Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 99

Chương 099

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn bảng điểm của các tuyển thủ trên màn hình lớn, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Bắn tỉa số 1, 93, 250 thành một đội, mang theo y tế số 10 và trinh sát số 110; bắn tỉa số 161, 287, 300 thành một đội khác, kèm theo y tế số 180 và trinh sát số 119.”

Tần Bác nhanh chóng chia nhóm theo chỉ thị của anh, trong lòng không khỏi ngạc nhiên — huấn luyện viên Giang lần này chia nhóm rất có chủ ý.

Đội Xanh gồm ba bắn tỉa là Bùi Phong, Quy Tư Dương, Mạc Hàm Thiên, thêm trinh sát Diệp Khinh Danh và y tế Thời Tiểu Bân.

Đội Đỏ gồm ba bắn tỉa là Lưu Thiếu Châu, Bàng Vũ, Du Phong, kèm theo trinh sát Tiểu Diệp Tử và y tế Thư Thần.

Hai thầy trò nhà họ Diệp điểm số gần như ngang nhau, nhưng Diệp Khinh Danh dù sao cũng có kinh nghiệm thi đấu dày dạn, còn Diệp Tùy An chỉ là tân binh mới ra mắt năm nay, sư phụ chắc chắn mạnh hơn đồ đệ một chút. Thời Tiểu Bân vừa chuyển sang chơi y tế, tuy thiên phú xuất chúng nhưng kinh nghiệm chưa đủ, rõ ràng yếu hơn Thư Thần.

Trình độ bắn tỉa của hai đội thì ngang nhau.

Trinh sát đội Xanh mạnh hơn, y tế đội Đỏ lại vượt trội hơn, tổng hợp lại thực lực hai bên gần như cân bằng.

Có lẽ, huấn luyện viên Giang đã sớm nhìn ra ai ứng với những số hiệu này rồi chăng? Nếu không thì sao có thể chia nhóm trùng hợp đến vậy?

Lúc này, Mạc Hàm Thiên đang ngồi trước máy tính với tâm trạng bồn chồn. Gần 12 giờ đêm rồi, sao hôm nay vẫn chưa đến lượt cậu thi đấu? Hệ thống không lẽ quên mất cậu rồi? Chín người còn lại cũng có cùng nghi vấn.

Cho đến khi trên màn hình của mọi người hiện lên một dòng chữ: “Đã ghép trận cho bạn, vui lòng vào phòng thi đấu số 32.”

Mọi người lập tức nhấn vào phòng, nhanh chóng thay đổi vũ khí.

Rất nhanh sau đó, ai cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Mạc Hàm Thiên sững lại một chút, hỏi: “Số 93, cậu cũng chơi bắn tỉa à?”

Quy Tư Dương đáp: “Ừ, cậu cũng vậy à?”

Bùi Phong nhìn thấy mọi người trong kênh đội đã chọn xong vị trí, không khỏi cảm thấy khó hiểu, sao ván này lại ghép ra đến ba bắn tỉa? Cậu có nên đổi vị trí chơi không? Cậu suy nghĩ một lát, chợt có một suy đoán lóe lên trong đầu — đây là vòng ba, trận thứ 32. Nói cách khác, đã có hơn 300 người thi đấu xong, còn bọn họ là những tuyển thủ “bị để lại”.

Nếu chỉ đơn thuần là ghép ngẫu nhiên những người còn lại, thì không thể nào một đội lại có đến ba bắn tỉa, vì số lượng bắn tỉa đăng ký năm nay vốn không nhiều như vậy, phần lớn là đột kích và công kích.

Phải chăng là sư phụ cố ý để những người này lại để quan sát? Vòng ba, trận cuối cùng rất có thể là để giữ lại những người giỏi nhất để thi đấu riêng, ban huấn luyện muốn so sánh biểu hiện rồi mới quyết định ai sẽ vào đội tuyển quốc gia?

Tuy cậu chơi được mọi vị trí, nhưng cũng đăng ký với vai trò bắn tỉa tham gia tuyển chọn. Lúc này mà tự ý đổi vai trò, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của sư phụ chăng? Hơn nữa, với con mắt tinh tường của sư phụ, hệ thống đánh giá ẩn danh đôi bên chỉ là để các huấn luyện viên khác có thể chấm điểm công bằng, chứ sư phụ chắc chắn đã nhận ra gần hết ai là ai rồi. Những cái mã số này, trong mắt huấn luyện viên Giang, gần như trong suốt.

Vậy nên, các tuyển thủ được ghép vào trận cuối cùng này hẳn là thực lực ngang nhau, chắc chắn cậu và Lưu Thiếu Châu không cùng đội.

Bùi – thám tử – Phong lập tức hiểu được dụng ý của sư phụ, dứt khoát khóa súng chính là Barret, súng phụ mang theo MSG súng ngắm nhẹ.

Mạc Hàm Thiên trố mắt: “Số 1 cũng là bắn tỉa à?”

Bùi Phong cười nhẹ: “Ừ đấy, nhiều bắn tỉa thế này tụ lại, náo nhiệt thật.”

Diệp Khinh Danh nhướn mày, buông một câu thản nhiên: “Xem xem ai ra tay nhanh hơn thôi. Mọi người cố lên.”

Thời Tiểu Bân rụt rè hỏi: “Có ai chỉ huy không?”

Mạc Hàm Thiên không dám chỉ huy đội hình ba bắn tỉa kỳ quặc này. Bùi Phong liền nói: “Để tôi chỉ huy.”

Lúc này, kênh thoại của đội Đỏ.

Du Phong nghi hoặc: “Ba bắn tỉa? Năm nay nhiều người đăng ký bắn tỉa vậy sao?”

Bàng Vũ gãi đầu, nói: “Chắc là do bọn mình bị thừa ra thôi?”

Thư Thần bị sợ giao tiếp, không dám nói gì. Tiểu Diệp Tử lên tiếng xua tan không khí lúng túng: “Lát nữa gặp địch, ba người các cậu cùng bắn một lúc nhé. Nếu cả ba viên đạn trúng đầu đối thủ, thì đầu hắn sẽ có ba cái lỗ đó!”

Mọi người: “……”

Cậu đang nói cái quái quỷ gì vậy hả?

Lưu Thiếu Châu mỉm cười hỏi: “Có ai chỉ huy không? Nếu không có thì để tôi nhé?”

Tiểu Diệp Tử nói: “Cậu đẹp trai, cậu nói là đúng!”

Lưu Thiếu Châu nói: “Ván này chắc sẽ rất khó đánh, mọi người phối hợp thật tốt nhé, cố lên.”

Bùi Phong có thể đoán ra suy nghĩ của Wing Thần, thì Lưu Thiếu Châu dĩ nhiên cũng hiểu được tư duy của sư phụ chủ tịch Tề.

Ba bắn tỉa, kiểu ghép trận này hoàn toàn bất thường, khả năng cao là ban giám khảo cố tình sắp xếp để quan sát họ. Hai trinh sát, có thể chính là hai thầy trò Diệp Khinh Danh và Diệp Tùy An, cả hai đều có phong cách rất giống nhau. Dựa vào phong cách nói chuyện nhí nhảnh của trinh sát số 119, chắc chắn là Tiểu Diệp Tử rồi.

Không rõ người chơi y tế là ai, nhưng rất có thể cũng là ứng cử viên hạt giống của đội tuyển quốc gia.

Trận này chẳng khác nào trận huấn luyện của đội dự bị tuyển quốc gia, độ khó thậm chí còn vượt cả chung kết giải chuyên nghiệp A League!

Lưu Thiếu Châu lập tức đổi súng chính sang AWM, khẩu sở trường nhất, súng phụ là FR, cả hai đều là súng bắn tỉa. Cậu còn mang theo lựu đạn khói, rồi nhấn nút sẵn sàng.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, chế độ: Khiêu chiến cực hạn.

Bản đồ được chọn ngẫu nhiên là: Đêm Mưa.

Mọi người: “!!!”

Bản đồ có tên ngắn nhất, nhưng lối chơi b**n th** nhất, độ khó 5 sao, toàn bắn tỉa!

Đêm Mưa là bản đồ tối tăm nhất trong trò chơi Thần Súng.

Đêm mưa tầm tã, chỉ vài cột đèn đường lác đác chiếu sáng một phần bản đồ, 50% khu vực chìm trong bóng tối. Tiếng mưa rào rào che lấp tiếng bước chân và tiếng súng, ánh sáng mờ mịt khiến ai mắt kém gần như không thể phát hiện ra kẻ địch.

Bản đồ có nhiều con hẻm chằng chịt, trong bóng tối, địch có thể xuất hiện từ bất kỳ hướng nào.

Mạc Hàm Thiên căng thẳng nắm chặt chuột, bản đồ này rất khó đánh, nhưng chính vì thế mới càng thử thách phản ứng và cảm giác vị trí của các bắn tỉa.

Thời Tiểu Bân thì thầm thấy may mắn, may mà dạo trước cậu luyện tập trốn tìm bản đồ cùng lão Thường, đã chơi qua gần hết các bản đồ, nên cũng rất quen thuộc với bản đồ Đêm Mưa này. Chứ nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ lạc đường giữa bản đồ.

Du Phong mở to mắt kinh ngạc, thầm gào trong lòng: Chọn đội tuyển quốc gia mà chơi điên vậy sao? Bắn tỉa đánh bản Đêm Mưa đúng là địa ngục trần gian! May mà Tuyết Dao từng dắt mình chơi qua mấy bản ít người chơi, chứ đang đánh mà lạc đường thì mất mặt chết!

Bàng Vũ thì thắc mắc hỏi: “Hôm nay không phải đánh chế độ Đặt bom à? Sao lại đổi sang Khiêu chiến cực hạn?”

Tiểu Diệp Tử nói: “Bản đồ Đêm Mưa là bản chỉ có trong chế độ khiêu chiến cực hạn mà.”

Bàng Vũ: “Tôi biết. Ý tôi là, tại sao chúng ta lại phải đánh chế độ này?”

Tiểu Diệp Tử: “Vì bản đồ Đêm Mưa chỉ có trong chế độ khiêu chiến cực hạn đó~.”

Bàng Vũ: “……”

Cậu đang nói cái quỷ gì thế? Suy nghĩ của cậu có vấn đề à? Đương nhiên tôi biết Đêm Mưa là bản đồ chỉ có trong chế độ khiêu chiến cực hạn! Điều tôi thắc mắc là tại sao chúng ta lại ngẫu nhiên trúng phải bản đồ của chế độ cực hạn? Hôm nay chẳng phải lẽ ra phải đánh chế độ Đặt Bom sao?

Khoan đã—

Chẳng lẽ là ý của huấn luyện viên Giang?!

Nhận ra điều này, Tiểu Bàn lập tức ngồi thẳng dậy, hai bàn tay mũm mĩm khẽ lơ lửng trên bàn phím, căng thẳng — cậu đã hiểu rồi, trận đấu này chính là vòng tuyển chọn cho các bắn tỉa vào đội tuyển quốc gia, vì vậy mới ngẫu nhiên trúng bản đồ có độ khó cao nhất dành riêng cho bắn tỉa!

Nhìn thì có vẻ ngẫu nhiên, nhưng thực ra là bản đồ được tổng huấn luyện viên đội quốc gia chỉ định từ trước.

Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu đồng thời thở dài trong lòng.

Wing thần, không hổ là anh!

Bùi Phong lập tức nói: “Bên kia rất có thể cũng có 3 bắn tỉa, mọi người chú ý di chuyển!”

Lưu Thiếu Châu cũng nói: “Bản đồ toàn bắn tỉa, hai bên mỗi bên 3 người, tạm thời đừng lộ đầu ra.”

Nghe thấy hai người đồng loạt lên tiếng chỉ huy, tất cả mọi người đều rúng động trong lòng — Hiệp đầu mà đã full độ khó, 6 bắn tỉa cùng nhau chiến đấu??

Mọi người cùng đơ ra vài giây, đến khi bản đồ bắt đầu tải xong, họ mới giật mình tỉnh lại, lập tức di chuyển trong bản đồ để tìm nơi ẩn nấp.

Lúc này, ở hàng ghế giám khảo, ngồi ở vị trí trung tâm, huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ lại thong thả nhấp một ngụm trà, bình thản như đang xem kịch.

Đội Xanh, Bùi Phong chỉ huy: “Y tế tìm chỗ ẩn nấp thật tốt, trinh sát vòng ra cánh. Ba bắn tỉa chú ý, 93 đi trái, 250 đi phải, tôi giữ giữa. Tạo thế tam giác tìm điểm ngắm, hỏa lực chéo yểm trợ lẫn nhau!”

Hỏa lực chéo yểm trợ là một trong những cách bố trí phòng thủ hiệu quả trong chiến đấu tổ đội. Ba người đứng ở ba đỉnh của một tam giác, tầm bắn có thể bao phủ toàn bộ khu vực bên trong, một khi có người bị hạ, hai người còn lại vẫn có thể nhanh chóng khóa chặt điểm yếu.

Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương lập tức di chuyển theo chỉ huy, nhanh chóng tìm được ba điểm ngắm giữa màn đêm mưa đen đặc.

Lưu Thiếu Châu bên đội Đỏ cũng nói: “Đội hình mũi dao tấn công, tôi dẫn đầu, các cậu cánh bên hỗ trợ, thử đột phá một lượt.”

Đội hình mũi dao là đội hình tấn công phổ biến. Người đi đầu mở đường, hai bên bảo vệ sườn, người sau ẩn mình hoặc chờ cơ hội, như y tế ở phía sau.

Du Phong và Bàng Vũ nhanh chóng theo sát, cả đội 5 người như một lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào bóng tối đặc quánh. Dẫn đầu là Lưu Thiếu Châu, di chuyển nhanh như chớp, né trái né phải, rắn bò lao lên, chớp mắt đã tới khu vực trung tâm bản đồ.

—Đoàng!

Một viên đạn xé toạc màn mưa lao đến, Lưu Thiếu Châu lách mình né, viên đạn sượt ngang tai cậu mà bay qua.

Tiếng mưa rào rào làm cho tiếng súng bị át đi, Lưu Thiếu Châu nheo mắt nhìn, trước mặt là một cây đèn đường. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên con đường ướt đẫm nước mưa, khiến tầm nhìn bị chói loá, không dễ nhận ra vị trí của bắn tỉa phía xa.

Lợi dụng ánh sáng để che hướng bắn, chắc chắn là Bùi Phong.

Lưu Thiếu Châu lập tức ra lệnh: “Tản ra!”

Lời còn chưa dứt, bên tai liền vang lên tiếng súng tiếp theo——

[Bắn tỉa số 250] dùng [DSR] headshot hạ [Bắn tỉa số 287]!

[Bắn tỉa số 93] dùng [DSR] headshot hạ [Bắn tỉa số 300]!

Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương trong đội hình tam giác gần như đồng thời nổ súng, tiêu diệt hai người bên đối thủ.

Bùi Phong đã khai thác lợi thế ánh sáng của bên phòng thủ một cách tối đa, ánh sáng phản chiếu từ đèn đường khiến bên ẩn núp khó mà nhìn rõ được các vị trí bắn tỉa ẩn nấp xung quanh. Lưu Thiếu Châu dẫn đội đột kích, không may bước thẳng vào vòng mai phục hình tam giác của phe phòng thủ. Anh lập tức hỏi: “Y tế có thể cứu được không?”

Thư Thần đáp: “Được.”

Hồi sinh đồng đội là thao tác mà Thư Thần quen thuộc nhất. Trong màn đêm đen đặc dưới cơn mưa như trút nước, anh thậm chí không cần dùng tấm chắn chống đạn, chỉ dựa vào địa hình để ẩn nấp, lao nhanh đến chỗ đồng đội vừa bị hạ gục.

Chỉ thấy một bóng người lướt đi trong mưa, chẳng mấy chốc đã cứu sống Bàng Vũ và Du Phong.

Lưu Thiếu Châu liền ra lệnh: “287 sang trái, dụ đối thủ tách ra. 300 đi vòng phải với tôi, hỏa lực yểm trợ, dứt điểm bắn tỉa bên phải!”

Du Phong vừa được cứu sống liền lập tức theo sau cậu. Hai người một trước một sau lao về phía cánh phải; còn bên trái, Bàng Vũ nổ súng hai lần, thu hút sự chú ý của đối thủ, Tiểu Diệp Tử lanh lợi vòng trái tìm kiếm bắn tỉa đối thủ.

Vài giây sau, tiếng súng nổ vang lên ở cả hai bên!

[Bắn tỉa số 161] dùng [AWM] headshot hạ [Bắn tỉa số 250]!

[Trinh sát 119] dùng [Desert Eagle] headshot hạ [Bắn tỉa số 93]!

Cánh phải của đội Xanh bị Lưu Thiếu Châu đánh bật, bắn tỉa cánh trái bị Tiểu Diệp Tử đánh lén từ phía sau.

Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương ngã xuống gần như cùng lúc.

Bùi Phong không vội vàng chỉ huy y tế cứu người, mà hạ giọng nói: “Trinh sát, báo vị trí.”

Diệp Khinh Danh nói lười biếng: “Tôi đây. Hướng 4 giờ.”

Bùi Phong lập tức đưa ra quyết định: “Y tế đừng cứu người, hai người tự đi về góc trái dưới bản đồ để hồi sinh. Tôi dẫn địch đi chỗ khác.”

Khoảng cách giữa ba người trong thế tam giác khá xa, nếu để y tế lao ra cứu người thì rất dễ bị mai phục, làm gián đoạn tiết tấu trận đấu. Mặt khác, trinh sát đã vòng được ra sau lưng trinh sát đối thủ, hoàn toàn có thể phối hợp phản công bất ngờ.

Quả nhiên, sau khi hồi sinh, Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương phát hiện Diệp Khinh Danh đang ẩn mình gần đó.

Diệp Khinh Danh đánh dấu vị trí trên bản đồ, hai người ngay lập tức hiểu ý, một trái một phải phối hợp yểm trợ trinh sát đột phá.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Khinh Danh phát hiện ra đồ đệ Tiểu Diệp Tử ở khúc cua, không chút do dự, bắn một phát Desert Eagle headshot tiễn cậu lên bảng!

Tiểu Bàn ở gần đó quay lại bắn hạ Diệp Khinh Danh, nhưng ngay lập tức đối mặt với thế gọng kìm từ hai hướng của Mạc Hàm Thiên và Quy Tư Dương!

Hai bắn tỉa gần như đồng thời nổ súng, hai viên đạn cùng lúc xuyên qua người Tiểu Bàn.

Lúc này, Bùi Phong đã đổi sang MSG súng ngắm nhẹ, di chuyển linh hoạt trong màn mưa đêm. Cậu liên tục nổ súng khiêu khích để lôi kéo hỏa lực của Lưu Thiếu Châu và Du Phong. 1v2, cuối cùng cậu bị Lưu Thiếu Châu bắn hạ, nhưng Thời Tiểu Bân lập tức chạy đến cứu cậu. Ngay sau khi hồi sinh, Bùi Phong lập tức bắn trả, giết ngược lại Lưu Thiếu Châu!

Trong phòng họp, toàn bộ giám khảo lặng ngắt như tờ, ai nấy trợn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Sáu bắn tỉa trong trận này đấu súng với nhau thật sự kịch tính đến nghẹt thở!

Nếu như các tuyển thủ công kích, đột kích ở cự ly gần có những pha “đoàng đoàng đoàng” bắn phá khiến người ta máu sôi sục sôi, thì tiếng súng bình tĩnh và chuẩn xác của bắn tỉa, lại giống như tử thần trong bóng tối — giết người chỉ trong chớp mắt!

Trong đêm mưa đen kịt, sáu bắn tỉa xuất quỷ nhập thần, đối đầu khốc liệt.

Hai bên đều có một chỉ huy xuất sắc, có tầm nhìn chiến thuật rất cao.

Phục kích, gọng kìm, chuyển hướng, đột phá…

Hai đội ăn miếng trả miếng, tỷ số giết địch từ 10:10, rồi đến 13:15, tiếp tục giằng co tới 18:17, luôn luôn bám sát nhau từng điểm.

Khi trận đấu bước sang phút thứ 10, tỷ số bất ngờ san bằng thành 35:35!

Đúng lúc mọi người đang xem đến hồi gay cấn nhất, Giang Thiệu Vũ đột nhiên mở miệng: “Tạm dừng trận đấu.”

Mọi người sững lại một thoáng, Tần Bác phản ứng cực nhanh, lập tức bắt buộc dừng trận đấu từ hệ thống.

Màn hình thi đấu bỗng đóng băng, trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Sự cố mạng, xin vui lòng đợi khắc phục.”

Mười tuyển thủ đang chiến đấu sôi nổi lập tức ngơ ngác toàn tập.

Các giám khảo cũng nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Giang Thiệu Vũ: “Chuyện gì vậy?”

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “Trong một trận đấu chính thức, sẽ có rất nhiều sự cố bất ngờ xảy ra, ví dụ như chuột bị hỏng, bàn phím trục trặc, mất kết nối mạng, v.v.. Sau khi tạm dừng, điều quan trọng nhất là lập tức lấy lại trạng thái và nhịp độ vừa rồi, đây là kỹ năng then chốt.”

Mọi người: “……”

Tạm dừng cưỡng ép để cắt đứt nhịp thi đấu, huấn luyện viên Giang quả thực là cố ý dội một gáo nước lạnh vào những tuyển thủ đang nóng tay.

Vòng tuyển chọn cuối cùng này không chỉ kiểm tra kỹ thuật và phản xạ, mà còn đánh giá cả tâm lý và khả năng điều chỉnh trạng thái của tuyển thủ.

Các tuyển thủ vừa bị ngắt quãng, liệu có thể nhanh chóng lấy lại phong độ không? Các giám khảo chăm chú chờ đợi.

Hết chương 099

Bình Luận (0)
Comment