Chương 003
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Tại trụ sở chính của Liên minh Esports Thần Súng ở Trung Quốc, trong phòng họp.
Du Minh Tương cất điện thoại, quay sang Alpha bên cạnh, ánh mắt rạng rỡ: “Chủ tịch Tề, cậu ấy đã đồng ý rồi!”
Tề Hằng cười sảng khoái: “Tôi đoán là cậu ta sẽ đồng ý mà! Mấy năm nay cậu ta vẫn luôn theo dõi ‘Thần Súng’, trong nước lại có người cậu ta không yên tâm để lại. Cô đánh vào tình cảm rất tốt. Chỉ cần cậu ta quay về, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.”
Du Minh Tương hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Nhưng điều kiện của A Vũ là phải có toàn quyền quyết định với tư cách HLV – từ tuyển chọn đội tuyển quốc gia cho đến việc sắp xếp đội hình chính và dự bị, tất cả đều phải do cậu ấy quyết định. Cấp trên có thể chấp thuận không? Những lợi ích liên quan đâu phải chuyện nhỏ?”
Ánh mắt Tề Hằng thoáng hiện vẻ lạnh lẽo: “Chuyện này để tôi nghĩ cách. Đội tuyển quốc gia có quá nhiều vấn đề, cũng đến lúc phải chỉnh đốn lại rồi. Kỳ trước, nhà tài trợ đổ tiền để cho ngôi sao vào đội, kết quả thì sao? Thi đấu thì tệ hại, đúng là mất mặt chết đi được.”
Du Minh Tương: “……”
Người mà Tề Hằng nói “đổ tiền vào đội” chính là xạ thủ chủ lực Mạc Hàm Thiên của đội tuyển quốc gia kỳ trước, người giành giải tân binh xuất sắc nhất của giải A nội địa, ID trong giải đấu chuyên nghiệp là “Devil” có nghĩa là “Ma Vương” trong tiếng Anh, fan thường gọi anh là “Xạ Thủ Ma Vương”.
Mạc Hàm Thiên là một Alpha, mới 18 tuổi, ngoại hình đẹp trai, có hàng chục triệu fan trên Weibo, sau lưng là vô số nhà tài trợ. Câu lạc bộ cũng sẵn sàng chi mạnh để lăng xê cậu ta. Sau khi liên minh nhận được tài trợ lớn, liền tuyên bố “muốn xây dựng hình ảnh tích cực cho tuyển thủ esports”, thế là chọn cậu ta làm “Đại sứ hình ảnh Thần Súng”, quay đủ loại quảng cáo.
Mạc Hàm Thiên nhanh chóng trở thành tâm điểm, hình ảnh phủ đầy đường phố, còn nổi hơn cả sao hạng A. Nhưng tại giải đấu thế giới lại chơi cực kỳ tệ. Không phải kỹ năng không đủ, mà là tâm lý quá kém, được tung hô quá mức, tự huyễn hoặc rằng mình vô địch thiên hạ, thua hai trận là sụp đổ tinh thần.
Đội tuyển Trung Quốc thi đấu chật vật ngay từ vòng bảng chính vì không giữ được điểm bắn tỉa.
Cuối cùng, HLV Trương lại phải “gánh tội”.
HLV Trương cũng rất khổ, không quản nổi đám tuyển thủ, chỉ biết cúi đầu chịu đòn dư luận rồi từ chức xin lỗi.
Phần lớn tuyển thủ esports đều còn trẻ, dễ bị danh vọng làm lung lay, nhất là mấy người nổi tiếng với hàng triệu fan – chỉ cần đăng một dòng trạng thái cũng có cả đống lượt thích. Bị tâng bốc lâu ngày, ai mà chẳng ngạo mạn, đến mức quên mất lý do ban đầu mình đến với esports.
Muốn trị được đám người này, phải có một HLV thật sự lợi hại.
Mấy mùa gần đây, các HLV đều quá hiền, mà trình độ cá nhân cũng không đủ. Tuyển thủ thì ngầm coi thường: “Anh chơi còn tệ hơn tôi, dạy được gì?”
Thuê HLV nước ngoài thì vướng rào cản ngôn ngữ, lương lại cao mà thành tích tốt cũng bị truyền thông nước ngoài châm chọc là “nhờ có ngoại quốc”.
Sau khi thảo luận riêng, Tề Hằng và Du Minh Tương nghĩ đến Giang Thiệu Vũ – người từng đích thân dẫn dắt đội “hắc mã” mạnh nhất lịch sử giải đấu, đội trưởng kiêm HLV, tên anh đến giờ vẫn còn được khắc trên bức tường danh dự của liên minh: ACE-Wing.
Anh rút khỏi giới esports đã 5 năm, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng lớn, là thần tượng của vô số game thủ kỳ cựu.
Dù đã giải nghệ nhưng nhìn vào xếp hạng của anh ở máy chủ quốc tế, trình độ của anh còn cao hơn nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp hiện nay. Cho anh làm HLV, đủ để khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Điều duy nhất đáng lo là anh không có hậu thuẫn từ CLB nào. Đội ACE ngày xưa vốn cũng là đội nghiệp dư. Làm HLV đội tuyển quốc gia, vị trí đó liên quan đến quá nhiều lợi ích – đề cử “ngoài lệ” sẽ rất khó khăn.
Du Minh Tương đã liên lạc trước và nhận được sự đồng ý của Giang Thiệu Vũ, những việc còn lại phải nhờ Tề Hằng xoay xở.
Nghĩ đến trận thắng lịch sử năm xưa của ACE dưới sự dẫn dắt của Giang Thiệu Vũ, Du Minh Tương hít sâu một hơi, tự tin nói: “Tôi có linh cảm rằng, nếu A Vũ làm HLV, đội tuyển quốc gia lần tới có khả năng trở thành ‘hắc mã’ của giải đấu thế giới!”
Tề Hằng cũng cười: “Tôi cũng nghĩ vậy. Cô yên tâm, tôi sẽ tìm cách xử lý các rào cản tiếp theo. Nếu thật sự không được, tôi sẽ nhờ bạn cũ ra mặt làm nhà tài trợ, lúc đó chúng ta sẽ có tiếng nói hơn.”
Ở Trung Quốc, đã gần nửa đêm.
Hai người bàn bạc xong kế hoạch, lần lượt rời khỏi trụ sở liên minh.
Khi đi ngang qua bức tường danh dự ở tầng 1, Tề Hằng nhìn thấy bức ảnh từ 5 năm trước treo trên tường.
Trong ảnh, thiếu niên có ánh mắt lạnh lùng, ôm chiếc cúp mà nét mặt đờ đẫn, như thể rất không thích bị chụp ảnh hay vây quanh.
Tề Hằng khẽ thở dài – Giang Thiệu Vũ từng là đối thủ mạnh nhất của anh.
Năm đó, ACE gặp BM trong trận chung kết, trận đấu diễn ra cực kỳ căng thẳng. Ở ván quyết định, đồng đội của hai bên đều đã bị hạ, chỉ còn lại hai xạ thủ.
Cả hai thay đổi vị trí liên tục, di chuyển nhanh, cảnh giác tìm kiếm nhau trong những con phố chằng chịt chướng ngại. Cuối cùng, cả hai cùng tìm thấy cơ hội – nhưng Tề Hằng chậm hơn Giang Thiệu Vũ 0,1 giây, bị headshot dứt khoát.
Tề Hằng luôn canh cánh trong lòng, vẫn định “trả thù” ở mùa sau.
Nhưng Giang Thiệu Vũ giải nghệ.
Giữa họ, không còn cơ hội phân cao thấp nữa.
Khi ấy, Giang Thiệu Vũ mới 18 tuổi, còn Tề Hằng đã là cựu binh 21 tuổi. Không lâu sau đó, anh cũng giải nghệ, vào làm việc tại trụ sở liên minh và dần lên tới chức Phó Chủ tịch. Dù quyền lực không lớn, nhưng anh là thành viên duy nhất trong ban lãnh đạo từng là tuyển thủ esports nên vẫn có tiếng nói.
Sau khi Giang Thiệu Vũ rời đi, Thần Súng mới bắt đầu tổ chức giải thế giới.
Những năm gần đây, giải A trong nước rất sôi động, nhiều tài năng trẻ xuất hiện, nhưng đội tuyển quốc gia lại luôn thi đấu tệ tại các giải quốc tế.
Tề Hằng rất muốn thay đổi tình trạng hỗn loạn này.
Mời Giang Thiệu Vũ trở lại là nước cờ mạo hiểm.
Không phá thì không lập. Anh hy vọng sự trở lại của Giang Thiệu Vũ có thể phá vỡ thế cục hiện tại.
Tề Hằng ngẩng đầu nhìn ảnh trên bức tường danh dự, nhẹ giọng nói: “Tôi tin cậu chắc chắn có thể tạo nên kỳ tích một lần nữa. Cũng không uổng công tôi luôn coi cậu là đối thủ mạnh nhất. Cậu nói xem, đúng không?”
**
California, Mỹ.
Tuyết trên đường phố vẫn chưa tan hết, xe của Giang Thiệu Vũ đi chậm rãi. Khi về đến nhà đã là 11 giờ trưa. Vừa mở cửa, một chú chó nhỏ lông nâu liền nhào vào lòng anh.
Chú chó này là Giang Thiệu Vũ nhận nuôi khi mới đến California. Một chú chó poodle nâu nhỏ, trông như búp bê lông xù, ngày ngày chạy theo anh ve vẩy đuôi, rất đáng yêu. Đôi mắt nó tròn đen như hạt đậu, nên anh đặt tên là Giang Đậu Đậu.
Anh ở California được 5 năm, Đậu Đậu cũng lớn theo, giờ vừa tròn 5 tuổi.
Giang Thiệu Vũ bế Đậu Đậu lên, xoa đầu nó, rồi cho nó ăn một bát thức ăn.
Chú của anh làm việc tại California. Sau khi giải nghệ, theo sắp xếp của cha, anh đến đây nương nhờ chú. Những năm qua, anh sống trong căn nhà bỏ trống của chú, mỗi tuần đi khám bệnh đều đặn, thường ngày chơi game, dắt chó đi dạo – cuộc sống an nhàn.
Nếu không phải Du Minh Tương gọi điện đột ngột, anh vốn định đợi thời tiết đẹp rồi lái nhà xe đưa Đậu Đậu đi du lịch.
Bây giờ có vẻ kế hoạch ấy phải tạm gác lại.
Anh cần nhanh chóng thu xếp mọi việc ở đây, mang theo Đậu Đậu về nước.
Nghĩ vậy, anh gọi điện cho chú để báo tình hình, sau đó gọi cho bác sĩ Chu.
Bác sĩ Chu lo lắng hỏi: “Sao vậy, A Vũ?”
“Bác sĩ Chu, ngày mai tôi muốn đến bệnh viện một chuyến, anh kê cho tôi nhiều thuốc ức chế hơn. Tôi cần đủ cho một năm để mang về nước.”
Hiện tại anh đang dùng thuốc ức chế ngắn hạn dành cho Omega, mỗi ngày một mũi, mỗi mũi chỉ 1ml – hiệu quả mạnh hơn các loại thuốc tiêm một năm một lần trên thị trường. Ống tiêm là loại đặc chế, kim cực nhỏ, dễ tiêm vào cơ.
Thuốc này do nhóm chuyên gia điều chế riêng dựa theo pheromone của anh, không thể mua ở nơi khác. Nên anh định mang đủ lượng dùng trong một năm về bằng đường hàng không.
Bác sĩ Chu kinh ngạc: “Về nước? Sao lại quyết định đột ngột vậy?”
“Có chuyện cần phải xử lý.” Giang Thiệu Vũ hỏi: “Còn đủ thuốc trong kho không?”
“Còn đấy, tháng trước mới nhập về.” Chu Dương ngừng một chút, rồi nói: “Cậu đã muốn về thì tôi cũng không giữ. Nhưng tốt nhất là cậu tìm bác sĩ chuyên pheromone bên đó, mang theo bệnh án, và tiếp tục khám định kỳ.”
“Tôi biết rồi. Ở trong nước tôi có bác sĩ quen.”
Giang Thiệu Vũ im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh những năm qua đã chăm sóc tôi, bác sĩ Chu.”
“Khách sáo gì chứ.” Chu Dương cười, “Chiều mai đến bệnh viện lấy thuốc nhé, tôi sẽ chuẩn bị sẵn. Cần giúp gì nữa cứ nói.”
“Được, ba giờ chiều mai tôi đến lấy.”
Cúp máy xong, Giang Thiệu Vũ ngồi trước máy tính mở trang web đặt vé, đặt chuyến bay về nước vào tuần sau, rồi vào bếp nấu cơm.
Anh luôn ăn uống đơn giản – nấu mì, rán một quả trứng, ăn cùng vài cọng rau xanh. Tác dụng phụ của thuốc khiến dạ dày anh yếu, ăn nhiều cũng không tiêu.
Anh nhanh chóng nấu xong, ngồi ăn bên bàn. Đậu Đậu ở cạnh anh, vùi đầu gặm khúc xương.
Một người một chó, sống cuộc đời bình dị suốt 5 năm.
Tiếc là, sự yên bình ấy rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Anh nhìn Đậu Đậu, dịu giọng nói: “Yên tâm, tao sẽ không bỏ mày lại đâu. Tuần sau chúng ta về nước. Sau này có thể sẽ sống chung với rất nhiều người, mày phải ngoan một chút, đừng nhảy nhót phá tung căn cứ đội tuyển quốc gia đấy.”
Không biết Đậu Đậu có hiểu không, chỉ “gâu gâu” hai tiếng.
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng với người khác, chẳng mấy quan tâm chuyện ngoài thân. Chỉ khi đối diện chú chó nhỏ này, anh mới có chút dịu dàng. Có lẽ vì Đậu Đậu coi anh là “ba” rồi?
Anh khẽ cong môi, xoa đầu Đậu Đậu, dọn bàn rồi quay lại máy tính, mở trang chủ game Thần Súng, chọn máy chủ Trung Quốc để tải về.
Đã là HLV, anh phải tìm hiểu trước về môi trường và lối chơi hiện tại trong nước.
Suốt những năm qua anh toàn chơi máy chủ quốc tế – giao diện toàn tiếng Anh, đã lâu chưa đăng nhập vào máy chủ Trung Quốc. Giờ nhìn dòng chữ tiếng Trung trên màn hình, anh cảm thấy thật thân thuộc.
Game nặng vài chục GB, anh để máy tính tải tự động rồi vào phòng dọn đồ. Khi trở lại, game đã tải xong.
Anh nhớ có một tài khoản phụ dùng email để đăng ký. Nhập thử tài khoản, mật khẩu, quả nhiên đăng nhập thành công vào máy chủ khu vực 1.
Màn hình lóe sáng, hiện lên hộp thoại hệ thống xanh dương mang cảm giác công nghệ cao:
“Chào mừng [Tùy Tùy Tiện Tiện] trở lại chiến trường! Bạn đã rời xa nơi này 1815 ngày, Quân Đoàn Lính Đánh Thuê đã gửi tặng phúc lợi trở lại, hãy vào hộp thư nhận thưởng!”
Hết chương 003