Chương 002
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Du Minh Tương là một cô gái Beta, tóc dài, nụ cười dịu dàng thân thiện, tạo cảm giác dễ gần như một chị gái nhà bên.
Nhưng vẻ ngoài dịu dàng chỉ là vỏ bọc. Cô thật sự là một người phụ nữ sắc sảo, khéo ăn nói và cực kỳ giỏi giang. Năm xưa, ACE khởi đầu chỉ là một đội tuyển phong trào vô danh, cũng chính nhờ có cô mà họ mới lôi kéo được các nhà tài trợ lớn.
Giang Thiệu Vũ vẫn luôn gọi cô là Chị Du, xem cô như người chị thân thiết.
Chỉ là, năm đó anh giải nghệ quá đột ngột, không kịp chào ai, sang California rồi thì wechat, QQ, số điện thoại,… đổi toàn bộ liên lạc, cắt đứt mọi liên hệ với bạn bè cũ.
Không rõ Chị Du làm cách nào lại tìm được số điện thoại mới của anh bên nước ngoài.
Giang Thiệu Vũ không truy hỏi, chỉ lạnh lùng nhắn lại: “Tình hình của Tiểu Bùi, em không rõ. Làm sư phụ, những gì cần dạy em đã dạy hết. Nó đã trưởng thành, làm gì là quyền của nó, em không cần can thiệp.”
Du Minh Tương gửi một icon buồn: “Thế còn lão Lâm giải nghệ, em cũng mặc kệ sao?”
Giang Thiệu Vũ: “Tuyển thủ rồi cũng sẽ phải giải nghệ. Với tuổi của cậu ấy, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy Tiểu Thần thì sao? Hai người từng thân như anh em ruột, em từng xem nó như em trai. Giờ nó bị HLV ‘đóng băng’ cả năm trời không ra sân, em không thấy tiếc à? Còn cả Diệp Tử nữa, bị cấm thi đấu nửa năm.”
Những cái tên quen thuộc ấy khiến lòng Giang Thiệu Vũ thoáng xao động.
Anh nhớ lại ngày rời đội, mọi người đã khóc như mưa, tim anh lúc này như bị bóp chặt, đau âm ỉ kéo dài.
Lão Lâm, Diệp Tử, Tiểu Thần, Tiểu Chu…
Còn có cả học trò do chính tay anh dạy – Bùi Phong.
Anh luôn cảm thấy có lỗi với họ.
ACE là đội tuyển anh lập nên, mọi thành viên đều do anh tuyển chọn.
Ở mùa giải S3, họ khởi đầu từ một đội vô danh không xu, không HLV, chính Giang Thiệu Vũ vừa làm đội trưởng, vừa làm HLV. Du Minh Tương lấy căn hộ không dùng của gia đình biến thành phòng huấn luyện, lắp vài bộ máy tính. Vài cậu trai trẻ cùng nhau sống – luyện – ăn – ngủ trong căn nhà đơn sơ đó.
Phòng ngủ là giường tầng tạm bợ, nhà chỉ có một phòng vệ sinh, rửa mặt, đi vệ sinh phải xếp hàng chờ.
Thời đó tuy khổ cực nhưng cũng là quãng thời gian đẹp nhất.
Từ giải thành phố, họ vượt qua từng trận, tiến vào giải hạng B, rồi giành chức vô địch, cuối cùng bước vào giải đấu chuyên nghiệp hàng đầu.
Du Minh Tương vất vả ngược xuôi lôi kéo nhà tài trợ, cuối cùng họ cũng có được một căn cứ huấn luyện đúng nghĩa.
Ngày chuyển về trụ sở mới rộng rãi sáng sủa, nét mặt rạng rỡ của mọi người vẫn in trong trí nhớ của anh.
Lão Lâm nghẹn ngào: “Cuối cùng tụi mình cũng không còn là đội hạng ba nữa rồi! Có căn cứ riêng, mỗi người một phòng ngủ… sướng thật!”
Diệp Tử cười toe toét: “Mới chỉ là bắt đầu thôi! Mục tiêu của tụi mình là vô địch năm nay. Đến lúc đó, tụi mình là tuyển thủ vô địch rồi, chế độ đãi ngộ cũng lên theo!”
Tiểu Thần rụt rè đứng sau lưng Giang Thiệu Vũ, đỏ mặt hỏi nhỏ: “Anh Vũ, trước giờ chưa có đội nào từ hạng B lên rồi giành vô địch luôn. Mình có làm được không?”
Tất cả đều nhìn về phía Giang Thiệu Vũ.
Anh nhớ lúc đó mình đã rất kiên định đáp: “Đương nhiên là làm được.”
Anh tự tin, và đồng đội tin tưởng anh.
Từ hạng B lên giải đấu chuyên nghiệp hàng đầu, họ bị dân mạng gọi là “đội quân tạp nham”, ai cũng nghĩ giữa rừng đội mạnh chuyên nghiệp, làm gì có cửa vô địch.
Thế nhưng, họ đã làm được.
Năm đó, ACE như một cơn lốc càn quét.
Đối mặt với hàng loạt đội mạnh kỳ cựu, họ không hề nao núng. Bằng chiến thuật linh hoạt, phối hợp ăn ý và tinh thần liều chết, họ mở ra con đường máu trong giải đấu đỉnh cao.
Sân đấu là tiếng súng và tiếng nổ vang trời. Hậu trường là tiếng cười và mồ hôi.
Khi bước lên bục vô địch, năm người ôm nhau khóc như mưa, hình ảnh ấy mãi khắc sâu trong giấc mơ của anh.
Một năm ngắn ngủi ấy lại là khoảnh khắc quý giá nhất cuộc đời anh.
Không ai ngờ ACE giành chức vô địch mùa S3.
Giang Thiệu Vũ đoạt MVP – Tuyển thủ xuất sắc nhất năm, được gọi là “Thần Bắn Tỉa”.
Thế mà sau đó, người làm nên kỳ tích lại tuyên bố giải nghệ một cách khó hiểu.
Anh rời đi, nhà đầu tư muốn bán đội kiếm lời. Du Minh Tương cố gắng cứu vãn nhưng một cô gái thì làm sao thắng nổi dòng tiền tư bản?
ACE tan rã, các thành viên tan đàn xẻ nghé khắp nơi.
Họ chỉ như một đoá hoa phù dung sớm nở tối tàn trong lịch sử eSports, để lại một truyền thuyết đẹp buồn.
Nhiều người đồn đoán: “Tên gọi ACE có mang điềm xấu không?”
Vì trong game, “ACE” nghĩa là bị quét sạch đội.
Trả lời phỏng vấn, Giang Thiệu Vũ từng nói: “Đặt tên ACE là để khiến đối thủ bị ‘ACE’, bị chúng tôi quét sạch.”
Nhưng cuối cùng, chính đội của anh lại tan rã thành tro bụi.
**
Ký ức ùa về như thủy triều, Giang Thiệu Vũ lặng người nhìn màn hình điện thoại.
Du Minh Tương quả nhiên lợi hại, chỉ vài câu đã đánh trúng chỗ đau trong tim anh.
Anh dẫn họ vào giới eSports, nhưng lại không thể cho họ một tương lai tốt.
Khi rời đi, họ còn quá trẻ, anh thì bỏ rơi họ mà đi.
Họ không biết làm gì, lại bị đồng tiền chi phối, dẫn đến những lựa chọn sai lầm.
Anh hít sâu, nhắn lại: “Chị Du nhắc đến Diệp Tử và Tiểu Thần… chẳng lẽ tìm được nhà tài trợ, định tái lập ACE, muốn em về làm HLV?”
Du Minh Tương trả lời: “Không phải tái lập ACE.”
“Bọn chị muốn mời em làm HLV đội tuyển quốc gia.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Đội tuyển quốc gia?? Cái gì cơ?!
Anh tưởng mình đọc nhầm, vội nhìn lại tin nhắn.
Không nhầm. Quả thật là “đội tuyển quốc gia”.
Lúc này, Du Minh Tương gọi thẳng điện thoại.
Giang Thiệu Vũ bắt máy, giọng nói quen thuộc, mang chút nghẹn ngào vang lên: “A Vũ, chị vừa họp xong ở liên minh. Mời em về dẫn dắt đội tuyển là giải pháp cuối cùng. Đội tuyển quốc gia vừa bị loại ngay vòng đầu ở giải thế giới. HLV Trương từ chức tại chỗ, giờ chẳng còn ai trong nước đủ năng lực dẫn dắt đội tuyển nữa.”
“Ban đầu dự định mời HLV ngoại, HLV Celtic của Bắc Mỹ, nhưng anh ta đòi tận 80 triệu tệ/năm – vượt xa ngân sách. Dân mạng nghe tin còn chửi bọn chị lên hot search: ‘Chẳng lẽ Trung Quốc không có ai đủ tài? Đến HLV cũng phải quỳ lạy xin nước ngoài?’”
“Mà nếu kết quả tốt thì báo chí sẽ bảo nhờ công HLV ngoại. Nếu tệ, lại đổ thừa do tuyển thủ trong nước quá gà, không gánh nổi.”
“5 năm qua, đội tuyển đã thay 5 đời HLV. Người thì bị chửi, người thì từ chối. Không ai dám đụng ‘củ khoai nóng’ này nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn em. Dù chưa từng dẫn dắt đội tuyển, nhưng em từng làm HLV ACE – hắc mã mạnh nhất lịch sử, chị tin vào năng lực của em.”
“A Vũ, xin em suy nghĩ nghiêm túc. Rất nhiều người vẫn đang chờ em trở về.”
Giang Thiệu Vũ nghe mà chẳng biết đáp sao.
Quả thật, đội tuyển quốc gia đang rơi vào đường cùng.
Bề ngoài là mời anh, thực chất là nước đến chân đành nhắm mắt nhảy.
Không mời được HLV nước ngoài, trong nước không ai dám nhận, liền “đào” lại một “huyền thoại đã lui về ở ẩn”.
Trở về sao?
Với tư cách HLV, trở lại sân khấu quen thuộc năm xưa?
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh lạnh lẽo, lòng anh đầy mâu thuẫn.
Năm năm đã trôi qua.
Những cậu nhóc từng gọi anh “anh Vũ”, giờ là trụ cột khắp các đội mạnh.
Người bị “đóng băng”, người bị cấm thi đấu, có người còn muốn giải nghệ.
Đội tuyển quốc gia bây giờ rối như mớ bòng bong.
Một khi anh đảm nhận vị trí HLV, sẽ phải chịu áp lực khủng khiếp từ dân mạng, từ tuyển thủ, từ liên minh và cả các CLB lớn.
Anh chưa từng dẫn dắt đội chuyên nghiệp trong nước, tuổi còn trẻ, lại ít kinh nghiệm, chắc chắn khó được phục tùng.
Kết quả không tốt, sẽ bị chửi thậm tệ hơn xưa.
Nhưng Giang Thiệu Vũ không sợ bị chửi.
Năm ấy giải nghệ, bị dân mạng ném đá suốt 3 ngày, anh vẫn điềm nhiên.
Lần này đội tuyển bị loại ngay vòng 1, không vào nổi top 8 đã là chạm đáy rồi, không thể tệ hơn.
Anh về đập lại từ đầu, cũng không đến mức rớt cả vòng bảng.
Huống chi, nếu đúng như lời Chị Du nói Diệp Tử bị cấm, Tiểu Thần bị đóng băng, Lão Lâm chuẩn bị giải nghệ… còn Bùi Phong không làm tuyển thủ??
Năm đó, anh bỏ mặc tất cả rời đi. Họ đáng được anh cho một câu trả lời.
Không thể tiếp tục trốn tránh.
Anh hít một hơi, đáp dứt khoát: “Được. Em đồng ý làm HLV. Nhưng có hai điều kiện, chị báo lại cấp trên xem có đồng ý không.”
“Em nói đi, tụi chị sẽ cố gắng hết sức phối hợp!”
“Một, em muốn toàn quyền quyết định tuyển chọn đội hình và danh sách tuyển thủ.”
“Hai, trong tập luyện và thi đấu, chiến thuật, đội hình ra sân, ai đánh chính, ai dự bị, chỉ có HLV được quyết định, hy vọng cấp trên không can thiệp.”
Du Minh Tương khựng lại.
Tóm gọn lại: Ngoài nghề đừng dạy trong nghề.
Chỉ cần có người chen chân chỉ đạo, Giang Thiệu Vũ sẽ không thể làm tốt.
Anh muốn quyền tự chủ thực sự, HLV có tiếng nói cuối cùng.
Có thể thấy, lần này anh thật sự nghiêm túc.
“Chị hiểu rồi. Chị sẽ chuyển lời! Thực ra ban lãnh đạo liên minh cũng đổi nhiều người, Phó Chủ tịch mới rất nể phục em, chắc không thành vấn đề!”
“Chị Du, giờ chị đang làm việc cho đội tuyển sao?”
“Đúng vậy. Chị là quản lý nội vụ của đội tuyển mùa sau, kiêm trưởng đoàn giải quốc tế. Nếu em làm HLV, chúng ta lại cùng chiến đấu bên nhau rồi!”
Nghe giọng hào hứng ấy, Giang Thiệu Vũ nhớ lại những ngày cùng Chị Du chinh chiến khắp nơi với ACE, giọng anh cũng mềm hơn: “Bên em còn vài chuyện cần xử lý, xong sẽ về nước sớm nhất. Gặp rồi nói tiếp.”
“Được! Chị chờ em trở về!”
Cúp máy, Giang Thiệu Vũ thở ra nhẹ nhõm, ngón tay khẽ vuốt mặt điện thoại.
HLV đội tuyển quốc gia sao…?
Nhiệm vụ này… quả là độ khó địa ngục.
Không biết, trong nước còn mấy ai nhớ đến cái tên Giang Thiệu Vũ?
Hết chương 002