Chương 196
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
[Hàn Băng Chi Thành] là bản đồ có nhịp độ cực nhanh, khiến cho thể lực và tinh thần của tuyển thủ bị tiêu hao gấp đôi so với các bản đồ khác. Thi đấu trên bản đồ này không chỉ đòi hỏi tốc độ tay cực nhanh, mà còn phải giữ tinh thần luôn căng như dây đàn để đảm bảo phản xạ tối đa. Thi đấu 15 phút trên Hàn Băng Chi Thành còn mệt hơn cả chơi 40 phút trên bản đồ bình thường.
Tiếp theo sẽ là sân nhà của đội Mỹ. Nếu để Diệp Tử và Bùi Phong tiếp tục ra sân, sau mấy trận liên tiếp thì phản xạ chắc chắn sẽ bị tụt. Giang Thiệu Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi mới đứng dậy bước vào phòng cách âm.
Diệp Khinh Danh quay đầu lại, cười tít mắt nói: “Anh Vũ, em đánh thế nào? Có được khen không?”
Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt đáp: “Cũng tạm. Thưởng cho cậu nghỉ một trận.”
Trong lòng Diệp Khinh Danh cảm thấy ấm áp. HLV Giang vẻ ngoài tuy lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng thật ra luôn quan tâm đặc biệt đến họ, nhận thấy anh mệt là lập tức cho nghỉ ngơi. Diệp Khinh Danh nói: “Vẫn ổn, thật ra em chỉ cần nghỉ vài phút thôi.”
Giang Thiệu Vũ khẽ gật đầu, rồi nhìn sang những người khác: “Tiểu Bùi, Thần Thần, Bân Bân đều xuống nghỉ ngơi. Tuyết Dao đánh thêm một trận rồi nghỉ.”
Mấy người nhìn nhau một cái, không ai có ý kiến với sắp xếp của HLV.
Diệp Tử và Bùi Phong ở trận vừa rồi phải bùng nổ tốc độ tay ở mức cao nhất, đúng là nên nghỉ ngơi. Còn Tần Tuyết Dao dù đánh hai trận liên tiếp, nhưng cô không cần gây sát thương, thao tác cũng không quá nhiều, chơi thêm một trận cũng không ảnh hưởng gì.
Trong phòng cách âm bên kia, HLV Asta thấp giọng hỏi Venus: “Thế nào? Cậu còn theo kịp không?”
Venus thẳng thắn nói: “Hàn Băng Chi Thành nhịp độ quá nhanh, tôi muốn nghỉ một chút.” Vị đội trưởng đội Mỹ này cũng đã 23 tuổi, đối với tuyển thủ, độ tuổi đó là khá già. Trận đấu đòi hỏi cường độ cao về tập trung và tốc độ tay, nếu cứ tiếp tục thi đấu, não bộ có thể phản ứng không kịp.
Asta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, chuẩn bị thay người.”
Trận thứ ba chính thức bắt đầu, lần này là sân nhà của đội Mỹ.
Asta lựa chọn chế độ thi đấu: Huyết Chiến Vô Tận.
Giang Thiệu Vũ giữ nguyên tư duy BP giống trận đầu, ban luôn các bản đồ có ưu thế cho bắn tỉa: Lâu đài ma ám, Phố ẩm thực đi bộ, Cảng Hy Vọng. Asta lập tức đưa ra bản đồ thi đấu: Thành phố Sương Mù.
[Thành phố Sương Mù] cũng là bản đồ 5 sao khó nhất, sương mù bao phủ toàn bản đồ, khiến cho mọi tuyển thủ như đang bịt mắt bắn nhau, bắn tỉa gần như vô dụng trên bản đồ này. Nhưng, đội Mỹ không chỉ có mỗi bắn tỉa.
Là quê hương của trò chơi Thần Súng, đội Mỹ có thực lực tổng thể luôn thuộc hàng rất mạnh, bắn tỉa xuất sắc, nhưng các vị trí khác cũng đều là đẳng cấp thế giới.
Cả hai HLV đều tiến hành thay người cùng lúc.
Đội Trung Quốc thay ra 4 người, chỉ giữ lại Tần Tuyết Dao, thay vào đó là Lão Lâm, Hoa Hoa, Hạ Lê và Tiểu Chu.
Đội Mỹ cũng thay ra 4 người để nghỉ ngơi, chỉ giữ lại lính đột kích Ernest. Thay vào là lính công kích Tewick, lính trinh sát Eureka, y tế Annie và Stella.
Bình luận viên phân tích: “Đội Trung Quốc có đội hình 1 trinh sát, 2 công kích, 2 đột kích. Còn đội Mỹ là 1 công kích, 1 đột kích, 1 trinh sát, 2 y tế. Đội Trung Quốc có sức tấn công mạnh hơn, còn đội Mỹ có khả năng sinh tồn và duy trì sức chiến đấu tốt hơn.”
“Bản đồ Thành Phố Sương Mù này tương đương với việc toàn bản đồ bị bao phủ bởi bom khói, sương mù dày đặc không tan, cực kỳ kiểm tra khả năng định vị qua âm thanh và khả năng giao chiến bất ngờ của các tuyển thủ.”
“Thi đấu trong môi trường sương mù như thế này, chẳng khác nào tất cả đều bị bịt mắt, phải nổ súng tiêu diệt đối thủ trong tích tắc ngay khi phát hiện ra, điều này rất kiểm tra phản xạ của tuyển thủ.”
“Đúng vậy, ván thứ ba là một ván chiến máu lửa tốc độ cao, hãy cùng chờ xem màn thể hiện của các tuyển thủ hai bên!”
Phía Trung Quốc, Lão Lâm chỉ huy, phía đội Mỹ là công kích Tewick chỉ huy.
Tewick là đội trưởng của câu lạc bộ FNO của Mỹ, là công kích đẳng cấp thế giới, lối chơi còn hung hãn hơn cả các công kích của đội Đức, y tế Annie là đồng đội của anh ta. Y tế Stella còn lại là đồng đội của trinh sát viên Eureka.
Nói cách khác, đội hình mới được thay vào của đội Mỹ là hai cặp đôi đến từ cùng một câu lạc bộ, cộng thêm một lính đột kích Ernest.
Lão Lâm từng làm đội trưởng đội tuyển quốc gia nhiều mùa, rất quen thuộc với các tuyển thủ Mỹ. Sau khi thấy đội hình đối phương tung ra, anh lập tức nói: “Đối phương chắc chắn sẽ chia theo hướng 2-2-1, chúng ta cũng chia đường. Tôi với Hoa Hoa một đội, Tiểu Chu và Hạ Hạ một đội, Tuyết Dao đi một mình tìm người.”
Bản đồ được tải xong, trận đấu chính thức bắt đầu.
Thành phố bao phủ bởi sương mù dày đặc, tầm nhìn chưa đến hai mét, đôi khi ngay cả đồng đội bên cạnh cũng không thấy rõ. Tuyển thủ hai đội Trung Quốc và Mỹ đồng thời tản ra, đều chia theo đội hình 2-2-1.
Chỉ khác là, bên Mỹ người đi một mình là lính đột kích, còn bên Trung Quốc là trinh sát.
Cuộc chạm trán đầu tiên, cặp đôi Eureka + Stella của đội Mỹ gặp Tiểu Chu và Hạ Lê của đội Trung Quốc ở một góc rẽ. Hạ Lê có kỹ năng giao chiến bất ngờ rất mạnh, lập tức vác AK lên xả đạn liên hồi, Tiểu Chu phối hợp nhanh chóng bên cạnh, hai người tạo thành vùng hỏa lực bao phủ, trong một đợt bắn đã tiêu diệt được trinh sát đối thủ!
Tuy nhiên, y tế Stella rất thông minh, dựng tấm chắn chống đạn lên đỡ đợt tấn công đầu tiên, sau đó lập tức quay lại cứu đồng đội, Eureka đứng dậy, bắn hai phát súng trúng đích hạ gục Hạ Lê. Ngay sau đó, hai người lợi dụng màn sương mù dày đặc làm lớp che chắn để nhanh chóng rút lui.
Ở phía bên kia, Hoa Hoa và Lão Lâm chạm trán với cặp đôi công kích Tewick + y tế Annie của đối thủ. Tewick nổ một đợt súng càn quét khiến Lão Lâm và Hoa Hoa đều bị thương nặng. Annie núp ở bên cạnh, đợi Tewick hy sinh rồi lập tức lao lên cứu người. Tewick sau khi được hồi sinh quay lại, tung một đợt càn quét bất ngờ, phản sát hai người đang còn ít máu Lão Lâm và Hoa Hoa, khiến họ trở tay không kịp.
Dưới khán đài, Bùi Phong không nhịn được mà buông lời châm biếm: “Chiến thuật này là mỗi người mang theo một y tế sao?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Đánh cho đối thủ bị thương trước, rồi để y tế cứu sau khi chết, hồi sinh rồi phản công. Lối chơi dựa vào việc phá nhịp trận đấu.”
Nếu là bản đồ có tầm nhìn rộng rãi, kiểu đánh này chưa chắc đã hiệu quả. Nhưng trong bản đồ [Thành Phố Sương Mù], sương mù dày đặc khiến người chơi gần như không nhìn thấy ai xung quanh, y tế rất dễ ẩn nấp để cứu người. Đội Mỹ dùng chiến thuật “mỗi người xuất kích mang theo một y tế”, dựa vào tỷ lệ sai sót cao hơn để giành chiến thắng trong hiệp đấu đầu tiên, tỉ số tạm thời là 1:0.
Đội Trung Quốc yêu cầu tạm dừng.
Giang Thiệu Vũ bước vào phòng cách âm, hạ giọng dặn dò: “Để Tuyết Dao đi tìm người, trước tiên giết những ai đang đi lẻ của bên họ, rồi lấy đông đánh ít. Sức tấn công của chúng ta mạnh hơn, phải tận dụng ưu thế.”
Lão Lâm gật đầu: “Rõ.”
Sau khi hiệp thứ hai bắt đầu, Tần Tuyết Dao và Hạ Lê cùng hành động, Tuyết Dao đi tìm người, Hạ Lê lo phần hỏa lực. Dù hai cô gái đến từ hai đội tuyển khác nhau, nhưng Snow và Summer lại phối hợp cực kỳ ăn ý.
Gần như ngay khoảnh khắc Tuyết Dao phát hiện có địch, Hạ Lê lập tức lao ra, xả một tràng đạn điên cuồng vào góc phố đầy sương mù.
Lần này Hạ Lê bắn mù hoàn toàn trong màn sương, vậy mà lại hạ gục được lính đột kích đang đi lẻ bên phía đối thủ?
Lão Lâm cười nói: “Nice! Tập hợp đánh tổng lực!”
Năm người bên phía đội Trung Quốc nhanh chóng hội tụ, tận dụng lợi thế quân số 5 đánh 4 để một đợt tấn công quét sạch đội Mỹ.
Tỉ số 1:1.
Thế trận vô cùng căng thẳng, HLV Asta của đội Mỹ cũng gọi tạm dừng.
Sau khi điều chỉnh, đội Mỹ thay đổi chiến lược, bắt đầu di chuyển theo đội hình tập trung. Nhưng ba người tuyến trước của đội Trung Quốc quá hung hãn, mở đầu đã quét sạch toàn bộ hỏa lực của đối thủ. Tuy nhiên, hai y tế của đội Mỹ ẩn nấp gần đó đã nhanh chóng lao ra cứu người, ba tuyển thủ vừa được hồi sinh lập tức phản công, đội Trung Quốc bị tiêu diệt toàn bộ.
Tỉ số 2:1.
Lão Lâm lập tức điều chỉnh chiến thuật, lần này anh đi cùng Chu Dật Nhiên, Tuyết Dao và Hạ Lê thành một đội chuyên đi truy lùng y tế đội Mỹ, tiêu diệt y tế trước rồi mới xử lý những người còn lại. Hoa Hoa chạy lẻ để gây nhiễu.
Các y tế đang ẩn náu bên phía đội Mỹ bị phát hiện, chưa kịp phản ứng đã bị đội Trung Quốc tiêu diệt gọn.
Không còn khả năng hồi máu và hỏa lực không đủ, đội Mỹ nhanh chóng bị đội Trung Quốc tiêu diệt sạch.
Tỉ số 2:2!
Khán giả tại hiện trường đều căng thẳng nín thở, HLV Asta dưới khán đài cũng rơi vào trạng thái xoắn xuýt.
Thể thức BO7 cho phép mỗi đội có 5 lần tạm dừng, ông ta đã dùng hết 3 lần, có nên tiếp tục gọi tạm dừng nữa không? Trận này là sân nhà của đội Mỹ, nếu để thua thì cục diện sau đó sẽ rất bất lợi. Nhưng nếu tiếp tục gọi tạm dừng, những trận tiếp theo sẽ không còn cơ hội tạm dừng nữa, đội Mỹ sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thôi vậy, tin tưởng Tewick sẽ điều chỉnh lại được. Dù sao thì Tewick cũng là đội trưởng của câu lạc bộ FNO hàng đầu nước Mỹ, một công kích đẳng cấp thế giới, không hề thua kém gì Lão Lâm bên phía đội Trung Quốc.
Cả hai HLV đều không gọi tạm dừng. Trận quyết định thứ năm bắt đầu ngay sau đó.
Cả 5 người đội Mỹ tập trung xông lên, 5 người bên đội Trung Quốc cũng cùng nhau đẩy, hai bên lao vào một trận kịch chiến trên con phố chìm trong sương mù dày đặc! Lão Lâm của đội Trung Quốc đánh vô cùng hung hãn, sự dữ dằn của một tuyển thủ kỳ cựu bộc phát đến cực hạn trong khoảnh khắc này!
Chu Dật Nhiên có kỹ thuật bắn cực kỳ ổn định, Hạ Lê thì như không sợ chết, lao lên phía trước không chút do dự, Hoa Hoa cũng theo sát cả đội. Bốn người phối hợp, hỏa lực mạnh đến mức gần như ngay lập tức đã tiêu diệt toàn bộ tiền tuyến của đội Mỹ.
Thế nhưng, hai y tế bên phía Mỹ vào đúng lúc này đã đồng loạt dựng tấm chắn chống đạn lên.
Như thể dựng một bức tường bảo vệ ngay trước mặt đồng đội.
Họ lợi dụng đúng hai giây ngắn ngủi để hồi sinh toàn bộ đồng đội, rồi cả hai y tế cũng đồng thời rút súng lục phản kích. Đội Trung Quốc đều đang thấp máu, không thể hồi phục, còn phía đội Mỹ dù chết cũng có thể đứng dậy đánh tiếp.
Chết rồi lại được cứu dậy tiếp tục đánh, rồi lại chết, rồi lại đứng dậy.
Họ cứng rắn dựa vào “chiến thuật câu giờ” này mà đổi 4 lấy 5, kéo đến khi đội Trung Quốc chết sạch!
Đội Trung Quốc chịu thiệt vì không thể hồi máu, cuối cùng chỉ vì chênh lệch lượng máu mà để thua hiệp này.
Tỉ số 3:2, đội Mỹ thắng.
Dưới khán đài, HLV Asta lau mồ hôi lạnh trên trán – Thật là nguy hiểm! Suýt chút nữa bị đội Trung Quốc lật kèo.
Phía bên kia, sắc mặt Giang Thiệu Vũ lại vô cùng bình tĩnh. Trận này thua cũng không sao, Lão Lâm và mọi người đã chơi rất tốt, cuối cùng chỉ thua do chênh lệch một chút máu mà thôi.
Có thể thấy đội Mỹ cũng là một đội có sức bền cực tốt, chiến thuật cũng rất đa dạng.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, nhanh chóng bước vào phòng cách âm, nhẹ nhàng vỗ vai Lão Lâm và nói: “Không sao, mọi người đã cố hết sức rồi. Tiếp tục chuẩn bị cho ván sau.”
Ván thứ tư, sân nhà của đội Trung Quốc.
Giang Thiệu Vũ gửi lên chế độ thi đấu: Sinh tử phá bom.
Chế độ đặt bom là chế độ mạnh nhất của đội Trung Quốc, trong suốt giải quán quân thế giới lần này, họ chưa thua một trận nào ở chế độ này. Giang Thiệu Vũ đưa ra chế độ đặt bom là đang công khai gửi thông điệp đến Asta – Trận này, tôi nhất định phải lấy điểm.
Asta nhanh chóng ban đi một loạt bản đồ lớn: Khu dân cư An Thái, Sân bay Thanh Dương, Công Viên Disney.
Các bản đồ lớn rất cần sự chỉ huy linh hoạt. Trước đây đội Trung Quốc từng liên tục điều quân khiến đối thủ rối loạn, nếu thi đấu trên những bản đồ này, khả năng thắng của đội Mỹ là rất thấp.
Giang Thiệu Vũ lập tức gửi lên bản đồ thi đấu: Nhà tù Tây Sơn.
Đây là bản đồ động với độ khó 5 sao, có sự quấy rối lớn từ các NPC tù nhân, một bản đồ rất không ổn định.
Asta nhìn thấy vậy, lập tức giơ bảng đổi người.
Hai bên tiếp tục thay người.
Đội hình cuối cùng của đội Mỹ: Hai bắn tỉa Robert và Barton, hai trinh sát Simir và Eureka, cùng với công kích Tewick.
Đội hình của đội Trung Quốc: Hai bắn tỉa Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu, Lão Lâm, Tiểu Chu, và Diệp Tử.
Khán giả trong nước khi xem đến đây thì vô cùng phấn khích, liên tục bình luận.
[Đội trưởng Lưu, lâu quá không gặp!]
[Lưu Bùi cùng lên sân, ván này tôi thấy chắc kèo rồi~]
[Trước giờ chơi chế độ đặt bom đều là Tuyết Dao làm trinh sát, sao lần này lại thay bằng Diệp Tử?]
[Có lẽ là Tuyết Dao thi đấu ba trận liên tiếp rồi, cần nghỉ ngơi?]
[Cũng có thể là do điều chỉnh chiến thuật?]
[Tuyết Dao giỏi trộm nhà, còn Diệp Tử thì giỏi trộm người?]
[Trộm người là cái gì vậy trời hahaha]
[Đội trưởng Diệp: Tôi cảm ơn bạn, đó gọi là phục kích giết người!]
Hiện tại, đội Trung Quốc đang bị dẫn 1:2, nhưng khán giả vẫn rất lạc quan, bởi ngay cả hai ván thua trước cũng không phải bị áp đảo, mà chỉ thua trong tiếc nuối. Trạng thái toàn đội vẫn rất ổn định, các tuyển thủ đều thi đấu hết mình.
Trận thứ tư là sân nhà của đội Trung Quốc, với sự góp mặt của cả Lưu Thiếu Châu và Bùi Phong, cơ hội thắng rất lớn.
Hai bình luận viên nói:
“Nhà tù Tây Sơn là một bản đồ cực kỳ khó chơi. Hai điểm đặt bom nằm ở nhà ăn phía Tây và phòng sinh hoạt phía Đông của nhà tù. Bên tấn công sẽ lén vào đúng giờ trưa, khi tù nhân ra sân tập thể, đó cũng là lúc có nhiều người nhất.”
“Đám tù nhân này không giống như xác sống hay sinh vật đột biến, chúng không chủ động tấn công tuyển thủ, nhưng sẽ cản đường di chuyển. Một khi đám tù nhân thấy bạn, sẽ tự động tụ lại quanh bạn, giống như đang nhắc nhở đối thủ: Hắn đang ở đây!”
Sự tồn tại của tù nhân khiến cả bản đồ nhà tù Tây Sơn như có hàng ngàn cặp mắt theo dõi. Những chiến thuật kiểu trộm nhà âm thầm trở nên cực kỳ khó thực hiện, đây chính là lý do vì sao Giang Thiệu Vũ thay Tuyết Dao bằng Diệp Tử.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Hiệp một của nửa đầu trận đấu, đội Trung Quốc được chia ngẫu nhiên vào bên cảnh sát, do Lưu Thiếu Châu chỉ huy. Người mạnh nhất của đội Mỹ ở chế độ đặt bom là đội trưởng Robert câu lạc bộ TCX, cũng là một bắn tỉa đẳng cấp thế giới với kỹ thuật cực kỳ ổn định.
Robert nhanh chóng đánh dấu một điểm trên bản đồ: “Tôi với Barton yểm trợ từ xa, cả đội xông thẳng vào điểm B!”
Hai bắn tỉa nhanh chóng men theo bậc thang lên tầng hai, mỗi người chiếm giữ một bên hành lang trái phải, lập chốt bắn. Ba người còn lại lao thẳng đến phòng sinh hoạt, điểm đặt bom B.
Giờ trưa, tất cả tù nhân đều ra sân vận động, hành lang tràn ngập các NPC mặc đồ tù. Họ nhìn chằm chằm vào những kẻ lạ mặt xâm nhập nhà tù bằng ánh mắt tò mò. Robert và Barton chỉ dừng lại ở góc hành lang hai giây đã bị đám tù nhân phát hiện.
Lưu Thiếu Châu lập tức nhận ra hướng tụ tập của đám tù nhân, liền ra lệnh: “Diệp Tử, vòng sau giết bắn tỉa. Em giữ bên Đông, Tiểu Bùi giữ bên Tây, không cho họ xông lên!”
Vị trí xuất phát của cảnh sát và phe kh*ng b* trong bản đồ [Nhà tù Tây Sơn] là đối xứng nhau, nằm ở hai cổng trước và sau. Đội Mỹ lao vào tòa nhà ngay lập tức, đội Trung Quốc cũng đã đến tầng hai.
Tòa nhà nhà tù có cấu trúc hình chữ 回, các bắn tỉa hai bên cách nhau một khoảng, chỉ có thể nhìn nhau qua đám đông. Lưu Thiếu Châu nắm bắt thời cơ, nổ súng từ hành lang nhắm vào đối thủ. Robert phản ứng cực nhanh, lập tức lùi lại, ẩn sau một tù nhân.
Viên đạn của Lưu Thiếu Châu g**t ch*t tù nhân kia.
Cái chết của bạn tù khiến đám tù nhân xung quanh lập tức hoảng loạn, chen lấn chạy loạn khắp hành lang, giống như giờ cao điểm ở ga tàu điện, người đông nghẹt, không thấy nổi đầu đuôi.
Các tuyển thủ bị đám tù nhân đông đúc cản lại. Robert nhíu mày, cúi người thấp xuống, luồn nhanh giữa đám người, nhưng hắn không biết, lúc này có một người đang âm thầm tiếp cận từ hướng chạy của đám tù nhân.
Diệp Khinh Danh ẩn mình giữa các tù nhân, tay cầm dao găm, chạy cực nhanh.
Ba mét, hai mét…
Anh vòng ra phía sau Robert.
Một tia máu lóe lên, máu văng tung tóe như một đóa hồng nở rộ.
Ngay sau đó, Robert ngã xuống giữa vũng máu, xác bị đám tù nhân giẫm đạp thành một đống thịt vụn.
[CHN-Leaf] dùng [Hoa Hồng Chi Nhận] một kích kết liễu [USA-Robert]!
Bình luận viên đầy phấn khích: “Một pha phối hợp cực kỳ đẹp mắt! Đội trưởng Lưu bắn tỉa từ xa giết tù nhân, tạo ra hỗn loạn giữa đám tù, Diệp Tử lợi dụng thời cơ hòa mình vào đám đông, âm thầm tiếp cận Robert!”
“Ở phía bên kia, Tiểu Bùi cùng Chu Lâm phối hợp cực tốt, đội trưởng Chu và Lão Lâm xả súng dữ dội tiến thẳng lên tầng hai, tìm thấy bắn tỉa thứ hai của đội Mỹ. Fred đã ám sát được anh ta từ xa!”
“Ba tuyển thủ cận chiến của đội Mỹ đã lao đến phòng sinh hoạt điểm B. Họ đang cố đặt bom!”
— Bom đã được cài đặt. Đếm ngược: 30 giây trước khi phát nổ.
Thông báo hệ thống nhấp nháy giữa màn hình, Lưu Thiếu Châu bình tĩnh nói: “Diệp Tử đi gỡ bom, mọi người yểm trợ.”
Cả 5 người đội Trung Quốc nhanh chóng từ hành lang lao về phía phòng sinh hoạt ở hướng Đông. Dọc đường tuy có NPC tù nhân cản trở, nhưng mọi người đều nhảy vọt rất nhanh. Diệp Tử thậm chí còn đu người qua lan can, trượt đi như bay, di chuyển bằng những bước nhảy và leo trèo cực kỳ linh hoạt, lao đến điểm B với tốc độ nhanh nhất.
Ba người đội Mỹ đang cố thủ ở B điểm, chỉ cần giữ được 30 giây nữa là bên kh*ng b* sẽ thắng.
Nhưng Lão Lâm và Tiểu Chu ngay sau đó đã tới nơi, Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu dùng hỏa lực từ xa để áp chế. Hàng phòng thủ ba người của đội Mỹ bị phá vỡ gần như lập tức, Diệp Khinh Danh nhảy vọt vào điểm đặt bom và nhanh chóng tháo gỡ quả bom.
— Hiệp 1, phe cảnh sát thắng.
Bình luận viên phấn khích: “Chiến thuật phòng thủ của đội trưởng Lưu trong hiệp này thực sự rất chắc chắn. Anh ấy lợi dụng sự hỗn loạn do NPC tù nhân gây ra để trinh sát và đột kích lén tiêu diệt hai bắn tỉa tầm xa của đối thủ, sau đó bao vây ngược lại. Đội Trung Quốc gần như không ai bị thương, đã thành công thủ vững đợt tấn công của phe kh*ng b*!”
Một pha phòng thủ hoàn hảo mà không ai bị thương, điều này rất đòi hỏi khả năng bố trí chiến thuật của người chỉ huy.
Ngồi dưới khán đài, HLV Asta không khỏi cảm thán: “Đội Trung Quốc đúng là quá mạnh trong chế độ đặt bom.”
Có nên gọi tạm dừng không? Ông lại rơi vào do dự.
Chỉ đến lúc này ông mới thực sự hiểu cảm giác tuyệt vọng của HLV các đội Đức, đội Anh và đội Hàn Quốc trước đây, đánh với đội Trung Quốc, số lần tạm dừng thật sự không đủ! Thậm chí ông còn muốn gọi tạm dừng ở từng hiệp nhỏ.
Hiện tại ông còn 2 lượt tạm dừng, nhất định phải dùng cẩn thận.
Trận đấu tiếp tục, hiệp hai đội Mỹ thay đổi chiến thuật, sử dụng chiến thuật giương Đông kích Tây nhằm đánh lừa đội Trung Quốc. Họ giả vờ tấn công điểm B, nhưng thực chất, một trinh sát đã lén mang bom rẽ sang điểm A ở nhà ăn.
Lúc này, khu vực gần phòng sinh hoạt B lại hỗn loạn, do một tù nhân bị Robert bắn chết, đám tù nhân lần nữa bắt đầu chạy tến loạn khắp nơi. Đội Mỹ nhân cơ hội này lao lên tấn công B điểm, đội Trung Quốc lập tức quay về phòng thủ.
Nhưng với góc nhìn thượng đế của khán giả, mọi người có thể thấy rõ, một trinh sát tên Simir của đội Mỹ đang lén lút mang túi bom, hòa vào dòng tù nhân, chạy về phía nhà ăn.
Tiếng súng vang dội từ tầng trên, rõ ràng cảnh sát và kh*ng b* đang giao chiến dữ dội. Simir nắm lấy cơ hội, lao nhanh đến điểm đặt bom và chuẩn bị cài đặt.
Thế nhưng, ngay lúc hắn vừa định đặt bom, một viên đạn như sao băng xé toạc không trung, bay qua đầu vô số tù nhân, rồi “đoàng” một tiếng, bắn trúng vào đầu hắn!
—— [CHN-Shadow] dùng [AWM- Lưu tinh] headshot hạ [USA-Simir]!
Lưu Thiếu Châu lúc này đang núp ở góc tầng hai, mở kính ngắm 8x, luôn canh chừng khu vực nhà ăn, nơi đặt bom ở xa. Cậu để đồng đội lo phòng thủ điểm B, còn bản thân canh điểm A, vì đã dự đoán đội Mỹ sẽ dùng chiến thuật giương đông kích tây.
Và quả nhiên, cậu đã đoán đúng!
Kẻ mang bom của phe kh*ng b* bị bắn chết, bom rơi xuống đất, không ai khác có thể tiếp cận kịp thời.
Hiệp 2, phe cảnh sát thắng.
Asta nhìn đến đây cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, lập tức gọi tạm dừng để điều chỉnh chiến thuật. Ông yêu cầu các tuyển thủ lợi dụng sự hỗn loạn do tù nhân gây ra, cả 5 người nhanh chóng ẩn nấp, đồng loạt tấn công điểm A nhà ăn, sau đó chuyển sang phòng thủ, cố thủ giữ vững vị trí.
Hiệp 3, đội Mỹ làm đúng theo chiến thuật của HLV, 5 người cùng xông vào nhà ăn, lập tức đặt bom rồi tản ra giữ vị trí phòng thủ, chuyển từ công sang thủ. Đội Trung Quốc không kịp tháo bom, để đội Mỹ gỡ lại một hiệp.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Thiếu Châu cũng điều chỉnh chiến thuật: “4 người cùng giữ phòng sinh hoạt, Diệp Tử một mình đi canh điểm A nhà ăn. Nếu điểm A không có ai, lập tức vòng về hỗ trợ.”
Hiệp 4, đội Mỹ dồn quân tấn công phòng sinh hoạt, đúng lúc đụng phải 4 người bên đội Trung Quốc đang phòng thủ sẵn.
Lưu Thiếu Châu và Bùi Phong tạo thế áp chế hỏa lực trái phải phối hợp, tù nhân trên hành lang chạy tán loạn, nhờ vậy họ nhanh chóng tìm ra các tuyển thủ Mỹ đang lẫn trong đám đông và đồng loạt nổ súng tiêu diệt. Lão Lâm và Tiểu Chu giao chiến trực diện với tiền tuyến đội Mỹ, cả hai bên đều có thương vong.
Chỉ trong nháy mắt, đội Mỹ chỉ còn lại một mình trinh sát Simir, còn đội Trung Quốc cũng bị tiêu diệt toàn bộ. Diệp Khinh Danh không thấy ai ở điểm A nên lập tức quay về điểm B, đúng lúc trông thấy trinh sát đội Mỹ đang đặt bom.
Diệp Khinh Danh nheo mắt lại, không chần chừ bắn ngay một phát.
[CHN-Leaf] dùng [Desert Eagle – Thương Long] headshot hạ [USA-Simir]!
Simir: “…”
Tên Diệp Tử này quá ranh ma rồi đấy?! Chờ hai bên đánh xong rồi bất ngờ nhảy ra ăn mạng!
Thực ra đây là chiến thuật cố ý của Lưu Thiếu Châu, đẩy Diệp Khinh Danh đi lẻ, phòng trường hợp đội Mỹ dồn quân đánh B. Nếu đôi bên giao chiến ác liệt khiến đội Trung Quốc tổn thất nặng nề thì Diệp Tử chính là lớp phòng tuyến cuối cùng của phe cảnh sát.
Và Diệp Khinh Danh đã thành công giữ vững phòng tuyến này.
Ngồi dưới khán đài, Giang Thiệu Vũ vô cùng hài lòng. Lưu Thiếu Châu quả không hổ danh là học trò chân truyền của Chủ tịch Tề, tư duy chiến thuật linh hoạt, nhãn quan chiến lược rất tốt. Dưới sự chỉ huy của cậu ấy, đội Mỹ gần như khó lòng đột phá.
Nửa trận đầu kết thúc, đội Trung Quốc giành chiến thắng với tỷ số 4:1.
Lưu Thiếu Châu nhìn sang Bùi Phong, mỉm cười nói: “Giao lại cho cậu đấy.”
Bùi Phong đáp: “Yên tâm, tôi sẽ không để uổng phí lợi thế cậu tạo ra đâu.”
Sự chuyển giao vai trò chỉ huy, điều này gần như là điều không tưởng ở các đội tuyển quốc gia khác.
Làm gì có chuyện một trận đấu lại thay đến hai người chỉ huy?
Nhưng ở đội Trung Quốc, mọi khả năng đều có thể trở thành hiện thực!
Trận đấu với đội Anh ở bản đồ [Sân bay Thanh Dương] là lần đầu tiên Giang Thiệu Vũ thử nghiệm chiến thuật “chuyển giao hai chỉ huy”. Anh để Bùi Phong và Lưu Thiếu Châu cùng phối hợp trong một trận đấu. Và hôm nay, đối đầu với đội Mỹ, chiến thuật hai chỉ huy của đội Trung Quốc cuối cùng cũng phát huy được toàn bộ uy lực!
Trước đối thủ mạnh nhất thế giới, Lưu Thiếu Châu chỉ để thua duy nhất một hiệp trong nửa trận đầu.
Tất nhiên, bản đồ [Nhà tù Tây Sơn] vốn dĩ là bản đồ nghiêng về phía cảnh sát, phe kh*ng b* không chỉ phải vượt qua hỏa lực phòng ngự của phe cảnh sát mà còn phải tránh được sự cản trở của đám tù nhân, muốn lén lút vào và đặt bom thành công là vô cùng khó.
Nửa trận sau sẽ là lúc đội Mỹ nắm ưu thế, khi họ vào vai cảnh sát.
Muốn phá vòng vây, Bùi Phong sẽ phải đối mặt với thử thách cực lớn.
Vì vậy, Bùi Phong dứt khoát từ bỏ lối đánh lén.
Ai nói kh*ng b* nhất định phải rón rén đặt bom? Chúng tôi sẽ đường đường chính chính, nổ thẳng vào mặt các người!
Phe kh*ng b* của đội Trung Quốc trong nửa trận sau không hề cấu rỉa hay chơi hèn như thường lệ, mà hoàn toàn biến thành một đội quân máu lửa và hung tợn. Bùi Phong dẫn dắt đồng đội lao thẳng vào mặt đội Mỹ!
Lão Lâm và Tiểu Chu kề vai xông thẳng lên tầng hai, dọc đường quét sạch vô số NPC cản đường, xác tù nhân nằm la liệt như núi, họ dùng đạn dọn ra một con đường máu cho đồng đội!
Ngay sau đó, Diệp Khinh Danh cầm bom lao nhanh về phía phòng sinh hoạt, giả vờ muốn đặt bom.
Đội Mỹ hoảng hốt lập tức lui về phòng thủ khu hoạt động.
Và đúng lúc ấy, Bùi Phong nắm bắt thời cơ, dùng chính cơ thể các NPC làm lá chắn, hòa vào dòng người kh*ng b*, vừa chạy vừa nổ súng!
Di chuyển bắn tỉa, đó chính là lối đánh sở trường của Giang Thiệu Vũ. Là đồ đệ chân truyền của Giang Thiệu Vũ, Bùi Phong cũng sở hữu tỷ lệ bắn trúng khi di chuyển cực kỳ đáng sợ. Cậu ẩn sau một NPC đang chạy loạn, duy trì nhịp độ bước chân giống hệt, vừa chạy vừa mở ống ngắm và nổ súng!
Đoàng! Đoàng!
Vừa di chuyển vừa bắn liên tục hạ gục hai tuyển thủ đội Mỹ!
Chớp mắt, đội Mỹ chỉ còn lại 3 người, còn đội Trung Quốc chỉ mất một mồi nhử.
Bùi Phong bình tĩnh nói: “Giết sạch bọn chúng!”
Cậu muốn trở thành một kẻ kh*ng b* máu lửa, trộm nhà? Quá phiền phức. Giết sạch đối thủ rồi mới đặt bom, chẳng phải nhanh gọn hơn à.
Bốn tuyển thủ đội Trung Quốc phối hợp tiêu diệt ba người bên đội Mỹ chỉ trong một đợt tấn công, Bùi Phong mang theo túi bom, đường đường chính chính đến điểm B để đặt. Kèm theo đó là ánh lửa bùng nổ vang trời, đội Trung Quốc giành thêm một hiệp thắng.
Tỉ số 5:1.
Asta đã từ bỏ ý định gọi tạm dừng, bởi trận này đội Mỹ gần như không còn cơ hội.
Lối chơi của Bùi Phong trong vai phe kh*ng b* hôm nay cực kỳ hung hãn, gần như không thể ngăn cản.
Chỉ huy Robert đội Mỹ cố gắng chống cự được một hiệp, đổi 4 lấy 5, giành được 1 điểm đầy khó nhọc. Nhưng Bùi Phong nhanh chóng thay đổi chiến thuật, 5 người đội Trung Quốc ẩn nấp trong đám tù nhân, đánh du kích.
Bùi Phong tận dụng khả năng cá nhân xuất sắc, di chuyển giữa đám NPC tù nhân hỗn loạn, vừa chạy vừa bắn, linh hoạt như bóng ma.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua khe hở giữa đám tù nhân, bắn trúng vào đầu một tuyển thủ đội Mỹ đang ẩn mình giữa đám đông.
[CHN-Fred] dùng [MSG – Cực Quang] headshot hạ [USA-Wink]!
Trên phòng livestream trong nước, cư dân mạng phấn khích spam bình luận:
[Bắn tỉa di chuyển, Tiểu Bùi đỉnh nhất rồi!]
[Không không, Wing Thần mới là ông tổ bắn tỉa di chuyển~]
[Tiếc là Wing thần giờ làm HLV, nếu hai sư đồ cùng vào sân, bản đồ này 2 đánh 5 cũng chưa chắc thua đâu!]
[Chỉ còn mong hai người họ đi đôi khi livestream thôi haha]
Dưới khán đài, sắc mặt của Asta ngày càng nghiêm trọng.
Ông ta nhận ra cả hai bắn tỉa của đội Trung Quốc đều quá mạnh, Lưu Thiếu Châu điềm tĩnh, sắc sảo. Bùi Phong thì linh hoạt, sắc bén. Thực lực không hề thua kém các bắn tỉa hàng đầu thế giới bên phía đội Mỹ.
Thậm chí, dưới môi trường nhiễu loạn của bản đồ [Nhà tù Tây Sơn], sự áp chế ổn định của Lưu Thiếu Châu kết hợp với khả năng bắn tỉa di chuyển cực kỳ biến ảo của Bùi Phong đã khiến Robert và Barton bị động toàn diện, mệt mỏi chống đỡ.
Bắn tỉa mạnh nhất của đội Mỹ là đội trưởng Venus, sau đó mới đến Robert và Barton.
Có vẻ như đội Mỹ phải tung ra át chủ bài thì mới có thể giành lại cơ hội đoạt điểm trận!
Trận đấu chế độ đặt bom tại [Nhà tù Tây Sơn], không nghi ngờ gì nữa, đội Trung Quốc là người chiến thắng.
Bình luận viên reo lên: “Chúc mừng đội Trung Quốc đã giành chiến thắng tại bản đồ [Nhà tù Tây Sơn]! Như vậy, sau bốn ván đấu, tỷ số hiện đang là 2:2, hoàn toàn cân bằng. Ván thứ năm sẽ cực kỳ quan trọng!”
“Đúng vậy, ai giành chiến thắng ở ván thứ năm sẽ đoạt được điểm trận đầu tiên!”
“Sẽ có 15 phút nghỉ giữa trận, mời quý vị khán giả đừng rời đi, trận đấu sẽ quay lại ngay sau ít phút!”
Các tuyển thủ rời khỏi ghế thi đấu, cùng nhau đi về phía phòng nghỉ hậu trường.
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ lướt qua 11 tuyển thủ của đội Trung Quốc. Trong 4 ván đầu tiên, tất cả mọi người đều đã được ra sân thi đấu, anh đã thực hiện đúng lời hứa ban đầu của mình — đội Trung Quốc không có dự bị, mọi người đều là chủ lực.
So với việc ngồi suốt ở ghế dưới khán đài chỉ để xem đồng đội biểu diễn, với tư cách là HLV, ở trận chung kết này, anh thực sự muốn tất cả mọi người đều được đích thân tham gia.
Bởi vì, chung kết thế giới sẽ là kỷ niệm quý giá nhất trong sự nghiệp của mọi người. Chỉ khi từng người tự mình bước vào sân đấu, họ mới không mang theo tiếc nuối. Dù sau này có về nước, cũng có thể tự hào mà kể với người thân: “Chung kết năm đó, tôi cũng đã được ra sân.”
Thể thức BO7, hiện hai đội đang hòa 2:2 sau 4 ván đầu tiên, từng trận đấu tiếp theo sẽ đều mang tính quyết định, không được phép mắc sai lầm.
Giang Thiệu Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía cả đội và nói: “Muốn đi vệ sinh thì tranh thủ đi ngay, quay lại nghe tôi sắp xếp đội hình cho ván tiếp theo.”
Hết chương 196