Chương 163
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trong phòng của Giang Thiệu Vũ, ba cố vấn chiến thuật, hai phó huấn luyện viên, cộng thêm kỹ thuật viên phân tích dữ liệu Tần Bác và trợ giáo huấn luyện viên Anna, tất cả đang căng thẳng họp bàn chiến thuật, thảo luận về bản đồ và phương án đối phó đội tuyển Đức.
Tuyến trước của đội Đức cực kỳ mạnh mẽ, khả năng sử dụng súng tiểu liên và súng trường tấn công đã đạt đến mức thuần thục như nghệ thuật. Mũi nhọn chủ lực là tuyển thủ có tên Caesar, được fan hâm mộ gọi là Hoàng đế, là tay công kích mạnh nhất và nổi tiếng nhất khu vực châu Âu. Hai tuyển thủ đột kích dự bị là Hoffman và Lange cũng rất lợi hại.
Tuyển thủ tấn công Miller và Frank cũng là những cái tên nổi bật ở khu vực châu Âu. Ngoài ra, tay bắn tỉa, y tế và trinh sát của họ đều là tuyển thủ đẳng cấp thế giới, tuy nhiên ba vị trí này trong đội Đức thường đóng vai trò hỗ trợ.
Giang Thiệu Vũ lấy ra một danh sách bản đồ đã in sẵn, thẳng thắn vạch mấy dấu gạch chéo lên đó rồi nói: “Đấu với đội Đức thì mấy bản đồ này tuyệt đối không được để lộ. Còn tùy họ coi trọng đội Trung Quốc đến mức nào. Nếu họ nghĩ chúng ta dễ ăn và chỉ dùng đội hình thông thường, thì chúng ta có thể phản đòn ngay tại sân nhà.”
Lão THường nhìn vào các bản đồ mà anh đã chọn, vừa xoa cằm vừa nói: “Không biết trận này ai là đội chọn trước, ai chọn sau. Nếu đội Đức là bên chọn trước, ván đầu tiên thuộc sân nhà họ, thầy vẫn định để Tiểu Mạc ra trận à?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm. Dù sân nhà hay sân khách, hiệp đầu tiên đều để Mạc Hàm Thiên ra sân. Mấy tân binh này nếu có sụp đổ tâm lý thì tốt hơn là sụp sớm, để tôi còn tìm cách điều chỉnh. Chứ mà sụp vào giai đoạn sau thì chẳng còn cơ hội cứu nữa.”
Mọi người nghe xong vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Nói thật thì Giang Thiệu Vũ cũng không sai, sụp thì sụp sớm, đừng để đến vòng loại trực tiếp, lúc đó thua là hết đường quay đầu.
Huấn luyện viên Hứa dày dặn kinh nghiệm cười hiền nói: “Ván đầu cứ xem như thăm dò. Tôi thấy cho tân binh ra sân cũng được. Nhưng đến ván hai thì phải dùng đội hình chắc chắn, không thể để thua liên tục được, như vậy ảnh hưởng lớn đến sĩ khí.”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Ừm. Trong đầu tôi đã có sẵn một đội hình chịu áp lực tốt. Đến lúc đó sẽ tùy tình hình cụ thể mà quyết định ai ra sân.”
Lúc tổ chiến thuật họp xong đã là 12 giờ trưa, Giang Thiệu Vũ cùng mọi người đi ăn cơm.
Du Minh Tương đã sớm trao đổi với phía khách sạn, để đầu bếp của đội Trung Quốc vào bếp sau chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày cho đội. Hôm qua, họ còn cùng nhau đi siêu thị mua sắm thêm nguyên liệu, đảm bảo an toàn về nguồn thực phẩm.
Những loại gia vị khó mua ở nước ngoài, đội bếp đều tự mang theo từ trong nước, cố gắng giữ nguyên hương vị quen thuộc, để các tuyển thủ ăn uống hợp khẩu vị.
Sau khi ăn xong, Giang Thiệu Vũ đang định quay về ký túc thì Du Minh Tương đột ngột bước nhanh tới bên anh, khẽ nói: “A Vũ, sáng nay lúc chị đón bác sĩ Chu vào khách sạn, tình cờ gặp trợ giáo huấn luyện viên của đội Hàn Quốc. Tuy người đó không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn chúng ta rất kỳ lạ, chị thấy hơi bất an.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Bác sĩ Chu lúc đó có đang cầm thuốc ức chế không?”
Du Minh Tương gật đầu: “Ừm, anh ấy cầm một hộp nhựa, có thể nhìn thấy kim tiêm bên trong.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Em hiểu rồi. Cảm ơn chị Du đã để ý.”
Du Minh Tương lo lắng nói: “Chị sợ sẽ có chuyện gì xảy ra. Trong giải quốc tế, một số đội dùng thủ đoạn rất bẩn. Việc cậu là Omega, không nhiều người biết, nếu bị kẻ có ý đồ lợi dụng thì…”
“Em hiểu ý chị.” Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt nói, “Em thì không lo chuyện bị bôi nhọ, dù sao em chỉ là huấn luyện viên, không cần trực tiếp lên sân. Nhưng các tuyển thủ quốc gia… vẫn nên thông báo trước với họ một tiếng, để có chuẩn bị tâm lý.”
Sau bữa trưa, Giang Thiệu Vũ triệu tập các tuyển thủ quốc gia đến phòng mình họp.
Nhờ điều chỉnh tối qua, mọi người đã thích nghi được với sự chênh lệch múi giờ. Hôm nay ngủ đến trưa mới dậy, đội bếp còn chuẩn bị các món thịt hấp dẫn như gà kho xì dầu, sườn xào chua ngọt,.. Tuyển thủ ăn xong ai nấy đều hứng khởi, lập đội kéo nhau tới phòng của Giang Thiệu Vũ.
Cửa phòng mở sẵn, Bùi Phong gõ cửa, bên trong vang lên giọng Giang Thiệu Vũ: “Vào đi.”
Vừa bước vào, mọi người lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt —
Trên bàn bày một hàng ống tiêm trong suốt, còn huấn luyện viên Giang thì đang cầm một ống tiêm tiêm vào cánh tay mình, vẻ mặt bình tĩnh như đang uống nước.
Các tuyển thủ đội quốc gia: “……”
Gì thế này? Tập thể bối rối toàn tập.
Mạc Hàm Thiên, Hoa Nhiên và mấy người khác cứ như hóa đá tại chỗ.
Giang Thiệu Vũ liếc nhìn họ một cái, bình tĩnh đặt ống tiêm xuống, nói: “Đều đến đủ rồi chứ?”
Ngoại trừ Bùi Phong và Thời Tiểu Bân là biết anh là Omega, những người còn lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Khinh Danh chủ động hỏi thăm: “Anh Vũ tự tiêm à? Anh bị bệnh sao?”
Chu Dật Nhiên cũng nói: “Nếu anh thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi một ngày đi. Cần luyện bản đồ gì thì cứ nói, để HLV Thôi với HLV Thường tổ chức cho tụi em tập là được.”
Mạc Hàm Thiên lo lắng nhìn anh, định nói lại thôi.
Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Đây là thuốc ức chế của Omega.”
Mọi người: “???”
Bùi Phong nhìn Giang Thiệu Vũ với ánh mắt phức tạp.
Không hổ là sư phụ, ngay cả bí mật của mình cũng phải do chính mình tiết lộ, chứ không chờ đến lúc bị người khác vạch trần hay bôi nhọ. Đây có lẽ gọi là… ra tay trước để chiếm thế chủ động, tiêm sẵn một mũi vắc xin tinh thần cho mọi người, phòng ngừa hậu họa?
Giang Thiệu Vũ đối mặt với ánh mắt đờ đẫn của cả nhóm, khẽ cười, rồi thấp giọng nói: “Huấn luyện viên của các cậu là một Omega, bất ngờ lắm phải không?”
Má ơi!
Không chỉ là bất ngờ, mà là kinh hãi luôn ấy chứ!
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, cứ như thể đang nhìn thấy một boss cuối đột nhiên hóa thân.
Giang Thiệu Vũ sớm đã đoán được phản ứng của họ sẽ như vậy.
Bởi vì với tính cách và tác phong thường ngày của anh, nhìn thế nào cũng giống một Alpha. Kết quả, huấn luyện viên Giang lại là Omega? Vậy có nghĩa là sẽ có kỳ ph*t t*nh? Có thể bị đánh dấu? Còn có thể mang thai sinh con?
Ối giời ơi! Một cú sét giáng xuống, khiến đầu óc mọi người như nổ tung.
Lão Lâm, Diệp Khinh Danh và Chu Dật Nhiên liếc nhìn nhau, sắc mặt đều vô cùng phức tạp. Bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Giang Thiệu Vũ bị đánh dấu là thế nào!
Diệp Khinh Danh quay lại nhìn Bùi Phong, phát hiện trong số rất nhiều người đang há hốc mồm vì sốc, chỉ có cậu là vẫn bình tĩnh. Anh không nhịn được ghé sát tai Bùi Phong, tò mò hỏi: “Em biết từ trước rồi à?”
Bùi Phong giả bộ vô tội: “Không, em cũng vừa mới biết thôi.”
Diệp Khinh Danh nheo mắt lại: “Thật không?”
Bùi Phong cười hỏi ngược lại: “Không thì sao? Anh nghĩ ảnh sẽ nói bí mật riêng tư này với em à?”
Diệp Khinh Danh khẽ cau mày, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Giang Thiệu Vũ nhìn cả nhóm bằng ánh mắt điềm tĩnh, nói: “Là Alpha hay Omega, không ảnh hưởng gì đến chiến thuật và đội hình thi đấu. Tôi nói trước để mọi người chuẩn bị tâm lý.”
Anh dừng lại một chút, rồi nhìn sang mấy người đồng đội cũ trong ACE, nói tiếp: “Mọi người không phải rất tò mò vì sao tôi giải nghệ à? Thật ra cũng vì chuyện này. Sau trận chung kết năm đó, tôi đột ngột phân hóa thành Omega, lại mắc chứng rối loạn pheromone, cơ thể cần điều trị dài hạn, không thể tiếp tục thi đấu. Gia đình tôi cũng phản đối tôi tiếp tục ở lại giới eSports, nên tôi mới giải nghệ, ra nước ngoài chữa bệnh. Đội ngũ bác sĩ đã phát triển ra thuốc ức chế đặc hiệu, mấy năm gần đây mới dần ổn định.”
Các đồng đội của ACE nghe anh thẳng thắn giải thích, trong lòng không khỏi chua xót.
Năm đó Giang Thiệu Vũ mới chỉ 18 tuổi. Mắc phải căn bệnh hiếm như rối loạn pheromone chắc chắn là một nỗi đau lớn. Anh không tìm đến đồng đội giúp đỡ, mà tự mình âm thầm chịu đựng tất cả.
Không giải thích, chắc là vì ngại chăng?
Dù gì thì Giang Thiệu Vũ mạnh mẽ và lý trí như vậy, nay lại trở thành Omega, còn phải chịu đựng kỳ ph*t t*nh và pheromone quấy nhiễu, nói ra đúng là khó chấp nhận. Anh vốn rất kiêu ngạo, hẳn là không muốn cho đồng đội thấy mặt yếu đuối của mình.
Thấy nét mặt phức tạp của mấy người, Giang Thiệu Vũ khẽ thở dài, nói: “Năm đó ở bệnh viện xảy ra chút sự cố, tôi mất điện thoại, lại nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ dính dáng đến eSports nữa nên đã không chủ động liên lạc lại với mọi người… Chuyện này là tôi xử lý chưa đủ thành thục.”
Trong lòng anh vẫn luôn có chút áy náy với mấy người đồng đội ACE. Năm đó rời đi quá đột ngột, để đội ACE lại cho cậu đồ đệ trẻ tuổi Bùi Phong gánh vác, cuối cùng dẫn đến việc cả đội tan rã, trách nhiệm chính là của người đội trưởng như anh.
Nhưng chuyện quá khứ thì không thể nào thay đổi được nữa.
Hôm nay, việc Giang Thiệu Vũ thẳng thắn nói ra lý do anh giải nghệ cũng là để sau khi giải quán quân thế giới bắt đầu, mọi người có thể thi đấu với tâm thế thoải mái, không còn khúc mắc, tập trung nghiêm túc, không bị dư luận bên ngoài làm ảnh hưởng.
Lão Lâm nghe đến đây, khóe mắt bất giác cay cay. Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện đó sao có thể trách anh được? Lúc đó anh cũng còn trẻ mà! Bỗng dưng phân hóa thành Omega, trong lòng chắc chắn cũng rất rối loạn, đúng không?”
Chu Dật Nhiên nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, anh còn quay lại thu xếp cho bọn em, để Tiểu Bùi thay anh làm tay bắn tỉa, thương lượng ổn thỏa với quản lý câu lạc bộ chuyện rút lui. Anh đã làm tròn trách nhiệm của một đội trưởng rồi.”
Thư Thần nhỏ giọng: “Anh Vũ, bọn em chưa, chưa bao giờ trách anh.”
Diệp Khinh Danh híp mắt nói: “Đúng đó. Anh quay về được là bọn em đã rất vui rồi.”
Mấy tân binh nghe cuộc đối thoại của họ cũng thấy cảm động trong lòng, ACE từng là một đội tuyển huyền thoại, tuy đã giải tán từ lâu, nhưng tình cảm giữa họ đã như người một nhà.
Có thể có được những người bạn, đồng đội cùng lý tưởng như vậy thực sự là một điều may mắn, đúng không?
Mạc Hàm Thiên đỏ hoe cả vành mắt. Là một fan cứng lâu năm của ACE, cuối cùng cậu cũng biết được lý do thần tượng của mình, Wing thần, năm đó tại sao lại rút lui khỏi giới chuyên nghiệp. Nay thấy toàn đội ACE đoàn tụ, hóa giải hiểu lầm, fan ruột cậu thật sự muốn khóc thì biết làm sao?
Giang Thiệu Vũ quét ánh mắt qua khắp phòng, hỏi: “Mọi người không có vấn đề gì với chuyện tôi là Omega chứ?”
Mọi người lập tức lắc đầu: “Không có!”
Ai mà dám có ý kiến chứ? Không bị bắt viết kiểm điểm là đã phải dâng hương tạ ơn rồi.
Giang Thiệu Vũ nói: “Vậy thì tốt. Những ngày tới, nếu có ai dùng thân phận Omega của tôi để bịa chuyện, bôi nhọ tôi, hoặc bôi đen đội tuyển quốc gia, nhằm làm lung lay tinh thần của các cậu, thì vì đã biết trước rồi, các cậu cũng không cần bị ảnh hưởng bởi những lời xúi giục đó. Tâm lý rất quan trọng. Tôi không muốn vì chuyện của mình mà gây ảnh hưởng tiêu cực đến các cậu.”
Lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu vì sao huấn luyện viên lại chủ động tiết lộ bí mật này.
Tuy xã hội bây giờ đã không còn phân biệt giới tính như trước, nhưng Omega dù sao cũng là một nhóm đặc biệt, có kỳ ph*t t*nh, phải tiêm thuốc ức chế pheromone để kiểm soát.
Trước đây, Thời Tiểu Bân sau khi phân hóa thành Omega đã bị câu lạc bộ RED lợi dụng để đánh bóng tên tuổi. Đến khi cậu rời khỏi RED, phía đó thậm chí còn giả mạo tin nhắn để bôi nhọ ác ý, định hủy hoại cậu. May mà lúc ấy Bùi Phong đã vạch trần những lời dối trá trong buổi livestream, nếu không Thời Tiểu Bân có lẽ đã sụp đổ hoàn toàn.
Các tuyển thủ đội quốc gia dĩ nhiên không có thành kiến gì với huấn luyện viên Giang. Anh là Alpha, Beta hay Omega đều không ảnh hưởng đến sự công nhận và kính trọng của họ dành cho anh.
Nhưng không thể bảo đảm sẽ không bị kẻ xấu lợi dụng.
Nếu lại xảy ra một làn sóng dư luận tiêu cực như với Thời Tiểu Bân trước đây, thì tinh thần thi đấu của cả đội rất dễ bị ảnh hưởng.
Huấn luyện viên Giang có tầm nhìn xa, chủ động tiêm sẵn vắc xin tinh thần cho mọi người, giờ thì ai cũng có chuẩn bị rồi. Trong thời gian thi đấu, nếu có ai dám bôi nhọ huấn luyện viên, đội tuyển quốc gia chắc chắn sẽ đoàn kết một lòng, cùng nhau chống lại!
Sau khi giải quyết chuyện cá nhân, Giang Thiệu Vũ liền bắt đầu trình bày phương án thi đấu sắp tới gặp đội Đức.
Nghe xong kế hoạch, Mạc Hàm Thiên lo lắng hỏi: “Bọn, bọn em đánh trận đầu tiên sao?”
Giang Thiệu Vũ nhìn năm đứa tân binh: “Đúng vậy. Về chuẩn bị cho tốt, năm người các cậu đánh trận mở màn. Dù thắng hay thua, tôi muốn nhìn thấy kết quả tập luyện của các cậu trong thời gian qua. Tiểu Mạc phụ trách chỉ huy.”
Mạc Hàm Thiên cắn răng gật đầu: “Vâng!”
Rời khỏi phòng huấn luyện viên Giang, tâm trạng của mọi người đều rất phức tạp.
Trong nhóm chat anh em Hồ Lô 2.0, Hoa Nhiên không nhịn được gõ chữ: “Huấn luyện viên Giang lại là Omega á? Đây chắc là Boss cuối của các loại Omega rồi? Kiểu mà cả nhóm hợp sức cũng không đánh lại ấy!”
Hạ Lê nói: “Đội anh em Hồ Lô đời trước từng thách đấu anh ấy, bị anh ấy diệt cả team luôn, đáng sợ thật.”
Thời Tiểu Bân đã biết bí mật này từ lâu, yếu ớt nói: “Nhưng tôi thấy huấn luyện viên Giang rất dịu dàng mà.”
Mọi người: “Dịu dàng???”
Thời Tiểu Bân nhớ lại cảnh trong bệnh viện hồi đó, Giang Thiệu Vũ dịu dàng xoa đầu cậu, nhẹ nhàng bảo đừng sợ. Lúc ấy, Giang Thiệu Vũ thật sự rất dịu dàng.
Tuy nhiên… bình thường huấn luyện viên Giang đối xử với tuyển thủ đúng là khá nghiêm khắc. Bị gọi là “huấn luyện viên ác quỷ” cũng không sai chút nào.
Tần Tuyết Dao bình tĩnh nói: “Bất kể anh ấy là gì, trong lòng tôi, anh ấy vẫn là vị huấn luyện viên đội tuyển quốc gia đáng kính ấy thôi. Đã giao cho chúng ta trận mở màn, thì cứ thể hiện thật tốt đi, nghĩ nhiều làm gì.”
Hoa Nhiên đồng tình: “Tuyết Dao nói đúng đấy, bọn mình giờ là phiên bản nâng cấp của biệt đội anh em Hồ Lô rồi, cố lên, đè bẹp đội Đức nào!”
Hoa Hoa từ trước đến nay đều là kiểu vô tư, chẳng bao giờ lo lắng kẻ địch mạnh đến đâu.
Hạ Lê thì kiểu liều mạng, chết rồi lại bò dậy xông tiếp.
Tần Tuyết Dao vô cùng lý trí, còn Thời Tiểu Bân thì ngoan ngoãn nghe lời, trong nhóm này, người suy nghĩ nhiều nhất chính là Mạc Hàm Thiên.
Mạc Hàm Thiên vẫn còn hơi lăn tăn về việc phải ra sân ngay trận đầu tiên, nhưng cậu cũng hiểu, huấn luyện viên Giang cho họ đánh trận đầu tiên là để rèn luyện tâm lý cho nhóm tân binh.
Thời gian qua, họ đã đánh hàng loạt trận đấu tập. Giờ cuối cùng cũng đến lúc bước vào trận chính thức…
Bọn họ không thể nào lại tuột xích nữa.
Hết chương 163