Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 146

Chương 146

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trận chung kết là thể thức BO7, bốn ván đầu đánh thành tỉ số hòa 2:2, tương đương với việc tất cả phải bắt đầu lại từ đầu. Đối với đội Trung Quốc, đây không nghi ngờ gì là một tin tốt, nhưng với Hàn Quốc, điều này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Ban đầu họ nghĩ đấu với Trung Quốc sẽ dễ dàng thắng 4:0, từ huấn luyện viên đến tuyển thủ đều chưa từng nghĩ sẽ bị Trung Quốc kéo vào một cuộc giằng co như thế này về mặt tỉ số, đặc biệt là trận thứ ba ở bản đồ sân nhà “Hang Động Pha Lê” để thua, với các tuyển thủ mà nói, đó thực sự là một cú sốc lớn.

Sau khi kết thúc 4 ván sẽ có 10 phút nghỉ giải lao, tuyển thủ có thể vào hậu trường đi vệ sinh.

Trong phòng nghỉ hậu trường, huấn luyện viên Hàn Quốc sắc mặt nghiêm túc nhìn các tuyển thủ, nói: “Chúng ta đã quán quân 5 lần liên tiếp ở giải Asian, lần này cũng tuyệt đối không thể để vuột mất! Trận tiếp theo hãy xem như là một trận BO3 hoàn toàn mới, ván thứ năm là sân nhà của chúng ta, hãy chọn một bản đồ bất ngờ, giành chiến thắng nhanh nhất có thể, trước tiên cướp lấy điểm quyết định trận đấu!”

Tại phòng nghỉ bên cạnh, Giang Thiệu Vũ nhìn mọi người, bình thản nói: “Bây giờ, áp lực đã chuyển sang phía đội Hàn Quốc. Chúng ta có thể thua, nhưng họ thì không. Áp lực tâm lý bên họ lớn hơn chúng ta rất nhiều.”

Bùi Phong gật đầu, nói: “Sư phụ nghĩ họ sẽ chọn chế độ gì?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Chế độ Cực hạn với 50 mạng định thắng sẽ kéo dài thời gian thi đấu, mà đội hình hai trinh sát lại không có nhiều lợi thế trong chế độ đó. Chế độ Đặt bom là sở trường của chúng ta, anh đoán họ sẽ không chọn. Vậy nên, rất có khả năng họ sẽ chọn chế độ Huyết chiến để đánh nhanh trận đấu.”

Lão Thường nghe đến đây thì không nhịn được gãi đầu, nói: “Nếu là Huyết chiến thì bản đồ họ có thể dùng cũng không còn nhiều đâu nhỉ? Hắc ám đầm lầy và Hang Động Pha Lê đã dùng rồi.”

Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngoài các bản đồ ám sát, trong chế độ Huyết chiến còn có vài bản đồ địa hình phức tạp cũng giúp hai trinh sát phát huy tác dụng. Hơn nữa, đừng quên Huyết chiến còn có bản đồ năm sao với độ khó cao.”

Ánh mắt anh lướt qua toàn bộ tuyển thủ đội Trung Quốc: “Mấy đứa nghĩ, đội Hàn Quốc không luyện bản đồ năm sao à?”

Các bản đồ độ khó năm sao hiếm khi xuất hiện trong các giải đấu quốc tế. Nhưng hiếm không có nghĩa là không luyện. Trận chung kết năm ngoái giữa Hàn Quốc và Mỹ cũng từng dùng bản đồ năm sao để giành điểm trong những ván then chốt.

Những bản đồ này thường là “bí mật pháp bảo” của các đội tuyển, để dành dùng cho những trận đấu quan trọng với đối thủ mạnh.

Trận vừa rồi, để đảm bảo gỡ hòa tỉ số, Giang Thiệu Vũ đã tung ra bản đồ năm sao của chế độ đặt bom “Trung tâm thành phố” để giành điểm. Vậy thì trận tiếp theo, là sân nhà then chốt của Hàn Quốc, họ lẽ nào không lấy ra bản đồ độ khó cao? Họ không có đường lùi!

Lão Thường nghe vậy, vỗ trán một cái rồi nói: “Nói cũng đúng! Chúng ta dám dùng bản đồ năm sao, thì họ cũng có thể! Trong Huyết chiến có mấy bản đồ năm sao… HLV Giang nghĩ họ sẽ chọn cái nào?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Thành phố sương mù.”

Nghe đến đây, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Thành phố sương mù? Toàn bộ bản đồ bị sương mù bao phủ, tầm nhìn không quá 5 mét. Các trinh sát thiên về cận chiến sẽ có rất nhiều đất diễn trên bản đồ này, ngược lại, bắn tỉa rất khó đánh, vì bạn căn bản không nhìn thấy mục tiêu ở xa, ưu thế tấn công tầm xa bị suy giảm nghiêm trọng.

Bùi Phong hạ giọng hỏi: “Sư phụ muốn cấm bản đồ này không?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Không cấm. Thành phố sương mù mọi người đã luyện rồi, trong bài tập hàng ngày vẫn có bản đồ này, đường đi trong bản đồ chắc đều nhớ rồi chứ?”

Mọi người đồng thanh gật đầu: “Nhớ rồi!”

Khoảng thời gian huấn luyện nghiêm khắc này không phải vô ích, họ không chỉ phải quen với cách di chuyển trong bản đồ năm sao, thậm chí còn phải tự tay vẽ lại bản đồ, có bao nhiêu đường đi, phân bố thế nào, ai nấy gần như thuộc lòng.

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Thời Tiểu Bân, nói: “Tiểu Bân chuẩn bị vào sân, dùng lối đánh trốn tìm để hành hạ chết bọn họ.”

Thời Tiểu Bân hưng phấn gật đầu: “Vâng!”

Thực ra, thiên phú mạnh nhất của Thời Tiểu Bân chính là khả năng nắm bắt bản đồ. Đây cũng chính là lý do mấu chốt khiến Giang Thiệu Vũ lúc trước để cậu chuyển sang chơi vai trò y tế.

Vị tuyển thủ Omega trông có vẻ nhút nhát này dường như có khả năng tự động mô hình hóa bản đồ trong đầu, cậu giống như một chú chuột nhỏ, luôn biết cách tránh khỏi khu vực giao chiến của hai bên, len lỏi trong từng ngóc ngách của bản đồ, khiến đối thủ rất khó để phát hiện.

Ngay cả với những bản đồ có độ phức tạp tương đối như Công viên Duyệt Hồ, một khi Thời Tiểu Bân trốn vào thì cũng rất khó tìm thấy…

Vậy thì, với bản đồ Thành phố sương mù, nơi khắp nơi đều bị sương mù bao phủ và tầm nhìn cực kỳ hạn chế thì sao?

Đây sẽ là bản đồ sở trường nhất của Thời Tiểu Bân!

Tương tự như vậy, Tần Tuyết Dao, một trinh sát hỗ trợ, dù khả năng gây sát thương không cao nhưng khả năng nắm bắt bản đồ của cô cũng rất mạnh. Trên bản đồ kiểu này, cô cũng có thể lẩn trốn khắp nơi, cố gắng trinh sát và xác định vị trí đối thủ.

Thời Tiểu Bân trốn để cứu người, Tần Tuyết Dao trốn để trinh sát, nếu đội Hàn Quốc không thể xử lý được hai người này…

Họ sẽ rơi vào thế bị động!

Hết giờ nghỉ, ván thứ năm chính thức bắt đầu.

Đội Hàn Quốc lựa chọn chế độ: Huyết chiến vô tận.

Đến lượt Giang Thiệu Vũ BP bản đồ. Bình luận viên trong nước dự đoán:

“Wing Thần lần này có tiếp tục không ban không nhỉ?”

“Anh ấy đã hai lần liên tiếp không ban khi ở sân nhà Hàn Quốc, lần này thì…”

Không, anh ấy không thả ban.

Giang Thiệu Vũ rất dứt khoát ban các bản đồ 5 sao là [Căn cứ hải tặc], [Du thuyền Công chúa], và bản đồ 4 sao [Loạn Thạch Trận]. Vì đội Hàn Quốc đã từng dùng [Hắc ám đầm lầy] và [Hang Động Pha Lê], nên số bản đồ còn lại không nhiều.

Ví dụ như, [Sâu Trong Rừng Rậm], [Quảng trường phun nước]… ít chướng ngại vật, không thích hợp cho trinh sát ẩn nấp,

Và bản đồ có độ khó cực cao, toàn bộ bị sương mù che phủ [Thành phố sương mù]!

Bạn chọn gì đây?

Chẳng phải chỉ còn [Thành phố sương mù] đáng chọn thôi sao?

Khóe miệng HLV Hàn Quốc khẽ giật,  dù đối thủ không ban bản đồ mà ông định chọn, nhưng một cách kỳ lạ nào đó, ông luôn cảm thấy mình từ thế chủ động chuyển sang bị động, giống như đối thủ đang mong ông chọn đúng bản đồ này vậy?

Bây giờ thì muốn đổi ý cũng đã muộn rồi.

HLV Hàn Quốc hít sâu một hơi, nhanh chóng xác nhận bản đồ — Thành phố sương mù!

Bình luận viên trong nước nhìn nhau:

“Bản đồ độ khó 5 sao, Thành phố sương mù!”

“Đây cũng là bản đồ mà đội Hàn Quốc rất giỏi. Tôi nhớ năm ngoái tại giải quán quân thế giới, khi họ đấu với đội Mỹ, đã từng dùng bản đồ này. Khi đó, cặp đôi trinh sát chủ lực của Hàn Quốc là Kim Min Ji và Kim Min Ho phối hợp cực kỳ ăn ý, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ bắn tỉa của đội Mỹ!”

“Đối đầu với Trung Quốc mà còn tung ra bản đồ 5 sao, có vẻ như HLV Hàn Quốc đã quyết tâm phải thắng ván này rồi!”

Sau khi bản đồ được xác định, phía Trung Quốc bỗng nhiên bật đèn đỏ—

Đội Trung Quốc yêu cầu thay người!

Tin tức này vừa bật ra, khán giả trong nước lập tức bùng nổ:

[Woa, Tiểu Bân sắp lên sân rồi à!]

[Giải Asian chỉ có 6 người, thay người thì chắc chắn là thay Bân Bân rồi]

[Tiểu Quỷ được rút xuống. Quả nhiên, bắn tỉa trên bản đồ này không có nhiều đất diễn, thay vào Bân Bân là hợp lý]

[Hóng xem Bân Bân sẽ chơi thế nào? Cậu ấy vẫn sẽ chơi công kích chứ?]

Trong các trận vòng bảng trước đó, Thời Tiểu Bân thường mang theo súng tiểu liên và băng cứu thương, vừa chiến đấu vừa tự hồi máu. Trận này hỏa lực của đội Trung Quốc không mạnh, liệu cậu ấy có tiếp tục dùng tiểu liên không? Khán giả đều rất mong chờ.

Gần như cùng lúc đó, phía Hàn Quốc cũng bật đèn đỏ —

Đội Hàn Quốc yêu cầu thay người!

Bắn tỉa của họ bị rút xuống, thay vào là y tế Cha Jung-won [KOR-Carry].

Đội hình hai bên xác định xong, các tuyển thủ bắt đầu đăng nhập tài khoản, nhanh chóng đổi vũ khí. Trong phòng livestream, khu vực bình luận đang cuộn liên tục, khán giả trong nước cũng bắt đầu hồi hộp.

Bình luận viên phân tích:

“Đội Hàn Quốc ra sân với đội hình gồm: đột kích, công công, hai trinh sát và một y tế, 4 vị trí cận chiến cộng với 1 hồi máu, trong bản đồ có tầm nhìn chỉ 5 mét như thế này thì đội hình rất có lợi thế.”

“Trung Quốc thì là công kích, trinh sát, bắn tỉa và hai y tế. Bắn tỉa không có nhiều đất dụng võ trên bản đồ sương mù, nhưng khả năng duy trì nhờ hai y tế lại rất mạnh.”

“Fred trong bản đồ này tuy không thể ngắm bắn tầm xa, nhưng năng lực bao quát và chỉ huy của anh ấy rất tốt, chúng ta vẫn có cơ hội thắng nhất định!”

Hai đội nhanh chóng hoàn tất việc đổi vũ khí.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện: Bùi Phong chỉ mang theo một khẩu súng ngắm MSG, hai ô còn lại là súng lục và lựu đạn; Hoa Nhiên thì mang hai khẩu tiểu liên và lựu đạn, còn Thời Tiểu Bân lại chỉ mang theo trang bị y tế.

Khu vực bình luận hơi bối rối:

[Tiểu Bân mang mũ chống đạn + giáp chống đạn + hộp cứu thương?]

[Haha, một y tế nhát gan quá! Gần như muốn viết “Đừng giết tôi” lên trán luôn rồi]

[Từ lúc cậu ấy gia nhập đội tuyển quốc gia thì hình như luôn chơi y tế nhỉ?]

[Nhưng y tế cũng đâu cần mang tận hai món chống đạn? Nhát đến mức nào đây!]

[Bảo vệ y tế Omega của bên ta!]

Thời Tiểu Bân ngày xưa từng là tay công kích nhát gan đến mức chỉ biết trốn trong giải thế giới. Giờ đây cậu vẫn rất nhát, nhưng đã chuyển sang y tế, ẩn mình giữ mạng sống, mới có thể mang đến hi vọng lật ngược thế cờ cho cả đội.

Hai HLV rời khỏi phòng cách âm, trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Năm tuyển thủ Hàn Quốc di chuyển cực nhanh, ngay cả trong bản đồ toàn sương mù, họ vẫn giữ được sự phối hợp và khoảng cách hợp lý, di chuyển nhanh chóng để trinh sát.

Trong “Thành phố sương mù”, vì rất khó nhìn thấy đối thủ bằng mắt, nên chỉ có thể dựa vào âm thanh.

“Nghe tiếng đoán vị trí” là kỹ năng cơ bản của tuyển thủ chuyên nghiệp. Trinh sát bên Hàn Quốc trong khoản này chắc chắn là đẳng cấp thế giới. Jung Ji-yu và An Tae-hyeon chia ra trái – phải, nhanh chóng lùng sục các thành viên Trung Quốc.

Rất nhanh, An Tae-hyeon nghe thấy tiếng bước chân, anh ta đuổi theo về phía góc tường và thấy một cái bóng có chữ [CHN-Snow] phía trên đầu vụt qua như gió. Anh lập tức báo: “Trinh sát bên địch ở hướng Đông Nam!”

Jung Ji-yu đáp: “Tìm hướng Tây Bắc, tránh tầm nhìn của trinh sát địch, tranh thủ thời gian giết y tế!”

Trước khi rời phòng, HLV Hàn Quốc đã dặn dò kỹ: đối thủ dùng hai y tế, phải giết y tế trước, không được kéo dài!

Đội Hàn Quốc tiếp tục tìm vị trí y tế của đối thủ, họ di chuyển theo đội hình giao thoa, gần như càn quét toàn bản đồ… nhưng tìm hồi lâu, vẫn không thấy y tế bên phía Trung Quốc đâu cả!

Ngay khi Jung Ji-yu đang nhíu mày, trên màn hình đột nhiên hiện lên thông báo —

[CHN-Fred] dùng [MSG-Cực Quang] headshot hạ [KOR-Carry]!

Y tế của đội Hàn Quốc lại là người bị tiêu diệt đầu tiên!

Bình luận viên trong nước phấn khích:

“Fred tuy không có tầm nhìn nhưng Tuyết Dao đã trinh sát ra vị trí của y tế bên địch, cô ấy chính là đôi mắt của Fred!”

“Đúng vậy, giải quyết được y tế bên phía Hàn Quốc trước, tiếp theo sẽ là 5 đánh 4!”

Hai trinh sát của đội Hàn Quốc nhanh chóng xác định được vị trí của Tuyết Dao và Bùi Phong, quay lại tiêu diệt cả hai người. Ở phía bên kia, đột kích và công kích của Hàn Quốc vây đánh Hoa Nhiên trong thế 2v1, cũng nhanh chóng hạ gục cậu ấy.

Đội Trung Quốc chỉ còn lại hai y tế.

Ngay lúc này, Thư Thần bất ngờ vác tấm khiên chống đạn lao nhanh đến chỗ Hoa Nhiên, tận dụng thời gian tấm khiên chưa bị bắn vỡ và cứu Hoa Nhiên dậy!

Hoa Nhiên lập tức ném một quả lựu đạn, chặn đứng đường truy đuổi của Hàn Quốc.

Thư Thần quay lại, bắn một phát, tiễn công kích của Hàn Quốc lên bảng!

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, cứu người, ném lựu, giết địch, gần như liền mạch không có kẽ hở.

Hoa Nhiên ngay sau đó vòng sang từ bên hông, khẩu tiểu liên trong tay rải đạn liên hồi, kết liễu nốt tên đột kích Hàn Quốc bị lựu đạn làm trọng thương trước đó.

Ở một hướng khác, Thời Tiểu Bân đang giơ tấm khiên chống đạn, lao đi như gió trong mưa đạn. Hai trinh sát Hàn Quốc cùng lúc nhắm bắn, bắn vỡ khiên của cậu. Nhưng khiên vỡ thì cậu vẫn còn mũ chống đạn! Jung Ji-yu bắn một phát trúng thẳng trán, nhưng Thời Tiểu Bân vẫn không ngã xuống, chỉ thấy mũ của cậu nứt ra một vết dài.

Phong cách “phòng thủ đến cùng” của Thời Tiểu Bân đã cứu được mạng sống cho chính mình. Cậu như một chú chuột nhỏ, khéo léo lẩn qua các con hẻm nhỏ, với tốc độ cực nhanh hồi sinh được cả Bùi Phong và Tuyết Dao!

Bùi Phong vừa sống lại đã quay đầu, rút súng ngắn ra, bắn liền hai phát dứt khoát, tiêu diệt ngay một trinh sát của đối thủ.

Cả đội Trung Quốc sống lại đầy đủ, còn đội Hàn Quốc thì bị quét sạch.

Hiệp 1, đội Trung Quốc thắng!

Khu vực bình luận trực tiếp rực lửa:

[Bân Bân 6666!]

[Trời đất, hai trinh sát của Hàn Quốc mà cũng không giết được cậu ấy? Bộ đồ phòng thủ này quá khủng!]

[Nào là khiên chống đạn, nào là mũ chống đạn, viết hẳn chữ “đừng giết tôi” lên trán rồi còn gì, haha~]

[Bân Bân nói: Làm ơn đừng giết tôi, để tôi cứu người đã QAQ]

[Hồi trước chơi công kích thấy cậu ta gà lắm, chuyển sang y tế thấy cũng ổn phết đấy chứ?]

[Cậu nhóc nhút nhát sợ chết đáng yêu quá trời luôn~]

Huấn luyện viên Hàn Quốc lúc này mặt mày tối sầm, lập tức bấm nút tạm dừng.

Đây đã là lần tạm dừng cuối cùng, nhưng nếu thua ở bản đồ “Thành phố sương mù”, thì sẽ rất bất lợi cho cả trận đấu!

Ông bước nhanh vào phòng cách âm, nói như bắn súng liên thanh: “Đối thủ rất quen thuộc với bản đồ này, tôi vừa rồi ngồi dưới sân còn thấy tên Time cứ lẩn vào góc tường như chuột, các cậu tìm mãi cũng không ra! Ván tới đừng tìm y tế nữa! Giết những người còn lại trước, rồi trấn ngay tại chỗ thi thể, chờ y tế tới cứu rồi xử nốt!”

Tình trạng sắp chết sẽ kéo dài trong một thời gian, nếu y tế không cứu kịp, thì tuyển thủ đó sẽ chết hẳn, không thể hồi sinh. Vì Trung Quốc có y tế chơi kiểu trốn tìm, thì cách hợp lý nhất là giết người khác trước, canh xác, cuối cùng mới đánh y tế.

Hiệp 2, sau khi Hàn Quốc điều chỉnh chiến thuật, hai trinh sát tập trung ám sát hàng công, Hoa Nhiên, Bùi Phong và Tuyết Dao lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại hai y tế, 3v5, nhanh chóng tan vỡ.

Jung Ji-yu phấn khích hét lên: “HLV nói đúng, giết hết người khác rồi canh xác, chờ y tế đến cứu là dễ thắng hơn!”

An Tae-hyeon gật đầu: “Chuẩn! Tiếp tục duy trì phong độ, lấy thêm một ván nữa!”

Tỉ số nhỏ được cân bằng 1:1.

— Đội Trung Quốc yêu cầu tạm dừng.

Cuối cùng thì HLV Giang cũng bấm tạm dừng rồi!

Khán giả trong nước vỡ òa:

[Không thể tin được, nút tạm dừng của anh ấy thật sự không bị hỏng!]

[Wing Thần cuối cùng cũng gọi tạm dừng rồi, khụ khụ, cứ tưởng anh ấy quên mất chức năng này luôn chứ!]

[Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tạm dừng phải không? Nhưng mà đội Hàn Quốc hình như đã dùng hết lượt tạm dừng rồi…]

[HLV đội Hàn chắc bị Wing Thần dắt nhịp cho toang luôn rồi!]

Giang Thiệu Vũ gọi tạm dừng, đương nhiên HLV Hàn Quốc cũng có thể nhân cơ hội vào phòng cách âm để sắp xếp lại, gọi là “mượn thời gian tạm dừng của đối thủ để điều chỉnh chiến thuật”. Nhưng tạm dừng chủ động và tạm dừng bị động là hai khái niệm rất khác nhau.

Tạm dừng chủ động có thể cắt đứt nhịp thi đấu của đối thủ. Có lúc đối thủ đang đánh rất vào guồng, chỉ cần gọi tạm dừng đúng thời điểm, họ bị ngắt mạch, khi quay lại có thể sẽ không kịp thích ứng.

Đây chính là sức mạnh của “tạm dừng huấn luyện viên” trong các trận thi đấu.

HLV Hàn Quốc vì coi thường đối thủ, tưởng sẽ dễ dàng thắng Trung Quốc 4:0, nên tiêu tốn hết lượt tạm dừng từ sớm. Giờ đến giai đoạn căng thẳng, quyền chủ động hoàn toàn rơi vào tay Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ thấp giọng nói: “Ván tiếp theo, toàn đội chơi trốn tìm, kéo dài thời gian, mài mòn sự kiên nhẫn của họ, chờ cơ hội phản công. Bây giờ chúng ta không có gì phải vội, người vội là họ. Lợi dụng tâm lý nóng vội của đối thủ, ép họ mắc sai lầm. Hiểu chưa?”

Bùi Phong mỉm cười nhẹ, đáp: “Rõ rồi, sư phụ!”

Quả nhiên là anh ấy, ngay cả chiến thuật tâm lý cũng dùng được.

Hiện tại, đội Hàn Quốc thực sự đang rất căng thẳng, họ không thể để thua giải Asian, họ phải thắng ván này bằng mọi giá.

Còn đội Trung Quốc? Tôi không gấp, tôi sẽ từ từ chơi với các người.

Hiệp 3 bắt đầu.

Đội Hàn Quốc kinh ngạc phát hiện:

Mẹ nó, trên bản đồ không có ai cả!

Từ góc nhìn thượng đế của khán giả, mọi người đều nhịn không được mà bật cười…

Cả đội chơi trốn tìm à, thế mà cũng nghĩ ra được!

Lão Thường huấn luyện về bản đồ đúng là có hiệu quả rõ rệt, cả 5 tuyển thủ Trung Quốc đều cực kỳ nham hiểm, người thì núp trong ống dẫn, người thì ẩn trong căn phòng nhỏ, âm thầm nghe ngóng và quan sát.

Chúng tôi không chủ động tấn công, chỉ trốn, khiến cho đối thủ không biết phải làm gì.

Muốn chơi trốn tìm, xem các người có biết chơi không?

Quy định của Liên minh, nếu tuyển thủ không di chuyển trong 2 phút sẽ bị xử phạt vì thi đấu tiêu cực. Đội Trung Quốc di chuyển lặng lẽ, luân phiên chuyển vị trí, kéo dài đến tận 6 phút, khiến toàn bộ 5 người Hàn Quốc gần như phát điên!

Đánh như thể đang chơi với không khí vậy?!

Một trò bắn súng kịch tính bị biến thành trò trốn tìm, thật sự không thể tin nổi!

Tâm lý ảnh hưởng rất nhiều đến phong độ thi đấu, chẳng bao lâu sau, đội Hàn Quốc quả nhiên bắt đầu rối loạn phối hợp. Tuyết Dao nghe tiếng đoán vị trí, thấp giọng nói: “Góc Đông Nam, có một trinh sát đi lẻ.”

Bùi Phong đáp: “Chuẩn bị phản công!”

Ngay sau đó, tuyển thủ Trung Quốc từ đủ mọi ngóc ngách kỳ quái bất ngờ lao ra, đánh úp khiến đội Hàn Quốc trở tay không kịp!

Đội trưởng Jung Ji-yu phản ứng vẫn rất nhanh, đánh giáp lá cà khá tốt, nhưng dù mạnh đến mấy cũng không thể 1v2, Tuyết Dao và Bùi Phong phối hợp tiêu diệt anh ta.

Ở phía khác, Hoa Nhiên và Thư Thần phối hợp tiêu diệt đột kích và công kích của Hàn Quốc.

Y tế của Hàn Quốc định lao vào cứu người, nhưng… Các người biết canh xác, chúng tôi chẳng lẽ không biết?

Y tế hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận.

Cuối cùng, đội Trung Quốc chỉ hy sinh một mình Hoa Nhiên, đổi lại là 1 đổi 5, chiến thắng pha giao tranh.

Tỉ số: 2:1,Đội Trung Quốc đạt điểm quyết định!

Sắc mặt HLV Hàn Quốc tái nhợt.

Ông không còn lượt tạm dừng, chiến thuật của ông hôm nay hoàn toàn thất bại, đặt cược vào chiến thắng nhanh 4:0, ai ngờ đội Trung Quốc lại chờ thời mà phản đòn, kéo dài thế trận khiến Hàn Quốc rơi vào thế bị động.

Hiệp 4 bắt đầu, đội Trung Quốc tiếp tục chiến thuật trốn tìm, bào mòn tâm lý đối thủ. Tuyết Dao dò tìm vị trí địch, Bùi Phong chỉ huy điều động, Tiểu Bân và Thư Thần núp sẵn, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào…

Các tuyển thủ Hàn Quốc đã hoàn toàn sụp đổ tâm lý.

Đội Trung Quốc bắt đầu chia nhỏ ra xử lý từng người, lần lượt dọn sạch toàn bộ Hàn Quốc.

Tỉ số: 3:1, Đội Trung Quốc chiến thắng!

Đội Trung Quốc đã giành chiến thắng trên bản đồ [Thành phố sương mù]!

Khán giả trong nước gần như không thể tin nổi, có người xúc động đến rơm rớm nước mắt —

[Không phải chứ, chúng ta có điểm quyết định rồi à?]

[Trời ơi, thật sự thắng rồi sao? Thật sự thắng rồi?! Aaa thắng rồi!!!]

[Đúng vậy! Hang Động Pha Lê, Trung tâm Thành Phố, Thành phố sương mù, giành được ba bản đồ, chúng ta đã đến điểm quyết định rồi!]

[HLV Giang, anh là thần của tôi!]

[Chiến thuật này đỉnh thật! Giai đoạn đầu nhún nhường để Hàn Quốc chủ quan, đến ván 3 mới bắt đầu phản công, đúng là muốn lấy, trước tiên phải cho!]

[Nói cách khác là muốn lấy đầu người ta, trước tiên cho họ ăn chút bánh ngọt?!]

[Đội Hàn Quốc chủ quan rồi! Wing Thần đúng là cao tay quá nhiều chiêu!]

Khu vực bình luận trong phòng livestream cuộn liên tục, hai bình luận viên cũng phấn khích nói:

“Ván sau là sân nhà của đội Trung Quốc, lại đúng vào điểm quyết định! Chúng ta có hy vọng quán quân không đây?”

“Nói to hơn đi, chúng ta thực sự có hy vọng quán quân!”

“Cách sắp xếp đội hình hôm nay của HLV Giang thật sự quá bất ngờ!”

“ Bản đồ Thành phố sương mù này, có vẻ đội Trung Quốc đã luyện rất kỹ, lối chơi cả đội chơi trốn tìm khiến đội Hàn Quốc có sức mà không phát huy được, đúng kiểu lưỡi dao sắc nhọn đâm vào đống bông, quá ác!”

“Trận then chốt ván thứ năm thay Thời Tiểu Bân vào sân, thật sự mang lại hiệu quả rất tốt!”

“Với Tiểu Bân, HLV Giang đúng là tri kỷ, người nhìn ra ngọc thô. Tuyển thủ công kích từng bị mắng là nhát gan chỉ biết trốn, sau khi chuyển sang y tế, lại trở thành hậu phương vững chắc khó nhằn nhất với đối thủ!”

“Đúng thế! Tiểu Bân cứu liền hai đồng đội để giành chiến thắng trong hiệp 1, quá quan trọng! Sau đó, khi Hàn Quốc rơi vào thế yếu, tâm lý tuyển thủ bắt đầu sụp đổ. Trong thi đấu, thực lực quan trọng, nhưng tâm lý cũng quan trọng không kém!”

Trong khu vực hậu trường thi đấu, Tề Hằng xúc động ôm lấy Lão Thường: “Chúng ta đến trận quyết định rồi! Cảm giác như đang nằm mơ vậy!”

Trong hoàn cảnh bị dẫn trước 0:2, thua liên tiếp hai bản đồ đầu, vậy mà đội Trung Quốc lội ngược dòng thắng liền ba ván, hoàn toàn làm rối nhịp thi đấu của đội Hàn Quốc.

Vị HLV Hàn Quốc tự tin ngút trời có vẻ như đã bị HLV Giang kéo vào hố sâu rồi?

Hết chương 146

Bình Luận (0)
Comment