Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 200

Chương 200

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Vào sáng ngày 22 tháng 12, đội Trung Quốc lên máy bay trở về nước. Vé máy bay đã được Du Minh Tương đặt từ trước, chuyến bay khởi hành từ sân bay quốc tế San Francisco về Thủ Đô, mất hơn mười tiếng bay.

Giang Thiệu Vũ vừa ngồi yên ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Phong đang đặt ba lô vào khoang hành lý phía trên, rồi quay sang nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

Giang Thiệu Vũ: “……”

Lại là cậu nữa?

Giang Thiệu Vũ dời ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, Bùi Phong mặt dày ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ đang nghĩ, tại sao mỗi lần ngồi máy bay, người bên cạnh đều là em đúng không?”

Giang Thiệu Vũ nhướng nhẹ mày: “Em đổi chỗ với người khác à?”

Bùi Phong cười nói: “Không đâu. Em chỉ nói với chị Du là có chuyện muốn nói với sư phụ, muốn ngồi cùng anh. Chị Du cũng không nghĩ nhiều, lúc chọn chỗ ngồi thì xếp tụi mình ngồi chung.”

Du Minh Tương vốn dĩ đã biết Giang Thiệu Vũ là Omega, nhưng chắc chắn cô không ngờ được rằng Bùi Phong lại dám cả gan tỏ tình với sư phụ. Dù sao thì năm xưa cô cũng là lĩnh đội ACE, Bùi Phong từng nhiều lần làm nũng với cô. Trong mắt cô, cậu nhóc này vẫn luôn là tiểu đồ đệ ngưỡng mộ sư phụ của mình.

Ai mà ngờ, tên nhóc đồ đệ ấy sau khi trưởng thành lại sinh ra h*m m**n chiếm hữu đại nghịch bất đạo với sư phụ mình.

Tiểu Bùi ngồi cạnh sư phụ, đừng nói là Du Minh Tương, ngay cả Diệp Tử, Lão Lâm, Tiểu Chu và Thư Thần cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện “yêu đương”.

Mọi người theo bản năng đều cho rằng hai sư đồ lại đang bàn về chiến thuật của người chơi tự do hoặc kỹ thuật bắn tỉa gì đó. Dù sao thì Giang Thiệu Vũ lạnh lùng và nghiêm khắc như vậy, trông chẳng giống kiểu người có thể yêu đương, càng không thể liên quan đến Bùi Phong.

Bùi Phong nhẹ nhàng kéo rèm bên cạnh ghế hạng thương gia lại. Trong không gian chưa đến hai mét vuông ấy, chỉ có hai người họ. Làm gì, nói gì cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.

Giang Thiệu Vũ quay lại nhìn cậu trai trẻ đang mỉm cười kia, trong lòng cảm thấy hết nói nổi. Không lẽ đuổi thằng nhóc này xuống máy bay? Anh thấy hơi đau đầu, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngồi cạnh anh, em có chuyện muốn nói à?”

Bùi Phong đáp: “Không có. Chỉ đơn giản là muốn ngồi cạnh sư phụ thôi.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Bùi Phong cũng không biết nên giải thích thế nào. Chỉ cần ngồi bên cạnh Giang Thiệu Vũ, nhìn thấy gương mặt ấy, tim cậu lại đập loạn nhịp một cách kỳ lạ. Có lẽ đây chính là cảm giác thích một người? Trong mắt, trong lòng đều là người ấy, nên chỉ muốn ở bên người ấy mọi lúc.

Dù không nói gì, không làm gì cả. Chỉ cần nhìn thấy sư phụ, Bùi Phong liền cảm thấy vui sướng không thể kiềm chế… Cái kiểu biểu hiện này, đúng là chẳng khác gì Giang Đậu Đậu vẫy đuôi mừng rỡ khi nhìn thấy Giang Thiệu Vũ cả.

Bùi Phong xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói: “Sư phụ yên tâm, em sẽ không làm kéo anh nói chuyện đâu. Nếu anh mệt thì cứ ngủ một lát, em có mang theo gối cho anh.”

Cậu đứng dậy, lấy từ trong ba lô ra hai chiếc gối tựa, đưa một cái cho Giang Thiệu Vũ, giữ lại một cái cho mình.

Giang Thiệu Vũ nhận lấy, kê sau cổ. Gối mềm như bông, cảm giác rất dễ chịu, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Anh nhàn nhạt nói: “Vậy anh ngủ trước nhé, tối qua không nghỉ ngơi tốt.”

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Bùi Phong ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ giả vờ ngủ của sư phụ, khẽ nhếch môi mỉm cười.

Thật ra, nhìn gần mới thấy ngũ quan của Giang Thiệu Vũ rất đẹp, càng nhìn càng cuốn hút. Đôi lông mày kiếm và sống mũi cao thẳng khiến khuôn mặt trông nghiêm nghị, lạnh lùng. Nhưng đôi môi lại đầy đặn, mềm mại, mang sắc hồng nhạt rất thích hợp để hôn.

Bình thường anh luôn nói ác miệng, huấn luyện người khác chẳng nương tay. Trong mơ, Bùi Phong từng nhiều lần chặn đôi môi của sư phụ, hôn đến mức khiến anh thở không ra hơi.

Không biết nếu thật sự hôn thì sẽ có cảm giác thế nào? Vừa nghĩ đến, tim Bùi Phong liền đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc, vội quay mặt đi.

Đúng lúc đó, trong cabin vang lên thông báo “máy bay sắp cất cánh”, Bùi Phong cũng kê gối sau cổ, nhắm mắt lại.

Đêm qua sau buổi tiệc ăn mừng, họ về khách sạn lúc đã rạng sáng. Lại thêm cảm xúc phấn khích vì vừa đoạt chức quán quân thế giới, cả đêm không ngủ được. Sáng nay phải ra sân bay sớm, hầu như ai cũng mệt mỏi.

Máy bay vừa cất cánh không lâu, xung quanh đã có một đám người ngủ say.

Dù nhắm mắt, Bùi Phong vẫn không buồn ngủ.

Cậu nghĩ rất nhiều, từ lần đầu tiên còn nhỏ gặp được Giang Thiệu Vũ, vui mừng vì được nhận làm đệ tử; đến quãng thời gian làm streamer, ngày đêm nhớ sư phụ da diết, rồi sau này khi Giang Thiệu Vũ trở về nước, hai người tái ngộ, cả hai đều đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng sự ăn ý giữa họ vẫn không hề thay đổi.

Có những người vì thời gian và khoảng cách mà dần trở nên xa lạ, nhưng cũng có những tình cảm không hề phai nhạt theo năm tháng.

Bùi Phong luôn cảm thấy, tình cảm của mình dành cho sư phụ giống như một kiểu “phức cảm chim non”, một ánh nhìn thoáng qua thời niên thiếu đã khiến cậu trầm luân trong vực sâu mang tên “Giang Thiệu Vũ”, không thể thoát ra.

Vậy thì cứ tiếp tục trầm luân đi, cậu cam tâm tình nguyện.

Trên máy bay, điều hòa không đủ ấm. Bùi Phong thấy Giang Thiệu Vũ nhíu mày trong giấc ngủ liền đứng dậy kéo rèm ghế, bấm chuông gọi tiếp viên. Khi tiếp viên đến gần, c** nh* giọng nói: “Tôi cần một chiếc chăn, cảm ơn.”

Tiếp viên nhanh chóng mang chăn đến. Bùi Phong nhận lấy, nhẹ nhàng đắp lên người sư phụ.

Ban đầu Giang Thiệu Vũ ngủ không yên, nhưng sau khi được đắp chăn, cơ thể ấm lên, lông mày cũng dần giãn ra.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Giang Thiệu Vũ ngủ rất sâu, mãi đến khi trong cabin vang lên thông báo phục vụ bữa tối, anh mới giật mình tỉnh giấc.

Kéo rèm cửa sổ ra, ngoài trời là bầu trời xanh thẳm, biển mây phía dưới bồng bềnh như những cụm bông trắng xốp trôi lơ lửng giữa không trung. Giang Thiệu Vũ xoa xoa huyệt thái dương nhức mỏi, khẽ hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Bùi Phong mỉm cười: “6 giờ chiều rồi, sư phụ ngủ được sáu tiếng đấy.”

Giang Thiệu Vũ không ngờ mình lại ngủ say đến vậy. Nhìn thấy chiếc chăn trên người, anh sững lại, tiếp viên sẽ không chủ động kéo rèm và làm phiền hành khách, vậy nên chăn này chắc chắn là do Bùi Phong đắp cho anh.

Ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt dịu dàng của Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Cảm giác “được chăm sóc” như thế này khiến anh khá gượng gạo, rõ ràng anh lớn hơn Bùi Phong mấy tuổi, là sư phụ cơ mà, vậy mà lại được đồ đệ chăm sóc…

Giang Thiệu Vũ gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, nhanh chóng gấp gọn chiếc chăn.

Đúng lúc đó, tiếp viên đến phát bữa ăn. Bùi Phong kéo rèm ra, nhận lấy suất ăn máy bay, đưa một phần cho Giang Thiệu Vũ, thấp giọng nói: “Sư phụ cứ ăn tạm một chút nhé, về nước rồi chúng ta đi ăn ngon hơn.”

Nói xong, cậu quay đầu nói với tiếp viên: “Một cốc nước ấm, cảm ơn.”

Giang Thiệu Vũ vừa định nói mình muốn uống nước ấm, nhưng Bùi Phong đã gọi giúp rồi nên anh không nói thêm gì nữa.

Tiểu Bùi luôn biết rõ sở thích của anh, anh thích uống nước ấm, không ăn ngọt, không ăn cay, thích đồ dùng và quần áo tông lạnh… Trong thế giới này, ngoài chính bản thân Giang Thiệu Vũ, thì người hiểu anh nhất chính là Bùi Phong.

Trước kia, Giang Thiệu Vũ chưa bao giờ chú ý đến những chi tiết này.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu không đặc biệt quan tâm một người, thì sao có thể nhớ kỹ từng chi tiết như vậy?

Tâm trạng rối bời, Giang Thiệu Vũ cúi đầu ăn tối.

Bùi Phong cũng ăn bên cạnh, ăn xong còn chủ động giúp anh dọn khay. Sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có muốn đi vệ sinh không?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Không cần.”

Bùi Phong lại kéo rèm ghế ngăn cách ra. Xung quanh vẫn có người nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng do rèm che nên nghe không rõ. Giang Thiệu Vũ đã ngủ đủ, không định ngủ tiếp nữa. Hai người rơi vào im lặng, không khí có chút lúng túng.

Bùi Phong chủ động tìm đề tài: “Sau khi về nước, sư phụ có dự định gì không?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Anh trai anh bảo về nhà một chuyến. Anh định về ăn Tết với gia đình.”

Bùi Phong hỏi: “Quê sư phụ ở đâu? Thành phố Tinh phải không?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm.”

Từ trước đến nay, Bùi Phong chưa từng nghe anh nhắc đến gia đình. Lần trước anh trai của anh bất ngờ xuất hiện ở căn cứ đội tuyển quốc gia, cậu còn hiểu nhầm, ghen bóng ghen gió. Trong mắt cậu, gia đình của anh rất thần bí, mà vị anh trai kia cũng không phải người bình thường.

Bùi Phong không hỏi thêm, chỉ mỉm cười nói: “Em cũng về nhà một chuyến. Nhưng mà ba em là bác sĩ, chưa nghỉ hưu, suốt ngày trực ở bệnh viện. Mẹ em là nhà thiết kế độc lập, cũng khá bận. Em về nhà phần lớn thời gian chắc sẽ ở lì với cái máy tính. Dạo này giờ livestream bị thiếu nghiêm trọng, tranh thủ nghỉ lễ em sẽ bù thêm vài buổi.”

Giang Thiệu Vũ cũng là lần đầu tiên nghe Bùi Phong kể về gia đình mình.

Trước kia họ chỉ là quan hệ sư đồ, chuyện gia đình ai làm gì cũng không cần quan tâm. Nhưng nếu là yêu đương, thậm chí sau này kết hôn, thì sẽ không còn là chuyện riêng của hai người nữa, sớm muộn cũng phải ra mắt ba mẹ.

Vừa nghĩ đến yêu đương, hẹn hò, ra mắt gia đình, rồi đám cưới… một loạt mớ bòng bong, đầu Giang Thiệu Vũ đã muốn nổ tung.

Thật phiền phức, chi bằng lái xe nhà mang theo Giang Đậu Đậu đi du lịch cho xong.

Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: “Giờ livestream của em đúng là không đủ. Là streamer hot nhất toàn mạng, giờ em coi livestream như nghề tay trái rồi. Ký hợp đồng thì phải có trách nhiệm.”

Bùi Phong mỉm cười: “Em biết. Trước đây tranh thủ livestream được một hai tiếng. Sắp tới sẽ tập trung livestream nhiều hơn, dù sao thì còn lâu mới đến đợt tập hợp đội tuyển quốc gia tiếp theo.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Ừm, tranh thủ nghỉ thì livestream nhiều thêm một chút.”

Chiều ngày 23 tháng 12, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thủ Đô. Khi cả nhóm kéo hành lý ra đến khu vực đón khách, họ hoàn toàn choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt.

Chỉ thấy khu vực đón khách xếp hàng dài dằng dặc, quốc kỳ khổng lồ cùng tấm băng rôn “Chào mừng nhà quán quân thế giới trở về” cực kỳ bắt mắt.

Vô số fan hâm mộ đã tự tổ chức đến đón đoàn, tay cầm poster của các tuyển thủ đội tuyển quốc gia, khung cảnh còn náo nhiệt hơn cả buổi hòa nhạc của ngôi sao.

Trên đường ra ngoài, fan hai bên la hét cuồng nhiệt:

“Wing thần!! Ngoài đời đẹp trai quá trời luôn!”

“Fred nhìn bên này nè!!”

“Tuyển quốc gia đỉnh quá trời quá đất!!”

“Ai cũng đẹp trai hết trơn á!!”

Tiếng hét chói tai khiến cả đoàn vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Nhất là các tuyển thủ đội cũ, năm ngoái sau khi thua trở về, chỉ dám lặng lẽ lủi về căn cứ, chẳng ai đến đón, không bị fan ném đá là may mắn lắm rồi.

Còn bây giờ, cảnh tượng người đông nghịt đón tiếp chẳng khác nào trong mơ!

Mọi người vui vẻ vẫy tay chào fan hai bên.

Giang Thiệu Vũ điềm tĩnh bước đi giữa đội hình, dẫn đầu cả đoàn băng qua khu đón khách đến trước chiếc xe mà liên minh phái đến. Anh quay đầu lại nói: “Cảm ơn mọi người đã đến đón. Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”

Trong đám đông fan hâm mộ bỗng vang lên một tiếng hét chói tai: “Huấn luyện viên Giang, em yêu anh!!”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Tiếng cười rộ lên khắp nơi xung quanh.

Diệp Khinh Danh cười tít mắt nói: “Anh Vũ đúng là nổi tiếng thật đấy.”

Lão Lâm cảm thán: “Nhà quán quân thế giới, nói ra cũng thật nở mày nở mặt!!”

Một nhóm người lên xe trở về căn cứ của đội tuyển quốc gia, sau khi cất hành lý xong thì lại là tiệc mừng công do liên minh tổ chức.

Nghe nói ngày mai còn có buổi họp báo và phỏng vấn của các phóng viên từ các cơ quan truyền thông lớn trong nước. Trước đây chưa từng giành được giải, lần này lại thắng thẳng chức quán quân, liên minh tất nhiên phải nhân cơ hội này để tuyên truyền rầm rộ. Đội tuyển quốc gia cũng không thể tỏ vẻ khó chịu với các bên truyền thông, công tác tuyên truyền này bắt buộc phải phối hợp.

Ngày hôm sau, phóng viên đến căn cứ tiến hành một cuộc phỏng vấn chuyên đề với đội tuyển quốc gia.

Giang Thiệu Vũ ngồi ở chính giữa, các tuyển thủ khác ngồi hai bên. Phóng viên phụ trách phỏng vấn mỉm cười nói: “Chúc mừng đội tuyển quốc gia đã giành chức quán quân!”

Mọi người đồng loạt vỗ tay phối hợp.

Phóng viên nói: “Buổi phỏng vấn hôm nay là ghi hình phát lại, mọi người không cần căng thẳng, cứ thoải mái nói chuyện. Chúng tôi đã tổng hợp rất nhiều câu hỏi mà cư dân mạng quan tâm. Câu hỏi đầu tiên là: Trong thời gian ở đội tuyển quốc gia, ấn tượng sâu sắc nhất với mọi người là chuyện gì?”

Hoa Nhiên thấp thỏm nhìn xung quanh: “Có thể nói ra được không?”

Phóng viên nói: “Không sao đâu, có thể nói. Nếu không phù hợp thì hậu kỳ sẽ cắt bớt.”

Hoa Nhiên thẳng thắn nói: “Ấn tượng sâu sắc nhất đương nhiên là viết bản kiểm điểm rồi! Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải viết bản kiểm điểm, lại còn phải 1000 chữ, hôm đó tôi viết thâu đêm luôn, may mà đạt yêu cầu, không bị bắt viết lại!”

Hạ Lê nói: “Tôi nhớ nhất là lúc vẽ bản đồ trong khi nhắm mắt, đúng là ác mộng, mấy ngày đó đêm nào trong mơ tôi cũng đi loanh quanh trong mê cung, đi mãi cũng không tìm được lối ra!”

Mạc Hàm Thiên mặt đỏ nói: “Khụ, tôi lỡ gặp Wing Thần trong game, bị đánh cho tơi tả, còn bị mắng, sau đó cũng phải viết bản kiểm điểm.”

Diệp Khinh Danh: “Viết bản kiểm điểm và bị nhốt vào phòng tối luyện di chuyển vị trí?”

Tần Tuyết Dao nói: “Phòng tối luyện bắn súng, thời gian đó đêm nào tôi cũng mơ đang luyện bắn súng.”

Thời Tiểu Bân: “Phòng tối chơi trốn tìm chứ gì? Lúc nào cũng không tìm thấy Lão Thường, nằm mơ cũng toàn thấy đang chơi trốn tìm.”

Phóng viên: “???”

Trời ơi! Đội tuyển quốc gia chẳng phải là một nơi hài hòa, thân thiện, bao dung sao? Huấn luyện viên Giang chẳng phải trong lòng cư dân mạng là một Omega mạnh nhất thế giới, dịu dàng, bao dung, luôn động viên các tuyển thủ và giúp họ tỏa sáng hay sao?

Sao lại thành ra thế này!

Giang Thiệu Vũ hóa ra lại đáng sợ như vậy?

Phóng viên ngơ ngác trong chốc lát, rồi lúng túng nhìn về phía Giang Thiệu Vũ, lo lắng hỏi: “Huấn luyện viên Giang, đoạn này… có cần cắt bỏ không ạ?”

Giang Thiệu Vũ điềm đạm nói: “Không sao, cứ phát đi. Dù gì họ nói cũng là sự thật.”

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm – miễn là không phải viết bản kiểm điểm là tốt rồi!

Phóng viên thu lại cái cằm suýt rớt vì ngạc nhiên, liền hỏi tiếp: “Cư dân mạng rất tò mò, trận đấu nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất với mọi người? Và đồng đội mà mọi người muốn phối hợp cùng nhất là ai?”

Về trận đấu ấn tượng nhất, mỗi người lại có một đáp án khác nhau. Ví dụ như trận gặp đội Brazil với màn phá hủy hỗn loạn giữa sa mạc đầy màu mè; trận gặp đội Anh trong đêm mưa với tiếng súng vang lên dồn dập; còn có màn chỉ huy doublekill của Tuyết Dao; hay Bùi Phong trong vai trò tự do trinh sát ba lần làm tan nát đội Hàn Quốc, v.v. Giải quán quân thế giới lần này, mỗi trận đấu đều đáng để nhìn lại và cảm nhận.

Phóng viên nói: “Câu hỏi cuối cùng là câu hỏi từ cư dân mạng dành cho huấn luyện viên Giang. Trong số các tuyển thủ của đội tuyển quốc gia, người mà HLV thích nhất là ai?”

Giang Thiệu Vũ im lặng một lúc, rồi nói: “Mỗi người trong đội tuyển quốc gia đều có nét riêng của mình, trong lòng tôi không có sự phân biệt ai giỏi hơn hay kém hơn, mọi người đều rất quan trọng. Toàn đội giống như một bánh răng, các tuyển thủ là những linh kiện bên trong, thiếu một cái thì bánh răng không thể quay được.”

Mọi người đồng loạt bật cười: “Huấn luyện viên giữ thăng bằng quá giỏi rồi!

Thực ra trong lòng ai cũng hiểu rõ, tuyển thủ mà Giang Thiệu Vũ yêu thích và đánh giá cao nhất — chắc chắn là Bùi Phong.

Đệ tử thân truyền của anh, MVP trận chung kết đã khiến cả thế giới phải kinh ngạc bằng lối chơi tự do xuất sắc, đội trưởng đội tuyển quốc gia – Fred.

Nhưng Giang Thiệu Vũ không muốn nói thẳng ra. Một là vì mối quan hệ sư đồ giữa họ, nếu nói thích nhất là Bùi Phong thì không tiện. Hai là, Bùi Phong đã từng tỏ tình với anh rồi, nếu trước mặt khán giả cả nước lại nói rằng người mình thích nhất là Bùi Phong?

Cái đuôi nhỏ của Tiểu Bùi chắc chắn sẽ vểnh lên tận trời, càng không thể buông tay được nữa.

Sau buổi phỏng vấn, các phóng viên truyền thông làm việc xuyên đêm để chỉnh sửa video, hôm sau lập tức đăng tải lên mạng.

Ngoài việc được ghim ở đầu trang trên các website lớn, đoạn phỏng vấn còn được phát sóng trên truyền hình.

Cư dân mạng: “???”

[Phòng tối ở đội tuyển quốc gia rất phổ biến à?]

[Viết bản kiểm điểm? Mọi người ai cũng từng viết bản kiểm điểm à?]

[Chúng ta đã hiểu nhầm huấn luyện viên Giang rồi, đội tuyển quốc gia lần này đúng là luyện ra từ chế độ địa ngục!]

[Hạ Lê vẽ bản đồ trong lúc nhắm mắt, buồn cười chết mất]

[Tuyết Dao mơ cũng đang luyện bắn súng, còn bị nhốt phòng tối nữa, thảm quá trời!]

[Diệp Tử lại vừa viết bản kiểm điểm vừa bị nhốt phòng tối, càng thảm hơn!]

[Haha đồng cảm mọi người 1 giây, không thể hơn]

[Thì ra huấn luyện viên Omega lại dữ như vậy à?]

[Huấn luyện viên Giang nói: “Ôn hòa? Đó là ảo giác của các người, mau viết bản kiểm điểm 1000 chữ cho tôi!”]

[Quỳ rồi, huấn luyện viên tha mạng!]

Hashtag #Đội Tuyển Quốc Gia Viết Bản Kiểm Điểm# lại một lần nữa leo lên hot search.

Mãi đến lúc này, mọi người mới biết, hóa ra Giang Thiệu Vũ chính là huấn luyện viên ma quỷ trong truyền thuyết.

Một huấn luyện viên Omega dịu dàng, bao dung? Không, không, tất cả chỉ là ảo giác!

Huấn luyện viên Giang vô cùng nghiêm khắc, đội tuyển quốc gia lần này có thể đạt được thành tích như vậy, hoàn toàn là nhờ được rèn luyện qua chế độ địa ngục của anh!

Sau khi video phỏng vấn được công bố, phần bình luận dưới Weibo của Giang Thiệu Vũ tràn ngập tin nhắn từ cư dân mạng:

“Huấn luyện viên, mắng em một cái để em tỉnh ra, chúc em không rớt kỳ thi cuối kỳ.”

“HLV Giang, em muốn học cách viết bản kiểm điểm~”

“Huấn luyện viên Omega hung dữ như vậy em thích lắm, xin hãy tiếp tục đánh roi đội tuyển quốc gia!”

“Đề xuất mùa sau livestream cảnh viết bản kiểm điểm nhé [đầu chó.jpg]”

Sau khi trở về nước, bận rộn suốt ba ngày, cuối cùng cũng hoàn tất các cuộc phỏng vấn và hoạt động truyền thông.

Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng sinh, toàn đội tuyển quốc gia cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay tại căn cứ.

Giang Thiệu Vũ tuyên bố trên bàn ăn: “Đội tuyển quốc gia khóa sáu, từ hôm nay chính thức giải tán. Mọi người có thể nghỉ ngơi rồi.”

Mọi người nghe câu đó xong, tâm trạng đều phức tạp.

Sau khi thi đấu xong giải quán quân thế giới, tất nhiên họ không còn lý do để ở lại căn cứ đội tuyển quốc gia nữa, mà phải lần lượt quay về câu lạc bộ để chuẩn bị cho mùa giải chuyên nghiệp năm sau.

Tuy vậy, quãng thời gian ở đội tuyển quốc gia vẫn còn in đậm trong ký ức tất cả mọi người. Dù là cùng nhau viết bản kiểm điểm, bị nhốt vào phòng tối, hay những trận đấu tập, từng chút ăn ý trong quá trình phối hợp…

Những ngày tháng được huấn luyện viên Giang nghiêm khắc dẫn dắt, dù vất vả nhưng lại vô cùng quý báu.

Mạc Hàm Thiên một lần nữa đỏ hoe mắt.

Cậu thật sự không nỡ xa huấn luyện viên Giang, cũng không nỡ xa các đồng đội này.

Hạ Lê thẳng thắn hỏi: “Huấn luyện viên Giang, mùa sau anh vẫn sẽ tiếp tục làm huấn luyện viên đội tuyển quốc gia chứ?”

Mọi người lập tức dựng tai lên, hồi hộp chờ câu trả lời của huấn luyện viên Giang.

Giang Thiệu Vũ đã dẫn dắt đội tuyển giành được chức quán quân thế giới, coi như đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ. Cho dù giờ anh rời đi để làm việc mình thực sự muốn, cũng chẳng ai có thể trách móc gì.

Chỉ là, ai cũng sẽ tiếc nuối nếu anh đi. Nếu không có anh, đội tuyển quốc gia mùa sau sẽ ra sao, không ai có thể chắc chắn.

Trong lòng mọi người, chỉ có Giang Thiệu Vũ mới đủ sức khiến tất cả tâm phục khẩu phục.

Bùi Phong cũng ngẩng đầu nhìn sư phụ, trong mắt đầy sự mong đợi.

Giang Thiệu Vũ hơi nhếch môi cười nói: “Thật không may, huấn luyện viên mùa sau vẫn là tôi. Ác mộng của mọi người chưa kết thúc đâu. Nếu ai vẫn còn hứng thú với huấn luyện địa ngục của đội tuyển quốc gia, chào mừng quay lại vào năm sau.”

Mọi người: “……”

Không may cái gì chứ? Đây chính là tin tốt nhất còn gì!

Năm sau cố gắng thêm nữa, lại được gặp huấn luyện viên Giang!

Bữa cơm chia tay vốn có chút buồn, nhưng câu nói của Giang Thiệu Vũ lập tức khiến tâm trạng mọi người trở nên phấn chấn. Chỉ cần cố gắng, năm sau vẫn có cơ hội quay lại đội tuyển quốc gia, tiếp tục được huấn luyện viên Giang rèn luyện.

Viết bản kiểm điểm á? Có gì phải sợ, giờ còn có kinh nghiệm rồi!

Phòng tối á? Giờ nghĩ lại còn thấy thân thương nữa là!

Sau bữa cơm chia tay, các tuyển thủ lần lượt mang hành lý ra sân bay.

Bùi Phong dự định sẽ về thẳng biệt thự ở ngoại ô Thủ Đô. Cậu gõ cửa phòng Giang Thiệu Vũ, hỏi: “Sư phụ bay chuyến mấy giờ về nhà? Để em lái xe đưa anh đi.”

Giang Thiệu Vũ đáp: “11 giờ đêm. Không cần đưa đâu, anh gọi xe là được.”

Bùi Phong cố chấp nói: “Dù sao em cũng chưa định về ngay hôm nay, đi sân bay cũng tiện đường mà.”

Thấy Giang Đậu Đậu đang ra sức vẫy đuôi, Bùi Phong mỉm cười cúi người bế nó lên, hỏi: “Lần này anh về nhà có mang theo Đậu Đậu không?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Không mang. Lần này về nhà chỉ ở một tuần, anh muốn gửi nó cho chị Du trông vài ngày. Ba mẹ anh không thích nuôi thú cưng lắm, sợ họ không thích ở chung với nó.”

Bùi Phong nhanh nhẹn đề nghị: “Hay là giao Đậu Đậu cho em trông đi. Chị Du dạo này bận nhiều việc, em sợ chị ấy không chăm nổi đâu. Em lại rất thân với Đậu Đậu, chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Nói rồi cậu xoa đầu Đậu Đậu, “Đậu Đậu? Mày muốn theo anh hay theo chị Du?”

Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu gâu!”

Bùi Phong phiên dịch: “Nó nói, nó thích đi với em hơn.”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Cậu hiểu tiếng chó là thật hay giả đây?

Nhưng nhìn Đậu Đậu rất vui vẻ trong lòng Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ thầm nghĩ, chắc là do Bùi Phong trong suốt một năm nay đã mua chuộc nó bằng đủ loại pate thịt nên mới được nó yêu quý thế này.

Anh chỉ còn cách gật đầu đồng ý: “Được rồi, để nó ở với em chơi vài ngày vậy.”

Bùi Phong mang toàn bộ dụng cụ uống nước, ăn uống của Đậu Đậu lên xe, còn cẩn thận mang theo cả một thùng pate, rồi mới đưa sư phụ ra sân bay.

Trên đường đi, Bùi Phong vừa lái xe vừa hỏi: “Sư phụ, việc anh tiếp tục làm huấn luyện viên đội tuyển quốc gia năm sau là yêu cầu từ liên minh à?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Không phải. Khi ký hợp đồng huấn luyện viên với liên minh, anh đã ký luôn ba năm. Muốn thay đổi môi trường của giới eSports Trung Quốc từ gốc rễ, thì một năm là không đủ.”

Trong lòng Bùi Phong tràn đầy kính phục, tầm nhìn của sư phụ luôn rất lâu dài. Lúc tổ chức giải “Tân Tinh Cup”, sư phụ đã nói giải này không phải chỉ tổ chức một lần. Lúc đi xem giải hạng hai, anh cũng từng đề xuất thay đổi quy tắc thăng hạng, để các đội nhỏ có nhiều cơ hội hơn…

Mục tiêu của sư phụ, không chỉ là chức quán quân thế giới.

Mà là cải thiện toàn bộ môi trường eSports, biến sân khấu của Thần Súng thành một nơi công bằng, chính trực, nơi các tuyển thủ có thể theo đuổi ước mơ và tỏa sáng.

Đồng thời biến Trung Quốc trở thành một cường quốc eSports thực sự.

Đó mới là điều mà một huấn luyện viên đội tuyển quốc gia nên làm.

Chức quán quân thế giới, đối với Giang Thiệu Vũ, không phải là điểm kết thúc, mà là điểm khởi đầu.

Bùi Phong mỉm cười nói: “Nếu anh tiếp tục ở lại đội tuyển quốc gia làm huấn luyện viên thì em cũng sẽ tiếp tục thi đấu chuyên nghiệp. Chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Giang Thiệu Vũ hơi ngạc nhiên: “Em vẫn muốn thi đấu mùa sau à?”

Bùi Phong không chút do dự đáp: “Tất nhiên rồi. Mục tiêu của anh cũng chính là mục tiêu của em. Lối chơi tự do của em, Tiểu Quỷ còn chưa học xong. Em phải thi đấu thêm hai năm nữa mới yên tâm giao lại cho nó được.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu đầy hài lòng: “Em nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

Xe nhanh chóng đến sân bay, Bùi Phong đưa Giang Thiệu Vũ đến sảnh chờ và giúp anh mang hành lý.

Giang Thiệu Vũ nhận lấy vali, nói: “Cảm ơn. Đậu Đậu nhờ em chăm vài ngày, anh về nhà một chuyến.”

Bùi Phong mỉm cười vẫy tay chào: “Sư phụ, em sẽ đợi anh quay về.”

Giang Thiệu Vũ xoay người rời đi, Bùi Phong cứ thế nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi anh khuất hẳn trong sảnh chờ.

Không cần vội…

Chờ sư phụ xử lý xong việc nhà, em sẽ dành cho anh một bất ngờ.

Hết chương 200

Bình Luận (0)
Comment