Chương 100
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Bùi Phong nhìn dòng chữ “sự cố mạng” trên màn hình máy tính, khẽ thở dài trong lòng — Sư phụ, quả nhiên vẫn là sư phụ.
Để kiểm tra tâm lý các tuyển thủ mới, đến cả sự cố mạng cũng dàn dựng được?
Mạc Hàm Thiên nhìn màn hình hiện dòng “sự cố mạng”, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, sống lưng lạnh toát!
Lúc mới bị ghép vào phòng 32, cậu còn mơ hồ không hiểu gì. Bản đồ bắn tỉa 5 sao, sáu tay bắn tỉa đấu súng trong mưa đêm, đây là chế độ ác mộng gì vậy? Trước giờ chưa từng nghe nói!
Nhưng càng đánh, cậu càng nhận ra, những người bên cạnh, ai nấy đều cực mạnh.
Phía đồng đội, số 1, khả năng chỉ huy xếp vào hàng top ngay cả trong giải chuyên nghiệp A League. Số 93, phản ứng nhanh, bắn chuẩn, rõ ràng là thiên tài bẩm sinh. Phía đối thủ, số 161 mạnh kinh khủng, gần như mỗi phát bắn đều là headshot, dứt khoát và tàn nhẫn. Số 287, 300 cũng thể hiện vô cùng xuất sắc.
Trước đó đã đánh qua hai vòng loại, sao đến vòng ba, trận cuối cùng, lại ngẫu nhiên trúng toàn cao thủ bắn tỉa thế này? Câu trả lời duy nhất chính là trận đấu tưởng như ngẫu nhiên này, thật ra là do Wing Thần cố tình sắp xếp, một cuộc tuyển chọn đặc biệt!
Nếu hôm nay cậu thể hiện không tốt, chẳng phải sẽ bị loại khỏi danh sách tuyển chọn sao?
Bao nhiêu tháng ngày khổ luyện không ngừng, chính là để chứng minh rằng cậu không phải là “Đại sứ khuyên nghỉ” của Thần Súng, không phải là bình hoa di động chỉ có ngoại hình mà vô dụng như dân mạng chê bai! Cậu luôn coi Wing Thần là thần tượng. Cậu thật sự rất muốn vào đội tuyển quốc gia!
Khoé mắt Mạc Hàm Thiên đỏ lên, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn khóc, nhanh chóng lau mồ hôi trong lòng bàn tay, đặt tay trở lại bàn phím.
Cậu nhóc mang số 93 Tiểu Quỷ cũng đang chịu áp lực tâm lý rất lớn.
Là thanh niên ưu tú nhất trong lứa huấn luyện sinh năm nay, cậu đã từ chối lời mời từ nhiều câu lạc bộ lớn, mục tiêu rõ ràng từ giải Tân Tinh Cup, tiến thẳng vào đội tuyển quốc gia làm huấn luyện sinh chính thức.
Cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn thi đấu ở Giải vô địch thế giới!
Nếu không được chọn, vậy chẳng khác nào lãng phí một năm không chơi ở A League, cậu sao có thể cam lòng?
Quy Tư Dương hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
So với sự giằng xé của Tiểu Mạc và Tiểu Quỷ, bên đội Đỏ, Tiểu Bàn và Du Phong lại giữ được tâm lý vững vàng hơn.
Du Phong nghĩ rất đơn giản, cậu vốn không trông mong được chọn vào đội tuyển quốc gia, không mơ đến giải thế giới. Có cơ hội đối đầu với các bắn tỉa hàng đầu giải chuyên nghiệp, với cậu, đó đã là một trải nghiệm quý báu rồi. Chỉ cần thi đấu đàng hoàng, không kéo tụt đội, là được. Ngược lại, cậu lại chẳng có gì phải căng thẳng.
Tiểu Bàn cũng không áp lực gì. Hồi còn ở TNG, cậu không được coi trọng, nhưng Wing Thần sau khi đi kiểm tra đã nhìn ra thực lực của cậu, không những động viên, mà còn cho cậu một cơ hội. Cậu đến tham gia tuyển chọn, chỉ là để chứng minh mình không yếu.
Chỉ với 30 giây tạm dừng ngắn ngủi, Giang Thiệu Vũ đã dội một gáo nước lạnh chính xác để phóng đại áp lực tâm lý của các tuyển thủ.
Người có thể chịu được áp lực, giữ vững trạng thái và nhanh chóng lấy lại cảm giác thi đấu, mới là người mà anh cần cho đội tuyển quốc gia.
Trên màn hình máy tính xuất hiện dòng thông báo: “Trận đấu sắp bắt đầu, đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1……”
Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương căng thẳng đến mức dán mắt vào màn hình.
Lúc này, Bùi Phong mới mở miệng nói: “Đánh cho tốt, cố lên.”
Mạc Hàm Thiên ngẩn ra một chút, hỏi: “Bố trí thế nào đây?”
Bùi Phong cười nói: “Tự mà tính đi. Phân tán đánh du kích, tôi không chỉ huy nữa đâu.”
Đồng đội: “???”
Giám khảo: “……”
Giang Thiệu Vũ cố tình tạm dừng để chơi trò tâm lý chiến, kết quả là Bùi Phong học được 80% tinh thần chiến tranh tâm lý của sư phụ!
Cậu nói vậy xong, chẳng phải càng khiến tâm lý đồng đội rối loạn hơn sao?
Bên phía đội Đỏ, Lưu Thiếu Châu cũng làm điều tương tự: “Còn thiếu 15 mạng, cố lên. Tùy cơ ứng biến nhé.”
Hai người chỉ huy đồng loạt buông bỏ trách nhiệm chiến thuật ngay giữa trận.
Du Phong vốn là người chưa từng chứng kiến kiểu thi đấu kịch tính thế này, chỉ muốn nói: Tuyển chọn đội tuyển quốc gia mà chơi kiểu gì vậy trời?
6 tay bắn tỉa đối đầu giữa đêm mưa không nói, đang đánh căng thì đột nhiên bị tạm dừng, tạm dừng xong thì chỉ huy không ai chỉ huy nữa??
Mất đi ảnh hưởng chỉ huy của Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu, phần tiếp theo của trận đấu là ai có bản lĩnh thì sống sót.
Trận đấu bắt đầu lại, tỷ số hai bên đang là 35:35.
Từ góc nhìn thượng đế, có thể thấy, đội xanh di chuyển rải rác, vẫn giữ vững thế tam giác phòng thủ mà Bùi Phong đã đề ra từ đầu. Đội Đỏ thì đội hình tập trung hơn, bố trí như kiểu tiến công có phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau.
Khu vực hiện tại trên bản đồ chỉ có một cột đèn đường mờ nhạt, chiếu sáng phần ngã tư đường. Còn phía sau các tòa nhà thì hoàn toàn là vùng tối, điểm mù thị giác. Mưa vẫn trút không ngừng, tiếng mưa loảng xoảng ầm ầm khiến người nghe bức bối và dễ mất tập trung.
Tắt hiệu ứng âm thanh thì không nghe thấy bước chân, tiếng súng, nhưng bật lên thì bị tiếng mưa làm nhiễu, mọi người đành chịu đựng tiếng ồn mà thi đấu.
Lưu Thiếu Châu lặng lẽ lặn vào màn đêm, Bùi Phong cũng nhanh chóng len lỏi vào khu kiến trúc, lập tức biến mất không dấu vết.
Lúc này, suy nghĩ của cả hai chỉ huy rất đơn giản — Phần đầu trận, họ đã thể hiện quá xuất sắc. Tổng cộng 35 điểm hạ gục, thì có đến 25 điểm là do hai người này mang về. Chính vì quá nổi bật, mà khiến các bắn tỉa còn lại trong đội trở nên mờ nhạt, tựa như những chiếc lá xanh phụ họa, chỉ để làm nền cho ánh hào quang của họ.
Lúc này, bọn họ cũng nên lùi một bước, nhường sân khấu lại cho các tuyển thủ trẻ, để sư phụ và các giám khảo có thể quan sát rõ ràng thực lực của lớp kế cận.
Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu như có ăn ý ngầm, rút lui khỏi tuyến giữa, bắt đầu vòng sang cánh để quan sát trận đấu.
Bàng Vũ chọn tiến công bên trái, định tấn công vào điểm hồi sinh phía bên kia. Du Phong thì di chuyển theo kiểu rắn bò, rút dao găm ra vòng phải, mô phỏng phong cách trinh sát của Tuyết Dao, muốn tìm ra vị trí đối thủ trước rồi mới nổ súng.
Cùng lúc đó, Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương cũng có quyết định riêng. Tiểu Quỷ đổi sang khẩu MSG ngắm nhẹ, nhảy khỏi mái nhà, ẩn mình vào bóng tối. Mạc Hàm Thiên cũng ẩn nấp trong đêm đen, kiên nhẫn chờ cơ hội.
Lúc nãy, bản đồ vang lên tiếng súng khắp nơi, dưới sự chỉ huy của Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu, hai bên đối đầu cực kỳ ác liệt.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ bản đồ đột nhiên trở nên yên ắng.
Mưa vẫn đổ như trút, các bắn tỉa ẩn mình trong bóng đêm, tản ra khắp thành phố.
Trên những con phố chỉ có ánh đèn mờ chiếu xuống, không một bóng người, cả thành phố như trở thành một thành phố ma.
Tuy vậy, các huấn luyện viên ở hàng ghế giám khảo không ai dám lơ là.
Ngoài góc nhìn từ thượng đế trên màn hình lớn, họ còn phải chia tâm lực để theo dõi từng góc nhìn cá nhân của các tuyển thủ qua màn hình bên.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Từ góc nhìn toàn cục, có thể thấy Mạc Hàm Thiên và Du Phong đang cách nhau một ngã tư ở khu vực phía bên phải.
Tiếng mưa lớn làm che lấp bước chân, nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể phát hiện âm thanh rất nhỏ.
Lúc này, cả hai đang cầm dao găm hoặc lựu đạn khói — vũ khí nhẹ nhất để di chuyển nhanh, trong bóng tối hoàn toàn không thể nhìn thấy đối thủ. Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc vừa bước qua khúc cua—
Mạc Hàm Thiên đột nhiên rút súng, xoay 90 độ, bắn tỉa phản xạ!
[Bắn tỉa số 250] dùng [MSG] bắn trúng [Bắn tỉa số 300]!
Trong bóng tối hoàn toàn không có tầm nhìn, Tiểu Mạc vẫn có thể bắn trúng Du Phong đang đi tới chỉ nhờ vào phản xạ tự nhiên! Phản xạ này không phải có thể luyện tập một sớm một chiều mà có.
Giang Thiệu Vũ ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, tiếp tục quan sát không nói gì.
Sau khi bắn trúng đối thủ, Mạc Hàm Thiên không do dự, bồi thêm một phát, tiễn Du Phong lên bảng điểm số.
Cùng lúc đó, bên trái bản đồ cũng nổ ra giao tranh. Bàng Vũ tìm đến Quy Tư Dương, hai người đụng mặt ngay tại ngã ba, gần như cùng lúc nổ súng, nhưng nhờ kinh nghiệm thi đấu phong phú, Bàng Vũ nhanh chóng bắn hai phát xử lý Quy Tư Dương. Tiểu Quỷ, thiếu kinh nghiệm thực chiến, chỉ bắn được nửa cây máu, không đủ kết liễu.
Hai trinh sát cũng không phải loại dễ bắt nạt. Sau khi nghe được tiếng súng, xác định vị trí, Diệp Khinh Danh lập tức vòng sau, một dao xử gọn Bàng Vũ. Tiểu Diệp Tử cũng ngay lập tức lao tới truy sát Mạc Hàm Thiên.
Trên màn hình, liên tiếp hiện thông báo tiêu diệt, trong bản đồ đêm mưa tăm tối, trinh sát ẩn thân hành động bằng dao găm cực kỳ hiệu quả.
Tỷ số lúc này là 37:37.
Tất cả tuyển thủ hồi sinh nhanh chóng, lập tức đổi vị trí di chuyển, tiếp tục giằng co giữa đêm mưa.
40:40…
43:43…
Tỷ số giằng co từng điểm một đang không ngừng tăng lên, cũng khiến áp lực tâm lý của hai bên tuyển thủ dâng đến đỉnh điểm.
Tỷ số 47:47, trận chiến quyết định ở đợt cuối cùng!
Mạc Hàm Thiên vừa bước ra khỏi vị trí, đã bị trinh sát phe địch ám sát bất ngờ. Tên trinh sát số 199 này dường như chuyên nhắm vào cậu, lần nào cũng đến truy sát.
Màn hình hiện 48:47, đội Đỏ tạm dẫn trước.
Ngay sau đó, Diệp Khinh Danh bên đội Xanh lập tức đến vị trí Mạc Hàm Thiên bị hạ, g**t ch*t Tiểu Diệp Tử, kéo tỷ số trở lại 48:48!
Còn 2 mạng cuối cùng!
Mạc Hàm Thiên căng thẳng đến mức giọng run rẩy: “Y tế cứu được không?”
Nếu không cứu được, mà phải chạy bộ từ điểm hồi sinh tới, rất có thể sẽ không kịp tham gia đợt giao tranh cuối cùng.
May mà Thời Tiểu Bân ở khá gần, vừa nghe thấy đã chạy nhanh như bay đến chỗ cậu và kéo cậu dậy.
Đúng lúc đó, phía bên trái bản đồ lại vang lên tiếng súng — Du Phong đụng độ Quy Tư Dương, cả hai đồng thời nổ súng. Khu vực đó ánh sáng mờ mịt, Du Phong di chuyển hình chữ S né đạn, một pha phản xạ tuyệt vời khiến viên đạn sượt ngang tai!
Cậu xoay người bắn ngược lại, bắn hạ Tiểu Quỷ!
Tỷ số: 49:48!
Quy Tư Dương nhìn màn hình xám xịt trước mặt, lòng có chút buồn.
Quả nhiên cậu vẫn còn quá non nớt? Tuổi còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm thi đấu. Tuy đã rất cố gắng, nhưng so với những tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu nhiều năm, cậu vẫn thiếu một chút bản lĩnh cuối cùng ấy.
Bùi Phong nghe thấy tiếng súng, lập tức vòng đến, giết Du Phong, kéo tỷ số lại cân bằng.
49:49! Ai giành được điểm thứ 50 sẽ là người chiến thắng!
Ngay khoảnh khắc ấy, Thời Tiểu Bân lên tiếng: “Để tôi ra nhử, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội đó!”
Mạc Hàm Thiên sững người, còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Thời Tiểu Bân lao ra ngoài như gió.
Trong cơn mưa tầm tã, thân ảnh nhỏ bé đó, như một con chuột lanh lợi, lao vụt đi giữa đêm tối. Thời Tiểu Bân cực kỳ thông thạo bản đồ, cậu lao một mạch tới dưới ánh đèn đường, nơi dễ bị phát hiện nhất. Bàng Vũ theo phản xạ lập tức bóp cò —
Đoàng!
Viên đạn bắn trúng ngay đầu Thời Tiểu Bân!
Nhưng Thời Tiểu Bân không chết.
Bởi vì, trang bị thứ ba của cậu đang dùng là [Mũ chống đạn], chuyên kháng phát bắn đầu tiên của bắn tỉa.
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng súng giòn vang giữa đêm mưa.
Mạc Hàm Thiên, đang ẩn mình phía sau, vừa thấy đối thủ lộ vị trí, lập tức khóa mục tiêu, bình tĩnh bóp cò —
Đoàng!
Viên đạn mang theo nước mưa, xé gió lao đến, xuyên thẳng qua đầu của Bàng Vũ!
Màn hình xuất hiện hiệu ứng Headshot, tỷ số cuối cùng là 50:49
Đội xanh giành chiến thắng!
Mạc Hàm Thiên đột nhiên cảm thấy muốn khóc. Cậu biết rõ, so với bắn tỉa số 1 và bắn tỉa số 161, mình vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Thế nhưng, trong trận này, cậu đã dốc toàn lực. Đợt giao tranh cuối, y tế dùng thân nhử địch, còn cậu thì phản ứng nhanh nhất, bắn hạ kẻ thù.
Có được chọn hay không, vẫn còn phải chờ quyết định của ban giám khảo.
Trận đấu kết thúc, 10 tuyển thủ bị hệ thống tự động đá ra khỏi phòng đấu. Tâm trạng mọi người vẫn còn bồi hồi mãi không nguôi.
Trận đối đầu nghẹt thở giữa đêm mưa này, sẽ để lại ảnh hưởng sâu sắc trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp sau này của họ.
Tại khu vực giám khảo phía sau, Giang Thiệu Vũ thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Số 1 và 161, tôi tin không ai có nghi ngờ gì. Hai người họ trong hai vòng trước cũng thể hiện xuất sắc. Bốn bắn tỉa còn lại, mời các vị xếp hạng một lượt đi.”
Tề Hằng xúc động thốt lên: “Bốn tuyển thủ này ai cũng có nét riêng, thật sự là bỏ ai cũng tiếc cả!”
Giang Thiệu Vũ quay sang huấn luyện viên kỳ cựu nhất, HLV Hứa, người đã gắn bó 9 năm với câu lạc bộ BM, nói: “Chi bằng để tiền bối nhận xét trước đi?”
Lão Hứa nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Số 93, lối chơi còn hơi non, có thể là do thiếu kinh nghiệm, nhưng thiên phú cực kỳ cao, nếu được đào tạo tốt, tương lai chắc chắn thành tài! Số 250 phản ứng rất nhanh, kỹ năng bắn cực chuẩn, cơ bản cực kỳ vững, nhìn ra được là đã khổ luyện rất nhiều. Khả năng chớp thời cơ cũng rất tốt.”
“Số 287 phong độ ổn định, có tầm nhìn chiến thuật, nhưng tư duy hơi bảo thủ, cảm giác vẫn cần thêm chút bứt phá bản thân. Số 300 tâm lý rất thoải mái, cách đánh linh hoạt, di chuyển là tốt nhất trong nhóm bắn tỉa lần này, kỹ năng bắn thì cần tiếp tục rèn luyện thêm.”
Quả không hổ là huấn luyện viên lão làng 9 năm, ánh mắt cực kỳ tinh tường, nhận xét sắc bén và khách quan đến từng điểm.
Số 93 Quy Tư Dương, vì là huấn luyện sinh nên quả thực còn hơi non nớt. Cậu còn quá trẻ, vẫn cần tích lũy thêm kinh nghiệm thi đấu.
Số 287 Bàng Vũ, sở dĩ có lối chơi khá bảo thủ là vì khi còn ở câu lạc bộ TNG, cậu thường xuyên bị chèn ép, dẫn đến hình thành lối tư duy thụ động. Cậu không giỏi chủ động tìm kiếm cơ hội hay mở thế cục. Giang Thiệu Vũ tin rằng, sau khi chuyển nhượng sang đội mới, Tiểu Bàn chắc chắn sẽ có màn thể hiện xuất sắc hơn.
Số 300 Du Phong, xuất thân từ giải hạng B, vốn không nghĩ mình sẽ được tuyển, nên tâm lý khi thi đấu rất thoải mái. Kỹ năng di chuyển xuất sắc là do được đội trưởng Tần Tuyết Dao rèn giũa. Còn độ chính xác khi bắn thì vẫn cần rèn luyện thêm.
Tổng hợp lại, ngược lại, người xuất sắc nhất chính là số 250 Mạc Hàm Thiên. Thời gian qua, cậu ấy liên tục luyện tập với cường độ cao, tiến bộ cực nhanh. Kỹ năng cơ bản vững vàng, kết hợp với phản xạ tức thời do thường xuyên đánh xếp hạng ở máy chủ Hàn, đã thể hiện rõ trong trận đấu, khiến các huấn luyện viên ấn tượng sâu sắc. Cậu cũng chịu đựng được áp lực tâm lý khi Giang Thiệu Vũ tạm dừng trận đấu đột ngột để “dội gáo nước lạnh”, không bị sụp đổ tinh thần như năm ngoái ở Giải Thế giới, nơi cậu từng bị đánh tan tác và bật khóc trên sân.
Giang Thiệu Vũ nói: “Lão Hứa đánh giá rất khách quan. Giờ mọi người hãy chấm điểm, gửi lại cho Tần Bác thống kê.”
Mọi người lần lượt nhập điểm số, chuyển về cho Tần Bác tổng hợp. Giang Thiệu Vũ đứng dậy, nhìn mọi người, giọng nói ôn hòa: “Vất vả rồi, mọi người cứ về nghỉ ngơi trước. Ngày mai chúng ta họp lại để thảo luận lần cuối, rồi xác định danh sách chính thức của đội tuyển quốc gia.”
Hết chương 100