt, nó mới vặn vẹo người một chút để dãn gân cốt. Đúng lúc đó, chuông điên thoại lại reo lên.
“Alo…chuyện gì?” – Nó ngáp dài trả lời. Hôm nay là ngày gì mà nhiều người đến tìm nó thế nhỉ?
“Hehe…An ơi. Khánh đi đâu rồi, bảo là đi công việc. Tụi mình ra bar chơi đi. Tao bị lão Khánh cầm tù bốn tháng nay rồi, chịu không nổi!” – Vi hí hửng, giọng nói dường rất hào hứng.
“Được đấy! Tao cũng tính gọi tụi tụi bây đây…mấy người này đồng tâm hiệp lực giam lỏng tụi mình ở nhà hay sao ấy. Tao thèm Vodka!” – Nó tán thanh ngay lập tức.
“Ưm…thế thì chuẩn bị nhanh nhanh đi rồi tao sang đón mày. Mày gọi luôn hai người kia đi nhé!” – Vi cười mản nguyệt rồi tắt máy đi sửa soạn.
Buông điện thoại xuống, nó vui vẻ đi thay đồ. Bốn tháng rồi bị bốn “ông chồng cà tưng” cấm cung làm tụi nó ngứa ngáy muốn chết! Tụi nó vốn náo nhiệt, sôi động thì làm sao chịu nỗi cái cảnh suốt ngày ở nhà chứ? Nguyên do cũng tại mấy anh chàng phát tiết thích ăn giấm chua thôi. Ai bảo mỗi lần tụi nó đến bar đều trở thành tâm điểm, bốc lửa đến thế chứ?
Đảm bảo đêm nay sẽ là một đêm làm loạn cả thành phố!