Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 11

Chương 011

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Đội trưởng đội tuyển quốc gia “Lão Lâm” tên thật là Lâm Hạo Ngạn, năm nay 22 tuổi, ID thi đấu là Laolin. Năm đó, Lâm Hạo Ngạn là chủ lực công kích của chiến đội ACE, sau khi đội trưởng huyền thoại Wing của ACE giải nghệ, anh chuyển sang ký hợp đồng với chiến đội JZ, sau đó trở thành đội trưởng của JZ.

Lâm Hạo Ngạn đã thi đấu ở giải thế giới suốt năm năm, kinh nghiệm thi đấu vô cùng phong phú, đó cũng là lý do HLV Trương để anh làm đội trưởng đội tuyển quốc gia trong lần thứ năm này.

Nhưng thời kỳ đỉnh cao của tuyển thủ eSports chỉ kéo dài trong vài năm. Khi tuổi ngày càng lớn, không thể tránh khỏi việc phản xạ chậm đi, tốc độ tay giảm sút. Dù rất lưu luyến sàn đấu này, anh thực sự đã mệt mỏi, quyết định giải nghệ vào cuối năm.

Trong nước, anh từng hai lần cầm quán quân giải A League, nhưng ở giải thế giới, đừng nói quán quân, họ thậm chí còn chưa chạm tay vào cúp.

Thành tích tốt nhất của đội Trung Quốc trong những năm gần đây ở giải thế giới chỉ là hạng tư. Ban đầu, Lâm Hạo Ngạn nghĩ rằng kết quả của đội tuyển quốc gia sẽ dần cải thiện, nhưng không ngờ, hạng tư lại là đỉnh cao. Mùa này, thậm chí còn không lọt vào top 8.

Là đội trưởng đội tuyển quốc gia, anh từng thất vọng, chán nản, cũng từng tự trách. Nhưng không còn cách nào khác, giải thế giới cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, họ không thể đánh bại tuyển thủ nước ngoài. Dù sao tuổi cũng không còn nhỏ, anh quyết định giải nghệ, về nhà sống cuộc sống bình lặng vài ngày. Anh thật sự không muốn bị các tuyển thủ ngoại quốc coi thường, cũng không muốn bị dân mạng trong nước mắng chửi.

Nhìn những chàng trai trẻ trong phòng tập luyện, Lâm Hạo Ngạn cố nén nỗi xót xa trong lòng, cười như không có gì xảy ra: “Anh vừa nhận được tin từ Liên minh, mấy ngày nữa HLV mới sẽ tới căn cứ nhậm chức. Mọi người nhớ thể hiện thật tốt trước HLV mới, cố gắng được chọn vào đội tuyển mùa sau.”

Nghe vậy, trong lòng mọi người đều chấn động.

Hạ Lê thẳng tính, liền hỏi: “Đội trưởng Lâm, mùa sau anh không đến nữa sao?”

Lâm Hạo Ngạn lắc đầu: “Không đến nữa. Tuổi anh cũng lớn rồi, chuẩn bị giải nghệ. Đây là lần cuối anh làm đội trưởng đội tuyển quốc gia. Các cậu đều là những tân binh đầy tiềm năng của các CLB lớn, tương lai rộng mở. Hy vọng một ngày nào đó các cậu có thể giành cúp quán quân thế giới, như vậy… tôi cũng không còn tiếc nuối gì nữa.”

Nghe lời anh, cả đám đỏ hoe mắt.

Giải nghệ là kết cục mà bất kỳ tuyển thủ eSports nào cũng phải đối mặt. Chỉ là có người rút lui trong vinh quang, được fan nhớ mãi không quên, thỉnh thoảng livestream vẫn có hàng đống người tặng quà. Nhưng cũng có người rời đi trong tiếc nuối và bị chửi rủa.

Lâm Hạo Ngạn rõ ràng thuộc về vế sau.

Anh là một tuyển thủ thẳng thắn, hào sảng, lối chơi hung hãn, tâm lý vững vàng. Là tiền bối trong giới, anh rất quan tâm đến các tân binh đội tuyển quốc gia. Có người lần đầu ra nước ngoài thi đấu, bị tiêu chảy do không hợp khí hậu, là đội trưởng Lâm cõng họ đi tìm bác sĩ lúc nửa đêm. Khi thua vòng bảng, anh là người đầu tiên lên Weibo xin lỗi khán giả.

Weibo của anh bị chửi hàng trăm nghìn bình luận, đến giờ vẫn có người mỉa mai, bảo anh mau cút khỏi đội tuyển quốc gia.

Anh gánh áp lực nhiều hơn bất kỳ ai.

Lâm Hạo Ngạn không chỉ là đội trưởng, mà còn là “anh cả” trong lòng mọi người.

Giờ đây, tuyển thủ kỳ cựu chiến đấu suốt 5 năm giải thế giới sắp giải nghệ, như thể một thời đại đang kết thúc.

Đám thiếu niên vừa bị hành cho một trận tâm trạng vốn đã nặng nề, giờ lại bị tin này đâm thêm một nhát vào trái tim đầy vết thương.

Thời Tiểu Bân mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Đội trưởng Lâm, anh thật sự sẽ đi sao? Không suy nghĩ đánh thêm một mùa nữa ư?”

Lâm Hạo Ngạn vỗ vai cậu, cười nói: “Anh đã nộp đơn giải nghệ lên liên minh rồi. Vị trí công kích sau này, cậu và Tiểu Lục cố gắng nhé.”

Lục Hưng Vân cắn môi, nhỏ giọng: “Đội trưởng cứ yên tâm, bọn em sẽ cố gắng.”

Lâm Hạo Ngạn liếc nhìn mọi người: “Được rồi, về ngủ đi, nghỉ ngơi đầy đủ để chờ HLV mới đến.”

Không hay không biết đã là 3 giờ sáng.

Cả nhóm tắt máy tính, về phòng ngủ.

Trên đường về ký túc xá, Hạ Lê hỏi: “Đội trưởng Lâm, anh có biết HLV mới là ai không?”

Lâm Hạo Ngạn nhún vai: “Anh cũng không rõ. Nghe Chủ tịch Tề nói là liên minh giao toàn quyền cho HLV mới phụ trách đội tuyển mùa sau, chắc là người rất lợi hại.”

Thời Tiểu Bân thì thầm: “Vậy đội tuyển quốc gia mùa này có phải sắp giải tán rồi không?”

Mọi người nghe vậy, lòng đầy lo lắng.

Thật ra họ rất thích ở căn cứ đội tuyển quốc gia. Ở đây tụ hội các cao thủ của các CLB lớn, luyện tập và giao lưu vui hơn nhiều so với ở CLB. Dĩ nhiên, ai trình độ kém thì có thể bị hành đến tự kỷ, nhưng hầu hết vẫn thích đối đầu với cao thủ, cảm giác rất đã.

Giờ HLV mới sắp đến, đội tuyển có thể sẽ giải tán.

Họ cũng không ở lại căn cứ này được bao lâu nữa.

Hạ Lê gãi đầu: “Giải thế giới cũng đánh xong rồi, ở lại căn cứ đội tuyển hình như cũng không có ý nghĩa gì nữa nhỉ?”

Lục Hưng Vân cau mày nói: “CLB bên tôi cũng đang thúc giục về, nếu giải tán thì chắc phải sớm dọn đồ thôi?”

Lâm Hạo Ngạn nhìn họ, giọng nghiêm túc: “Sau khi HLV mới đến, dù là giải tán hay tiếp tục tập luyện, đội tuyển mùa sau chắc chắn sẽ tuyển chọn lại từ đầu. Điều các cậu cần làm là nâng cao thực lực, cố gắng năm sau được chọn vào lại.”

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Mỗi kỳ đội tuyển quốc gia đều tuyển chọn trên toàn quốc, cách thức tuyển chọn đa dạng, tổ huấn luyện và liên minh đều có tiếng nói nhất định, các CLB cũng có thể “chạy cửa sau”. Quá trình rất phức tạp.

Năm sau có vào lại được căn cứ đội tuyển quốc gia hay không, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.

Về đến ký túc xá, Lục Hưng Vân lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho quản lý CLB: “Anh Triệu, đội trưởng Lâm vừa nói HLV mới đã xác định rồi, không biết là ai, bên anh có nghe ngóng được gì không?”

Quản lý Triệu nhanh chóng trả lời: “Liên minh giữ kín thân phận HLV mới, chưa công bố chính thức thì không ai biết gì cả.”

Lục Hưng Vân hỏi: “Lão Lâm định giải nghệ, mùa sau em có cơ hội đánh chính không?”

Quản lý gửi một dãy icon cười: “Cậu ta đáng ra phải sớm nhường chỗ cho tân binh rồi! Thời Tiểu Bân cũng không có thiên phú như cậu, vị trí công kích mùa sau cứ cố gắng tranh giành, chắc chắn cậu sẽ được đánh chính, yên tâm.”

Lục Hưng Vân đọc tin nhắn này xong, cuối cùng cũng yên tâm.

Đội tuyển mùa này có 3 người chơi vị trí công kích, Lão Lâm là chính, cậu và Thời Tiểu Bân là dự bị. Phong cách của cậu và Lão Lâm khá giống nhau, đều thiên về lối chơi mạnh mẽ, áp đảo bằng hỏa lực. Chỉ là, năm nay cậu chưa đầy 18 tuổi, phản xạ và thao tác nhanh hơn tuyển thủ kỳ cựu 22 tuổi rất nhiều.

Lão Lâm đánh nhiều năm như vậy, phong độ sa sút, đúng là nên giải nghệ.

Còn Thời Tiểu Bân thì quá nhát gan, quá cẩn thận, không dám bung hết sức.

Vì vậy, suất đánh chính vị trí công kích mùa sau, rất có khả năng sẽ là của Lục Hưng Vân.

Cậu cất điện thoại, nhếch môi cười, vui vẻ tắt đèn đi ngủ.

**

Lúc này, bên California đang là buổi trưa.

Giang Thiệu Vũ mang theo một vali lớn, lái xe đến bệnh viện lấy thuốc. Bác sĩ Chu kiên nhẫn dặn dò một số điều cần chú ý, còn đưa anh một bản bệnh án điện tử để mang về.

Giang Thiệu Vũ cảm ơn, xách một vali thuốc ức chế rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà, anh liên hệ với công ty vận chuyển thú cưng, sắp xếp xong việc gửi Đậu Đậu rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Suốt năm năm qua, anh sống rất yên tĩnh, bên cạnh chỉ có chú chó nhỏ đáng yêu Đậu Đậu. Những trận đấu kịch tính, cúp quán quân, tiếng cười và nước mắt ngày xưa, giờ như một giấc mơ bị bụi phủ.

Khi rời đi năm ấy, anh từng thề không bao giờ dính dáng đến eSports nữa, cũng đã hứa với người đó sẽ không liên quan đến các CLB.

Không ngờ, cuối cùng vẫn nuốt lời.

— Trung Quốc cần anh, cần một HLV đội tuyển quốc gia đủ sức chịu áp lực.

Chị Du và Chủ tịch Tề đích thân mời anh tái xuất, anh nhất định phải trở về.

Dù sao đó cũng là đất mẹ nuôi anh khôn lớn, là quê hương của anh. Anh cũng không cam lòng nhìn đội Trung Quốc bị hành thê thảm ở giải thế giới mỗi năm.

Giang Thiệu Vũ liếc nhìn căn phòng mình sống suốt năm năm, ôm Đậu Đậu, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

**

Chiều hôm sau, sân bay quốc tế Thủ Đô.

Trong tiếng phát thanh thông báo chuyến bay hạ cánh, Du Minh Tương và Tề Hằng đang lo lắng chờ ở cửa ra.

Chẳng bao lâu sau, họ thấy một người đàn ông cao lớn sải bước về phía họ.

Người đó mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, mũ và kính râm, dáng đi ung dung, tư thế hiên ngang.

Hai tay anh mỗi bên kéo một vali lớn, bên trên vali tay phải đặt một lồng thú cưng, bên trong là một chú chó Teddy màu nâu đáng yêu, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn xung quanh.

Du Minh Tương nhất thời không nhận ra.

Đến khi anh dừng trước mặt hai người, tháo kính râm ra.

Làn da anh có chút nhợt nhạt vì bệnh, đôi mắt sáng như sao lạnh, ánh nhìn sắc bén, khiến người ta thấy khó gần. Đôi lông mày kiếm đẹp khiến ngũ quan anh trở nên sắc sảo, chỉ có nốt ruồi đỏ nhỏ nơi khóe môi là điểm sáng mềm mại hiếm hoi.

Mấy năm không gặp, anh còn đẹp trai hơn xưa, khí chất cũng mạnh mẽ hơn!

Du Minh Tương ngây người một lúc, xúc động đưa tay ra: “A Vũ, chào mừng trở về!”

Giang Thiệu Vũ bắt tay cô: “Chị Du, lâu rồi không gặp.”

Sau đó bắt tay người đàn ông bên cạnh: “Tề đội… giờ phải gọi là Chủ tịch Tề rồi?”

Tề Hằng cười ha ha: “Tôi chỉ là phó chủ tịch thôi, ăn cơm qua ngày. Cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi không nhận ra!”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Cảm ơn hai người đã đến đón. Chúng ta đi đâu trước?”

Tề Hằng vừa xách vali, vừa nói: “Tới trụ sở liên minh ký hợp đồng đã, lãnh đạo đang chờ.” Vừa nhấc vali lên, anh vừa phàn nàn: “Trời ạ, cậu mang gì mà nặng vậy?”

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh đáp: “Thuốc ức chế.”

Hai người nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Anh bổ sung: “Thuốc ức chế Omega, dạng tiêm nên hơi nặng.”

Tề Hằng: “…”

Du Minh Tương sửng sốt một lát mới phản ứng kịp: “A Vũ, cậu giờ là Omega sao?”

Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy, em đã phân hóa thành Omega. Trong vali là thuốc do đội ngũ y tế bên California đặc chế riêng cho em, hiệu quả rất tốt. Mấy năm nay em chưa từng mất kiểm soát, mọi người yên tâm, không ảnh hưởng đến huấn luyện đội tuyển quốc gia đâu.”

Nghe đến đây, lòng Tề Hằng trăm mối ngổn ngang.

Khi Giang Thiệu Vũ giải nghệ mới 18 tuổi, chưa phân hóa. Cả giới đều nghĩ chắc chắn cậu sẽ là Alpha lạnh lùng mạnh mẽ.

Không ngờ, lại là Omega.

Nhớ lại khoảnh khắc bị Giang Thiệu Vũ headshot trong chung kết năm đó, anh chợt nghĩ: Dù có là Omega thì cũng là kiểu boss cuối, Alpha bình thường đừng mơ làm loạn.

Vậy nên, không cần lo chuyện đám Alpha không phục HLV mới.

Vị HLV Omega này chính là “Tổ sư gia” của giới eSports Thần Súng, trị đám nhóc tuyển quốc gia dễ như trở bàn tay!

Tề Hằng nhìn sang Du Minh Tương, cười nói: “Vậy nhé, Minh Tương, cô báo cho căn cứ chuẩn bị phòng góc tầng bốn cho A Vũ ở. Phòng đó yên tĩnh, view đẹp, không bị tuyển thủ làm phiền.”

“Được, tôi đi chuẩn bị ngay.” Du Minh Tương cúi nhìn chú chó trong lồng, “Con chó này đáng yêu quá, là cậu nuôi à?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Ừm, tên là Đậu Đậu, năm nay năm tuổi rồi.”

Du Minh Tương thử đưa tay chạm nhẹ lên đầu Đậu Đậu, nó thấy cô dễ gần liền dụi đầu vào lòng bàn tay cô. Du Minh Tương lập tức phấn khích xách lồng lên, dẫn cả nhóm ra bãi đậu xe.

Đội tuyển quốc gia đã chuẩn bị một chiếc xe thương gia đón Giang Thiệu Vũ, không gian bên trong rất rộng rãi.

Anh ngồi ở ghế sau, xe nhanh chóng lên cao tốc.

Kéo rèm cửa ra, nhìn phong cảnh quen thuộc mà xa lạ bên ngoài, tâm trạng anh có chút phức tạp.

Anh đã trở về.

Xa quê năm năm, không biết những người bạn cũ giờ sống thế nào rồi?

Hết chương 011

Bình Luận (0)
Comment