Chương 141
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Đội tuyển Trung Quốc thuận lợi tiến vào trận chung kết. Tại khu vực hậu trường theo dõi trận đấu, Chủ tịch Tề xúc động xoa tay, thấp giọng nói với Du Minh Tương: “Mời A Vũ quay về, quả nhiên là quyết định đúng đắn nhất mà chúng ta từng đưa ra!”
Du Minh Tương rưng rưng nước mắt, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy luôn có thể tạo nên kỳ tích.”
Sự trở lại của Giang Thiệu Vũ đã khiến toàn đội tuyển quốc gia như được khoác lên mình diện mạo mới. Cuối cùng họ cũng có thể đặt nhiều kỳ vọng hơn vào đội tuyển quốc gia!
Huấn luyện viên Trương của Singapore chủ động đứng dậy bắt tay chào Giang Thiệu Vũ, ông đưa tay ra, dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Huấn luyện viên Giang, chúc mừng, hôm nay các bạn thi đấu rất tuyệt vời. Rất mong chờ màn thể hiện của các bạn tại giải thế giới.”
Giang Thiệu Vũ bắt tay ông, đáp: “Cảm ơn.”
Cùng là huấn luyện viên, lại đã có hơn mười năm kinh nghiệm huấn luyện, huấn luyện viên Trương đã ngoài ba mươi, trong lòng thực sự dâng lên một chút kính trọng dành cho Giang Thiệu Vũ, một người trẻ tuổi điềm tĩnh đến vậy. Không hiểu vì sao, ông có một linh cảm — sự xuất hiện của Giang Thiệu Vũ có lẽ sẽ làm thay đổi hoàn toàn cục diện của eSports khu vực Asian, thậm chí là thế giới!
Các tuyển thủ đội Trung Quốc trở về hậu trường, sau khi được phóng viên phỏng vấn sơ qua, Giang Thiệu Vũ liền đưa họ trở về khách sạn để tổng kết trận đấu.
Giang Thiệu Vũ nói: “Đối thủ tiếp theo của chúng ta là Hàn Quốc, đội mạnh nhất Asian, đã là quán quân năm kỳ giải quán quân Asian liên tiếp, và cũng nhiều lần giành được chức quán quân và á quân giải thế giới. Lần này họ không đưa đội hình chính, mà chỉ mang theo các tuyển thủ từ đội trẻ và dự bị. Nhưng hệ thống đào tạo eSports của Hàn Quốc cực kỳ hoàn thiện, sức mạnh của các tuyển thủ trẻ của họ còn vượt trội hơn cả đội hình chính của nhiều quốc gia!”
Trước đây, đội Trung Quốc từng gặp Hàn Quốc ở giải thế giới, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Trận quyết chiến tại giải quán quân Asian lần này, phía Hàn Quốc cử đội trẻ và dự bị, phía Trung Quốc cũng toàn là tân binh. Cuộc đối đầu lần này đại diện cho cuộc chiến chính diện giữa thế hệ mới của Trung Quốc và Hàn Quốc!
Anna thông thạo tiếng Hàn nên đã sớm điều tra xong tư liệu các tuyển thủ Hàn Quốc. Giang Thiệu Vũ nhìn cô nói: “Anna, gửi chi tiết tư liệu các tuyển thủ Hàn Quốc cho mọi người xem.”
Anna tổng hợp thành một bảng thông tin và gửi vào nhóm, đồng thời giới thiệu: “Đội Hàn Quốc lần này giống chúng ta, mang theo 6 tuyển thủ. Đội trưởng Jung Ji-yu, là tân binh xuất sắc nhất giải hạng nhất Hàn Quốc trong nửa đầu năm nay, là một trinh sát rất mạnh; Gong Hyuk-young chơi công kích, Choi Jin-shil chơi đột kích, Park Seung-woo chơi bắn tỉa, Cha Jung-won chơi y tế, bốn người này đều là tuyển thủ dự bị của đội tuyển quốc gia; còn có một trinh sát mới là An Tae-hyeon.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Xem ra mục tiêu của đội Hàn Quốc khi đến giải quán quân Asian lần này giống chúng ta, đó là rèn quân cho giải thế giới. Họ dùng hệ thống hai trinh sát, những người đến dự giải lần này rất có khả năng sẽ tham gia giải thế giới cuối năm nay. Có thể xem như chúng ta sớm được đối đầu với đội hình dự bị của họ.”
Hai ngày nay gặp toàn đối thủ yếu, đội Hàn Quốc mới thật sự là BOSS
Thực lực eSports của Hàn Quốc hoàn toàn ở đẳng cấp khác so với Singapore, Nhật Bản hay Việt Nam.
Họ đến giải quán quân Asian cũng là để đánh quái rèn luyện. Trong mắt họ, đội Trung Quốc chắc chỉ là “quái nhỏ chơi khá tốt” mà thôi.
Giang Thiệu Vũ nói: “Trận đấu ngày mai, đừng sợ thua, hãy đánh hết mình, để tôi thấy được kết quả của quá trình huấn luyện thời gian qua. Việc chúng ta lọt vào chung kết giải quán quân Asian đã là một kỳ tích. Vì vậy, đừng tạo áp lực tâm lý cho bản thân, trận cuối cùng này cứ xem như một trận đấu phụ để rèn luyện.”
Nếu lúc này Giang Thiệu Vũ nói chúng ta nhất định phải quán quân, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, bởi trong lịch sử chưa từng thắng Hàn Quốc. Nhưng vì HLV Giang nói thắng thua không quan trọng, nên mọi người có thể thoải mái bung sức thi đấu!
Bùi Phong mỉm cười nói: “Em nghĩ, áp lực của đội Hàn Quốc còn lớn hơn chúng ta ấy chứ? Họ đã quán quân 5 mùa giải quán quân Asian liên tiếp, nếu lần này thua, sẽ bị truyền thông và cư dân mạng trong nước chửi chết mất. Họ không gánh nổi kết quả ‘thua giải quán quân Asian’. Nhưng chúng ta thì khác, vốn chưa từng thắng mà! Thua là kết cục bình thường, thắng mới là bất ngờ vui mừng… đúng không, sư phụ?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu hài lòng: “Đúng là như vậy.”
Xem ra, tâm lý của Tiểu Bùi đã điều chỉnh rất tốt, cậu ấy luôn khiến Giang Thiệu Vũ yên tâm.
Chỉ cần ngày mai Bùi Phong chỉ huy ổn định, thì đánh với Hàn Quốc cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội thắng. Bởi vì cậu ấy nói đúng – chúng ta chịu được thua, còn đội Hàn Quốc không dám thua! Nếu so về tâm lý, chúng ta giống như “kẻ đi chân đất không sợ kẻ đi giày”, lại có khi chiếm được ưu thế.
Tất nhiên, thi đấu không thể chỉ dựa vào tâm lý, thực lực cứng của Hàn Quốc vẫn ở đó. Muốn thắng, phải có chiến thuật tinh vi hơn nữa.
Giang Thiệu Vũ nói: “Các trận trước chúng ta thắng rất thuận lợi, mấu chốt là nhờ vào hệ thống hai bắn tỉa và hai y tế, các quốc gia khác rất khó khắc chế. Nhưng Hàn Quốc thì khác, họ có hệ thống hai trinh sát. Chỉ cần họ dùng đội hình hai trinh sát, đột ngột tấn công tiêu diệt bắn tỉa hoặc y tế của ta, chúng ta sẽ rất khó đánh lại.”
Hệ thống hai trinh sát chính là khắc tinh của hệ thống hai bắn tỉa.
Tay bắn tỉa tầm xa sợ nhất là bị áp sát, mà khả năng ám sát tầm gần của trinh sát lại là mạnh nhất.
Một khi Hàn Quốc tung ra đội hình hai trinh sát để tập trung tiêu diệt Bùi Phong và Quy Tư Dương, hệ thống chiến thuật của đội Trung Quốc rất dễ sụp đổ.
Phải đánh thế nào đây?
Mọi người đều thấy hoang mang, đồng loạt nhìn về phía huấn luyện viên Giang với ánh mắt đầy mong đợi.
Vẻ mặt Giang Thiệu Vũ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Cách đánh với Hàn Quốc, trong lòng tôi đã có tính toán. Ngày mai, tôi sẽ gọi hai sư đồ nhà họ Diệp đến làm đội hình mô phỏng, huấn luyện cho mọi người, tái hiện hệ thống hai trinh sát của Hàn Quốc.”
Hoa Nhiên mắt sáng lên: “Cả hai sư đồ nhà họ Diệp đều đến? Anh Diệp không phải còn phải đánh giải sao?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Giải của đội YY tuần sau mới đấu, tuần này họ rảnh. Thực lực trinh sát của Diệp Khinh Danh không thua gì tuyển thủ chính của Hàn Quốc, còn Tiểu Diệp mô phỏng theo người khác rất giỏi. Hai sư đồ họ có thể tái hiện gần như hoàn hảo lối chơi hai trinh sát của Hàn Quốc.”
Anh quay sang nhìn Bùi Phong và Tiểu Quỷ, trầm giọng nói: “Tiểu Bùi mang theo một khẩu súng bắn tỉa, vũ khí phụ là súng ngắn và bom khói. Tiểu Quỷ mang hai khẩu súng bắn tỉa và bom khói. Tối nay hai đứa đấu 2v2 với sư đồ nhà họ Diệp, làm quen với kỹ thuật cận chiến, ngày mai sẽ phối hợp cả đội luyện tập.”
Bùi Phong và Tiểu Quỷ nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu: “Rõ!”
Súng ngắn, dao găm và bom khói có trọng lượng rất nhẹ. Trong game Thần Súng, tiếng bước chân và tốc độ di chuyển của tuyển thủ có liên quan đến trọng lượng vũ khí. Khi đổi sang súng ngắn, tốc độ di chuyển tăng, bước chân nhẹ hơn; còn đổi sang súng bắn tỉa hay súng tiểu liên thì di chuyển chậm hơn, tiếng bước chân cũng nặng nề.
Mỗi loại vũ khí có trọng lượng khác nhau, các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có thói quen riêng khi mang vũ khí. Trước đây Bùi Phong thích mang theo hai khẩu súng bắn tỉa và bom khói, nhưng khi đánh với Hàn Quốc thì không thể giữ thói quen đó. Giang Thiệu Vũ để cậu mang thêm súng ngắn là để có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ, nếu bị trinh sát Hàn Quốc áp sát thì vẫn có cơ hội phản công. Còn Tiểu Quỷ thì chưa có kinh nghiệm cận chiến, một khi bị áp sát thì phải dùng bom khói để rút lui.
Sau khi tổng kết chiến thuật xong, Giang Thiệu Vũ cho Bùi Phong và Quy Tư Dương đấu đôi với hai sư đồ họ Diệp.
Tiểu Diệp vào phòng, phấn khích gõ chữ: “Đợi em nhận một đệ tử, để sư phụ cũng được thăng cấp làm sư tổ nhé?”
Diệp Khinh Danh nhướng mày: “Em còn chưa cai sữa nữa, ai thèm nhận em làm sư phụ?”
Tiểu Diệp: “Vậy em nhận một học sinh tiểu học, chơi trò nuôi dạy thế hệ sau thì sao?”
Diệp Khinh Danh đáp: “Tiểu học thì không được, phải bắt đầu từ mẫu giáo cơ.”
Mọi người đều cạn lời. Cùng là danh môn sư đồ, đệ tử và đồ tôn của Wing thần thì ai cũng nghiêm túc và kỷ luật.
Còn sư đồ họ Diệp thì đúng là ví dụ điển hình cho thượng bất chính hạ tắc loạn!
Buổi huấn luyện đấu đôi giữa hai bắn tỉa và hai trinh sát chính thức bắt đầu. Giang Thiệu Vũ dùng góc nhìn người quan sát để theo dõi trận luyện tập.
Khi bị trinh sát vòng ra sau tấn công, việc lựa chọn rút lui hỗ trợ lẫn nhau hay phối hợp phản kích sẽ là bài kiểm tra mức độ ăn ý của cả hai. Bùi Phong mới thu nhận Tiểu Quỷ làm đệ tử chưa đến một tháng, trong khi hai sư đồ họ Diệp đã phối hợp hơn một năm. Cách đánh của Tiểu Diệp vốn được thầy mình dạy, nên tất nhiên là ăn ý hơn Bùi Phong và Tiểu Quỷ rất nhiều.
Ban đầu, Bùi Phong và Tiểu Quỷ gần như không có sức phản kháng, liên tục bị sư đồ họ Diệp vòng sau tiêu diệt. Nhưng Bùi Phong vẫn giữ được bình tĩnh, nghiêm túc nghiên cứu cách đối phó, cộng thêm chỉ dẫn từ Giang Thiệu Vũ, đến cuối buổi tập cũng có thể miễn cưỡng đánh ngang ngửa với hai sư đồ đối thủ.
Diệp Khinh Danh gõ chữ: “Thực lực trinh sát của đội Hàn rất mạnh. Tiểu Bùi, ngày mai chỉ huy cần thận trọng hơn.”
Bùi Phong đáp: “Biết rồi, anh Diệp, cảm ơn hai người đã dành thời gian giúp đỡ.”
Diệp Khinh Danh gửi một icon cười: “Không có gì. Miễn là Wing thần đừng bắt anh viết bản kiểm điểm, anh có thể làm bao cát cho tụi bây cả ngày cũng được.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Hiếm khi cậu biết điều như vậy. Ngày mai tiếp tục luyện tập tổ đội, không được đến muộn.”
Diệp Khinh Danh: “Tuân lệnh!”
Cùng lúc đó, trong phòng huấn luyện của đội Hàn Quốc, huấn luyện viên trưởng Han Chang-ho đang xem lại video phân tích trận đấu hôm nay, khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi trợ giáo bên cạnh: “Không phải cậu nói Fred chưa từng thi đấu chính thức, là một streamer chơi game thôi sao?”
Trợ giáo đáp: “Theo hồ sơ thì đúng như vậy.”
Han Chang-ho trầm ngâm: “Nhìn biểu hiện của cậu ta trong trận, chẳng giống lính mới tí nào, mà lại giống một lão tướng đầy kinh nghiệm. Gặp trận thuận lợi thì đánh chắc chắn, gặp trận bất lợi thì vẫn điềm tĩnh, tâm lý của tuyển thủ này rất vững, chỉ huy cũng dứt khoát lạnh lùng.” Ông dừng một lát, rồi bất ngờ hỏi: “Fred là đồ đệ của Wing phải không? Nói cách khác, đội tuyển quốc gia Trung Quốc lần này, sư phụ làm huấn luyện viên, đồ đệ làm đội trưởng?”
Trợ giáo đáp: “Đúng vậy, Wing cũng là người chơi bắn tỉa, lối đánh của Fred đều do Wing dạy.”
Bộ phận tình báo của đội Hàn Quốc đã nhận được chỉ thị từ tổng huấn luyện viên từ hôm qua, phải điều tra toàn bộ thông tin các tuyển thủ của đội Trung Quốc tham dự giải quán quân Asian.
Fred nổi tiếng như vậy, tư liệu đương nhiên dễ tra. Trợ giáo bổ sung: “Fred vốn là tuyển thủ trẻ của đội ACE, sau khi sư phụ giải nghệ thì chuyển sang làm streamer. Khi sư phụ quay lại, cậu ấy lại tham gia Tân Tinh Cup để vào đội trẻ quốc gia, rồi thông qua vòng tuyển chọn chính thức trở thành tuyển thủ quốc gia.”
Han Chang-ho nghi hoặc: “Sư phụ giải nghệ thì cậu ta đi làm streamer, sư phụ quay lại thì lại đánh eSports? Cậu ta làm mọi thứ đều theo bước sư phụ sao?”
Làm gì có tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại lãng phí thiên phú của mình như thế? Fred gần như đã lãng phí 5 năm cuộc đời, giờ lại quay trở lại sàn đấu… Các tuyển thủ đội Hàn Quốc nhìn nhau, không thể hiểu nổi suy nghĩ của Fred.
Người Hàn Quốc đương nhiên không hiểu thế nào là tình nghĩa và nghĩa khí.
Đối với Bùi Phong, tâm huyết của sư phụ còn quan trọng hơn cả sự nghiệp tuyển thủ của bản thân.
Cậu không phải cái gì cũng mù quáng đi theo sư phụ, mà chỉ là muốn dùng cách riêng của mình để bảo vệ một góc thanh tịnh trong lòng mình.
Huấn luyện viên Han khẽ nhíu mày, nói: “Tạm thời đừng bàn đến những yếu tố cá nhân. Các cậu cũng đã thấy rồi, tuyển thủ mạnh nhất của đội Trung Quốc chính là Fred. Cậu ta không chỉ có năng lực cá nhân xuất sắc, mà còn có tầm nhìn chiến thuật và khả năng chỉ huy rất tốt. Hơn nữa, cậu ta là đệ tử của huấn luyện viên Giang, lối chơi và tư duy đều do huấn luyện viên Giang trực tiếp dạy dỗ, điều đó cũng có nghĩa là giữa họ có độ ăn ý cực cao. Fred có thể thể hiện hoàn hảo tư duy chiến thuật của sư phụ trên sân đấu.”
Chiến thuật của huấn luyện viên muốn được thể hiện trên sân, bắt buộc phải nhờ tuyển thủ thực hiện. Một khi người lập chiến thuật và người thực thi không ăn ý, tuyển thủ không hiểu được ý đồ sâu xa của huấn luyện viên, thì chiến thuật dù có hay đến đâu cũng chỉ phát huy được sáu, bảy phần.
Nhưng Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong lại là sư đồ. Bùi Phong có thể ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của sư phụ, hoàn hảo tái hiện bố cục chiến thuật của sư phụ trong trận đấu. Sư phụ đứng sau cánh gà, đồ đệ dẫn dắt trên sân khấu, sự ăn ý giữa hai người sẽ thể hiện trực tiếp qua cách vận hành tổng thể của đội Trung Quốc, và sức mạnh chiến thuật mà Giang Thiệu Vũ xây dựng, nhờ vào sự chỉ huy của Bùi Phong, có thể phát huy đến mười phần.
— Đây mới chính là chìa khóa giúp đội Trung Quốc giành chuỗi năm trận toàn thắng!
Lần đầu tiên, huấn luyện viên Han cảm thấy một mối đe dọa lạnh sống lưng. Ai làm huấn luyện viên đều hiểu rõ tầm quan trọng của người chỉ huy! Việc đội Trung Quốc xuất hiện một chỉ huy lợi hại như thế, đúng là không thể coi thường.
Đội Hàn Quốc tuyệt đối không thể thua, vì vậy nhất định phải làm nhiễu loạn Bùi Phong, khiến cậu ta không thể tập trung chỉ huy!
Nghĩ đến đây, huấn luyện viên Han lập tức nói dứt khoát: “Fred chính là nhân vật trung tâm của đội Trung Quốc. Vì vậy, ngày mai chúng ta sẽ đánh trực diện vào Fred, dùng hai trinh sát kèm sát cậu ta, đánh hai chọi một, khiến cậu ta phải bận rộn chạy trốn, không còn thời gian phân tâm chỉ huy nữa.”
Việc chỉ huy đòi hỏi phải bao quát toàn cục để đưa ra mệnh lệnh rõ ràng. Một khi chỉ huy bị đối thủ kìm chân, phải lo bảo toàn tính mạng của mình, thì hiển nhiên không thể đưa ra chỉ thị đúng lúc, và các đồng đội cũng không biết phải làm gì, khiến cho sự phối hợp toàn đội dễ rơi vào hỗn loạn.
Huấn luyện viên Han tin rằng mình đã tìm ra điểm yếu lớn nhất của đội Trung Quốc. Ông mỉm cười: “Từng cá nhân bên ta đều mạnh hơn họ rất nhiều. Chỉ cần phá vỡ đội hình của họ, không để họ phối hợp được, chia cắt rồi lần lượt đánh hạ, họ sẽ không còn sức phản kháng!”
Để nâng cao tinh thần chiến đấu của tuyển thủ, huấn luyện viên Han nói tiếp: “Trận đấu ngày mai, hãy thể hiện thật tốt. Tôi sẽ dựa vào màn trình diễn của các cậu để quyết định đội hình quốc gia lần này. Đừng ai làm tôi thất vọng, nghe rõ chưa?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến 7 giờ tối ngày hôm sau. Trận tranh hạng ba của giải quán quân Asian chính thức diễn ra, Nhật Bản đối đầu Singapore tranh vị trí thứ ba.
Đội Singapore hôm nay thi đấu cực kỳ tốt, đội Nhật Bản gần như không có khả năng phản kháng. Nhật Bản là nước chủ nhà, ban đầu kỳ vọng ít nhất giành được á quân, kết quả lại chỉ đứng thứ tư, vuột mất chiếc cup.
Nghĩ đến đội Trung Quốc đã phá tan mọi tính toán của họ, khán giả Nhật Bản tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Đến 9 giờ tối, trận chung kết giải quán quân Asian chính thức diễn ra tại Trung tâm ESports Tokyo.
Tiếng vỗ tay tại hiện trường không quá nhiệt tình, ngược lại là tiếng la ó vang trời. Người xem Nhật Bản nhìn đội Trung Quốc bước ra sân, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị và bức xúc.
Hai huấn luyện viên hai đội lịch sự bắt tay trên sân khấu, rồi dẫn các tuyển thủ bước vào phòng cách âm.
Giang Thiệu Vũ nhanh chóng phát hiện: Đội hình xuất phát của Hàn Quốc hôm nay — quả nhiên là hệ thống hai trinh sát.
Quả nhiên là quyết tâm chăm sóc Bùi Phong đến cùng ha?
Hết chương 141