Chương 195
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trận đấu thứ hai, đội Mỹ ra sân với đội hình gồm một công kích, hai đột kích, một trinh sát và một bắn tỉa. Trong đó, bắn tỉa Venus là đội trưởng của đội Mỹ, cũng là một bắn tỉa tầm cỡ thế giới nổi tiếng trong giới. HLV Asta tung đội trưởng vào sân, rõ ràng là rất muốn giành chiến thắng trong trận này.
Bên phía đội Trung Quốc, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào lựa chọn “người chơi tự do” của Bùi Phong. Ở trận này cậu ấy sẽ chơi vị trí nào? Khán giả toàn thế giới đều đang suy đoán.
Chẳng bao lâu, Bùi Phong đã chọn xong vũ khí cho trận đấu này. Vũ khí chính là [Song súng siêu tân tinh] với lớp sơn họa tiết màu xanh dương mang phong cách khoa học kỹ thuật, vũ khí phụ là [Desert Eagle – Phán quyết] và ô vũ khí thứ ba mang theo [Bom khói].
Bình luận viên phân tích: “Xem ra Fred ở trận này sẽ chơi vị trí trinh sát. Như vậy, đội hình của Trung Quốc sẽ là ba trinh sát, hai y tế!”
“Đội hình này rõ ràng là thiếu sát thương, nhưng bù lại lại rất linh hoạt, độ dung sai cao. Tuy nhiên, nếu đội Mỹ đi theo nhóm thì trinh sát sẽ rất khó tiếp cận cận chiến phải không?”
“Đúng vậy, trinh sát thích hợp với lối chơi ám sát cá nhân, không phù hợp với giao tranh đội. Vì khi đánh đội, lính đột kích và công kích có thể trong thời gian ngắn xả ra lượng lớn đạn, tạo hỏa lực trên diện rộng, còn trinh sát chỉ dùng súng ngắn bắn từng phát một, hỏa lực không thể sánh bằng. Trong kịch bản 5 đấu 5 đối đầu trực diện, đội Mỹ sẽ có lợi thế hơn.”
“Nhưng nếu là đánh du kích thì chúng ta vẫn có cơ hội! Trận này rất có thể Fred sẽ chỉ huy. Trận đấu sắp bắt đầu, hãy cùng mong chờ màn trình diễn xuất sắc của đội Trung Quốc trên bản đồ [Hàn Băng Chi Thành]!”
Khi bản đồ được tải xong, trận đấu chính thức bắt đầu.
[Hàn Băng Chi Thành] là bản đồ có nhịp độ nhanh nhất trong tất cả các bản đồ.
Trong những bản đồ thông thường, tuyển thủ sẽ chọn vũ khí nhẹ nhất để di chuyển, mỗi giây chỉ đi được khoảng 1 mét. Nhưng trên [Hàn Băng Chi Thành], nhờ hiệu ứng trượt băng, họ có thể tiến được 2 mét mỗi giây, gấp đôi so với mặt đất thường. Nếu gặp đoạn dốc xuống, tốc độ thậm chí có thể lên tới 5 mét mỗi giây, như thể đang trượt cầu trượt.
Vận tốc di chuyển nhanh khiến đạn bay dễ lệch và nếu đứng không vững khi vào cua, tuyển thủ có thể ngã nhào tứ chi chổng lên trời. Dù [Hàn Băng Chi Thành] không phải bản đồ chiến thuật chủ lực của đội Mỹ, nhưng các tuyển thủ vẫn thường luyện tập di chuyển trên bản đồ này, nên kỹ năng cơ bản rất chắc chắn.
Để đảm bảo công bằng cho trận đấu, bản đồ được thiết kế thành hình vuông đối xứng hoàn hảo, điểm xuất phát của hai đội ở phía Đông và Tây, toàn bản đồ có bốn điểm hồi sinh: Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, 5 người đội Mỹ nhanh chóng tản ra theo đội hình 1-3-1, trinh sát và bắn tỉa hành động đơn lẻ, ba người cận chiến tổ đội xông vào, nhanh chóng thâm nhập trung tâm thành phố.
Venus nhỏ giọng ra lệnh: “Trinh sát tìm Fred trước, bắt đầu từ góc Tây Nam. Tôi sẽ giữ hướng Đông Nam, ba người còn lại tiến vào giữa bản đồ, gặp ai diệt người đó, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách số mạng.”
Đồng đội đồng thanh đáp: “Rõ!”
Ở trận này, cả đội Trung Quốc đồng loạt mặc đồ trắng, đây cũng là một mẹo do lão Thường dạy, trên bản đồ tuyết, mặc đồ trắng giúp giảm sự hiện diện đến mức tối đa, hòa vào môi trường, khiến đối phương khó phát hiện.
Tất cả mọi người đều nghĩ Fred sẽ chỉ huy trận này.
Nhưng chỉ có đội Trung Quốc mới biết, người chỉ huy thật sự trong trận này là Diệp Khinh Danh.
Là đội trưởng của chiến đội YY, anh vốn đã có năng lực chỉ huy cực kỳ xuất sắc!
Giọng của Diệp Khinh Danh mang theo ý cười: “Tuyết Dao, em đi tìm lính bắn tỉa bên kia trước. Những người còn lại tản ra bốn hướng, gặp địch thì đừng vội nổ súng, chỉ cần chạy, tất cả chạy cho anh.”
Anh chỉ vào một vị trí trên bản đồ và đánh dấu: “Dụ bọn họ về phía bên đó.”
Đội hình ba trinh sát hai y tế của đội Trung Quốc ở trận này thoạt nhìn có vẻ thiếu hỏa lực, nhưng hỏa lực còn phụ thuộc vào độ chính xác. Nếu lính đột kích b*n r* 10 viên chỉ làm đối thủ gần chết thì trinh sát chỉ cần một phát là có thể bắn nổ đầu ngay lập tức.
Nếu là bản đồ trống trải như quảng trường hay rừng cây, hai bên giao tranh trực diện, trinh sát bắn từng phát đối đầu với lính công kích bắn loạt, thì rõ ràng trinh sát sẽ chịu thiệt. Nhưng ở bản đồ có hiệu ứng trượt băng, đạn bắn loạt rất khó trúng đích, ai chịu thiệt lại chưa chắc!
Trận đấu diễn ra được 30 giây, đội Mỹ ngạc nhiên phát hiện toàn bộ bản đồ trắng xóa một màu, họ hoàn toàn không thấy đội Trung Quốc đâu cả.
Không chỉ vì đội Trung Quốc mặc đồ trắng, hòa vào cảnh tuyết khiến khó phát hiện, mà còn có một lý do quan trọng hơn, trong Hàn Băng Chi Thành có rất nhiều tượng băng và ngã rẽ, cả đội Trung Quốc đều ẩn nấp, bắt đầu chơi trò trốn tìm rồi!
Trinh sát của đội Mỹ là Simir không tìm thấy Bùi Phong, còn Tần Tuyết Dao thì đã nhanh chân tìm ra Venus.
Tuyết Dao vốn đã giỏi di chuyển nhanh trên mọi loại bản đồ. Trong trận này, cô cầm con dao găm [Băng Nhận], lướt nhanh trên mặt băng, động tác linh hoạt nhẹ nhàng như một vận động viên trượt băng.
“Hướng 10 giờ kia, phía sau tượng băng có bắn tỉa.” Tần Tuyết Dao báo vị trí qua kênh đội.
Lúc này, Bùi Phong đã tới khu vực trung tâm bản đồ, hai y tế Thời Tiểu Bân và Thư Thần đang ẩn nấp ngay phía sau tượng băng gần đó. Diệp Khinh Danh nhìn sơ qua bản đồ nhỏ thấy vị trí đồng đội, nói: “Tuyết Dao, kéo tay bắn tỉa ra. Tiểu Bùi, lên đi, bán một đợt.”
Bùi Phong và Tần Tuyết Dao đồng thời hành động.
Tần Tuyết Dao cố ý nhảy lên, lộ thân mình. Venus với kinh nghiệm dày dạn trong các giải đấu lớn lập tức phản xạ có điều kiện khi thấy kẻ địch hiện ra trước mắt, bóp cò ngay tức khắc.
Đoàng—
Bắn tỉa đẳng cấp thế giới có kỹ năng bắn chính xác vô cùng, dù Tần Tuyết Dao chỉ hiện thân đúng 0,1 giây cũng bị Venus bắn hạ ngay lập tức, cho thấy phản xạ của anh ta nhanh đến mức nào.
[USA-Venus] dùng [AWM – Thánh Quang] headshot hạ [CHN-Snow]!
Tuyết Dao trở thành người hy sinh đầu tiên.
Cùng lúc đó, Bùi Phong bắt đầu lộ diện ở khu trung tâm bản đồ.
Ở khu vực trung tâm bản đồ, đội Mỹ có ba người, bao gồm một công kích và hai đột kích. Ngay khoảnh khắc Bùi Phong lộ mặt, cả ba người bọn họ liền như những thợ săn bắt được con mồi, điên cuồng nổ súng xả đạn.
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang vọng khắp trung tâm thành phố. Dù Bùi Phong có di chuyển nhanh đến đâu, cũng không thể chống lại hỏa lực từ ba người cùng lúc. Trong chớp mắt, cậu bị bắn thành tổ ong, ngã gục giữa vũng máu.
[USA-Rich] dùng [AK-47- Băng Diễm] hạ gục [CHN-Fred]!
Tỉ số mạng là 2:0, đội Mỹ chiếm ưu thế ngay từ đầu.
Khán giả trong nước tỏ ra khó hiểu, liên tục đặt câu hỏi:
[Tuyết Dao và Bùi Phong chết gần như cùng lúc? Cách nhau chưa tới 1 giây]
[Đội hình của Trung Quốc nhìn chẳng hiểu nổi]
[Rời rạc quá, đây là chiến thuật gì vậy? Ai đánh nấy à?]
Từ góc nhìn thượng đế, đội Trung Quốc thực sự trông rất rời rạc.
Dù Thời Tiểu Bân và Thư Thần có khả năng hồi sinh Bùi Phong, nhưng họ không làm vậy. Diệp Khinh Danh tiếp tục chỉ huy: “Hai y tế chạy tản sang hai bên, dẫn ba người cận chiến của đội Mỹ đến điểm A.”
Nhận được chỉ thị, Thời Tiểu Bân và Thư Thần lập tức chia ra chạy nhanh sang hai hướng trái phải.
Nghe tiếng bước chân, ba người bên đội Mỹ tách nhau ra đuổi theo, lính đột kích Ernest đuổi theo Thời Tiểu Bân, hai người còn lại đuổi theo Thư Thần.
Nhờ hiệu ứng trượt băng, Thời Tiểu Bân và Thư Thần như thể đang đi giày trượt patin, chạy cực kỳ nhanh!
Người của đội Mỹ nhất thời không sao đuổi kịp được. Khán giả trong phòng livestream không nhịn được mà bật cười, đây là trò “đuổi bắt chạy trốn” trong game parkour à?
Bất giác, Thời Tiểu Bân và Thư Thần đã dẫn ba người Mỹ đến đúng điểm A do Diệp Khinh Danh chỉ định.
Đó là một khu vực giống như mê cung thu nhỏ, có rất nhiều công trình tượng băng và các đoạn đường dốc có thể dùng làm “cầu trượt”, mang lại cảm giác như đang bay lượn.
Thời Tiểu Bân lập tức núp sau một bức tượng băng. Lính đột kích Ernest vừa mới chuẩn bị vòng qua để kết liễu Thời Tiểu Bân, thì ngay lúc đó sau lưng hắn vang lên một tiếng súng trong trẻo.
—Đoàng!
[CHN-Leaf] dùng [Desert Eagle – Thương Long] headshot hạ [USA-Nest]!
Diệp Khinh Danh vốn đã phục kích sẵn tại đây, bất ngờ trượt từ trên cao xuống theo cầu trượt, tốc độ nhanh như chớp. Vừa trượt xuống vừa nghiêng người nổ súng về phía kẻ địch ở bên cạnh.
Dù đang ở tốc độ cao, nhưng kỹ năng bắn của Diệp Khinh Danh vẫn vô cùng chuẩn xác. Một phát bắn gọn gàng dễ dàng lấy mạng Ernest, trông vừa điệu nghệ vừa nhẹ nhàng.
Giết xong Ernest, Diệp Khinh Danh lợi dụng tốc độ do cầu trượt tạo ra, đến cuối đoạn dốc liền thực hiện một cú rẽ gọn gàng, vừa khéo trượt đến phía sau hai lính cận chiến còn lại của đội Mỹ.
Hai người kia đang mải đuổi theo Thư Thần thì đột nhiên thấy Thư Thần dừng bước, dựng lên tấm chắn ánh sáng chống đạn.
Spieler và Aldrich là đồng đội từ cùng một câu lạc bộ, phối hợp cực kỳ ăn ý. Một trái một phải, hai người cùng lúc xả đạn dữ dội khiến Thư Thần không còn đường trốn.
Nhưng Thư Thần từng là đồng đội của Diệp Khinh Danh!
Thư Thần không chỉ biết hồi máu, mà còn có thể giết người. Thấy Diệp Tử đã vào vị trí, Thư Thần liền thò người ra từ sau tấm chắn chống đạn, đồng thời cùng Diệp Tử khai hỏa.
Đoàng, đoàng!
Tiếng súng vang lên liên tiếp, trong trẻo và dứt khoát.
—[CHN-Leaf] dùng [Desert Eagle – Thương Long] headshot hạ [USA-Rich]!
—[CHN-Chen] dùng [Hồng Thập Tự song súng] headshot hạ [USA-Stay]!
Thư Thần và Diệp Khinh Danh phối hợp nhịp nhàng, trước sau giành được cú doublekill!
Khán giả trong nước khi thấy cảnh này đều vô cùng phấn khích:
[Tốc độ của Diệp Tử nhanh quá! Tôi còn không nhìn kịp nữa rồi?]
[Đây đúng là Diệp Tử thần tốc!]
[Trượt từ trên cao xuống, vừa trượt vừa bắn, thật sự quá ngầu!]
[Đội trưởng Diệp chơi bạo thật~]
[Trước giờ cứ tưởng Diệp Tử chỉ biết lố lăng, hôm nay thấy cũng ra dáng soái ca đó chứ?]
Pha hạ gục khi đang ngồi trượt cầu này đúng là kéo phong cách của trận đấu lên một tầm cao mới.
Trượt cầu với tốc độ nhanh như vậy mà vẫn headshot được kẻ địch, điều đó không hề dễ dàng. Có thể thấy rõ, để khỏi phải viết kiểm điểm, Diệp Khinh Danh đã dốc hết toàn lực ở ván này.
Cùng lúc đó, hai người vừa bị tiêu diệt Bùi Phong và Tần Tuyết Dao đã hồi sinh ở góc tây nam. Sau khi hồi sinh, cả hai không một lời thừa, lặng lẽ trượt nhanh trên băng, vòng ra phía sau bắn tỉa Venus của đội Mỹ.
Lần này, di chuyển của Tần Tuyết Dao càng cẩn trọng hơn. Khi ló đầu, cô dùng kỹ thuật “nháy lùi”, một động tác lướt nhanh ẩn thân, ngay lập tức nấp sau tượng băng. bắn tỉa Venus của đội Mỹ vừa bật ngắm để bắn cô, thì ngay khoảnh khắc mở bấm máy đó, Bùi Phong ở cánh bên liền bình tĩnh bóp cò.
—[CHN-Fred] dùng [Song súng siêu tân tinh] headshot hạ [USA-Venus]!
Pha du kích tốc độ cao này khiến người xem choáng ngợp.
Thông báo hạ gục liên tục dồn dập hiện lên màn hình lớn, Diệp Khinh Danh trượt cầu diệt liên tiếp hai người đội Mỹ, Thư Thần hạ thêm một người, rồi Bùi Phong sau khi hồi sinh lại hạ gục một, tất cả diễn ra trong chưa đầy 3 giây.
Khán giả như bị bội thực hình ảnh, mắt không kịp nhìn!
Đạo diễn kỹ thuật tại hiện trường thì đang sứt đầu mẻ trán, không chuyển cảnh kịp nữa rồi, tốc độ này thì ai mà theo được!?
Chỉ trong chớp mắt, đội Mỹ từ lợi thế 2:0 ban đầu đã bị đội Trung Quốc lật ngược thành 4:2. Ba người của đội Mỹ đang phụ trách truy đuổi ở giữa bản đồ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Đang đuổi thì bỗng nhiên chính mình lại lên bảng đếm số.
Venus hít sâu một hơi, nói: “Hồi sinh góc đông bắc. Bọn họ đang đánh kiểu du kích tốc độ cao, cố tình làm loạn tiết tấu của chúng ta, đừng vội.”
Chiến thuật của đội Trung Quốc thực ra không khó hiểu, đầu tiên để Tần Tuyết Dao bán mạng để kéo bắn tỉa của đội Mỹ ra, khiến bắn tỉa không thể hỗ trợ tầm xa cho đồng đội. Sau đó để Bùi Phong bán mạng thu hút cận chiến, y tế xuất hiện dẫn dụ địch đi, trinh sát phục kích tiêu diệt nhóm cận chiến, rồi Bùi Phong và Tuyết Dao sau khi hồi sinh vòng sau tiêu diệt Venus.
Du kích tốc độ cao, chia ra đánh lẻ, tận dụng độ lệch thời gian để đánh úp, chiến lược cực kỳ khéo léo.
Venus cảm thấy chiến thuật này có gì đó kỳ lạ? Nhưng anh tạm gác cảm giác bất thường đó sang một bên, trầm giọng ra lệnh: “Simir, báo điểm.”
Lúc này, trinh sát Simir của đội Mỹ đang dò tìm ở vòng ngoài, nhanh chóng lên tiếng: “Fred đã đến góc tây bắc, người của đội Trung Quốc đang phục kích gần nhà thờ.”
Ở góc tây bắc của bản đồ có một di tích nhà thờ, được mệnh danh là “thánh địa sống ảo” trong game. Nhà thờ mái nhọn phủ đầy băng tuyết, trông như một lâu đài băng trong truyện cổ tích. Do ảnh hưởng của đại dịch xác sống và thời tiết cực đoan, nhà thờ đã bị phá hủy một nửa, mang một vẻ đẹp hoang tàn và kỳ quái đầy mê hoặc.
Venus nhíu mày, nói: “Mọi người tập trung lại, đừng tách ra. Giữ khoảng cách để hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến lên góc tây bắc, dồn bọn họ một đợt.”
Các thành viên nhanh chóng chỉnh lại trang bị, cùng di chuyển về phía góc tây bắc của bản đồ.
Trận này, đội Mỹ có lợi thế về hỏa lực. Nếu thật sự đánh chính diện với đội hình 5 người, họ hoàn toàn không e ngại. Trinh sát đi trước để mai phục, bốn người còn lại lập tức kết nhóm, nhanh chóng trượt tới khu vực nhà thờ ở góc tây bắc.
Lúc này, từ góc nhìn thượng đế của khán giả, có thể thấy rõ trinh sát Simir của đội Mỹ thực ra đã lọt vào tầm bắn của Diệp Khinh Danh. Anh đang ẩn mình trên một bức tượng băng dọc đường dẫn tới nhà thờ, mắt hơi nheo lại, nhìn Simir lướt qua ngay trước mặt mình.
Simir cảnh giác quay đầu nhìn lại, nhưng Diệp Khinh Danh như thể đã dự đoán trước, lập tức cúi người vào đúng khoảnh khắc đó. Cái đầu của bức tượng băng hình hoạt hình chắn mất thân hình anh, khiến Simir không thấy gì.
Simir nói nhỏ qua kênh đội: “Lối này không có ai.”
Bốn người còn lại của đội Mỹ trượt nhanh về phía này. Ngay khi người cuối cùng chuẩn bị rẽ vào góc cua, Diệp Khinh Danh nhẹ nhàng nhảy xuống từ bức tượng băng, âm thầm bám sát phía sau đội hình Mỹ.
Tiếng bước chân trên băng vốn đã rất nhẹ, huống hồ lúc này Diệp Khinh Danh còn cầm trên tay một món vũ khí quen thuộc — con dao găm danh tiếng từng giúp anh giành MVP Hoa Hồng Chi Nhận.
Chuôi dao được chạm khắc hoa văn hình hoa hồng tinh xảo, những cánh hoa đỏ rực như được nuôi dưỡng bằng máu tươi. Cả bốn người của đội Mỹ đang cùng chạy về phía trước, hoàn toàn không nhận ra phía sau có một người đang bám theo.
Ngay lúc họ vừa đi qua khúc cua, một ánh sáng đỏ rực lóe lên phía sau.
—[CHN-Leaf] dùng [Hoa Hồng Chi Nhận] một kích kết liễu [USA-Venus]!
Người đi cuối cùng, bắn tỉa Venus, bị cắt cổ họng ngay khi chưa kịp phản ứng. Hiệu ứng đặc biệt khi Hoa Hồng Chi Nhận tiêu diệt đối thủ, khiến máu bắn tung tóe thành hình một đóa hoa hồng kiều diễm trên màn hình.
Venus vội quay camera lại.
Trước mắt chỉ còn lại một bóng trắng mờ mờ như làn gió, nhanh chóng biến mất sau khúc cua.
Đây mới thực sự là sát thủ đỉnh cao, đến vô ảnh, đi vô thanh!
Venus rùng mình lạnh sống lưng, lập tức cảnh báo: “Dừng lại! Chúng ta lọt vào vòng vây rồi!”
Các đồng đội liền nhanh chóng quay lưng lại nhau, tạo thế phòng thủ. Ngay giây tiếp theo, Bùi Phong, Tần Tuyết Dao và Diệp Khinh Danh cùng lúc xuất hiện từ ba hướng, còn Thời Tiểu Bân và Thư Thần dựng lên tấm chắn ánh sáng để đỡ sát thương.
Một trận giao tranh kịch liệt nổ ra, đội Trung Quốc đổi mạng 2 đánh 2, nhưng Thời Tiểu Bân và Thư Thần ngay lập tức hồi sinh được đồng đội gần đó, lập tức chuyển thành thế 4 đánh 2, hoàn toàn tiêu diệt đội Mỹ!
Tỷ số mạng từ 2:0 nghiêng về Mỹ lúc đầu, chỉ sau 3 phút đã bị lật ngược thành 9:4 nghiêng về đội Trung Quốc!
Ngồi dưới khán đài, HLV Asta nhíu mày, thấp giọng nói với trợ lý bên cạnh:
“Trận này, Fred căn bản không phải là nhân vật chủ lực, mà là ‘mồi nhử’.”
Trợ lý HLV cũng đã hiểu ra, gật đầu nói: “Leaf mới là chủ lực thực sự. Họ đang dùng chiến thuật du kích tốc độ cao. Cả đội chúng ta tập trung vào Fred, còn Leaf thì hoàn toàn được thả tự do, anh ta là một trinh sát tầm cỡ thế giới!”
Asta nói: “Ừm, phong cách cá nhân của tuyển thủ này rất rõ rệt. Anh ta thường không đi theo nhịp của cả đội, hành động độc lập, người khác khó theo kịp. Nhưng chỉ cần cho anh ta cơ hội là có thể tung ra đòn chí mạng… thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Kim Min-ho của đội Hàn Quốc.”
Trước đây, Diệp Khinh Danh không hề chơi bạo như vậy. Vì Giang Thiệu Vũ từng yêu cầu anh chủ động phối hợp nhịp độ với đồng đội. Kể cả khi đánh trận ba trinh sát với đội Hàn Quốc, người chỉ huy vẫn là Bùi Phong, Diệp Tử chỉ làm nhiệm vụ hỗ trợ.
Chưa kể hệ thống ACE 2.0 trước giờ cũng không phải xây dựng xoay quanh Diệp Khinh Danh.
Nhưng Giang Thiệu Vũ biết rất rõ, Diệp Khinh Danh là đội trưởng chiến đội YY, hoàn toàn xứng đáng là trung tâm chiến thuật!
Diệp Khinh Danh là một nhân tài thiên phú hiếm có.
Những thứ người khác cần hai tiếng đồng hồ mới nắm vững, anh ta chỉ cần luyện nửa tiếng là đã thành thạo. Vị Alpha này lười biếng, buông thả, làm theo ý mình, phong lưu ph*ng đ*ng, tính cách đầy rẫy tật xấu. Do vấn đề thái độ nên thường xuyên bị Giang Thiệu Vũ bắt viết bản kiểm điểm.
Nhưng phải thừa nhận một điều, anh là tuyển thủ có tốc độ tay nhanh nhất trong đội tuyển Trung Quốc, chỉ sau Bùi Phong.
Cũng là người có nhịp độ chơi nhanh nhất trong đội.
Việc không để anh làm trung tâm chiến thuật không phải vì anh không phối hợp được với người khác, mà là người khác không theo kịp anh.
Ván đấu này, đội Mỹ tập trung toàn lực vào Bùi Phong, khắp nơi truy bắt cậu ta, ngược lại lại tạo cơ hội cho Diệp Khinh Danh được hoàn toàn giải phóng bản thân.
Anh có thể thoải mái đi khắp nơi lang thang chiến đấu.
Bản đồ mặt băng tăng tốc càng giúp anh phát huy hết phong cách cá nhân — Anh có thể xuất hiện ở bất cứ đâu mà đội Mỹ không thể ngờ tới, đến không dấu vết, đi không để lại dấu chân, từ những góc độ hiểm hóc tung ra viên đạn chí mạng vào kẻ địch.
Thậm chí âm thầm xuất hiện phía sau địch thủ, dùng Hoa Hồng Chi Nhận cắt ngang cổ họng đối thủ, tiễn họ về trời!
Khi trận đấu bước sang phút thứ 7, tỉ số mạng là 14:7.
Nhịp độ của đội Trung Quốc càng lúc càng nhanh, Diệp Khinh Danh nhảy múa loạn khắp nơi, Bùi Phong và Tần Tuyết Dao phối hợp đánh đôi, Thời Tiểu Bân và Thư Thần cố ý gây nhiễu và dùng lá chắn để chịu đòn, đến mức người chơi y tế cũng sắp chơi thành tanker.
Đội Mỹ đánh một hồi liền phát hiện mình đã rối loạn nhịp độ, bị đội Trung Quốc dắt mũi.
Venus nhíu mày nói: “Dừng lại, đừng chạy theo bọn họ nữa, đừng đuổi theo Fred. Lần này, chúng ta năm người chơi phòng thủ, tử thủ!”
Đội Mỹ không đuổi người nữa, bắt đầu tử thủ khu vực trung tâm bản đồ.
Hỏa lực của đội Trung Quốc yếu hơn, nếu cố tấn công chắc chắn không đánh lại đội Mỹ đang ôm nhau thủ chặt, hai bên tạm thời rơi vào thế giằng co, đội Mỹ cũng dần dần rút ngắn tỉ số mạng.
20:14
26:22
31:28
38:38!
Khi trận đấu bước sang phút thứ 10, tỉ số mạng giữa hai bên lần đầu tiên cân bằng.
Diệp Khinh Danh vẫn không vội, bởi đội Trung Quốc trong ván này vốn đã yếu thế về hỏa lực, nên phải dùng chiến thuật “tứ lạng bạt thiên cân”, dùng ít đạn nhất đổi lấy nhiều mạng nhất.
Càng về cuối trận sẽ càng có lợi.
Vì mấy đợt giao tranh vừa rồi, đội Trung Quốc có nhịp độ quá nhanh, đội Mỹ muốn tiêu diệt các tuyển thủ đội Trung Quốc di chuyển như chớp, buộc phải tiêu hao lượng đạn dược nhiều hơn và mạnh hơn bình thường trên bản đồ.
Mà ở chế độ cực hạn, đạn dược sẽ không được làm mới. Kho đạn của đội Mỹ đã rơi vào tình trạng báo động!
Diệp Khinh Danh nhếch môi cười, nói: “Tiểu Bùi, bọn họ đang thiếu hỏa lực, tiếp theo chắc chắn không dám đánh quá hăng. Phối hợp một pha nhé, ném bom khói đi!”
Bùi Phong: “OK, anh Diệp!”
Diệp Khinh Danh: “Tuyết Dao, trinh sát tình hình di chuyển của bọn họ, khóa vị trí càng nhanh càng tốt.”
Tần Tuyết Dao: “Rõ!”
Sau khi đội Mỹ hồi sinh, tiếp tục 5 người ôm nhau thủ ở khu vực trung tâm bản đồ, khu vực này có lợi cho họ, đội Trung Quốc trinh sát sẽ khó mà ẩn náu.
Đội Trung Quốc lập tức chia ra năm hướng, tạo thế bao vây khu vực trung tâm.
Venus nhìn thấy bóng địch qua ống ngắm, vừa định bóp cò thì bất ngờ một làn khói trắng bốc lên từ hướng đông, tiếp đó là khói từ hướng tây, rồi đến nam và bắc cũng đồng loạt tràn ngập khói mù.
Bùi Phong và Diệp Khinh Danh tận dụng hiệu ứng tăng tốc trên mặt băng, trượt vòng quanh, như thể đang mang giày trượt, tốc độ như bay, một người đi theo chiều kim đồng hồ, một người ngược chiều, chỉ trong 2 giây đã khiến khói mù phủ kín hoàn toàn!
Bốn phía đội Mỹ đều là khói dày, bắn tỉa không thể bắn tỉa mù vào trong làn khói.
Diệp Khinh Danh nắm bắt thời cơ, thấp giọng nói: “Xông lên.”
Thư Thần và Thời Tiểu Bân lập tức lao lên đầu tiên, Thư Thần lao ra từ một khúc quanh, nhanh chóng dựng tấm chắn chống đạn, Thời Tiểu Bân từ hướng khác cũng xông tới, dựng tấm chắn tương tự.
Nghe thấy tiếng bước chân, các tuyển thủ Mỹ lo đội Trung Quốc đang đánh úp, lập tức nổ súng bắn rát.
Ba người đánh cận chiến hỏa lực rất mạnh, tấm chắn của Thời Tiểu Bân và Thư Thần nhanh chóng bị bắn gần vỡ.
Ngay lúc ấy, Bùi Phong và Diệp Khinh Danh bất ngờ lao ra từ màn khói, tận dụng tấm chắn làm vật cản, đồng thời nhanh chóng bắn điểm xạ hai phát về phía trước!
—[CHN-Leaf] dùng [Desert Eagle – Thương Long] headshot hạ [USA-Stay]!
—[CHN-Fred] dùng [Song súng siêu tân tinh] headshot hạ [USA-Rich]!
Cả hai giết xong mỗi người một mạng lập tức rút lui.
Thư Thần và Thời Tiểu Bân cũng nhanh chóng lùi lại. Cách đánh “đánh chớp nhoáng rồi rút” như vậy khiến đội Mỹ hoàn toàn không có cách nào đối phó. Khi khói mù tan hết, cả 5 người đội Trung Quốc đã biến mất giữa màn tuyết trắng mênh mông.
Venus chỉ cảm thấy kiệt sức!
Bên họ còn sống 3 người, trong khi đội Trung Quốc còn đủ 5 người, nếu đánh trực diện thì rất khó thắng.
Venus bất đắc dĩ nói: “Chọn góc tây nam để hồi sinh, báo cáo tình hình đạn dược.”
Lính đột kích Aldrich: “Tôi còn 30 viên.”
Công kích viên Spieler: “Tôi cũng 30 viên.”
Tay súng đột kích Ernest nhìn băng đạn trong tay, suýt bật khóc: “Tôi chỉ còn 20 viên thôi…”
30 viên, 20 viên, nghe thì có vẻ nhiều.
Nhưng với súng tiểu liên, súng trường tấn công, chỉ một giây có thể b*n r* vài viên, 20 viên chỉ đủ đánh vài giây trong một pha giao tranh. Trong khi đó, trinh sát của đội Trung Quốc toàn bắn điểm xạ, không cần xả đạn liên tục, cộng thêm cách đánh du kích và tốc độ di chuyển cao, Bùi Phong và Diệp Khinh Danh còn mang theo hai khẩu súng, chế độ cực hạn cho phép băng đạn gấp đôi, nên đạn của họ không thành vấn đề.
Mãi đến lúc này, Venus mới nhận ra lối chơi của đội Trung Quốc trong ván này thực chất là một chiến thuật “chênh lệch nhịp độ”.
Trinh sát di chuyển nhanh như bay trên mặt băng, trong khi các loại súng như tiểu liên hay súng trường tấn công vốn đã có độ chính xác không cao, nay phải đối phó với đối thủ di chuyển tốc độ cao thì đương nhiên cần tiêu tốn nhiều đạn hơn để tiêu diệt.
Đừng nhìn vào việc đội Trung Quốc khi nãy liên tục đánh giao tranh với đội Mỹ, khiến tỉ số mạng dần rút ngắn, tưởng chừng như đội Mỹ đang nắm quyền kiểm soát nhịp độ. Thật ra, đó chỉ là kế hoạch có chủ đích nhằm tiêu hao đạn dược của đội Mỹ!
Chỉ huy của đội Trung Quốc lần này đúng là vừa tỉ mỉ vừa xảo quyệt.
Bề ngoài nhường cho đối thủ một chút lợi thế, nhưng thực chất là đào sẵn một cái hố thật sâu cho đối thủ rơi vào!
Sau khi tỉ số 38:38 được cân bằng, đội Trung Quốc dùng pha tập kích bằng bom khói nâng tỉ số lên 40:38. Đội Mỹ rơi vào khủng hoảng đạn dược, ở đợt giao tranh tiếp theo, dù cố dốc toàn lực, nhưng đội Trung Quốc không thèm đánh trực diện, mà di chuyển như gió, cả đội tăng tốc, khiến đội Mỹ không kịp trở tay.
Khi trận đấu bước sang phút thứ 15, tỉ số là 48:42, đội Trung Quốc dẫn trước.
Đến pha giao tranh cuối cùng, Bùi Phong hiểu rõ phong cách tung bay của anh Diệp, chủ động dẫn đồng đội ép đội Mỹ vào một góc chết, trong khi Diệp Khinh Danh thì di chuyển bên ngoài vòng chiến, giống như một vận động viên trượt băng nghệ thuật, lượn quanh đội Mỹ một vòng tròn tốc độ cao.
Đoàng!
Một phát điểm xạ, hạ gục lính công kích của đội Mỹ.
Đoàng!
Ngoảnh lại bắn thêm một phát, hạ luôn tay súng đột kích của đối thủ.
Ở trạng thái trượt nhanh, thân hình Diệp Khinh Danh như một tàn ảnh trắng lướt qua, giống một chiếc lá theo gió tung bay, nhưng tư thế nổ súng vẫn đầy phong độ và phiêu dật.
Double kill!
50:42, đội Trung Quốc chiến thắng!
Bùi Phong cười khen: “Anh Diệp 666.”
Diệp Khinh Danh xoa xoa các ngón tay đau nhức, bất đắc dĩ nói: “…Anh chỉ là không muốn viết bản kiểm điểm thôi.”
Ván này thật sự đã dốc toàn lực, bùng nổ tốc độ tay nhanh nhất trong đời. Vừa trượt trên mặt băng như bay, vừa phải đảm bảo độ chính xác khi bắn, đến mức tay anh ta gần như muốn gãy luôn rồi.
Diệp Khinh Danh cười tít mắt, ngoái đầu nhìn xuống khán đài nơi Giang Thiệu Vũ đang ngồi, ánh mắt vô tội như thể đang nói: Anh Vũ, em đánh vậy ổn chứ? Không phải viết kiểm điểm nữa nhé?
**
Chan: Chương này có một bug nhẹ. Chế độ cực hạn kill 50 mạng không lộ vũ khí của cá nhân tuyển thủ, chỉ lộ vũ khí của toàn đội, ko ai biết họ chia vũ khí như thế nào, nhưng chương này lại để lộ ra hết như kiểu đánh chế độ huyết chiên >_