Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 101

Chương 101

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sáng hôm sau, Giang Thiệu Vũ triệu tập cuộc họp với các huấn luyện viên trong ban giám khảo, chính thức xác định danh sách đội tuyển quốc gia.

Giải đấu thế giới quy định số lượng tuyển thủ không vượt quá 11 người. Ở kỳ trước, đội tuyển quốc gia mang theo 3 công kích, 2 đột kích, 2 bắn tỉa, 2 y tế và 2 trinh sát. Kỳ này cụ thể mang theo ai, cuối cùng vẫn do Giang Thiệu Vũ quyết định.

Giang Thiệu Vũ nói: “Tần Bác, làm phiền anh in bảng thành tích của các tuyển thủ đứng đầu ở từng vị trí ra cho các huấn luyện viên xem.”

Khi bảng thành tích hiện lên trên màn hình lớn trong phòng họp, Tề Hằng không nhịn được cười: “Đúng như dự đoán, số 1 là Bùi Phong, số 161 là Tiểu Lưu, điểm của hai người họ vượt trội hẳn trong nhóm bắn tỉa.”

Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu lần lượt xếp hạng nhất và nhì ở vị trí bắn tỉa với điểm trung bình 95.4 và 95.3.

Hạng ba là Mạc Hàm Thiên với điểm trung bình 89.5; tiếp theo là Quy Tư Dương với 88.2; Bàng Vũ 88, và Dư Phong 87.

Nhớ lại trận đấu cuối cùng trên bản đồ mưa đêm với màn đấu súng đầy kịch tính giữa các bắn tỉa, các huấn luyện viên đều cảm thấy rất mãn nguyện. Việc trong nước xuất hiện nhiều tay bắn tỉa xuất sắc như vậy là điều đáng mừng, ít nhất trong vài năm tới, đội tuyển Hoa Quốc sẽ không phải lo “khoảng trống thế hệ”.

Tuy nhiên, cái tên “Dư Phong” lại khá lạ với mọi người, Tề Hằng liền hỏi: “Dư Phong là ai? Chưa từng nghe qua.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Là bắn tỉa của đội Báo Tuyết ở giải hạng hai.”

Mọi người chợt hiểu ra: “Thì ra là tuyển thủ ở giải hạng hai, thảo nào chưa nghe bao giờ!”

“Cậu ấy có thể nổi bật trong vòng tuyển chọn, chứng tỏ bình thường luyện tập và thi đấu đều rất nghiêm túc, tố chất cũng không tệ.”

Giang Thiệu Vũ nói: “Ừm, mọi người xem thêm bảng điểm của các vị trí khác.”

Ở nhóm trinh sát, hạng nhất là Diệp Khinh Danh với điểm trung bình 92. Hạng nhì là Tần Tuyết Dao, đạt 89.8 điểm.

Hạng ba là Tiểu Diệp Tử với 89.7, chỉ kém Tần Tuyết Dao 0.2 điểm trung bình.

Hạng tư là Tư Văn Huy của đội TNG, đạt 87 điểm.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau: “Người đứng thứ hai ở vị trí trinh sát, Tần Tuyết Dao là ai vậy?”

Giang Thiệu Vũ nói: “Cô ấy là đồng đội của Dư Phong, cũng đến từ đội Báo Tuyết.”

Tề Hằng xoa cằm, nói: “Xem ra giải hạng hai cũng có không ít nhân tài bị chôn vùi!”

Giang Thiệu Vũ nói: “Đúng vậy. Trong top 10 của các vị trí công kích, đột kích và y tế lần này có khá nhiều tuyển thủ đến từ giải hạng hai. Ngược lại, một số tuyển thủ nổi tiếng ở giải A League lại có thành tích không thể xem nổi.”

Mọi người nhìn lên bảng điểm trên màn hình lớn.

Vị trí đột kích, người đứng đầu là đội trưởng Chu Dật Nhiên của đội HW, đạt 94 điểm, bỏ xa các đối thủ khác.

Hạng hai là Hạ Lê, hạng ba là tuyển thủ vị trí đột kích của đội JZ, điểm của hai người chỉ chênh lệch khoảng 1 điểm.

Huấn luyện viên Chu Hoằng nhìn đến đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Trạng thái của Tiểu Hạ khá thất thường, dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường và bản đồ, nhưng trong vòng đấu cuối trên bản đồ xác sống, phản ứng siêu nhanh và kỹ năng bắn súng chuẩn xác ở cận chiến đã thuyết phục được các huấn luyện viên khắt khe. xem ra cô nàng có hy vọng được vào đội tuyển quốc gia.

Ở vị trí y tế, Thư Thần đạt điểm cao tới 92; Thời Tiểu Bân được 89 điểm. Điểm của Thời Tiểu Bân khiến người ta ngạc nhiên, là “nhân vật chính của loạt tin đồn hot search” thời gian trước, cũng là một trong số ít tuyển thủ Omega của liên minh, thì ra là bị huấn luyện viên Giang kéo về đội tuyển quốc gia và chuyển sang vị trí y tế?

Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, cậu ta có thể nhanh chóng thích nghi với cách chơi ở vị trí y tế, thậm chí giành vị trí thứ hai trong vòng tuyển chọn, đủ thấy thiên phú của đứa trẻ này đã bị trì hoãn bao lâu. RED đúng là quá đáng, không những lãng phí tài năng của Tiểu Bân mà còn thuê thủy quân bôi nhọ cậu ấy? Bị đá khỏi liên minh là đáng đời!

Còn tuyển thủ ngôi sao ở vị trí y tế của đội TNG, Chương Việt, thậm chí còn không lọt nổi vào top 15!

Ở vị trí công kích, điểm cao nhất là Lão Lâm với 93 điểm, hạng hai là Hoa Nhiên với 88 điểm, các tuyển thủ từ hạng ba đến hạng bảy đều khoảng 85 điểm… Mọi người kéo mắt nhìn xuống dưới, cuối cùng cũng thấy một cái tên quen thuộc hạng 16 Lục Hưng Vân.

Huấn luyện viên Cố Tiêu trước kia từng chuyên chơi vị trí công kích, thấy vậy không khỏi thắc mắc: “Lục Hưng Vân là sao vậy? Tôi nhớ thành tích của cậu ta ở giải A không tệ mà, lần này thi đấu lại kém thế?”

Giang Thiệu Vũ nói: “Không ai nhường nhịn hay nâng đỡ cậu ta, bản chất liền lộ ra thôi.”

Tề Hằng châm chọc: “Mấy người chắc chưa biết, Lục Hưng Vân là cháu ruột của nhà tài trợ TNG. Thành tích của cậu ta đều do câu lạc bộ nâng lên, Chương Việt là tùy tùng của cậu ta. Bình thường thi đấu, hai người nhìn có vẻ chiến tích đẹp, thật ra đều là do Bàng Vũ và Tư Văn Huy nhường!”

Bảo sao đội TNG thắng, thì ra là nhờ cặp béo gầy ấy cầm trịch. Mấy mạng mà Lục Hưng Vân ghi được đều do họ bắn gần chết đối thủ rồi nhường lại. Nhìn thì như thành tích đẹp, thật ra chỉ là gối thêu hoa! Còn Chương Việt luôn bám sát bên cạnh Lục Hưng Vân làm vệ sĩ, liên tục cứu mạng, nâng điểm cho cậu ta trong trận.

Lần chấm điểm đôi mù này, ghép đội ngẫu nhiên, hai người kia quả nhiên để lộ bản chất, điểm số tệ đến mức buồn cười.

Tương tự, tuyển thủ ngôi sao Đường Khải của đội FAD, người từng là dự bị trinh sát của đội tuyển quốc gia kỳ trước, trong kỳ tuyển chọn lần này chỉ xếp hạng mười. Tuy có phần khá hơn Lục Hưng Vân và Chương Việt, nhưng so với các trinh sát xuất sắc khác, điểm số 78 của cậu ta lại quá mức tầm thường.

Các huấn luyện viên nhìn nhau, trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.

Bảo sao trước kia đội tuyển quốc gia thi đấu không ra thành tích, toàn tuyển mấy người kiểu gì thế này? Một đống bao cỏ!

May mà Tiểu Mặc, Tiểu Bân, Tiểu Hạ sau khi bị Giang Thiệu Vũ mắng cho một trận đã kịp thời tỉnh ngộ, tận dụng vài tháng này điên cuồng luyện tập, tự nâng trình độ. Nếu không, đội anh em Hồ Lô của kỳ trước e là đã bị diệt sạch ở đây rồi.

Tề Hằng nói: “Giờ điểm đã có, lần này đội tuyển quốc gia nên chọn người theo hướng nào?”

Lão Hứa đề xuất: “Tôi nghĩ nên mang thêm một trinh sát để đánh Hàn Quốc. Cặp thầy trò Đại Diệp và Tiểu Diệp, thêm cả Tần Tuyết Dao có kỹ năng hỗ trợ cực tốt, mang cả ba đi có thể phối hợp chiến thuật.”

Huấn luyện viên Cố nói: “Tôi thấy có thể mang ba công kích hoặc ba đột kích, thiên về cận chiến thì có thể đánh với đội châu Âu.”

Giang Thiệu Vũ nhìn mọi người: “Hay là, để tôi nói thử suy nghĩ của mình?”

Mọi người vội nói: “Đúng rồi, nghe A Vũ nói đi.”

“Chúng tôi chỉ đề xuất, cụ thể chọn ai vẫn là do huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia quyết định.”

Giang Thiệu Vũ nhận lấy bút laser từ tay Tần Bác, chỉ vào những cái tên trên bảng thành tích, nói: “Trinh sát: Diệp Khinh Danh, Tần Tuyết Dao. Y tế: Thư Thần, Thời Tiểu Bân. Đột kích: Chu Dật Nhiên, Hạ Lê. Công kích: Lão Lâm, Hoa Nhiên. Bắn tỉa: Lưu Thiếu Châu, Mạc Hàm Thiên.”

Các huấn luyện viên đều ngẩn người… Bắn tỉa đứng hạng nhất rõ ràng là Bùi Phong mà? Anh trực tiếp bỏ qua Bùi Phong luôn à?

Chẳng lẽ vì Bùi Phong là đệ tử của anh ấy nên phải tránh hiềm nghi? Nhưng kiểu tránh này cũng hơi quá rồi.

Ngay giây tiếp theo, chỉ nghe thấy Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Người thứ 11, Bùi Phong. Cậu ấy không chiếm suất của vị trí bắn tỉa. Với tôi, cậu ấy là người tự do xuất sắc nhất, có thể đảm nhận tất cả các vị trí.”

Các huấn luyện viên: “!!”

Người tự do?! Chưa từng nghe thấy kiểu bố trí đội hình như vậy!

Nhưng ngay sau đó, mọi người liền nhớ đến giải Tân Tinh Cup năm nay —

Trận đấu giữa Fred và streamer Hải Ca, dùng 4 vị trí khác nhau để thắng 4-0 trước đối thủ. Tuy ai cũng biết cậu ta thi đấu như vậy là để tưởng nhớ các cựu thành viên đội ACE, nhưng đó chẳng phải cũng chính là cách để thể hiện thực lực của mình hay sao?!

Cậu ấy đâu chỉ biết chơi mỗi bắn tỉa.

Cậu ấy là học viên mạnh nhất của đào tạo trẻ đội ACE năm đó, là đệ tử do chính Giang Thiệu Vũ dạy dỗ. Cậu ấy có thể mô phỏng phong cách thi đấu của mọi thành viên trong đội ACE.

Cậu ấy là một người tự do toàn năng!

Tề Hằng vỗ đùi, kích động nói: “Tuyệt vời! Có người tự do như Bùi Phong, chơi vị trí nào cũng được. Đội tuyển quốc gia sẽ có vô số ý tưởng chiến thuật, chúng ta có thể tùy lúc tung ra đội hình 3 công kích, 3 bắn tỉa… thậm chí là 3 y tế!”

Các huấn luyện viên khác nghe vậy cũng hào hứng hẳn lên.

Bảo sao Giang Thiệu Vũ lần này lại mời nhiều người làm cố vấn chiến thuật như thế. Đội tuyển quốc gia kỳ thứ sáu có sự xuất hiện của Bùi Phong, nhân tố lớn nhất có thể biến hóa khôn lường, chiến thuật từ đây có thể thoải mái bung lụa. Những cố vấn chiến thuật, cuối cùng cũng có đất dụng võ, tha hồ sáng tạo các phương án giúp HLV Giang!

Lão Hứa cay cay mũi, xúc động nói: “Haizz, kỳ này đội tuyển quốc gia, cuối cùng cũng ra dáng một đội tuyển quốc gia rồi!”

Mọi người đều khâm phục Giang Thiệu Vũ từ tận đáy lòng, từ việc đích thân thị sát các CLB, cho đến khâu tuyển chọn thành viên, HLV Giang đều tự mình tham gia, không ngại đắc tội với nhiều người. Nhưng kết quả thì sao? Đội tuyển quốc gia lần này đúng là đội hình mạnh nhất từ trước đến nay.

Và sự gia nhập của Bùi Phong với tư cách là người tự do, cũng sẽ khiến đội Trung Quốc trở thành một đối thủ mà kẻ địch “không thể đoán nổi”.

Giang Thiệu Vũ liếc nhìn các huấn luyện viên, hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”

Mọi người đều đồng loạt giơ tay:

“Tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

“Được, vậy coi như thông qua toàn thể. Danh sách đội tuyển quốc gia sẽ được công bố chính thức vào một ngày gần nhất.” Giang Thiệu Vũ quay sang nói với Tần Bác: “Lập bảng điểm của đợt thi đấu lần này, đăng lên trang web chính thức cho mọi người tra cứu. Để tránh có người nói chúng ta ‘xâm phạm quyền riêng tư’, bảng thành tích chỉ ghi mã số, không cần ghi tên.”

Bây giờ học sinh trung học thi còn không dán bảng xếp hạng nữa, công khai thứ hạng cụ thể quả thật là quá mất mặt.

**

Trưa hôm đó, các tuyển thủ đến nhà ăn dùng cơm trưa, có người kích động hét lên: “Website đội tuyển quốc gia đăng điểm rồi, mọi người mau vào xem đi!”

Mọi người đồng loạt rút điện thoại ra, mở bảng điểm lên xem.

Lục Hưng Vân vừa mở ra liền thấy xếp hạng nhất ở vị trí công kích là số hiệu 266, hạng hai là 199. Còn cậu ta mang số 16, xếp…

Không phải hạng tư, hạng năm.

Thậm chí không phải hạng tám, hạng chín.

Mẹ nó, tận hạng mười sáu?! Đùa kiểu gì vậy?!

Bên cạnh, Chương Việt cũng sầm mặt. Cậu ta còn chẳng lọt vào top 15 của vị trí y tế, đây là trò đùa chắc?

Đúng lúc đó, có một tuyển thủ vô danh không hiểu chuyện chạy tới chúc mừng: “Lục thần, anh Chương! Hai người chắc chắn được chọn vào đội tuyển quốc gia rồi nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi! Người đứng đầu ở vị trí công kích, số 266, chắc chắn là Lục thần chứ còn ai nữa, còn người đứng đầu ở vị trí y tế số 180 khẳng định là anh Chương rồi!”

“Hai anh là tuyển thủ đội tuyển quốc gia kỳ trước, kỳ này nhất định cũng vào được.”

“Chúc mừng, chúc mừng nhé!”

Chương Việt: “…”

Lục Hưng Vân: “……”

Chúc cái mẹ mày ấy!!!

Hai người bọn họ suýt nữa thì tức đến hộc máu tại chỗ!

Ở bàn bên cạnh, Đường Khải, tuyển thủ trinh sát nổi tiếng nhất đội FAD lúc này sắc mặt cũng không khá hơn là bao. Xếp thứ mười, cậu ta nên tự an ủi là ít ra vẫn nằm trong top 10 chăng? Nhưng rõ ràng kỳ trước cậu ta là trinh sát dự bị của đội tuyển quốc gia, thành tích lần này cũng tụt dốc thảm hại quá rồi!

Mất hết cả mặt mũi.

Không xa lắm, Hạ Lê hưng phấn nhào đến ôm chầm lấy đồng đội: “Aaaaaaa! Tôi là hạng nhì ở vị trí đột kích đó! Hạng nhì!! Quả nhiên số hiệu 222 mang lại may mắn cho tôi mà, hahaha, đúng là “hai” đến phát điên, thích quá đi!”

Mọi người xung quanh: “…”

Con nhỏ này điên thật rồi.

Lục Hưng Vân nghe thấy giọng nói của Hạ Lê, sắc mặt càng đen như đáy nồi.

Thời Tiểu Bân thì không chen chúc ăn cơm với mọi người. Tối hôm qua thi đấu xong, cậu đã cùng Thư Thần lập tức quay về căn cứ đội tuyển quốc gia. Trong phòng, cậu lặng lẽ mở bảng điểm, mắt lập tức sáng lên, phấn khởi nhắn tin cho Thư Thần: “Anh Thần, số 180 là anh phải không? Anh là y tế hạng nhất đó!!”

Thư Thần trả lời: “Đúng vậy. Em là số 10 phải không?”

Thời Tiểu Bân: “Đúng đúng đúng! Tuyệt quá! Nếu mỗi vị trí lấy hai người thì cả hai chúng ta đều được chọn rồi!”

Thư Thần cũng thấy rất vui thay cho Tiểu Bân. Thời gian qua, hai người thường xuyên luyện tập cùng nhau, chia sẻ kinh nghiệm về vị trí y tế. Sự tiến bộ nhanh chóng của Tiểu Bân, ngoài nhờ Lão Thường dẫn dắt chơi trò “trốn tìm” mỗi ngày, cũng không thể không nhắc đến công lao của Thư Thần.

Ánh mắt anh lướt qua danh sách ở vị trí công kích, không biết cậu thiếu niên tóc tím hay nói hay cười kia có được chọn không?

Đang băn khoăn có nên nhắn tin hỏi Hoa Nhiên không thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Hoa Nhiên gọi đến.

Thư Thần do dự một chút rồi bắt máy, liền nghe thấy giọng nói hào hứng của Hoa Nhiên vang lên bên tai: “Anh Thần, em là công kích hạng hai nè, he he, em là số 199! Em nhớ không nhầm thì trong đợt tuyển chọn mình từng gặp nhau một lần thì phải?”

Thư Thần nghĩ kỹ lại, đúng là có gặp thật. Anh hơi ngại, ho khẽ một tiếng, lắp bắp nói: “Cậu đứng thứ hai à? Chúc, chúc mừng.”

Hoa Nhiên: “Tuyệt quá đi mất! Sau này tụi mình có thể cùng thi đấu rồi!”

Nghe giọng nói đầy phấn khích của thiếu niên, tâm trạng Thư Thần cũng vui vẻ hẳn lên.

Hoa Nhiên là một tân binh rất có thiên phú, vào đội tuyển quốc gia chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Lúc này, Tần Tuyết Dao và Dư Phong đang ăn cơm trong nhà ăn, xung quanh ồn ào bàn tán. Hai người thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh như “chuyện không liên quan đến mình”, dù sao cũng nghĩ là mình không được chọn.

Dư Phong mỉm cười nói: “Xem thử bảng điểm đi, ít ra cũng biết mình xếp thứ mấy.”

Cậu ta mở điện thoại, lướt qua danh sách bắn tỉa, hơi ngạc nhiên: “Đệt, tôi lại đứng hạng sáu trong danh sách bắn tỉa? Không phải chứ, bắn tỉa ở giải A tệ đến vậy à? Tôi từ giải hạng hai mà vào được top 10?!”

Tần Tuyết Dao kinh ngạc nhận lấy điện thoại nhìn một cái: “Cậu là số 300? Đứng thứ sáu, ghê thật đấy.”

Cô lập tức lướt xuống mục trinh sát.

Hạng hai… là số 77.

Tần Tuyết Dao sững lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô kích động đến mức không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh: “Tôi, tôi…”

Dư Phong vỗ vai cô, an ủi: “Đừng buồn, kiểu tuyển thủ thiên về hỗ trợ như cậu điểm thấp cũng là bình thường thôi. Có lẽ các huấn luyện viên chưa phát hiện ra năng lực của cậu.”

Tần Tuyết Dao hít sâu một hơi, giọng run run nói: “Tôi là số 77… tôi hình như đứng thứ hai…”

Dư Phong: “Hả? Vãi! Tuyết Dao giỏi ghê á!”

Lúc này, Mạc Hàm Thiên đang một mình khóc trong phòng tắm.

Cậu nhìn thấy hai người đứng đầu vị trí bắn tỉa là số 1 và 161, điểm số vượt trội, đều trên 95, trong khi cậu chỉ được 89 điểm, kém tới 6 điểm.

Quả nhiên, dù cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể sánh kịp Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu. Vị trí bắn tỉa của đội tuyển quốc gia chỉ có hai suất, cậu không được chọn rồi.

Mạc Hàm Thiên càng nghĩ càng buồn, nước mắt như vòi nước vỡ ống, không thể kìm lại được nữa.

Nghĩ đến mấy tháng qua mình thức đêm luyện tập đến mức có quầng thâm mắt, ngày nào cũng bật phần mềm dịch để đánh đấu hạng với người Hàn, cậu thực sự không cam lòng! Nhưng từ hồi còn là học viên, cậu đã không siêng năng bằng Lưu Thiếu Châu và Bùi Phong, năm ngoái lại buông thả tâm lý, thi đấu không nghiêm túc, trên đường đua của bắn tỉa, cậu đã bị bỏ lại quá xa, mấy tháng ngắn ngủi sao mà đuổi kịp?

Mũi cậu cay xè, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Đúng lúc đó, điện thoại bỗng vang lên.

Hiển thị cuộc gọi là một số lạ. Mạc Hàm Thiên lau vội nước mắt, bấm nghe, rồi nghe thấy bên kia vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Xin hỏi có phải Mạc Hàm Thiên không?”

Mạc Hàm Thiên nghẹn ngào đáp: “Vâng, ai vậy?”

Đối phương nói: “Tôi là huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ. Chính thức thông báo với cậu, cậu đã được tuyển vào đội tuyển quốc gia kỳ thứ sáu. Hãy đến báo danh tại căn cứ đội tuyển vào ngày 15 tháng 6, trong thời gian nghỉ giữa mùa của liên minh.”

Mạc Hàm Thiên: “……?”

Cậu cứ đứng sững ở đó, nước mắt vẫn còn lưng tròng nơi khóe mắt.

Giang Thiệu Vũ thấy bên kia im lặng mãi không nói gì, không nhịn được bật cười nhẹ: “Đang khóc đấy à?”

Mạc Hàm Thiên giật mình hoàn hồn, tai lập tức đỏ ửng: “A, em, em ..em tưởng mình không còn hy vọng nữa…”

Giang Thiệu Vũ nói: “Cậu tiến bộ rất nhanh, cũng được các huấn luyện viên công nhận. Ngày 15 tháng 6 đến căn cứ đội tuyển quốc gia báo danh, nghe rõ chưa?”

Mạc Hàm Thiên vội vàng lau nước mắt, giọng vô cùng trong trẻo: “Rõ ạ! Em nhất định sẽ đến đúng giờ!”

Trước đây cậu là fan ruột của Wing thần, giờ đây dựa vào thực lực mà được tuyển vào đội quốc gia, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính xin một chữ ký từ thần tượng rồi!

Giang Thiệu Vũ cúp máy, tiếp tục gọi cho những người khác.

Từng tuyển thủ trúng tuyển vào đội tuyển quốc gia đều nhận được cuộc gọi đích thân từ Wing thần.

Hạ Lê phấn khích tột độ: “Đã rõ! Bé Ba sẽ đến báo danh đúng hẹn!”

Hoa Nhiên vui vẻ khen: “Wing thần đúng là dịu dàng quá đi mất, còn tự mình gọi điện thông báo nữa chứ.”

Tần Tuyết Dao thì không dám tin nổi, cô thật sự có cơ hội gia nhập đội tuyển quốc gia trong truyền thuyết sao? Như mơ vậy! Cô có chút lo lắng, nghiêm túc hỏi: “Huấn luyện viên Giang, ngài  không đang đùa đấy chứ? Tôi thật sự được chọn sao?”

Giang Thiệu Vũ: “Đúng vậy.”

Tần Tuyết Dao cố nén sự kích động trong lòng: “Vâng, cảm ơn huấn luyện viên Giang! Em nhất định sẽ đến đúng giờ!”

Phản ứng của Diệp Khinh Danh lại là: “Yên tâm đi, anh Vũ. Lần này em không đến muộn đâu, bản kiểm điểm và chiến thuật em đều chuẩn bị sẵn rồi.”

Chu Dật Nhiên mỉm cười nói: “Anh tự gọi điện à? Anh Vũ đúng là có tâm, vất vả rồi. Em sẽ đến đúng hạn.”

Lão Lâm thì kích động nói: “ACE lại được đoàn tụ trong đội tuyển quốc gia rồi!”

Còn Bùi Phong thì sau trận đấu đã nhanh chóng quay lại căn cứ đội tuyển quốc gia.

Sư phụ mấy hôm nay ở khách sạn cùng các huấn luyện viên chấm thi, còn Giang Đậu Đậu thì gửi tạm ở chỗ chị Du, cậu phải đến cho Đậu Đậu ăn và dắt chó đi dạo.

Khi Giang Thiệu Vũ trở về căn cứ đội tuyển quốc gia, liền thấy hình ảnh — Bùi Phong thong dong dắt chó chạy bộ trên sân.

Giang Thiệu Vũ đứng bên rìa sân vận động, vẫy tay gọi cậu.

Một người một chó nhanh chóng chạy tới. Giang Thiệu Vũ nhìn chàng trai trẻ đầy mồ hôi, hỏi: “Không đi xem bảng điểm à? Lại rảnh rỗi dắt chó đi dạo ở đây.”

Bùi Phong cười nói: “Không cần xem cũng biết, chắc là em với Lưu Thiếu Châu điểm ngang nhau thôi?”

Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Tự tin ghê.”

Bùi Phong nghiêm túc nói: “Em là đệ tử do sư phụ đích thân đào tạo, nếu không được chọn thì chẳng phải làm anh mất mặt to rồi sao?”

Khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong lên: “Ừ, chúc mừng, em được tuyển rồi.”

Hai thầy trò người nhìn nhau cười, còn Giang Đậu Đậu cũng hớn hở sủa mừng ở bên cạnh.

Đội tuyển quốc gia khóa 6, danh sách chính thức đã được xác định. Một đội hình hoàn toàn mới, cuối cùng cũng chuẩn bị giương buồm ra khơi.

Hết chương 101

Bình Luận (0)
Comment