Chương 118
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sáng hôm sau, khi Giang Thiệu Vũ đến nhà ăn đội tuyển quốc gia dùng bữa, anh tình cờ gặp Du Minh Tương.
Du Minh Tương mỉm cười bước tới, nói: “A Vũ, cậu quyết định đăng ký tham gia giải quán quân Asian năm nay rồi à?”
Cuộc họp chiến thuật tối qua không có lĩnh đội tham dự, Du Minh Tương chỉ nghe trợ lý Anna kể lại. Giang Thiệu Vũ gật đầu:
“Đội tuyển có nhiều tân binh chưa có kinh nghiệm thi đấu. Nếu trực tiếp bước vào giải thế giới sẽ dễ xảy ra vấn đề. Em muốn đưa họ đi rèn luyện trước.”
“Ra nước ngoài thì cần hộ chiếu, visa. Nếu xác định đăng ký, chị sẽ làm thủ tục trước cho cả đội.”
Du Minh Tương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chị đã tra thử rồi, năm nay giải quán quân Asian tổ chức tại Tokyo, Nhật Bản, thời gian từ ngày 1 đến ngày 5 tháng 8, kéo dài 5 ngày. Về khách sạn thì bên ban tổ chức thường sắp xếp sẵn, nếu đến sớm hoặc trả phòng trễ sẽ cần đóng thêm phí.”
Những việc lặt vặt thế này thật sự rất phiền phức, nhưng Du Minh Tương từng là lĩnh đội của đội tuyển quốc gia, các công việc hậu cần kiểu này cô đã quen tay nên Giang Thiệu Vũ cũng yên tâm giao phó: “Em muốn đưa đội sang trước hai ngày để làm quen với môi trường, hôm sau thi xong thì về nước, tổng cộng ở lại 7 ngày. Cụ thể chị với Anna liên hệ bên tổ chức nhé.”
Du Minh Tương gật đầu dứt khoát: “Yên tâm, chị sẽ sắp xếp ổn thỏa. Về ăn uống… có cần mang theo đầu bếp không?”
Giang Thiệu Vũ hỏi: “Giải quán quân Asian cho phép mang theo đội ngũ hậu cần chứ?”
Du Minh Tương cũng không chắc lắm, dù sao trước đây họ chưa từng tham dự giải này, cô suy nghĩ rồi nói: “Chị sẽ hỏi lại ban tổ chức. Có thông tin chính thức rồi sẽ báo cho cậu.”
Giang Thiệu Vũ đáp một tiếng, mang phần ăn sáng ra ngồi cạnh cửa sổ.
“Không vội, vẫn còn một tháng để chuẩn bị.”
Du Minh Tương cũng bưng khay cơm ngồi xuống bên cạnh anh. Giang Thiệu Vũ uống một ngụm sữa rồi bất ngờ hỏi: “Phải rồi, mùa trước các tuyển thủ đội tuyển quốc gia, sinh nhật của họ mọi người tổ chức thế nào?”
Du Minh Tương khựng lại một chút, giải thích: “Mùa trước các tuyển thủ đến căn cứ vào cuối tháng 10, huấn luyện một tháng rồi tháng 12 ra nước ngoài thi đấu. Trong suốt tháng 11 không ai có sinh nhật, còn lúc ra nước ngoài cũng chỉ ở đó 3 ngày là về.”
A Vũ hỏi vậy, chẳng lẽ có ai sắp sinh nhật?
Cô mở điện thoại, lật xem thông tin tuyển thủ mùa này, rồi khẽ trợn tròn mắt: “Ngày mai là sinh nhật của Hoa Nhiên và Hạ Lê! Trùng hợp vậy? Hai người cùng sinh ngày à?”
Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Ừm. Hai đứa này đánh trận thì chẳng ăn ý gì, mà sinh cùng một ngày thì lại rất thống nhất.”
Du Minh Tương: “……”
Hồ sơ tuyển thủ của đội quốc gia, Giang Thiệu Vũ đều có một bản trong tay, gồm cả chiều cao, cân nặng, ngày sinh, cung hoàng đạo, sở thích, thành viên gia đình v.v… Trước đó khi đọc anh đã vô tình phát hiện Hạ Lê và Hoa Nhiên đều sinh ngày 21 tháng 6, thuộc chòm sao Song Tử.
Hai người này đánh trận cũng có một không hai. Một người là nữ Alpha vô tư, không do dự mà bắn nhầm đồng đội. Một người là nam Alpha ngáo ngơ, chạy loạn khắp nơi ném bom trúng đồng đội. Cùng là Song Tử, cùng sinh một ngày, chẳng khác gì anh em song sinh thất lạc nhiều năm.
Giang Thiệu Vũ nói: “Ngày mai hai đứa nó tròn 18 tuổi, nên em mới muốn hỏi chị, có nên tổ chức sinh nhật cho tụi nó không?”
Du Minh Tương cười nói: “Được chứ, chi bằng tạo cho tụi nó một bất ngờ nhé?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm. Gần đây có tiệm bánh nào không? Phiền chị Du đặt giúp cái bánh kem.”
“Chị biết một tiệm ngon lắm.” Du Minh Tương lập tức lấy điện thoại ra, đặt một chiếc bánh kem hai tầng thật lớn, yêu cầu tiệm viết dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi Hoa Hoa và Hạ Hạ”, và yêu cầu giao trong tối nay.
Buổi chiều, các tuyển thủ tiếp tục luyện tập trò trốn tìm với lão Thường.
Kho súng của Hoa Nhiên đầy ắp skin các loại, tủ quần áo trong game của lão Thường cũng mua đủ kiểu, trên bản đồ Hàn Băng Chi Thành, anh mặc đồ trắng tóc trắng; trên bản đồ Đêm Mưa, anh lại mặc đồ đen tóc đen… Đúng chuẩn “tắc kè hoa sống”.
Các tuyển thủ chơi trốn tìm với anh ta đến mức mệt rã rời.
Tuy nhiên, luyện theo kiểu của lão Thường giúp mọi người ngày càng quen thuộc với bản đồ.
Ngay cả người có khả năng nhận diện bản đồ kém nhất là Hạ Lê tuy giờ vẫn vẽ bản đồ xấu nhưng ít ra có hình dáng, ít nhất thì cô ấy không nhìn màn hình cũng vẽ được sơ bộ lối đi chính trên bản đồ.
Tất cả mọi người đều đang tiến bộ, tuy chậm nhưng đều đặn. Huấn luyện vốn là chuyện tích lũy, không thể nóng vội.
Mỗi ngày đều là những buổi tập nhàm chán, lặp đi lặp lại, nhưng tinh thần của các tuyển thủ thì vô cùng hăng hái, họ coi phần mềm huấn luyện như “boss” mà quyết tâm vượt qua.
Mỗi khi Giang Thiệu Vũ đi ngang qua phòng huấn luyện, anh đều nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên liên tục.
Không ai lười biếng, cũng không ai phân tâm làm việc riêng. Màn hình máy tính của mọi người đều là phần mềm huấn luyện. Người thì luyện di chuyển bản đồ, người thì luyện bắn súng liên tục, đòn phủ đầu bằng “bản kiểm điểm” của Giang Thiệu Vũ lúc trước đúng là rất có tác dụng, đám tuyển thủ này giờ ngoan hẳn.
Tối đến, Giang Thiệu Vũ lại gọi cả đội tới, công bố một tin quan trọng, họ sẽ tham gia giải quán quân Asian.
“Tôi quyết định đưa các cậu tham dự giải quán quân Asian năm nay, đây là lần đầu tiên đội tuyển quốc gia của chúng ta tham gia một giải đấu khu vực. Đẳng cấp của giải châu lục chắc chắn không thể so với giải thế giới, những tuyển thủ tham gia cũng không phải đội chủ lực của các nước. Nhưng đừng quên, đội tuyển của chúng ta chưa từng đoạt giải ở bất kỳ giải thế giới nào, trong mắt tuyển thủ quốc tế, chúng ta chính là đội yếu nhất.”
Câu nói này khiến các tuyển thủ đồng loạt cúi đầu xấu hổ.
Thực sự thì, hạng mục Thần Súng của Trung Quốc đã yếu suốt nhiều năm. Họ ra quốc tế thi đấu cũng luôn mang theo cảm giác tự ti trong lòng.
Giang Thiệu Vũ nói: “Năm nay, tôi hy vọng các quốc gia khác có thể thay đổi cái nhìn định kiến về chúng ta, các cậu cũng có thể thể hiện được phong cách riêng. Giải quán quân Asian lần này, chỉ là một giải đấu để rèn luyện sự ăn ý trong đội hình — Cứ xem như đi tích lũy kinh nghiệm, không quan trọng kết quả, chỉ cần tập trung vào quá trình. Trọng điểm thật sự là giải thế giới vào cuối năm. Từ giờ ngoài huấn luyện thường ngày, mỗi trận đấu tập nội bộ cũng phải coi trọng. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, hiểu chưa?”
Mọi người đồng thanh: “Hiểu rồi!”
Giang Thiệu Vũ bảo mọi người ngồi vào chỗ: “Hôm nay tiếp tục đấu tập. Đổi đội. Đội đỏ gồm Bùi Phong, Tần Tuyết Dao, Hạ Lê, Mạc Hàm Thiên, Thời Tiểu Bân. Lão Lâm làm trọng tài. Năm người còn lại vào đội xanh. Vẫn là bản đồ Hàn Băng Chi Thành, chế độ Khiêu chiến cực hạn, đánh ba trận.”
Cả nhóm nhanh chóng ngồi vào vị trí theo phân công.
Đội của Bùi Phong lần này không có công kích, có thể áp dụng đội hình hai bắn tỉa. Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Phong và Mạc Hàm Thiên phối hợp chính thức.
Hạ Lê và Hoa Nhiên bị tách ra hai đội. Đúng như dự đoán, không còn “tự hại lẫn nhau” nữa.
Trận đấu tập nội bộ diễn ra trật tự, sau trận là phân tích như thường lệ.
Lão Lâm rất nghiêm túc tua chậm video, phân tích và giảng giải. Các tuyển thủ cũng vừa xem vừa soi lại lỗi sai của mình.
Vì chế độ đối kháng giới hạn vốn đã rất tốn thời gian, đánh liền ba trận, đến khi phân tích xong thì đã gần 12 giờ đêm.
Giang Thiệu Vũ bất ngờ gửi một tin nhắn trong nhóm: “@Toàn thể thành viên, lên phòng họp tầng 3.”
Cả đội đưa mắt nhìn nhau, nửa đêm 12 giờ còn họp khẩn? Lẽ nào huấn luyện viên không hài lòng với biểu hiện của mọi người, muốn mắng tập thể?
Cả nhóm lo lắng tắt máy tính, bước lên phòng họp tầng 3 trong tâm trạng thấp thỏm.
Mở cửa ra, bên trong tối đen như mực. Mọi người còn đang ngơ ngác thì ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật hai tầng ở giữa bàn đột nhiên bừng sáng.
Nhân viên trong ban huấn luyện đều đứng cạnh bánh, mỉm cười.
Gương mặt thường ngày luôn lạnh lùng của Giang Thiệu Vũ, dưới ánh nến vàng ấm áp cũng trở nên hiền hòa hơn.
Anh lên tiếng: “Ngày 21 tháng 6 là sinh nhật 18 tuổi của Hoa Nhiên và Hạ Lê. Đã đến 0 giờ rồi, chúc mừng sinh nhật hai đứa.”
Hoa Nhiên và Hạ Lê lập tức sững người, đầu óc ù ù như bị đánh choáng, chẳng biết nên nói gì — HLV Giang thật sự tự mình tổ chức sinh nhật cho bọn họ trong đội tuyển quốc gia sao?! Còn kích động hơn cả trúng xổ số!
Không thể ngờ, một người bận rộn như huấn luyện viên Giang lại nhớ ngày sinh nhật của họ!
Hạ Lê mắt đỏ hoe, Hoa Nhiên cũng thấy sống mũi cay cay. Hai người nhìn nhau, lòng tràn ngập cảm xúc.
Du Minh Tương nở nụ cười, bắt đầu hát: “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ…”
Những người khác cũng hòa theo, phòng họp là nơi thường ngày mỗi lần vào là lại bị mắng, giờ đây lại tràn ngập không khí ấm áp.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.
“Chúc mừng sinh nhật Hoa Hoa và Hạ Hạ.”
“Haha, hai người đúng là có duyên ghê.”
“Cuối cùng mấy nhóc cũng thành niên rồi, chúc mừng!”
Thư Thần là người hướng nội, thấy Hoa Nhiên nhìn về phía mình, cũng cố gắng nói một câu: “Sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Hoa Nhiên cười rạng rỡ: “Cảm ơn mọi người! Có nhiều người cùng đón sinh nhật với mình thế này, thật sự rất hạnh phúc!”
Hạ Lê mặt đỏ bừng vì xúc động: “Cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn mọi người! Không ngờ lại có người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với mình. Hoa Nhiên, chúng ta có nên đi xét nghiệm ADN không? Biết đâu là chị em thất lạc thì sao?”
Hoa Nhiên đáp tỉnh queo: “Anh em thì được, tôi chắc chắn lớn hơn cô.”
Hạ Lê nói: “Tôi sinh lúc 1 giờ sáng.”
Hoa Nhiên: “Tôi sinh lúc 12:50, hơn cô 10 phút.”
Hạ Lê: “…Anh, cậu thắng rồi!”
Cả nhóm bật cười, hai đứa này đúng là cây hài của đội tuyển quốc gia.
Giang Thiệu Vũ chỉ vào chiếc bánh: “Đến đây, ước nguyện, rồi cắt bánh đi.”
Hai người cùng bước lên, chắp tay thành kính ước nguyện — Hy vọng đội tuyển quốc gia lần này đạt thành tích tốt!
Lần này tâm nguyện của họ đúng là sự ăn ý hiếm có.
Ước xong, cả hai mỗi người cầm một con dao, cùng nhau cắt bánh.
Du Minh Tương bật đèn sáng lên, trên bàn ngoài bánh sinh nhật còn có rất nhiều đồ nướng đặt sẵn, thịt xiên, rau củ nướng, vô cùng phong phú.
Giang Thiệu Vũ nói: “Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi, ăn chút đồ khuya đi.”
Anh nhìn Hoa Nhiên và Hạ Lê: “Chúc mừng hai đứa đã thành niên.”
Hoa Nhiên cảm động, quay sang nhìn Hạ Lê, rồi cả hai cùng đưa miếng bánh đầu tiên cho Giang Thiệu Vũ: “Cảm ơn huấn luyện viên Giang.”
Giang Thiệu Vũ vốn không ăn đồ ngọt, nhưng thấy hai đứa nghiêm túc, kính cẩn đưa bằng hai tay, anh cũng đành nhận lấy và ăn một ít để nể mặt.
Sau đó Hoa Nhiên và Hạ Lê chia bánh cho mọi người.
Cả nhóm vừa ăn bánh vừa ăn thịt xiên, náo nhiệt tổ chức sinh nhật,
Hoa Nhiên và Hạ Lê còn đăng ảnh lên Weibo: “Sinh nhật ở đội tuyển quốc gia, siêu vui luôn!”
“Cảm ơn huấn luyện viên Giang, cảm ơn mọi người, yêu các bạn [tim tay]”
Cư dân mạng thấy ảnh họ chụp chung với bánh sinh nhật thì bất ngờ:
“Đội tuyển quốc gia đợt này hòa thuận vậy luôn hả?”
“Cứ tưởng họ tập luyện sẽ đánh nhau cơ!”
“Hai người cùng ngày sinh? Trùng hợp quá! Thi đấu chắc ăn ý cực kỳ luôn ha?”
“Một nam A, một nữ A, hay là kết nghĩa anh em đi?”
“Hoa Hoa và Hạ Hạ sinh nhật vui vẻ, cố lên nhé!”
Hoa Nhiên là tân binh, chưa nổi tiếng lắm; Hạ Lê là một trong số ít nữ Alpha trong liên minh nên có khá nhiều fan. Bài sinh nhật nhanh chóng được đẩy lên trang chủ Weibo, khiến không ít tuyển thủ không được chọn vào đội tuyển quốc gia cũng thầm ghen tị. Họ cũng muốn được tổ chức sinh nhật ở đội tuyển quốc gia!
Tối về phòng, Bùi Phong lấy điện thoại ra nhắn tin riêng cho Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ chu đáo quá, còn tổ chức sinh nhật cho tuyển thủ, Hoa Hoa và Hạ Hạ cảm động đến mức thành fan cuồng của anh luôn rồi.”
Giang Thiệu Vũ trả lời: “Em sinh ngày 18 tháng sau đúng không? Tới lúc đó cũng tổ chức cho em.”
Hồi còn ở ACE, Giang Thiệu Vũ từng tổ chức sinh nhật cho Bùi Phong một lần, còn tặng cậu một mô hình súng bắn tỉa Barret mini tinh xảo, hy vọng cậu chơi thật tốt khẩu súng này. Mô hình đó, Bùi Phong vẫn để trong tủ kính, giữ gìn như mới suốt 5 năm qua.
Bùi Phong quay lại nhìn mô hình đặt trên kệ TV trong phòng khách, lòng dâng lên cảm xúc ấm áp.
Hồi ở ACE, sư phụ như người cha lớn, vừa nghiêm khắc rèn giũa, vừa âm thầm chăm sóc. Bùi Phong từng một mình từ Thủ Đô đến thành phố Tinh bái sư học nghệ, cách nhà hàng nghìn km, nơi đất khách quê người nhưng chưa bao giờ thấy cô đơn.
Vì có sư phụ. Sư phụ chính là chỗ dựa vững chắc của cậu.
Bây giờ mình đã trưởng thành, liệu có thể ngược lại, trở thành chỗ dựa của sư phụ không?
Bùi Phong mỉm cười, gõ chữ: “Lần này, sinh nhật em không để sư phụ phải chuẩn bị gì nữa. Để em mời anh nhé.”
Giang Thiệu Vũ trả lời: “Sinh nhật sao có chuyện tự mời?”
Bùi Phong nghiêm túc nói: “Hồi nhỏ, anh luôn chăm sóc em, tổ chức sinh nhật cho em, còn tặng em mô hình súng để động viên. Bây giờ em đã có khả năng rồi, không còn là tiểu đồ đệ cần sư phụ lo cho mọi thứ nữa. Đã đến lúc em mời anh một bữa thịnh soạn.” Cậu còn gửi thêm một dãy sóng lượn quen thuộc: “Được không sư phụ ~~”
Giang Thiệu Vũ biết, Bùi Phong luôn muốn chứng minh mình không còn là đứa trẻ ngày nào, giờ đã trưởng thành, đã có năng lực….Thật ra, anh cũng biết rõ điều đó. Bùi Phong giờ đã là một Alpha trưởng thành, không còn là chàng trai trong ký ức năm xưa nữa.
Giang Thiệu Vũ nhắn lại: “Được. Sinh nhật của em, để em quyết định.”
Hết chương 118