Chương 119
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Những ngày huấn luyện trôi qua đặc biệt nhanh. Mỗi buổi chiều, tuyển thủ luyện bốn hạng mục: di chuyển, bắn súng, phản xạ và bản đồ; buổi tối là đấu tập nội bộ, sau trận lại phân tích, thường thì xong xuôi cũng đã gần 11 giờ đêm. Về đến ký túc xá, nhiều cú đêm vẫn chưa buồn ngủ, lại tiếp tục lên máy chủ Hàn đánh xếp hạng.
Mạc Hàm Thiên và Thời Tiểu Bân đã lọt vào top 100 máy chủ Hàn, Hoa Nhiên và Thư Thần gần đây cũng đang đi đôi xếp hạng. Có Thư Thần hộ tống, Hoa Nhiên có thể thoải mái ngáo ngơ, dù có chết ở đâu, Thư Thần cũng có thể cứu sống cậu ngay tức khắc.
Hạ Lê rủ Tần Tuyết Dao đi chung, hai cô gái nhanh chóng trở thành chị em thân thiết. Tần Tuyết Dao đi trinh sát, mở tầm nhìn kiêm chỉ huy, Hạ Lê thì nhịp độ nhanh, bắn phá điên cuồng, tỷ lệ thắng khá cao.
Tại các CLB thể thao điện tử lớn ở Hàn Quốc, các tuyển trạch viên đều thấy khó hiểu — gần đây trong các trận xếp hạng trên máy chủ Hàn, xuất hiện không ít cao thủ kỳ quặc.
Tại căn cứ đội tuyển quốc gia Hàn Quốc ở Seoul, một nữ trợ lý báo cáo với tổng huấn luyện viên Han Chang-ho: “Huấn luyện viên Han, dạo gần đây trong các trận xếp hạng xuất hiện khá nhiều cao thủ, có vài cặp hay đôi, tỷ lệ thắng cực cao. Tôi đã nhắn riêng hỏi họ có muốn chơi chuyên nghiệp không, tất cả đều từ chối.”
HLV Han xoa cằm, ra vẻ suy tư: “Có khi là tài khoản phụ của tuyển thủ chuyên nghiệp?”
Trợ lý nói: “Phong cách không giống lắm. Nhưng cũng không loại trừ họ cố tình che giấu thân phận, âm thầm luyện phối hợp.”
HLV Han bật cười: “Máy chủ Hàn vốn là nơi có trình độ cao, có rất nhiều tuyển thủ nước ngoài đến đây luyện rank. Những người cô nói, rất có thể là tuyển thủ châu Âu – Mỹ đến luyện tập. Đừng để tâm, mỗi năm đều có mấy tài khoản kiểu đó, không có gì lạ.”
Trợ lý gật đầu: “Vâng. Kênh đăng ký giải quán quân Asian đã mở rồi. Lần này ta vẫn cử đội trẻ quốc gia đi chứ ạ?”
HLV Han quả quyết: “Tất nhiên. Chỉ là giải đấu khu vực Asian, đội trẻ cũng đủ sức càn quét.”
Ông ngừng một chút, rồi dặn dò: “Cho Ji-yu làm đội trưởng. Đánh xong giải này thì cho nó vào đội tuyển chính.”
“Rõ ạ.”
Trợ lý lập tức báo tin này cho đội trưởng đội trẻ quốc gia Hàn Quốc, Jung Ji-yu. Thiếu niên tóc nhuộm vàng, một dãy khuyên tai trên tai, ăn mặc thời thượng. Nghe tin xong, cậu đỏ mặt vì phấn khích, nói: “Cảm ơn huấn luyện viên Han đã tin tưởng! Chúng em nhất định sẽ quán quân!”
Bên cạnh, một thiếu niên nhuộm tóc xám bạc nhỏ giọng nói: “Ji-yu, sau khi cậu giành chức quán quân giải Asian, chắc chắn sẽ vào đội tuyển quốc gia, còn được nhiều CLB lớn tranh giành ký hợp đồng nữa chứ?”
Jung Ji-yu cười đến híp mắt, cảm thấy tiền đồ rạng rỡ: “Yên tâm, đi đánh giải Asian với tôi, tương lai của cậu cũng không tệ đâu.”
Hệ thống đào tạo nhân tài của Hàn Quốc cực kỳ hoàn thiện. Tân binh có thể vào đội trẻ quốc gia, cũng có thể làm thực tập sinh tại các CLB lớn. Sau khi đánh ra danh tiếng qua các giải đấu cấp thấp trong nước và quốc tế, rất nhiều đội mạnh sẽ tranh nhau ký hợp đồng.
Giải quán quân Asian chính là cơ hội tốt nhất để đội trẻ quốc gia ra mắt. Với thực lực của họ, gần như không có đối thủ ở Asian. Đội Hàn Quốc đã quán quân liên tiếp 5 năm, năm nay, họ nhất định sẽ mang về chiếc cúp thứ 6, đặt vào tủ trưng bày danh hiệu ở căn cứ đội tuyển quốc gia.
Tất cả đều tràn đầy tự tin.
Lúc này, tại căn cứ đội tuyển quốc gia Thần Súng của Trung Quốc, các tuyển thủ cũng đang khẩn trương huấn luyện.
Trong những ngày tập trung huấn luyện tại căn cứ, mọi người đều tiến bộ từng chút một.
Lưu Thiếu Châu, Lão Lâm, Diệp Tử, Chu Dật Nhiên, những người này vốn là đội trưởng kỳ cựu, kinh nghiệm dày dạn, phản xạ hàng đầu, nên tốc độ thích ứng với phần mềm huấn luyện là nhanh nhất.
Bùi Phong vì có thể chơi được mọi vị trí, khả năng bao quát chiến thuật và tư duy tổng thể cũng rất tốt. Ngoài việc đã vượt qua cấp 10 của mục bắn súng, thì sau vài ngày luyện tập, bài kiểm tra di chuyển cũng đã vượt qua.
Những tân binh còn lại thì vẫn đang từ từ mài giũa.
May mắn thay, ai cũng rất kiên nhẫn, mỗi ngày đối mặt với phần mềm huấn luyện cũng không hề than phiền.
Chớp mắt, 15 ngày tập trung huấn luyện đầu tiên của đội tuyển quốc gia đã sắp kết thúc. Giang Thiệu Vũ triệu tập mọi người để tổ chức một bài thi cuối kỳ.
Vòng đầu tiên của kỳ thi lần này là cửa 8 của tất cả các mục.
Ở bài kiểm tra di chuyển cửa 8, bản đồ là “Đêm mưa”, trong đêm mưa mù mịt, ánh sáng u ám, mọi người phải tránh né các đợt lựu đạn rơi liên tục càng nhanh càng tốt.
Điều khiến Giang Thiệu Vũ hài lòng là lần này toàn bộ đều vượt qua, hơn nữa phần lớn di chuyển rất mượt mà, không hề vấp váp, chứng tỏ mọi người đã luyện bản đồ này rất thuần thục.
Tiếp theo là cửa 9, vậy mà cũng có một nửa tuyển thủ vượt qua, trong đó có hai trinh sát là Diệp Tử và Tuyết Dao.
Cửa 10 chỉ có Bùi Phong vượt qua.
Ở mục bắn súng, cửa 8 là bắn vào mục tiêu di chuyển với tốc độ x8. Tần Tuyết Dao chỉ bắn hụt 3 phát, những người khác đều qua bài. So với lần thi trước cô bắn trượt hơn phân nửa, sự tiến bộ là rõ ràng. Giang Thiệu Vũ không trách cô, một Beta nghiêm túc và chăm chỉ như vậy, anh ghi nhận sự cố gắng của cô.
Cửa 10, ngoài Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu vẫn đạt điểm tối đa thì Mạc Hàm Thiên, Chu Dật Nhiên và Hạ Lê cũng vượt qua! Cả ba đều là tuyển thủ có kỹ năng bắn chính xác và phản xạ nhanh, trong vòng hai tuần tập luyện đã bắt nhịp được với tốc độ cao, cuối cùng cũng vượt qua được cửa 10 của mục bắn súng.
Tức là, hiện tại ba bắn tỉa và hai đột kích, các vị trí chủ lực về hỏa lực đều đã đạt đến chuẩn cao mà Giang Thiệu Vũ đặt ra.
Điều này khiến anh vô cùng bất ngờ và hài lòng.
Hai mục đầu di chuyển và bắn súng còn tương đối dễ, hai mục sau thì khó hơn nhiều.
Ở mục phản xạ, trong tình huống bị 5 AI bao vây, tuyển thủ không chỉ phải bắn nhanh hạ địch, mà còn phải biết di chuyển, né tránh, phân tích thứ tự tiêu diệt mục tiêu, bài này kiểm tra năng lực toàn diện trong thế bị động. Hiện tại, Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu đang kẹt ở cửa 9, những người khác đều đang kẹt ở cấp 8.
Ở phần bản đồ, ngoại trừ đứa mù đường Hạ Lê vẫn chưa qua cửa 8 thì mọi người đều vượt qua.
Sau khi kết thúc kỳ thi, mọi người cứ tưởng huấn luyện viên lại sẽ mắng một trận, nhưng không, Giang Thiệu Vũ không trách cứ ai, mà còn nói: “Tạm ổn, mỗi người đều có tiến bộ.”
Anh nhìn mọi người, nói tiếp: “Yêu cầu của tôi không phải là các cậu phải vượt qua tất cả các cấp ngay, mà là tự so sánh với chính mình. Chỉ cần có tiến bộ, thì công sức bỏ ra không uổng phí. Nền tảng vững chắc được xây dựng bằng tích lũy lâu dài, cuối cùng sẽ được phản ánh trên sàn đấu.”
Tất cả đều nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đợt huấn luyện ngắn hạn đầu tiên sắp kết thúc. Ban đầu, khi bị huấn luyện viên mắng, nhiều người từng nghĩ: “Tại sao mình lại lên tuyển quốc gia để bị hành hạ thế này?”, thậm chí có ý định bỏ cuộc.
Nhưng giờ đây, khi sắp phải chia tay, mọi người bỗng thấy không nỡ rời đi. Cảm giác như khoảng thời gian bị huấn luyện viên Giang nghiêm khắc trách mắng lại khá đáng nhớ?
Bị mắng vài lần rồi cũng quen, da mặt ai nấy cũng dày lên rồi.
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Tập trung huấn luyện kết thúc, không có nghĩa là việc huấn luyện cũng dừng lại. Tần Bác sẽ copy cho các cậu bản offline của phần mềm huấn luyện quốc gia. Sau khi trở về CLB, mỗi ngày dành ra 2 tiếng tiếp tục luyện tập. Bản offline không thể kết nối mạng, tôi không thể giám sát các cậu nên hãy tự giác. Lần tới nếu kiểm tra không đạt yêu cầu thì viết cho tôi mười bản kiểm điểm. Biết chưa?”
Mọi người đồng thanh hét: “Biết rồi ạ!”
Mười bản kiểm điểm thật sự quá kinh khủng!
Vì vậy, ngay cả khi không có huấn luyện viên giám sát, họ cũng phải luyện tập nghiêm túc.
Khoảng thời gian vừa qua ngày nào cũng cày phần mềm huấn luyện, giờ nếu đột nhiên không có nó nữa thì lại cảm thấy trống trải? Được mang phần mềm về luyện tiếp, đúng là quá tốt rồi.
Sau kỳ kiểm tra, Giang Thiệu Vũ dẫn mọi người đi ăn một bữa tối ở căng tin.
Ngày mai các tuyển thủ sẽ trở về đội để chuẩn bị cho vòng playoff, đầu bếp ở căng tin cũng chuẩn bị rất nhiều món ngon tiễn mọi người, cá kho, sườn xào chua ngọt, cánh gà cay, vô cùng thịnh soạn.
Vài tuyển thủ chủ động giúp ghép bốn cái bàn lại thành một bàn lớn đủ chỗ cho hơn chục người. Mọi người quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Ăn xong rồi thì mai ai về đội nấy nhé. Lời tiễn thì tôi không nói đâu, dù sao các cậu còn phải quay lại nữa mà.”
Mọi người: “……”
Nghe vậy lại cảm thấy cũng khá mong được quay lại?
Giang Thiệu Vũ nhìn mọi người, nói: “Ở đội tuyển quốc gia, các cậu là đồng đội. Nhưng ở giải đấu trong nước, các cậu là đối thủ, không cần khách sáo với nhau, hãy dốc toàn lực thi đấu, đừng để câu lạc bộ và người hâm mộ thất vọng. Vòng playoff, tôi cũng sẽ đến xem.”
Mọi người đồng loạt đáp:
“Hiểu rồi!”
“Chúng em sẽ thi đấu thật tốt!”
Vòng playoff của giải A League chia làm hai lượt, lượt đầu sẽ loại một nửa đội, bốn đội mạnh nhất tiến vào vòng đối đầu cuối cùng. Tần Tuyết Dao là tuyển thủ giải hạng dưới, không tham dự playoff mà sẽ đợi sau khi giải A League kết thúc để đấu trận thăng hạng với đội rớt hạng. Chiến đội Báo Tuyết của họ đã giành được vị trí số 1 của giải B.
Bắt đầu từ ngày mai, Thư Thần, Thời Tiểu Bân, Bùi Phong, Hoa Nhiên và Tần Tuyết Dao sẽ tiếp tục ở lại đội tuyển quốc gia, những người khác phải trở về đội tuyển của mình.
Sau bữa tối, Giang Thiệu Vũ dẫn mọi người đến dưới lầu ký túc xá.
Du Minh Tương đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới, mỉm cười dịu dàng: “Báo cho mọi người một tin vui, đồng phục thế hệ mới của đội tuyển quốc gia đã được làm xong, mọi người xếp hàng đến nhận nhé!”
Mọi người nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, Bùi Phong dẫn đầu, mỗi người nhận được hai bộ đồng phục.
Đồng phục lần này là do mọi người bỏ phiếu chọn, phối màu đơn giản đỏ-trắng, trước ngực in cờ quốc gia, mặt sau in tên của từng người.
Bùi Phong là CHN-Fred.
Lưu Thiếu Châu là CHN-Shadow.
Tần Tuyết Dao là Snow.
Hạ Lê là Summer.
Hoa Nhiên là Flower.
Diệp Khinh Danh là Leaf.
Mạc Hàm Thiên là Devil.
Thời Tiểu Bân là Time, v.v.
Ngay cả thực tập sinh trẻ Quy Tư Dương cũng nhận được bộ đồng phục của riêng mình, sau lưng là dòng chữ CHN-XiaoGui.
Tên ID tuyển thủ được đăng ký tại Liên minh chuyên nghiệp phía trước đều có “CHN” – viết tắt quốc gia.
Khoác lên người bộ đồng phục này là đang đại diện cho đội tuyển quốc gia.
Các tuyển thủ nhìn bộ đồng phục mới tinh, ai nấy đều vô cùng xúc động. Đặc biệt là Tiểu Quỷ, mắt cậu đỏ hoe. Dù không được chọn vào đội chính thức, nhưng cậu là đội trưởng đội trẻ, cậu cũng có thể mặc đồng phục này!
Giang Thiệu Vũ nhìn biểu cảm phấn khích của mọi người, nói: “Về ký túc xá thay đồ, rồi ra đây chụp một tấm ảnh tập thể.”
Mọi người lập tức lao lên lầu, ai nấy đều vô cùng tích cực.
Có người còn soi gương rửa mặt, chải tóc, trau chuốt lại vẻ ngoài.
Một lát sau, mọi người tụ tập dưới ký túc xá, tất cả mặc đồng phục ngay ngắn, cuối cùng trông cũng giống một đội tuyển thực thụ.
Bùi Phong nhìn thấy sư phụ mình mặc đồng phục, mắt sáng rực. Giang Thiệu Vũ có làn da rất trắng, mặc đồ trắng trông cực kỳ nổi bật. Bộ đồ thể thao đơn giản mặc trên người anh lại mang vẻ cao cấp lạ thường. Sau lưng anh in dòng chữ CHN-Wing.
ID “Wing” cuối cùng cũng tái xuất giang hồ, dù với vai trò là huấn luyện viên, nhưng anh vẫn là BOSS lớn trên đấu trường thế giới.
Bùi Phong mỉm cười bước đến cạnh sư phụ: “Sư phụ, anh đứng ở giữa đi.”
Giang Thiệu Vũ cũng không từ chối, đứng vào chính giữa, những người khác xếp đều hai bên.
Bùi Phong không gây chú ý mà lặng lẽ đứng cạnh sư phụ mình.
Du Minh Tương giơ máy ảnh lên, nói: “Nào, để chị chụp cho mọi người. Thả lỏng một chút… Tiểu Mạc, em làm gì mà mặt như sắp khóc thế?”
Mọi người không nhịn được bật cười.
Mạc Hàm Thiên đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: “Em, em xúc động quá.”
Du Minh Tương cười: “Nào, chuẩn bị, một hai ba!”
Cô chụp liền mấy tấm, chọn ra một tấm ưng ý nhất, chỉnh sửa xong thì gửi vào nhóm chat của đội tuyển quốc gia.
Giang Thiệu Vũ nhắc: “Tấm này mọi người tự lưu lại, đừng vội đăng lên Weibo. Đợi đến khi giải thế giới chính thức bắt đầu, khi sang nước bạn thi đấu sẽ còn có ảnh chụp tuyên truyền của toàn bộ đội hình. Khi đó, cả ban huấn luyện, cố vấn chiến thuật cũng sẽ theo đội ra nước ngoài.”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Mọi người cùng nhau xem ảnh, Bùi Phong phóng to tấm ảnh, nhìn hình mình và sư phụ đứng cạnh nhau. Cậu nghĩ một chút, rồi đột ngột kéo Giang Thiệu Vũ lại: “Sư phụ, chụp riêng một tấm với em được không?”
Giang Thiệu Vũ hơi sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Phong kéo đến trước ký túc xá.
Bùi Phong cười nói: “Chị Du, phiền chị chụp thêm một tấm nhé!”
Du Minh Tương giơ máy ảnh lên, chụp thêm một tấm nữa cho hai người.
Trong ảnh, Bùi Phong cười rạng rỡ còn Giang Thiệu Vũ thì vẫn giữ biểu cảm nghiêm túc như tượng. Bùi Phong nhịn cười, lưu lại tấm ảnh, khẽ nói: “Biểu cảm của sư phụ chẳng thay đổi chút nào cả.”
Vẫn cứng nhắc như năm năm trước.
Giang Thiệu Vũ khẽ ho một tiếng, nói: “Khi anh đối diện với máy ảnh không cười nổi.”
Mạc Hàm Thiên len lén liếc nhìn Giang Thiệu Vũ, cậu cũng rất muốn chụp ảnh chung với thần tượng, nhưng không có gan như Bùi Phong, không dám mở lời…
Giang Thiệu Vũ thấy Tiểu Mạc cứ liếc trộm mình, bèn quay lại hỏi: “Còn ai chụp nữa không?”
Hạ Lê lập tức chạy như bay tới: “Em em em, em muốn chụp với huấn luyện viên Giang!” Nói xong liền đứng sát cạnh huấn luyện viên, tạo dáng chữ V đầy hào hứng. Giang Thiệu Vũ mặt không biểu cảm, chụp ảnh cùng ba đứa Hồ Lô.
Ngay sau đó, Tần Tuyết Dao cũng bước tới, cười ngượng ngùng: “Em có thể chụp với HLV không ạ?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Được.”
Huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia sau khi khoác đồng phục thì bỗng nhiên biến thành “công cụ chụp ảnh” của các tuyển thủ.
Ngay cả Mạc Hàm Thiên cũng lấy hết dũng khí bước lên, đỏ mặt chụp ảnh chung với thần tượng.
Mọi người thi nhau chụp ảnh với huấn luyện viên, không khác gì một buổi họp fan quy mô lớn.
Sau khi chụp xong, Giang Thiệu Vũ hơi nhếch môi cười, nhìn mọi người và nói: “Sau này về rồi, nếu lúc nào lười tập luyện thì lôi tấm ảnh này ra nhìn, tưởng tượng rằng huấn luyện viên đang đứng sau lưng mọi người, dõi theo mọi người.”
Mọi người: “……?”
Vãi thật, tưởng tượng kiểu này hơi kinh dị đấy?
Thì ra huấn luyện viên chụp ảnh với mọi người là vì mục đích này.
Huấn luyện viên luôn ở bên mi đấy.
Đừng lười biếng khi luyện tập.
Hết chương 119