Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 117

Chương 117

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi kết thúc trận đấu tập, Giang Thiệu Vũ nhìn sang Mạc Hàm Thiên và nói: “Tiểu Mạc, cậu vừa theo dõi cả trận từ góc nhìn trọng tài, cậu thấy mọi người còn thiếu sót ở điểm nào? Hãy phân tích lại cẩn thận.”

Mạc Hàm Thiên ngẩn người. Bình thường sau trận đấu đều là huấn luyện viên tổ chức mọi người phân tích lại, chưa từng có tuyển thủ nào phải đứng ra thuyết trình cả? Chuyện này chẳng khác nào sau kỳ thi, thầy cô vứt bài kiểm tra cho học sinh rồi bắt học sinh tự giảng vậy?

Thấy Tiểu Mạc ngây người, Giang Thiệu Vũ nhíu mày: “Chưa nghe rõ à?”

Mạc Hàm Thiên giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, giọng dõng dạc: “Nghe rõ ạ!”

Cậu phóng to đoạn video trận đấu vừa rồi lên màn hình chiếu trong phòng tập luyện, bật phát lại từ đầu.

Từ góc nhìn trên cao có thể thấy rõ, Đội đỏ ban đầu áp dụng chiến thuật chia quân 1-3-1, Diệp Tử đi cánh trái, Hạ Lê, Hoa Nhiên và Thư Thần đi cánh phải, Bùi Phong một mình mở ống ngắm quan sát từ xa. Do không giành được lợi thế bên trái, còn bên phải thì Hoa Nhiên và Hạ Lê lại “gây sát thương cho nhau”, khiến cả trận đấu sụp đổ hoàn toàn.

Mạc Hàm Thiên ngại không dám nói thẳng, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng phân tích: “Ván đầu tiên, bên Đội đỏ phối hợp chưa ăn ý, còn Đội xanh thì chiến thuật đột phá và tấn công kẹp hai bên lại rất tốt.”

Giang Thiệu Vũ ngắt lời: “Nói khách sáo như vậy mà cũng gọi là phân tích à?”

Mặt Mạc Hàm Thiên ửng đỏ, cúi đầu không dám nói gì.

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía mọi người, bình tĩnh nói: “Từ nay về sau, trong các trận đấu tập nội bộ, mỗi ngày sẽ có một người làm trọng tài, người làm trọng tài sẽ chịu trách nhiệm phân tích sau trận. Ai chơi không tốt, cứ nói thẳng ra, không cần e dè. Tôi hy vọng các người có thể chỉ ra khuyết điểm và thiếu sót của nhau ngay lập tức, thay vì giữ thể diện, sợ làm mất lòng. Các người không phải là những đứa trẻ chưa cai sữa, sai lầm lớn nhỏ gì cũng bắt huấn luyện viên như tôi phải tự tay chỉ ra hết sao?”

Cả nhóm nghe mà mặt nóng bừng. Đều là người lớn rồi, còn bắt huấn luyện viên dắt tay chỉ từng chút một sao?

Những lỗi sai rõ ràng như hôm nay chính họ cũng nhìn ra được. Giống như khi làm sai một bài toán rất dễ trong bài thi, chỉ cần bạn học nhắc là hiểu ngay. Cái gì cũng trông chờ huấn luyện viên, chẳng phải mệt chết người ta sao?

Giang Thiệu Vũ đảo mắt qua cả đội, nói: “Tôi còn phải đi họp, các người tự phân tích đi. Có vấn đề gì thì Bùi Phong tổng hợp lại hỏi tôi.”

Sau khi Giang Thiệu Vũ rời đi, trong phòng tập luyện bỗng chốc im bặt, không khí lúng túng lan tỏa.

Hạ Lê thẳng thắn nói: “Anh Mạc, cậu cứ nói thoải mái đi.”

Hoa Nhiên cũng tiếp lời: “Đúng đó, đừng ngại, bọn tôi không để bụng đâu.”

Mạc Hàm Thiên len lén nhìn Bùi Phong, người kia cho cậu một ánh mắt khích lệ: “Lúc nãy cậu ở góc nhìn trọng tài, thấy rất rõ, cứ phân tích đàng hoàng, đừng khách sáo, mọi người không ai trách cậu đâu.”

Mạc Hàm Thiên gật đầu, mặt đỏ lên nói: “Đợt giao tranh đầu tiên, Hoa Nhiên và Hạ Lê phối hợp sai, nguyên nhân chính là do nhận định địa hình chưa chính xác, cũng không kịp thời quan sát bản đồ nhỏ để xác định vị trí đồng đội. Lúc đó giữa hai người có một khúc cua, đúng ngay điểm mù tầm nhìn.”

Cậu phóng to bản đồ, dùng chuột chỉ vào vị trí đứng khi Hoa Nhiên ném lựu đạn. Từ góc độ đó thật sự không thể thấy Hạ Lê đang ở đâu. Tương tự, khi Hạ Lê chuyển hướng về phía tây, nghe tiếng bước chân thì lập tức nổ súng, cũng vì không nhìn thấy vị trí đồng đội trong điểm mù tầm nhìn nên đã bắn nhầm.

Trong game bắn súng có thể gây sát thương cho đồng đội nên việc phối hợp ăn ý giữa các thành viên là vô cùng quan trọng. Trong thi đấu cũng từng xảy ra mấy vụ dở khóc dở cười như bắn tỉa bắn chết đồng đội, công kích ném lựu đạn trúng người phe mình, bị cư dân mạng đem ra chế giễu.

Họ là tuyển thủ quốc gia, nếu mà đi thi đấu quốc tế lại bắn chết đồng đội…

Đúng là mất mặt trước toàn thế giới!

Mạc Hàm Thiên kết luận: “Hai người đều đánh hơi vội vàng, cần quan sát bản đồ nhỏ nhiều hơn, tọa độ của đồng đội luôn hiện trên đó, chú ý theo dõi có thể phán đoán vị trí chính xác của đồng đội, tránh gây hiểu lầm.”

Hoa Nhiên gãi đầu: “Ừm, sau này tôi sẽ chú ý hơn!”

Hạ Lê cũng nói: “Lúc đó tôi thật sự quá vội, vừa nghe thấy tiếng bước chân đã bóp cò, bắn xong mới phát hiện ra người mình bắn là Hoa Hoa, khụ khụ.”

Nghe hai người tự giác kiểm điểm, mọi người không nhịn được bật cười.

Lưu Thiếu Châu đùa: “Lúc đó tôi còn ngơ ngác. Tụi tôi còn chưa hành động gì mà đã tự nổ súng vào nhau? Tế sống đồng đội thì pháp lực mới vô biên à?”

Lão Lâm cười nói: “Tôi với Tiểu Chu vòng ra phía sau, vừa tới nơi thì thấy Hoa Hoa thương nặng ngã xuống đất, còn Hạ Lê thì đứng kế bên cầm súng như hóa đá, ha ha ha.”

Trong phòng vang lên tiếng cười rôm rả. Dù hai thủ phạm mặt mày đỏ rần, nhưng không khí kiểu này còn dễ chịu hơn bị huấn luyện viên mắng thẳng mặt. Cười cho qua rồi lần sau tránh lặp lại là được.

Lưu Thiếu Châu nói: “Thực ra ván thua bên Đội xanh cũng có vấn đề, Tiểu Mạc nói thử xem?”

Mạc Hàm Thiên bật trận thứ hai lên và nói: “Ván này, cá nhân tôi thấy do trinh sát tách khỏi đội hình chính, dẫn đến bắn tỉa bị đối thủ vòng ra sau đánh úp.”

Tần Tuyết Dao gật đầu: “Có lý, nhìn lại thì đúng là tôi đi quá xa, khiến bắn tỉa không có tầm nhìn gần, tôi và bắn tỉa bị tách rời.”

Thời Tiểu Bân chủ động nói: “Tôi cũng có lỗi, sau khi anh Lưu bị hạ lẽ ra tôi nên lập tức tới cứu, nhưng lúc đó tôi lo có trinh sát địch gần đó nên do dự chọn đường vòng, kết quả chính mình cũng chết.”

Lưu Thiếu Châu: “Tôi cũng có lỗi, anh Diệp ra tay quá nhanh, tôi phản ứng không kịp.”

Diệp Khinh Danh: “Tất nhiên. Nếu tôi không nhanh thì người chết chính là tôi rồi.”

Bùi Phong nghe mọi người tích cực tự kiểm điểm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sư phụ đang áp dụng phương pháp “để tuyển thủ tự phân tích”, thực ra là nhằm bồi dưỡng ý thức tự chủ cho họ, để mỗi thành viên trong đội tuyển quốc gia có thể tự suy nghĩ, tự phân tích điểm mạnh điểm yếu của mình và đồng đội, thay vì trở thành những “người máy chỉ biết làm theo lời huấn luyện viên”.

Tư duy của tuyển thủ chuyên nghiệp nhất định phải linh hoạt, bởi huấn luyện viên không thể dạy họ từng đợt giao tranh nên đánh thế nào; người chỉ huy cũng có lúc không theo kịp, không thể theo sát từng người để hướng dẫn cách làm.

Khả năng suy nghĩ độc lập cực kỳ quan trọng. Trong những trận đấu khốc liệt, nhiều thời điểm then chốt không thể đợi lệnh, bắt buộc phải tự ra quyết định.

Lúc đó, tuyển thủ phản ứng nhanh, tư duy linh hoạt mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất. Còn những người tư duy cứng nhắc, chỉ biết làm theo chỉ thị, thường chỉ chần chừ một hai giây thôi là đã lỡ mất thời cơ tốt nhất.

Giang Thiệu Vũ đang dạy họ cách tự phân tích và tư duy độc lập.

Các tuyển thủ trao đổi và góp ý lẫn nhau, nếu duy trì lâu dài sẽ rất có lợi cho sự ăn ý và đoàn kết của cả đội. Có gì thì nói thẳng, không cần giấu trong lòng, giấu lâu dễ sinh hiềm khích.

Sau lần phân tích trận đấu này, Hoa Nhiên và Hạ Lê không còn oán trách nhau nữa. Hai người vốn đều là kiểu vô tư thoải mái, lại quay ra thành bạn thân, vừa cười vừa nói, rủ nhau lên máy chủ Hàn chơi xếp hạng.

Kết quả là cả hai liên tục hố nhau, kéo đồng đội xuống theo, thua liền mấy ván.

Hoa Nhiên chạy đi than thở với Thư Thần: “Anh Thần, em cần được an ủi, dẫn em thắng vài trận đi. Hạ Lê điên quá rồi!”

Thư Thần bất đắc dĩ, đành phải mang Hoa Nhiên đi gỡ lại điểm.

Còn Hạ Lê thì ủ rũ tìm đến Tần Tuyết Dao: “Tuyết Dao ơi, dẫn tôi đi đánh vài trận cho bình tĩnh lại đi, đầu tôi loạn hết vì Hoa Hoa rồi!”

Lúc này, tại văn phòng huấn luyện viên ở tầng 3, Giang Thiệu Vũ đang tổ chức cuộc họp chiến thuật đầu tiên của đội tuyển quốc gia.

Các huấn luyện viên như HLV Chu, HLV Cố, HLV Hứa đều ở các thành phố khác nhau, đi lại bất tiện, may mà công nghệ hiện đại, có thể họp trực tuyến.

Giang Thiệu Vũ lập một phòng họp tên là “Thảo luận chiến thuật đội tuyển quốc gia”, mời ba vị cố vấn chiến thuật, hai huấn luyện viên phó và một trợ lý huấn luyện viên cùng tham dự.

Cuộc họp chiến thuật với bảy người chính thức bắt đầu. Nhìn những gương mặt quen thuộc qua màn hình, ai nấy đều xúc động — Đây là ban huấn luyện đông đảo nhất trong lịch sử đội tuyển quốc gia!

Gương mặt của Giang Thiệu Vũ xuất hiện trên màn hình, thấy mọi người đã đến đông đủ, anh bắt đầu nói: “Chào buổi tối mọi người, hôm nay triệu tập cuộc họp là để bàn hai vấn đề chính. Thứ nhất, các phương án phối hợp đội hình của đội tuyển quốc gia. Thứ hai, kế hoạch thi đấu sắp tới.”

Anh hiển thị danh sách thành viên đội tuyển quốc gia lên khu vực chung của phòng họp, nói tiếp: “Hôm nay tôi đã tổ chức cho họ đánh một trận tập luyện. Hai tuyển thủ Hoa Nhiên và Hạ Lê, phong cách rất đặc biệt, nếu tổ đội chung thì dễ mất ổn định, tốt nhất là nên tránh cho họ ở cùng đội.”

HLV Chu thắc mắc: “Tôi nhớ là trong trận đánh gần chiến [Trung tâm Thành phố] ở vòng tuyển chọn, hai người đó đánh trong vòng vây xác sống khá ăn ý mà?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Trận đó họ đi cùng nhau, Hoa Nhiên ném đạn lên phía trước, không trúng Hạ Lê; Hạ Lê bắn về phía trước, cũng không bắn trúng Hoa Nhiên. Nhưng chỉ cần bản đồ hơi phức tạp một chút, có ngã rẽ hay góc khuất….họ sẽ tự hại nhau ngay.”

Các huấn luyện viên nghe đến đây, không nhịn được mà bật cười.

Tuyển thủ mà lại tự hại nhau thì đúng là đại kỵ, còn chưa đánh nhau với địch mà đội mình đã rối tung lên.

HLV Hứa, người dày dạn kinh nghiệm, nói: “Có nhiều tuyển thủ có phong cách cá nhân quá rõ ràng, nhịp độ không cùng kênh, phối hợp không nổi. Cứ tách họ ra là được.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm. Hiện tại tôi đang tính xây dựng hai đội hình cơ bản. Một đội tấn công gồm: Bùi Phong, Diệp Khinh Danh, Hoa Nhiên, Chu Dật Nhiên, Thư Thần. Một đội phòng thủ gồm: Lưu Thiếu Châu, Tần Tuyết Dao, Lão Lâm, Hạ Lê, Thời Tiểu Bân. Hai hệ thống này đều đa dụng, có thể đối phó với hầu hết bản đồ và chế độ.”

Các huấn luyện viên khác suy nghĩ một lúc rồi đồng loạt gật đầu đồng ý.

Hai đội hình này đều rất mạnh. Đội của Bùi Phong linh hoạt hơn, kỹ năng cá nhân của Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên rất nổi bật, có thể gây rối hoàn toàn cho đối thủ. Bùi Phong và Chu Dật Nhiên sẽ lo phần dứt điểm, còn Thư Thần đảm bảo hồi phục.

Đội của Lưu Thiếu Châu thì có Tần Tuyết Dao mở rộng tầm nhìn toàn bản đồ, Lão Lâm đánh mạnh mẽ, Hạ Lê phản ứng nhanh, Lưu Thiếu Châu bắn chuẩn, Thời Tiểu Bân có thể ẩn mình cứu người, về phòng thủ thì khiến địch khó lòng thoát được.

Một HLV nghi ngờ hỏi: “Vậy đội của Bùi Phong là đội hình chủ lực? Đội của Lưu Thiếu Châu là đội dự bị à?”

Giang Thiệu Vũ lắc đầu, nói: “Lần này đội tuyển quốc gia không có phân biệt chủ lực hay dự bị.” Anh ngừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Trong mắt tôi — mọi người đều là chủ lực.”

Mọi người đều là chủ lực!

Câu nói này khiến các huấn luyện viên xúc động không nói nên lời.

Trước đây, khi công bố đội hình, luôn có sự phân biệt rõ ràng ai là chủ lực, ai là dự bị. Ví dụ, ở giải trước, Chu Dật Nhiên là đột kích chính, còn Hạ Lê là dự bị.

Nhưng lần này, Giang Thiệu Vũ lại tuyên bố “không phân chủ lực và dự bị”!

Anh nói tiếp: “Đội tuyển quốc gia chỉ có các tổ đội khác nhau. Mỗi tuyển thủ đều phải tự yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn của đội hình chính, luôn chuẩn bị sẵn sàng để ra sân. Tôi sẽ cho mỗi người cơ hội thể hiện.”

Các huấn luyện viên vô cùng phấn khởi, lần lượt nói: “Như vậy thì tốt quá!”

“Mấy tân binh mà nghe được chắc mừng lắm!”

Giang Thiệu Vũ tiếp tục: “Ngoài hai đội hình cơ bản, tôi còn chuẩn bị một số hệ thống đặc biệt. Ví dụ như bản đồ ban đêm mưa, tôi muốn dùng đội hình ba xạ thủ, hai trinh sát để dồn sát thương. Nếu mọi người có thêm ý tưởng mới, cứ thoải mái đề xuất.”

HLV Hứa nói: “Tôi thấy bản đồ [Du thuyền công chúa] có thể dùng hai y tế, thậm chí cho cả Bùi Phong đổi vai sang y tế, đánh kiểu tiêu hao lâu dài, ép đối thủ cạn bình dưỡng khí!”

HLV Chu cũng đề xuất: “Bản đồ [Thành phố sương mù] rất hợp với lối đánh du kích, tôi đề nghị dùng hai đột kích, hai trinh sát, một y tế theo đội.”

HLV Cố nói: “Bản đồ [Phòng thí nghiệm sinh hóa] thì có thể dùng toàn bộ cận chiến, đánh phủ đầu luôn…”

Ý tưởng vừa mở ra, các huấn luyện viên nhao nhao góp ý.

Không khí thảo luận vô cùng sôi nổi, trợ lý Anna phụ trách ghi biên bản họp.

Phần thảo luận đội hình kéo dài tới tận 11 giờ đêm, Giang Thiệu Vũ chuyển chủ đề: “Vấn đề thứ hai là sắp xếp lịch thi đấu. Nửa cuối năm còn có vòng loại trực tiếp trong nước, nhưng đội tuyển quốc gia hiện tại có một điểm yếu rất rõ — Một số tuyển thủ thiếu kinh nghiệm thi đấu nghiêm trọng.”

Phản xạ và ý thức của tuyển thủ esports rất quan trọng, nhưng kinh nghiệm cũng không thể thiếu. Dù mạnh đến đâu, nếu chưa từng lên sàn đấu chính thức, thì bước vào đấu trường thế giới vẫn có nguy cơ tuột xích.

Lưu, Chu, Lâm, Diệp là những tuyển thủ kỳ cựu, mỗi năm đều vào tuyển quốc gia, Giang Thiệu Vũ yên tâm. Nhưng Bùi Phong, Hoa Nhiên chưa từng thi đấu chính thức; Thư Thần ngồi ghế dự bị quá lâu; Hạ Lê, Tuyết Dao, Tiểu Mạc, Tiểu Bân đều thiếu kinh nghiệm quốc tế nghiêm trọng.

Không thể để họ bước vào thẳng đấu trường thế giới, như vậy rủi ro quá cao, thua một trận có khi về nước luôn.

Các huấn luyện viên bàn bạc một lúc, HLV Chu nói: “Những đội bị loại ở vòng đầu playoffs, tuyển thủ cũng không có việc gì gấp. Có thể gọi họ về tập trung cùng đội quốc gia, tìm một số giải đấu cọ xát.”

HLV Hứa đồng ý: “Sau khi vòng một kết thúc, chỉ còn top 4 vào vòng hai. Những tuyển thủ còn lại thì không cần ở CLB nữa, cứ theo sắp xếp của HLV Giang.”

Giang Thiệu Vũ hỏi Anna: “Có giải đấu quốc tế nào nửa cuối năm có thể tranh thủ rèn luyện không?”

Anna trả lời: “Có khá nhiều giải, trong đó các giải đấu đáng kể là: Giải quán quân châu lục, Giải mời giữa mùa và Giải All-Star thế giới. Giải mời thì chỉ mời top 4 năm ngoái, chúng ta không có suất. All-Star tổ chức cuối năm. Còn Giải quán quân Asian thì tất cả quốc gia Asian đều được tham dự, đúng dịp nghỉ hè tháng 8, có thể thử xem?”

Các HLV nghe vậy đồng loạt tán thành: “Được đấy!”

“Giải này rất hợp, không ai có thể đánh boss ngay từ đầu, phải luyện trước chứ!”

Lão Thôi cảm thán: “Trước đây đội tuyển quốc gia thường đến tận cuối tháng 10 mới tập hợp, chưa từng tham gia Giải Asian. Năm nay đã tập trung sớm thì nên đi thử xem, biết đâu lại có huy chương.”

Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một lát rồi quyết định: “Anna, em đăng ký với ban tổ chức. Các đội chính các nước còn phải đánh giải trong nước, giải này chắc chỉ cử tuyển thủ trẻ hoặc dự bị đi thôi… Các tuyển thủ của mình thì cứ coi họ như bao cát luyện kỹ năng đi.”

Anna cười: “Vâng ạ.”

Lúc này, tại căn cứ đội tuyển quốc gia ở Seoul, Hàn Quốc.

Một thiếu niên nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai, cười tươi nói: “Giải Asian chán thật đấy, tụi mình quán quân 5 năm liền rồi. Đội 2 Hàn Quốc đi cũng đủ để đè bẹp mấy nước khác.”

Một thiếu niên tóc đen ngồi bên cạnh nói nhỏ: “Cũng không thể khinh thường. Đông Nam Á, nhất là Việt Nam, mấy năm nay phát triển mạnh, cũng có vài tuyển thủ khá. Nhật Bản, Singapore cũng không yếu đâu.”

Thiếu niên tóc vàng hỏi: “Thế còn Trung Quốc?”

Thiếu niên tóc đen bật cười: “Trung Quốc á? Thôi khỏi nói. Thành tích càng ngày càng kém, giải Asian chắc năm nay cũng chẳng buồn tham gia đâu.”

Hết chương 117

Bình Luận (0)
Comment