Chương 102
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Khi Quy Tư Dương nhìn thấy bảng xếp hạng thành tích của các bắn tỉa, cậu đã biết mình không còn hy vọng.
Số 1 và số 161 vượt trội rõ rệt, thứ ba là số 250, còn cậu chỉ xếp thứ tư. Dù đội tuyển quốc gia có mang theo ba bắn tỉa đi chăng nữa thì với vị trí thứ tư, cậu cũng không có cửa.
Quy Tư Dương thu dọn bàn phím, chuột, trở lại căn cứ đội tuyển quốc gia. Nhìn khung cảnh quen thuộc, lòng cậu nặng trĩu vô cùng. Trên đường, vừa hay gặp Hoa Nhiên. Cậu chạy đến, quan tâm hỏi: “Tiểu quỷ, cậu được chọn không? Huấn luyện viên Giang có gọi điện cho cậu không?”
Mũi Quy Tư Dương cay xè, khóe miệng cố gắng nhếch lên một nụ cười gượng: “Tôi đứng thứ tư, chắc không có cơ hội rồi.”
Hoa Nhiên sững người một lúc, nhất thời không biết nên an ủi thế nào.
Cùng bước ra từ Tân Tinh Cup, Hoa Nhiên là người giành giải ba, còn Quy Tư Dương là á quân. Kết quả là người vô danh giành giải ba được tuyển vào đội tuyển quốc gia, còn á quân mạnh nhất trong đám học viên năm nay thì lại không được chọn, đặt vào bất kỳ ai, cũng đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Hoa Nhiên gãi đầu, ho khẽ hai tiếng, nói: “Haiz, chủ yếu là kỳ này cạnh tranh ở vị trí bắn tỉa khốc liệt quá. Đúng là đấu trường địa ngục! Nếu cậu chọn chơi vị trí khác, chắc đã được chọn rồi đấy.”
Quy Tư Dương cũng hiểu rõ sự khốc liệt ở vị trí bắn tỉa, nhưng cậu không muốn từ bỏ, đây là vị trí cậu yêu thích nhất.
Cậu cúi đầu, lặng lẽ đi về phía khu ký túc xá của đội tuyển, trong lòng mơ hồ, không biết bước tiếp theo nên làm gì. Có nên tìm huấn luyện viên Giang nói chuyện không? Nhưng mà, đã không được chọn, cậu lại ngại đi tìm Wing thần nói chuyện.
Đúng lúc này, Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong từ tòa ký túc xá đi xuống.
Bùi Phong dắt chó đi dạo xong thì đi cùng sư phụ về phòng, cho Đậu Đậu ăn một ít thức ăn đóng hộp. Khi hai người xuống lầu thì thấy Hoa Nhiên và Tiểu Quỷ đang đi cùng nhau về khu ký túc xá. Hai người chào hỏi lễ phép: “Chào huấn luyện viên Giang, chào anh Phong.”
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ lướt qua Quy Tư Dương, thiếu niên tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng đang cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu đổi lại là công chúa Mạc, chắc giờ đã khóc đến đỏ cả mắt rồi. Nhưng Tiểu Quỷ lại rất kiên cường, trong lòng Giang Thiệu Vũ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Quỷ, đi theo tôi đến văn phòng một chút.”
Quy Tư Dương sững người, rồi xoay người đi theo huấn luyện viên Giang.
Hoa Nhiên ở phía sau hỏi: “Huấn luyện viên Giang, hôm nay không có buổi huấn luyện ạ?”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ, hôm nay được nghỉ, về nghỉ ngơi đi.”
“Hay quá, cảm ơn huấn luyện viên!” Hoa Nhiên như một cơn gió lao thẳng vào ký túc xá, chạy đi tìm Thư Thần đánh xếp hạng.
Giang Thiệu Vũ dẫn theo Bùi Phong và Quy Tư Dương đến tòa nhà văn phòng. Anh hạ giọng nói với Bùi Phong: “Em đến phòng huấn luyện trước đi, lát nữa quay lại tìm anh. Anh có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Quỷ.”
Bùi Phong gật đầu rồi quay người rời đi.
Quy Tư Dương cùng huấn luyện viên Giang vào văn phòng.
Giang Thiệu Vũ chỉ vào ghế sofa: “Ngồi đi, mình nói chuyện. Cậu xem bảng điểm của vòng tuyển chọn rồi chứ?”
Quy Tư Dương cúi đầu, không muốn để huấn luyện viên thấy nét buồn bã trong mắt mình: “Vâng, em đứng thứ tư.”
Giang Thiệu Vũ tiện tay pha hai ly trà, đưa cho cậu một ly, còn mình thì dựa vào bàn, vừa nhấp trà vừa nói: “Kỳ này em không được chọn vào đội tuyển quốc gia, em biết lý do vì sao không?”
Thiếu niên mím môi, siết chặt ly trà trong tay, khẽ nói: “Em, em không có kinh nghiệm thi đấu, lối chơi chưa đủ linh hoạt.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Biết tự nhận ra điểm yếu của bản thân là điều tốt. Thật ra, cậu có tố chất rất cao, là người xuất sắc nhất trong lứa học viên năm nay. Nhưng cậu chưa từng tham gia một trận đấu chính thức nào, kinh nghiệm quá thiếu, gặp tình huống bất ngờ thì xử lý không tốt, thi đấu có phần gò bó. Trong thể thao điện tử, kinh nghiệm thi đấu rất quan trọng, chỉ khi trải qua các giải đấu lớn, cậu mới có thể thi đấu tự tin và chủ động.”
Quy Tư Dương cúi đầu, không biết nên nói gì. Có lẽ lựa chọn ban đầu của mình là sai? Nếu lúc ấy ký hợp đồng với một câu lạc bộ giải A, thi đấu nửa năm rồi mới đến tham gia tuyển chọn, liệu có tốt hơn không? Nhưng mà, ký hợp đồng cũng chưa chắc được ra sân chính, tân binh thường phải làm dự bị một thời gian.
Giang Thiệu Vũ nhìn thiếu niên đang cố gắng kìm nén cảm xúc, trong lòng mềm lại, giọng anh cũng dịu xuống: “Cậu đã có dự định gì sắp tới chưa?”
Quy Tư Dương cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi: “Em, em cũng không biết. Em, em có thể tiếp tục ở lại đội tuyển quốc gia để luyện tập không?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Cậu có hai lựa chọn. Một là ký hợp đồng với câu lạc bộ ở giải A. Với tố chất và thành tích của cậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều câu lạc bộ tranh giành. Sau đó cậu cứ thi đấu ở giải A như các tuyển thủ khác, sang năm lại tham gia tuyển chọn đội quốc gia.”
Anh dừng một chút, rồi tiếp tục: “Lựa chọn thứ hai, tiếp tục ở lại đội tuyển quốc gia để luyện tập. Cậu sẽ đảm nhiệm vị trí đội trưởng đội tuyển trẻ quốc gia.”
Trong đầu Quy Tư Dương như có tiếng nổ vang lên. Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Thiệu Vũ với ánh mắt không dám tin: “Đội, đội tuyển trẻ quốc gia?!”
Giang Thiệu Vũ uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Ừ. Lúc tôi đề xuất tổ chức Tân Tinh Cup với liên minh, tất nhiên không chỉ muốn tổ chức một mùa, mà còn để thành lập đội tuyển trẻ quốc gia chính thức. Về sau, sẽ có ngày càng nhiều những người trẻ tuổi xuất sắc như cậu gia nhập đội. Tôi sẽ trực tiếp huấn luyện đội tuyển trẻ, giúp từng tuyển thủ xây dựng nền tảng vững chắc, rèn luyện tư duy chiến thuật, để thuận lợi cung cấp nhân tài cho đội tuyển quốc gia.”
Đội tuyển trẻ quốc gia! Quy Tư Dương càng nghe càng kích động: “Em sẽ làm đội trưởng ạ?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Không sai. Cậu là á quân của mùa Tân Tinh Cup đầu tiên, tố chất xuất sắc, cậu sẽ làm đội trưởng đội tuyển trẻ quốc gia, dẫn dắt các bạn cùng lứa tuổi đi ra nước ngoài rèn luyện. Ngoài các giải đấu thế giới chính thức và Thần Súng, còn có các giải liên lục địa. Những giải nhỏ này thường do các quốc gia cử đội tuyển trẻ hoặc đội hình hai đi thi đấu, từ trước đến nay, Trung Quốc chúng ta chưa từng tham gia.”
Giang Thiệu Vũ đặt cốc trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Quy Tư Dương, trầm giọng nói: “Cả nước có hàng chục triệu game thủ, vậy mà lại không có nổi một đội tuyển trẻ quốc gia tử tế, điều đó là không chấp nhận được. Bắt đầu từ năm nay, đội tuyển trẻ sẽ được thành lập và em sẽ dẫn dắt đội đó. Chậm nhất là tháng 3 sang năm, đội sẽ chính thức ra mắt.”
Quy Tư Dương hoàn toàn sững sờ, vừa bất ngờ vừa xúc động.
Đội tuyển trẻ quốc gia, đại diện cho thế hệ mới mạnh mẽ nhất!
Người gia nhập đội này đều là những mầm non nhỏ tuổi, như những tờ giấy trắng đầy tiềm năng. Với sự huấn luyện trực tiếp của Giang Thiệu Vũ, họ sẽ có nền tảng vững chắc và từ đây, đội tuyển quốc gia sẽ không còn lo sụt giảm trình độ.
Hết thế hệ này đến thế hệ khác, những học viên xuất sắc có thể từ đây mà tỏa sáng, bước ra sân khấu của các giải đấu tầm cỡ thế giới!
Huấn luyện viên Giang từ lâu đã đặt tầm nhìn lên toàn bộ hệ sinh thái thể thao điện tử của Thần Súng, không chỉ chăm chăm vào mỗi mùa giải thế giới này, chính tầm vóc và bản lĩnh của vị huấn luyện viên đội tuyển quốc gia này khiến thiếu niên Quy Tư Dương vô cùng kính phục!
Cậu không chút do dự gật đầu, kiên định nói: “Em đồng ý ở lại làm đội trưởng đội tuyển trẻ! Sau này, em sẽ dẫn dắt các sư đệ sư muội chăm chỉ luyện tập, cùng huấn luyện viên Giang bồi dưỡng thêm thật nhiều nhân tài cho đội tuyển quốc gia!”
Giang Thiệu Vũ mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai thiếu niên, nói: “Tiểu Quỷ, cậu còn nhỏ tuổi vậy mà có thể từ chối những lời mời hậu hĩnh từ các câu lạc bộ lớn, một lòng kiên định đến luyện tập ở đội tuyển quốc gia. Dù kỳ này chưa được chọn, nhưng đừng nghi ngờ bản thân, cậu thật sự rất có thiên phú. Chỉ cần tích lũy đủ kinh nghiệm, về sau cậu sẽ không thua kém gì Bùi Phong hay Lưu Thiếu Châu.”
Nghe huấn luyện viên Giang khen ngợi, Quy Tư Dương như muốn bay lên vì vui sướng!
Dù không được chọn làm tuyển thủ chính thức, nhưng huấn luyện viên Giang vẫn rất coi trọng cậu, giao cho cậu trọng trách dẫn dắt “nguồn nhân lực dự bị” quan trọng của đội tuyển quốc gia, cậu nhất định sẽ không phụ kỳ vọng ấy!
Giang Thiệu Vũ nói: “Đi đi, về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, cũng báo với gia đình một tiếng, cậu sẽ tiếp tục ở lại đội tuyển quốc gia.”
Quy Tư Dương đáp bằng giọng trong trẻo: “Vâng! Cảm ơn huấn luyện viên Giang!”
Khi mới bước vào phòng, thiếu niên cúi gằm đầu, buồn bã ủ rũ. Nhưng khi rời khỏi, gương mặt đã ngập tràn vui mừng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Dù cố gắng kìm nén, nhưng ở tuổi này, cậu vẫn chưa thể che giấu cảm xúc giỏi như người lớn.
Giang Thiệu Vũ nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng thầm nghĩ: Đây là một hạt giống tốt. Hiện tại cậu bé vẫn chưa bị đóng khung bởi lối chơi nào, còn là một tờ giấy trắng đầy tiềm năng, hoàn toàn có thể bồi dưỡng để trở thành một người tự do thế hệ kế tiếp.
Nghĩ vậy, anh liền gửi tin nhắn cho Bùi Phong: “Qua văn phòng gặp anh một lát.”
Rất nhanh, Bùi Phong đẩy cửa bước vào, cười nói: “Sư phụ vừa nói gì với Tiểu Quỷ vậy? Thằng bé vui tươi hớn hở.”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Anh bảo cậu nhóc ở lại làm đội trưởng đội tuyển trẻ quốc gia.”
Bùi Phong khựng lại một giây, lập tức hiểu ý đồ sâu xa của sư phụ.
Kỳ này Tân Tinh Cup chỉ có ba người đạt giải cao nhất được chọn vào đội tuyển quốc gia. Nếu đội thi đấu tốt tại giải thế giới, chắc chắn kỳ sau Tân Tinh Cup sẽ đông nghịt người tham gia, càng có nhiều mầm non xuất sắc mong muốn gia nhập đội.
Việc thành lập đội tuyển trẻ quốc gia chính quy cũng là một phần trong kế hoạch dài hạn của Giang Thiệu Vũ.
Còn Tiểu Quỷ là á quân mùa đầu tiên của Tân Tinh Cup, thiên phú cao, lại chăm chỉ, quả thật là lựa chọn thích hợp để làm đội trưởng đội trẻ.
Bùi Phong mỉm cười nói: “Sư phụ đúng là tính trước mọi điều. Anh gọi em đến là muốn bàn việc gì ạ?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Tiểu Quỷ có thiên phú, khả năng thích nghi cao. Sau này, em phụ trách huấn luyện riêng cho cậu nhóc đi, giống như hồi trước em bị cả đội ACE thay phiên hành hạ vậy, dạy nó cách chơi nhiều vị trí khác nhau. Đội tuyển quốc gia cũng cần có người kế thừa vị trí tự do. Từ nay, mỗi khóa đội tuyển quốc gia đều phải có một người tự do.”
Bùi Phong gật đầu: “Vâng. Em cũng rất quý Tiểu Quỷ, còn nhỏ tuổi mà định hướng rõ ràng. Em sẽ dạy cậu ấy lối chơi của các vị trí khác nhau. Cậu ấy thông minh, lại chăm chỉ, chắc sẽ học rất nhanh.”
Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Ừ. Ngoài ra, anh muốn bổ nhiệm em làm đội trưởng của đội tuyển quốc gia khóa 6.”
Bùi Phong hơi sững sờ.
Cậu cứ tưởng Lão Lâm hoặc Lưu Thiếu Châu sẽ là đội trưởng kỳ này, không ngờ sư phụ lại chọn mình?
Cậu im lặng một lúc, rồi lo lắng nói: “Nhưng em chưa từng có kinh nghiệm thi đấu chính thức, thâm niên trong giới cũng không bằng Lão Lâm và đội trưởng Lưu. Nếu sư phụ giao chức đội trưởng cho em, e rằng mọi người sẽ khó phục.”
Giang Thiệu Vũ giải thích: “Lão Lâm, Chu Chu, Diệp Tử, Tiểu Lưu bọn họ đều là đội trưởng của các đội tuyển lớn, nửa cuối năm còn phải dẫn đội thi đấu ở giải A. Nhưng em thì khác, em không phải tuyển thủ thuộc câu lạc bộ, các giải đấu trong nước không liên quan đến em, em có thể chuyên tâm ở lại đội tuyển quốc gia, tập trung huấn luyện tuyển thủ và chuẩn bị cho các giải quốc tế. Vấn đề này tôi cũng đã thảo luận với các huấn luyện viên khác rồi, mọi người đều đồng ý.”
Bùi Phong lúc này mới bừng tỉnh: “Thì ra là vậy. Sư phụ muốn em toàn thời gian đảm nhận chức đội trưởng đội tuyển quốc gia?”
Lão Lâm và Lưu Thiếu Châu đều là đội trưởng các đội chuyên nghiệp, phải dẫn đội đi thi đấu, chắc chắn không thể phân thân. Ngược lại, nếu Bùi Phong ở lại căn cứ quốc gia toàn thời gian, đảm nhận vị trí đội trưởng, ban huấn luyện có thể trực tiếp thảo luận chiến thuật với cậu, thực sự là quá thuận tiện.
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Đúng. Em sẽ tham gia tất cả các cuộc họp chiến thuật với vai trò đội trưởng, nắm được tư duy chiến thuật của ban huấn luyện. Đội tuyển quốc gia năm nay được thành lập từ tháng 6, không như các năm trước phải đợi đến tháng 11 mới chốt danh sách. Chúng ta còn nửa năm để luyện tập các phương án phối hợp, em ở lại căn cứ đảm nhận vai trò đội trưởng và tổng chỉ huy là lựa chọn thích hợp nhất.”
Bùi Phong mỉm cười đáp: “Em hiểu rồi! Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh!”
Giang Thiệu Vũ nhìn đệ tử mình, nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, giữa chúng ta là quan hệ thầy trò. Một khi công bố em là đội trưởng đội tuyển quốc gia, nhất định sẽ có tranh cãi từ cộng đồng mạng.”
Sư phụ là huấn luyện viên, để đệ tử làm đội trưởng, cư dân mạng chắc chắn sẽ cho rằng sư phụ thiên vị, nâng đỡ đệ tử mình.
Bùi Phong nhún vai, nói: “Không sao cả. Em bị anti chửi cũng không phải lần đầu, mặc kệ họ nói gì. Với lại, sư phụ là HLV trưởng, anh muốn ai làm đội trưởng thì người đó làm, chẳng lẽ còn phải hỏi ý kiến cư dân mạng sao?”
Nghe đến đây, Giang Thiệu Vũ không nhịn được khẽ nhếch môi cười.
Tiểu Bùi chưa bao giờ sợ dư luận trên mạng, lần trước lúc Thời Tiểu Bân bị công kích, cậu cũng xử lý rất ổn. Huống hồ, Fred với mấy chục triệu fan trên Weibo đâu phải hư danh, chẳng có gì phải lo.
Giang Thiệu Vũ nhìn đệ tử, nghiêm túc nói: “Nhiều tư tưởng chiến thuật của anh cần em thực hiện trên sân. Trước đây danh sách còn chưa xác định, có nhiều chuyện tôi chưa tiện nói với em, giờ thì dễ rồi.”
Anh vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Bùi Phong: “Tiểu Bùi, em là người tự do đầu tiên của đội tuyển quốc gia. Em cần phối hợp với đội hình, chuyển đổi linh hoạt giữa năm vị trí. Sau khi làm đội trưởng, áp lực sẽ rất lớn. Sau này nếu thi đấu thất bại, chúng ta phải cùng nhau hứng chịu chỉ trích. Hãy chuẩn bị tâm lý…. Làm đội trưởng không phải là vinh quang, mà là một trọng trách nặng nề. Sư phụ giao nhiệm vụ này cho em vì tin rằng em làm được.”
Bùi Phong tưởng tượng cảnh hai thầy trò bị dân mạng lôi ra gõ đầu, cảm thấy cũng chẳng tệ?
Ít ra, cậu có thể đứng bên cạnh sư phụ, cùng chia sẻ áp lực.
Bùi Phong mỉm cười: “Sư phụ yên tâm. Sau này có chuyện gì, em sẽ cùng anh gánh vác.”
Một người là HLV trưởng, một người là đội trưởng, thắng thì cùng hưởng vinh quang, thua thì cùng ăn chửi, cũng chẳng có gì to tát. Dù sao thì Bùi Phong cũng mặt dày, còn Giang Thiệu Vũ đã độc miệng đến mức miễn dịch với mọi loại thuốc độc dư luận.
Giang Thiệu Vũ nói: “Được rồi, về đi. Chuẩn bị đón các tuyển thủ mới vào căn cứ.”
**
Tối ngày 14 tháng 5, Giang Thiệu Vũ lập một nhóm chat, thêm toàn bộ tuyển thủ đội tuyển quốc gia khóa này vào, tên nhóm là: “Đội tuyển quốc gia khóa 6.”
Sáng ngày 15, tài khoản Weibo chính thức của đội tuyển quốc gia cuối cùng cũng công bố kết quả của vòng tuyển chọn: “Bảng điểm của vòng tuyển chọn đã được đăng tải trên website chính thức. Đội tuyển quốc gia khóa 6 chính thức được thành lập từ hôm nay.
Đội trưởng: Bùi Phong.
Các tuyển thủ gồm: Lưu Thiếu Châu, Mạc Hàm Thiên, Lâm Hạo Ngạn, Hoa Nhiên, Diệp Khinh Danh, Tần Tuyết Dao, Chu Dật Nhiên, Hạ Lê, Thư Thần, Thời Tiểu Bân.
Chào mừng tất cả các tuyển thủ gia nhập đại gia đình đội tuyển quốc gia khóa 6.”
Cư dân mạng: “!!!”
Ngay khi thông báo chính thức này được công bố, cả cộng đồng eSports như trải qua một cơn địa chấn, cư dân mạng lập tức nổ tung!
Hết chương 102