Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 157

Chương 157

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Tối ngày 23 tháng 10, Giang Thiệu Vũ lại tổ chức một trận đấu tập cho đội tuyển quốc gia. Đối thủ lần này là đội Singapore, hai bên được tự do chọn bản đồ và chế độ chơi, mô phỏng theo thể thức của trận chung kết, đánh đủ 7 ván.

Đội Trung Quốc liên tục thay đổi đội hình, thắng có, thua cũng có. Giang Thiệu Vũ còn mang ra ba bản đồ mới vừa được cập nhật để thử nghiệm chiến thuật phối hợp.

Chơi xong cả 7 ván, cộng thêm thời gian phân tích và đánh giá lại trận đấu, đến tận nửa đêm mới xong. Giang Thiệu Vũ nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi đi, mai chúng ta tiếp tục.”

Anh vừa quay người định rời khỏi phòng huấn luyện, thì bất ngờ nghe thấy giọng nói vang dội của Bùi Phong: “Sư phụ, xin chờ một chút!”

Giang Thiệu Vũ dừng bước, quay lại nhìn Tiểu Bùi: “Có chuyện gì sao?”

Đúng lúc kim giờ chỉ thẳng 12, Bùi Phong bước lên, mỉm cười nói: “Chúc mừng sinh nhật!”

Mọi người đồng thanh hô vang: “Chúc mừng sinh nhật huấn luyện viên Giang!”

Giang Thiệu Vũ hơi ngớ người một chút, lúc này mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình.

Ngày 24 tháng 10, không sai, cung Bọ Cạp. Vừa tròn 24 tuổi. Nhìn cả đám tuyển thủ trong phòng huấn luyện mặt mày phấn khích như mở hội, khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong lên: “Cảm ơn mọi người vẫn còn nhớ.”

Anh dừng một lúc, sau đó nói thêm: “24 vẫn phải luyện như thường, đừng mong vì sinh nhật tôi mà được nghỉ.”

Cả đội: “…”

Biết ngay mà! HLV Giang chẳng bao giờ coi trọng sinh nhật của mình!

Bùi Phong bước tới trước mặt anh, khẽ nói: “Luyện tập vẫn không vấn đề gì, nhưng buổi tối anh có thể nể mặt mọi người đi ăn một bữa với tụi em không? Bọn em đã đặt sẵn bánh kem và nhà hàng rồi.”

Giang Thiệu Vũ không tiện từ chối trước mặt đông người như vậy, nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được. Vậy tối cùng đi ăn một bữa. Tôi mời.”

Trong phòng huấn luyện lập tức vang lên một tràng hoan hô.

Cùng lúc đó, trên Weibo, đúng 00:00 ngày 24/10, Bùi Phong đã hẹn giờ đăng một dòng trạng thái: “@Huấn luyện viên Giang Thiệu Vũ, chúc mừng sinh nhật sư phụ! Chúc sư phụ luôn mạnh khỏe, mọi điều như ý ~~ [yêu anh.jpg]”

Vừa đăng xong, phần bình luận lập tức nổ tung.

[Ối giời, hôm nay là sinh nhật HLV Giang á?!]

[Fred đúng là có tâm, canh đúng 0h để chúc mừng!]

[1024? Đó chẳng phải là số phòng livestream của Fred sao? Có phải tui vừa phát hiện ra bí mật gì không?!]

[Không hẳn là bí mật đâu, fan kỳ cựu của ACE tụi tui biết từ lâu rồi. Tiểu Bùi chọn số phòng theo sinh nhật của sư phụ mà]

[Fred là fan cuồng số 1 của sư phụ mà~ [đầu chó.jpg]]

Ngay sau đó, các tuyển thủ khác trong đội tuyển quốc gia cũng lần lượt share lại bài đăng Weibo của Bùi Phong, gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Giang Thiệu Vũ. Chỉ trong vài phút, hashtag #Đội tuyển quốc gia chúc mừng sinh nhật HLV Giang# đã leo thẳng lên hot search.

Dưới phần hot search, dân mạng thi nhau bình luận:

[Cả đội tuyển cùng chúc mừng, HLV Giang đúng là được yêu quý quá trời!]

[Phải nói là đẳng cấp nhân vật chính luôn ấy!]

[HLV Giang ngoài đời chắc hiền lắm nhỉ? Ai nấy đều quý ảnh ghê]

[Wing thần giờ thành cục cưng của cả đội tuyển rồi còn gì!]

Còn mấy tuyển thủ share lại bài đăng Weibo: “……”

Đám dân mạng đúng là hiểu lầm to rồi.

HLV Giang với “cục cưng” gì đó. không dính dáng chút nào luôn!

Vị này là đại ma vương đấy! Ngày nào cũng bắt tụi này viết kiểm điểm, còn đáng sợ hơn cả chủ nhiệm lớp!

Tối đó, Giang Thiệu Vũ vừa về đến ký túc xá, đang chuẩn bị đi tắm ngủ thì điện thoại bỗng hiện lên một tin nhắn: “Chúc mừng sinh nhật. Có vẻ em rất được chào đón ở đội tuyển quốc gia đấy, từng người một đăng Weibo chúc mừng sinh nhật em luôn.”

Giang Thiệu Vũ trả lời: “Weibo gì?”

Dạo gần đây anh bận tối mắt với việc tổng hợp tài liệu của các tuyển thủ quốc tế, không có thời gian lướt mấy tin vặt vãnh trên mạng xã hội.

Đối phương gửi ngay một đường link: “Lên hot search luôn rồi đấy.”

Anh nhấn vào thì quả thật cả đội tuyển quốc gia đều share lại bài đăng weibo chúc mừng sinh nhật anh, dân mạng cũng ào ào nhảy vào bài đăng để lại bình luận chúc mừng.

Giang Thiệu Vũ bóp trán đầy bất lực.

Thật ra anh chẳng hề coi trọng sinh nhật. Mấy năm trước toàn tự mình lặng lẽ trôi qua ngày này. Nếu không nhờ Tiểu Bùi nhắc đến, anh bận đến nỗi suýt quên hôm nay là sinh nhật mình. Ai ngờ bây giờ cả nước đều biết, cảm giác như minh tinh đang trên đà nổi tiếng vậy.

Bất đắc dĩ, anh đành tự đăng một dòng trạng thái: “Cảm ơn mọi người đã chúc mừng.”

Đây chắc chắn là sinh nhật náo nhiệt nhất trong cuộc đời anh tính tới giờ.

Đối phương lại nhắn tiếp: “Chuyện em về nước làm huấn luyện viên, ba biết rồi. Anh nói với ông ấy là em đã dẫn đội đoạt quán quân giải Asian, sắp tới còn đánh giải thế giới nữa, ổng cũng không nói gì thêm.”

Giang Thiệu Vũ lặng thinh.

Người kia nói tiếp: “Ngày mai anh đi công tác ở Thủ Đô, tiện thể ghé đội tuyển thăm em. Rảnh thì gặp nhau chút, nửa tiếng thôi.”

Chiều hôm sau, Giang Thiệu Vũ đang dẫn cả đội tập luyện như thường lệ thì Du Minh Tương bất ngờ gõ cửa bước vào, ghé tai anh thì thầm mấy câu. Giang Thiệu Vũ khẽ gật đầu: “Mọi người tiếp tục tập nhé, tôi ra ngoài một lát.”

Thấy Giang Thiệu Vũ rời khỏi phòng, cả đám tuyển thủ nhìn nhau đầy tò mò. Trong lòng Bùi Phong cũng thấy là lạ, bèn liếc nhìn qua cửa sổ thì thấy một người đàn ông trưởng thành đang đứng dưới sân. Người đó mặc vest chỉnh tề, đeo kính râm che nửa khuôn mặt, dáng người cao to vạm vỡ, trông rõ ràng là một Alpha.

Giang Thiệu Vũ từ ký túc xá đi xuống, thẳng bước tới chỗ người kia.

Người đàn ông dang tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhưng Giang Thiệu Vũ nhanh chóng đẩy đối phương ra, hai người nói gì đó với nhau, sau đó Giang Thiệu Vũ và người đó đi về hướng ký túc xá.

Ngồi ở góc phòng, Hoa Nhiên vô tình thấy hết mọi chuyện, nhỏ giọng tám: “Mọi người có thấy không? Người kia là ai vậy? Trông thân với HLV Giang ghê.”

Hạ Lê thì thầm đáp: “Thấy rồi, còn ôm nhau nữa. Chắc là bạn thân lâu năm gì đó. Hôm nay sinh nhật của HLV Giang mà, chắc người quen đến thăm.”

Hoa Nhiên phán bừa: “Có khi nào là bạn trai không?”

Bùi Phong nghe được mấy lời thì tự dưng trong lòng bốc lên một cục tức khó hiểu. Mặt cau lại, cậu nói: “Lo mà tập luyện đi, đừng đoán mò!”

Hai đứa kia lập tức cụp mắt, ngoan ngoãn mở phần mềm huấn luyện, im lặng ôn lại bản đồ.

Nhưng tâm trạng của Bùi Phong thì lại cực kỳ rối ren. Bình thường cậu bắn súng trong phần mềm huấn luyện qua cửa một cách nhẹ nhàng, hôm nay vừa mất tập trung là nhắm lệch bắn trượt liên tục, viên nào viên nấy bay tứ tung.

Cứ nghĩ đến cảnh ban nãy, người đàn ông đó ôm sư phụ vào lòng trước mặt bao người là Bùi Phong đã thấy trong lòng khó chịu, ước gì có thể lập tức dịch chuyển đến chia cách hai người ra ngay tại chỗ.

Người đàn ông kia cao hơn Giang Thiệu Vũ nửa cái đầu, dù đeo kính râm che mất nửa mặt nhưng vóc dáng thì khỏi bàn, bộ vest thẳng tắp, khí chất thành đạt, nhìn kiểu gì cũng là một Alpha trưởng thành chín chắn.

Những năm sư phụ giải nghệ, Bùi Phong chỉ biết anh ra nước ngoài, còn đã trải qua chuyện gì ở đó, có ai đặc biệt thích ai không… Bùi Phong hoàn toàn không biết.

Người đàn ông này rốt cuộc là từ đâu chui ra?

Chẳng lẽ đúng như Hoa Hoa đoán, là bạn trai của sư phụ, nhân dịp sinh nhật mà tới tận nơi?

Càng nghĩ, Bùi Phong càng thấy nghẹn trong lòng.

Có lẽ là bản năng chiếm hữu của Alpha trỗi dậy, cậu không muốn thấy sư phụ quá thân thiết với Alpha khác. Sư phụ là của cậu. Cậu đã đánh dấu hai lần, tuyệt đối không để ai cướp đi.

Buổi huấn luyện buổi chiều hôm đó, Bùi Phong không thể tập chung, cứ bắn loạn, lửa giận trong lòng không thể phát tiết được, càng bắn càng cáu, càng bắn càng bực.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến 5 giờ chiều, kết thúc huấn luyện, Bùi Phong đứng dậy nói: “Tiểu Quỳ, em dẫn mọi người qua phòng số 1 bên nhà hàng đối diện trước để trang trí một chút. Anh đi lấy bánh kem, lát nữa cùng mời HLV qua.”

Quy Tư Dương gật đầu ngoan ngoãn: “Biết rồi sư phụ!”

Tiểu Quỷ rành nhà hàng như lòng bàn tay, bèn kéo cả đội qua đó chuẩn bị tiệc sinh nhật. Còn Bùi Phong thì quay về ký túc xá lấy bánh, bánh đã để sẵn trong phòng cậu từ sáng, định bụng cầm qua rồi gọi sư phụ cùng đi. Ai ngờ khi bấm chuông phòng 404, người ra mở cửa lại là một Alpha xa lạ.

Khoảnh khắc cửa vừa mở, hai Alpha đối mắt căng như dây đàn.

Người đàn ông kia đã tháo kính râm, lộ ra gương mặt điển trai với khí chất không tầm thường. Anh ta đứng chắn ngay cửa, cau mày đánh giá Bùi Phong từ trên xuống dưới. Cảm giác bị soi khiến Bùi Phong vô cùng khó chịu. Quả nhiên, Alpha trời sinh đã dễ ghét nhau, gặp thêm tình huống tranh giành lãnh địa thì lại càng xung khắc.

Tên Alpha này đứng trong phòng sư phụ, ánh mắt nhìn Bùi Phong cứ như chủ nhà vậy.

Bùi Phong trong lòng bức bối đến đỉnh điểm, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười tươi hỏi: “Sư phụ của em có ở đây không?”

Alpha kia liếc cậu một cái, quay vào trong gọi: “A Vũ, có người tìm em.”

Giang Thiệu Vũ bước ra, Bùi Phong lập tức nhận ra sư phụ mới thay quần áo khác. Hai người ở trong phòng… chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi?!

Bùi Phong càng nghĩ càng khó chịu, cố đè cơn ghen tuông đang cào xé trong lòng, nặn ra một nụ cười: “Sư phụ, em đã bảo mọi người qua nhà hàng trước rồi. Bên này xử lý xong chưa ạ? Mình đi thôi?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm.”

Anh quay sang nhìn Alpha đang đứng chắn cửa, thản nhiên nói: “Anh không định đi à?”

“Đi ngay đây.” Người đàn ông kia liếc Bùi Phong một cái, rồi hỏi: “Đây là đồ đệ của em, Fred hả?”

“Ừ.”

Người đàn ông kìa cũng chẳng nói gì thêm, đi sóng vai cùng Giang Thiệu Vũ ra ngoài. Bùi Phong xách bánh kem theo sau hai người, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó hiểu, khiến cậu chẳng thể thở nổi.

Trước giờ cậu cứ nghĩ, sư phụ chưa từng yêu ai, đã làm HLV thì đầu toàn chiến thuật với huấn luyện, không có thời gian suy nghĩ chuyện tình cảm. Bùi Phong vẫn nghĩ, mình đã đánh dấu sư phụ hai lần, chỉ cần tiếp tục kiên nhẫn ở bên cạnh, một ngày nào đó sư phụ sẽ chấp nhận mình.

Cậu không vội tỏ tình cũng vì đại đa số người trong đội đều tưởng HLV Giang là Alpha, không ai nghĩ đến chuyện giành giật. Chỉ mình cậu biết, và chỉ mình cậu có tư cách biết, sư phụ đã bị đánh dấu.

Nhưng giờ xem ra, mọi thứ cậu nghĩ đều quá đơn giản.

Những năm sư phụ rời khỏi giới eSports, anh ấy đã ở đâu, đã gặp ai, đã trải qua điều gì, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Còn người đàn ông đột nhiên xuất hiện vào chính sinh nhật sư phụ, liệu có phải đối thủ đáng gờm nhất? Cách người kia nhìn sư phụ rất dịu dàng, cũng rất quan tâm…

Bùi Phong chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy.

Cả ba cùng ra khỏi ký túc xá, người đàn ông kia bước lên một chiếc xe màu đen đang đậu bên đường. Xe nhìn bề ngoài thì đơn giản, nhưng thực tế giá trị không nhỏ. Xem ra người này rất có tiền, thẩm mỹ cũng cao, khí chất trầm ổn, chắc khoảng ba mươi tuổi.

Sư phụ thích kiểu Alpha trưởng thành ổn định như vậy sao?

Hay là thích kiểu trẻ trung tràn đầy sức sống như mình?

Bùi Phong không chắc nữa. Cậu chỉ biết nhìn theo chiếc xe, đến khi cửa kính hạ xuống, người đàn ông kia còn quay lại dặn dò: “Quà sinh nhật của em đừng làm mất đấy nhé, anh đã tốn công cẩn thận chọn đấy.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Cảm ơn.”.

“Anh đi đây, tự lo cho mình nhé. Có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho anh, anh sẽ lo cho em đến nơi đến chốn.” Nói xong, người đàn ông kia liếc Bùi Phong thêm một cái, rồi kéo cửa xe, khởi động rời đi.

Chiếc xe lướt đi xa dần, Bùi Phong mới nhịn không nổi chua chát buông một câu: “Sư phụ, người ta đích thân đến tìm anh, còn mang theo quà sinh nhật nữa. Người này đối với anh tốt thật đấy.”

Giang Thiệu Vũ thản nhiên đáp: “Ừ. Anh ấy đi công tác ở Thủ Đô, tiện ghé qua thăm anh.”

Bùi Phong cố nuốt cái vị dấm chua đang trào lên tận cổ, giả vờ tò mỏ hỏi: “Ảnh là bạn anh hả? Em chưa gặp bao giờ. Là quen hồi anh ở nước ngoài ạ?”

Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn Bùi Phong, chợt nhận ra ánh mắt của đồ đệ nhà mình… có chút uỷ khuất.

Kiểu như chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi?

Giang Thiệu Vũ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Anh ấy là anh trai anh.”

Bùi Phong: “…!!!”

Mẹ nó! Vậy là nãy giờ ghen nhầm người?!

Giang Thiệu Vũ nhìn đồ đệ đầy nghi hoặc: “Em có vẻ không ưa anh ấy?”

Bùi Phong lập tức xua tay: “Không! Tuyệt đối không có!”

Thấy sắc mặt của đồ đệ thoáng chốc từ âm u chuyển sang tươi sáng, trong lòng Giang Thiệu Vũ càng thêm nghi hoặc. Hôm nay Tiểu Bùi bị sao vậy? Lúc nãy còn như thể toàn thân trong trạng thái cảnh giác, đầy địch ý, bây giờ lại cười như trút được gánh nặng.

Nhìn dáng vẻ tủi thân của Tiểu Bùi, không hiểu sao Giang Thiệu Vũ lại mềm lòng, khẽ giải thích: “Trước đây chẳng phải đã nói với em rồi sao? Ba mẹ anh không ở trong nước, chỉ có một người anh trai sống ở thành phố Tinh. Anh ấy đã lập gia đình, anh không thân với bạn đời của anh ấy, nên cũng không tiện làm phiền, mới cùng em đón Tết.”

Bùi Phong lúc này mới nhớ ra chuyện đó. Hồi đón sư phụ về ăn Tết, sư phụ quả thật có nói trong nước chỉ còn anh trai là người thân. Hôm mùng 1 có người gọi điện cho sư phụ, chính là người anh trai đó.

Vào ngày sinh nhật, anh trai đến Thủ Đô công tác, tiện thể mang theo một món quà đến thăm Giang Thiệu Vũ, cũng là chuyện bình thường thôi.

Xem ra là mình hiểu lầm rồi!

Khỉ thật, nãy giờ ghen tuông cả buổi, trong lòng đầy một bụng giấm chua, vậy mà đối phương lại là anh ruột của sư phụ? Bảo sao sư phụ lại cho vào ký túc xá, có lẽ người anh đó cũng muốn xem thử điều kiện sinh hoạt của Giang Thiệu Vũ?

Bùi Phong cười gượng, đưa tay gãi mũi: “Thì ra là anh trai của sư phụ, ngoại hình chẳng giống anh chút nào.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Ừm, ảnh giống ba anh hơn.”

Bùi Phong buột miệng nói: “Tốt quá, em còn tưởng anh ấy là…”

Giang Thiệu Vũ: “Tưởng là gì?”

Bùi Phong khẽ ho một tiếng, chột dạ nói: “Tưởng anh ấy là… bạn trai của anh”

Giang Thiệu Vũ nhíu mày nói: “Anh không có bạn trai.”

Bùi Phong mặt mày rạng rỡ: “Hê hê, vậy thì tốt quá rồi.”

Giang Thiệu Vũ: “??”

Đồ đệ hôm nay có phải đầu óc có vấn đề không? Sao cứ kỳ quái thế này?

Hết chương 157

Bình Luận (0)
Comment