Chương 162
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Đội Trung Quốc đến San Francisco vào lúc 6 giờ chiều ngày 30 tháng 11.
Lần này, Giang Thiệu Vũ đã cho cả đội đến thành phố thi đấu trước ba ngày. Do có sự chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Mỹ, nên khoảng thời gian này rất thích hợp để điều chỉnh đồng hồ sinh học và thích nghi với môi trường. Nếu không điều chỉnh kịp, đến lúc thi đấu dễ bị buồn ngủ, ảnh hưởng đến trạng thái của các tuyển thủ.
Với kinh nghiệm từng bị ban tổ chức ghi nhầm số người tại giải Asian, lần này Du Minh Tương đích thân đặt xe buýt đón sân bay.
Mọi người lên xe đến khách sạn. Khi đang làm thủ tục nhận phòng ở sảnh, họ trông thấy một nhóm người bước vào từ cửa chính. Cả nhóm mặc đồng phục chỉnh tề, trên đó in quốc kỳ Hàn Quốc. Dẫn đầu là một thanh niên trông rất nho nhã, thư sinh.
Anna khẽ nói: “Huấn luyện viên Giang, người đó chính là huấn luyện viên mới của đội Hàn Quốc, Cha In-joon.”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn thoáng qua đối phương, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau. Không hiểu sao, ánh nhìn sắc bén của người kia khiến Giang Thiệu Vũ thấy khó chịu. Anh khẽ nhíu mày, thu lại ánh mắt, không để ý đến nhóm người Hàn Quốc nữa.
Hoa Nhiên thì thầm với Thư Thần: “Anh Thần, em thấy An Tae-hyun rồi, người tóc xám đó, là trinh sát viên ở giải Asian lần trước.”
Thư Thần gật đầu: “Ừ, tôi, tôi nhớ cậu ta.”
Hoa Nhiên tò mò nói: “Đội trưởng của họ ở giải Asian, Jung Ji-yu, quả nhiên không đến. Là vì thua giải Asian nên cũng bị cho ra rìa giống như huấn luyện viên cũ à?”
Trong danh sách tuyển thủ quốc gia Hàn Quốc lần này, chỉ có hai người từng tham dự giải Asian được chọn. Đội trưởng Jung Ji-yu không vào được đội quốc gia, chắc chắn có liên quan đến dư luận trên mạng ở Hàn Quốc.
Tuy nhiên, đó là chuyện nội bộ của Hàn Quốc, Giang Thiệu Vũ không quan tâm. Họ cử ai đến cũng vậy, đội Trung Quốc vẫn sẽ thi đấu hết sức mình.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, mọi người lên phòng khách sạn.
Lần ra nước ngoài này, đội Trung Quốc có hơn hai mươi người. Các tuyển thủ đều ở phòng đơn để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nhau. Nhóm hậu cần như phó huấn luyện viên, cố vấn chiến thuật, đội ngũ đầu bếp… thì ở phòng đôi.
Du Minh Tương chu đáo sắp xếp riêng cho Giang Thiệu Vũ một phòng suite. Anh là Omega, trong thời gian thi đấu ở nước ngoài, việc này thuận tiện để bác sĩ riêng đến thăm khám. Ngoài ra, phòng suite cũng có thể được dùng làm phòng họp tạm thời để họp bàn với nhóm chiến thuật và các tuyển thủ.
Sắp xếp hành lý xong, Giang Thiệu Vũ gửi tin nhắn cho bác sĩ riêng Chu Dương bảo anh đến.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Chu đã tự lái xe đến tận nơi.
Một thời gian không gặp, Chu Dương phát hiện Giang Thiệu Vũ đã thay đổi rất nhiều. Trông anh tiều tụy hơn hẳn so với lúc trước khi đến tìm để điều trị, dưới mắt lờ mờ hiện lên quầng thâm. Anh lo lắng hỏi: “Dạo gần đây cậu không nghỉ ngơi đủ phải không?”
Giang Thiệu Vũ nhíu mày, day day huyệt thái dương, nói: “Dạo này hơi bận, thường xuyên thức khuya, giờ giấc sinh hoạt có hơi rối loạn. Không sao, thi đấu xong về nước rồi từ từ điều chỉnh.”
Bác sĩ Chu đặt hộp thuốc lên bàn, lấy ra máy kiểm tra từ trong hộp, bảo Giang Thiệu Vũ ngồi xuống ghế sofa rồi lấy một ít máu, nối vào thiết bị để kiểm tra dữ liệu pheromone. So với các thiết bị di động, xét nghiệm máu chính xác hơn.
Một lúc sau, bác sĩ Chu nhìn kết quả rồi nói: “Pheromone của cậu vẫn tương đối ổn định. Gần đây là nhờ thuốc ức chế, hay là nhờ đánh dấu của cậu bạn trai Alpha kia?”
Giang Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn anh ta: “Bạn trai gì chứ?”
Bác sĩ Chu nói: “Hôm trước cậu gọi cho tôi, nói mình đã bị đánh dấu hai lần bởi một Alpha. Không phải bạn trai à?”
Giang Thiệu Vũ hơi không thoải mái, dời mắt đi, nói nhỏ: “Anh nghĩ nhiều rồi, cậu ấy chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.”
Bác sĩ Chu cười: “Thế à? Cậu vốn rất bài xích việc Alpha đến gần, vậy mà lại chịu để cậu ta đánh dấu, chứng tỏ pheromone hai người rất hợp đấy. Không nghĩ đến việc tiến xa hơn một chút, để cậu ta làm thuốc ức chế dài hạn của cậu à?”
Giang Thiệu Vũ không chút do dự từ chối: “Tôi với cậu ấy không hợp. Cứ tiêm thuốc ức chế thôi. Lần này tôi mang theo hơn 20 ống rồi, mai anh đến nhớ mang thêm cho tôi một ít nữa.”
Bác sĩ Chu bất đắc dĩ nói: “Được. Tôi để lại hộp thuốc và thiết bị kiểm tra cho cậu, sau này khỏi phải mang tới mang lui. Ngày mai tôi được nghỉ, sáng mai sẽ ghé thêm một chuyến, mang theo thuốc ức chế cho cậu.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm, làm phiền anh rồi.”
Chu Dương cười: “Không sao, đây là việc tôi nên làm.”
Mỗi lần bác sĩ riêng đến tận nơi đều sẽ tính phí, nhưng Giang Thiệu Vũ đủ khả năng chi trả, Chu Dương cũng sẵn lòng đến khám. Hơn nữa, khách sạn được sắp xếp cho kỳ thi đấu lần này cách chỗ ở của Chu Dương cũng không xa, đi lại rất thuận tiện.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Chu Dương xoay người rời đi.
Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Khi Chu Dương mở cửa ra thì vừa vặn chạm mặt người kia. Ngoài cửa là một thanh niên Alpha, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đối phương rõ ràng hiện lên vẻ cảnh giác.
Chu Dương nhìn kỹ thanh niên trước mặt, đúng là cao ráo, đẹp trai, chỉ là ánh mắt cảnh giác kia trông như một chú chó lớn đang canh chừng chủ nhân vậy, hễ ai đến gần là bị trừng mắt dữ dội.
Xem ra, đây chính là Alpha đã đánh dấu A Vũ? Trông còn nhỏ tuổi hơn cả A Vũ. Chu Dương thấy hơi buồn cười, lên tiếng giải thích: “Tôi là bác sĩ riêng của A Vũ. Cậu tìm cậu ấy à?”
Bùi Phong nghe vậy lập tức thay đổi thái độ, mỉm cười đưa tay ra: “Chào bác sĩ, cảm ơn anh đã đến tận nơi. Tình trạng sức khỏe của anh ấy thế nào rồi ạ?”
Chu Dương nói: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, mai tôi sẽ quay lại.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Bùi Phong mới đẩy cửa bước vào, khẽ nói: “Sư phụ, chị Du đã thương lượng xong với bên tổ chức. Đầu bếp của chúng ta sẽ nấu ăn tại bếp sau của khách sạn, chỉ nấu riêng cho đội Trung Quốc, lo ba bữa mỗi ngày. Ngoài ra, lịch thi đấu sẽ được công bố vào sáng mai.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm, anh biết rồi.”
Bùi Phong ngập ngừng một chút, lại hỏi: “Em vừa gặp bác sĩ của anh. Anh vẫn ổn chứ?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Rất ổn, không cần lo.”
Bùi Phong không nói thêm gì, tự giác lui ra ngoài.
Vừa rồi, cậu đã nhìn thấy trong thùng rác có bông gạc dính máu và kim tiêm đã dùng, rõ ràng là bác sĩ vừa làm xét nghiệm máu cho sư phụ.
Khi đó, sư phụ mới chỉ 18 tuổi.
Mắc phải căn bệnh kỳ lạ như vậy, lúc một mình ra nước ngoài đã chịu bao nhiêu tủi thân?
Chừng ấy năm sống ở nước ngoài một mình, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc để khống chế pheromone, đến kỳ ph*t t*nh thì tự mình tiêm hàng chục mũi vào tay.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó, Bùi Phong đã thấy xót xa không chịu được.
Cậu trở về phòng mình, lấy điện thoại nhắn cho Du Minh Tương: “Chị Du, chị có quen bác sĩ khám bệnh cho sư phụ em không?”
Du Minh Tương trả lời: “Không quen. A Vũ bảo chị lấy cho anh ấy một thẻ ra vào, để tiện cho bác sĩ đó đến khách sạn bất cứ lúc nào. Chị chỉ biết anh ta tên là Chu Dương, là bác sĩ riêng của A Vũ khi còn ở nước ngoài, quan hệ của hai người khá thân.”
Trong thời gian thi đấu, để tránh tuyển thủ bị fan hoặc phóng viên quấy rối, không có thẻ ra vào thì không được phép vào khách sạn. Bác sĩ Chu có thể vào thẳng, chắc chắn là do Du Minh Tương đã xin được thẻ từ ban tổ chức.
Bùi Phong vốn tưởng cô biết rõ tình trạng của Giang Thiệu Vũ, nhưng bây giờ xem ra, sư phụ cũng không nói chi tiết với chị ấy.
Lần đánh dấu trước là vào tháng 7, đến tháng 11 cũng gần hết hiệu lực rồi.
Bùi Phong tôn trọng ý nguyện của sư phụ nên không đánh dấu lại. Dạo gần đây, Giang Thiệu Vũ vẫn tiếp tục dùng thuốc ức chế để khống chế pheromone, khi ra nước ngoài cũng mang theo không ít thuốc. Có bác sĩ riêng bên cạnh, Bùi Phong cũng yên tâm hơn phần nào.
Tối hôm đó, các tuyển thủ của đội Trung Quốc nghỉ ngơi tại khách sạn. Nhiều người lần đầu ra nước ngoài, phấn khích đến mức không ngủ được. Sự chênh lệch múi giờ khiến đồng hồ sinh học bị đảo lộn, không thể điều chỉnh chỉ trong một ngày.
Sáng hôm sau, bác sĩ Chu lại đến khách sạn, mang theo thuốc ức chế cho Giang Thiệu Vũ. Sau khi tiêm xong, Giang Thiệu Vũ dọn dẹp rác rồi ngay lập tức triệu tập các huấn luyện viên và cố vấn của tổ chiến thuật đến phòng họp.
Lịch thi đấu đã được đăng tải trên trang web chính thức.
Ngày 3 tháng 12, tức là hai ngày sau, vào lúc 7 giờ tối, giải quán quân thế giới Thần Súng lần thứ sáu sẽ chính thức khai mạc. Vòng bảng sẽ kéo dài trong một tuần, mỗi quốc gia thi đấu với tần suất hai ngày một trận.
Lịch thi đấu của bảng F không mấy thân thiện với đội Trung Quốc.
Ngay tối khai mạc ngày 3 tháng 12, lúc 9 giờ sẽ diễn ra trận Trung Quốc vs Đức. Nói cách khác, khi các tuyển thủ quốc gia còn chưa kịp tìm lại trạng thái thi đấu, thì trận đầu tiên đã phải đối mặt với đội mạnh nhất bảng F, đội Đức, á quân mùa giải trước.
Thật ra, lịch thi đấu cũng rất quan trọng đối với các tuyển thủ.
Nếu được thi đấu theo thứ tự từ dễ đến khó, ví dụ như đầu tiên gặp Tây Ban Nha, đội yếu hơn, sau đó là Canada, cuối cùng mới đến Đức, thì sẽ có quá trình làm quen và nâng cao dần, trạng thái thi đấu của tuyển thủ cũng sẽ được cải thiện theo thời gian.
Điều này cũng giống như khi đi thi, làm trước các câu hỏi trắc nghiệm, điền chỗ trống dễ để kiếm điểm, sau đó mới làm những câu khó hơn, dồn sức đánh lớn ở phần cuối.
Nếu vừa vào đã gặp ngay một câu hỏi lớn 15 điểm mà không làm được, thì rất dễ mất tinh thần, dẫn đến sai cả những câu đơn giản vốn có thể làm đúng.
Trận đầu tiên đã phải đấu với Đức, áp lực dành cho đội Trung Quốc sẽ vô cùng lớn.
Đây cũng là lý do khiến Giang Thiệu Vũ phải lập tức triệu tập cuộc họp ngay sau khi thấy lịch thi đấu. Họ không chỉ phải gấp rút chuẩn bị chiến thuật đối phó với đội Đức, mà còn phải chú ý giữ vững tâm lý cho các tuyển thủ, không để bị đổ vỡ từ vòng đầu… Quả thật là quá khó!
Phó huấn luyện viên Lão Thôi đau đầu nói: “Sao đội Trung Quốc chúng ta lại xui thế chứ? Mùa trước cũng là lịch thi đấu ác mộng, trận đầu tiên vòng bảng là gặp Mỹ, bị đánh cho tan tác, tinh thần tuyển thủ sụp đổ, mấy trận sau thì toàn mắc lỗi, cuối cùng thiếu một điểm, không thể vượt qua vòng bảng.”
Lão Thường cũng than thở: “Lịch thi đấu của giải Asian cũng bất lợi cho chúng ta, chiều đánh xong, tối lại đấu tiếp, một ngày hai trận, nghỉ giữa các trận chưa đến hai tiếng.”
Chủ tịch Tề cười lạnh nói: “Lịch thi đấu này là cố ý phải không? Trong mắt ban tổ chức, đội Trung Quốc vốn chỉ là kẻ lót đường bị loại từ vòng bảng. Đội Đức đấu với chúng ta là để kiếm điểm dễ.”
Mọi người đều thấy rất khó chịu. Mỗi lần đều là lịch thi đấu như ác mộng, thật sự làm hao tổn tinh thần! Nhưng dù sao lịch cũng đã định, điều đội Trung Quốc có thể làm là điều chỉnh tốt trạng thái, tích cực nghênh chiến.
Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: “Đã là trận đầu gặp Đức, thì để các tuyển thủ rèn luyện tâm lý thật tốt. Trận đầu tiên, tôi định để Mạc Hàm Thiên chỉ huy, tôi muốn xem thử, có người sẽ vừa khóc vừa đánh không.”
Mọi người: “……”
Mẹ ơi!
Cho công chúa Mạc ra trận ngay trận đầu tiên gặp đội Đức, tâm lý cậu ta lại yếu, nhỡ cậu ta sụp đổ thì làm sao?
Mạc Hàm Thiên đúng là có thể kéo cả đội xuống theo. Vòng bảng mùa trước gặp Mỹ, cậu ta bị hạ gục hai lần liên tiếp, sau đó khóc ròng bước xuống sân khấu, phong độ xuống dốc không phanh, bị dân mạng gọi là “Đại sứ khuyên lui Thần Súng”.
Bây giờ, trận đầu vòng bảng đã là gặp đối thủ mạnh như đội Đức, mà Giang Thiệu Vũ lại dám để Tiểu Mạc làm chỉ huy?
Lão Thôi là phó huấn luyện viên mùa trước, cũng từng theo đội ra nước ngoài thi đấu, vẫn còn nhớ rõ cảnh Mạc Hàm Thiên khóc đến thở không ra hơi sau trận đấu. Thật sự ám ảnh. Anh cắn răng nói: “Cho Tiểu Mạc ra trận đầu tiên, liệu có rủi ro quá lớn không?”
Giang Thiệu Vũ điềm đạm đáp: “Có rủi ro, cũng có giá trị. Mấy tuyển thủ trẻ mới 18 tuổi này nhất định phải làm quen với nhịp độ và sự khốc liệt của giải thế giới ngay từ vòng bảng, học cách giữ vững tâm lý. Vòng bảng thua một trận vẫn còn cơ hội cứu vãn. Nhưng vào vòng loại trực tiếp, thua là về nước.”
Vòng bảng có ba trận đấu. Dù có thua Đức thì vẫn có thể kiếm điểm từ Canada và Tây Ban Nha, cố gắng giành quyền vào vòng trong. Nhưng nếu thua ở vòng loại trực tiếp, thì chỉ có thể xách vali về nước.
Việc rèn luyện tâm lý cho tân binh, chỉ có thể làm được trong vòng bảng.
Đúng là có rủi ro, Tiểu Mạc có thể sụp đổ, Hoa Nhiên và Tần Tuyết Dao lần đầu dự giải thế giới, cũng có thể bị đánh cho mất tự tin…
Nhưng đó chỉ là một khả năng.
Cũng có khả năng khác, sau khi giao đấu với đội Đức, họ sẽ càng chiến càng vững, điều chỉnh tâm lý, không sợ đối thủ mạnh, thể hiện được thực lực cao nhất trong những trận sau, trở thành những tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc thực sự.
Tầm nhìn của Giang Thiệu Vũ luôn hướng tới chức quán quân thế giới. Vòng bảng chính là cơ hội duy nhất để tôi luyện binh.
Lúc này, so với không khí căng thẳng của đội Trung Quốc, huấn luyện viên đội Đức, Clemens, lại vô cùng thoải mái. Người đàn ông có đôi lông mày rậm, mắt sáng nhìn qua lịch thi đấu, cười tủm tỉm nói: “Trận đầu gặp đội Trung Quốc, chẳng cần phải lo lắng gì, tốt nhất là thắng 2:0 để sớm giành vé vượt qua vòng bảng!”
Hết chương 162